Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 47: 3 2 1 Bắt Đầu!




Editor: Tiểu Anhh

Dường như cách một cái máy tính Mạc Trăn cũng nghe được tiếng gào thét kia của Đô Đô.

Có chút ảo não không nên nhất thời manh động nói những lời ấy với Đô Đô, lấy tính cách nhà bọn họ, chắc chắn có thể hỏi vấn đề này suốt ba ngày ba đêm.

Quả như dự đoán, tiếng chuông điện thoại mẹ Đô Đô gọi tới giống như đòi mạng vậy.

Mạc Trăn bất đắc dĩ nhận điện thoại, cùng với chị ruột mình đánh "Thái cực" hơn nửa tiếng đồng hồ, so với đối phó với bọn paparazzi còn mệt não hơn. Nếu ném người nhà bọn họ vào trong đám paparazzi, đảm bảo chỉ trong một giây là có thể loạn cào cào luôn.

Thật vất vả chờ được mẹ Đô Đô nói đến miệng khô lưỡi đắng, Mạc Trăn bắt lấy cơ hội quả quyết cúp điện thoại, thì thấy Lê Nhan đi từ trên lầu xuống.

"Trăn Trăn." Lê Nhan mới vừa tỉnh ngủ, vẻ uể oải trên mặt vẫn chưa tản đi hoàn toàn, cả người nhìn như một con mèo lười biếng.

Mạc Trăn buông điện thoại hơi nóng xuống, theo bản năng bước lên phía trước, kéo cô đến bên cạnh mình ngồi xuống ghế sofa: "Còn đau đầu không?"

Giọng nói ôn nhu như nước kia khiến người ta không kìm được muốn làm nũng. Lê Nhan ngước mắt lên nhìn anh, hơi gật đầu: "Có chút xíu."

Mạc Trăn sờ khối băng gạc trên trán Lê Nhan, giọng càng mềm mỏng hơn: "Ngoan, rất nhanh sẽ đỡ hơn thôi, đói bụng rồi phải không?"

"Đói!"

Nhịn không được nhẹ cười hai tiếng, Mạc Trăn lấy hộp bánh chưa bóc trên bàn lên đưa cho cô, là bánh chocolat trắng vừa đưa đến: "Ăn lót bụng đi, chờ lát nữa Đường Cường tới sẽ nấu cơm."

Lê Nhan: "Đường đổng?!"

"Có vấn đề gì à?"

"..." Không có vấn đề gì à?

Lê Nhan không ngờ Đường Cường tới nấu cơm thật, hơn nữa còn nhanh chóng xảy ra vào 5 phút sau. Lúc ấy trên tay Lê Nhan vẫn còn cái bánh chocolat vẫn chưa ăn xong.

Thấy Đường Cường bước vào, Lê Nhan thả cái bánh ăn được một nửa xuống, câu nệ đứng lên: "Chào buổi tối, Đường đổng!"

Đường Cường giật giật môi, xách bao lớn bao nhỏ từ ngoài cửa đi vào: "Vết thương của em không có việc gì chứ?"

"Không sao đâu ạ, chỉ trầy da có chút xíu thôi."

Đường Cường nghiêng đầu sang nhìn Mạc Trăn, chỉ trầy có chút xíu da thôi mà đã bày ra dáng vẻ muốn lột da anh? Có thể không nhân tính hơn không?

Sự thật chứng minh, có thể.

Mạc Trăn sờ sờ đầu Lê Nhan, híp mắt cười: "Chốc nữa em muốn ăn cái gì thì cứ nói với chú Đường Cường, chú ấy cái gì cũng biết làm đấy."

Lê Nhan: "..."

Đường Cường: "..."

Ông đây tiểu quản gia Trung Hoa! Không phải là lão quản gia Trung Hoa!

"Nhờ có Mạc Thiên Vương xem trọng." Đường Cường giật môi vào phòng bếp. Mạc Trăn nhìn bóng lưng anh ta, nở nụ cười thân thiện đáp: "Không cần khách khí, chú nên được mà.”

Đường Cường: "..."

Là một thanh niên lớn tuổi độc thân, Đường Cường có thể nuôi mình trắng trẻo mập mạp đích xác là có tài năng. Lê Nhan nhìn một bàn đầy thức ăn, như có như không tán thán: "Đường đổng, anh lợi hại thật đó! Nếu sau này anh không làm người đại diện nữa còn có thể mở quán ăn được đó!"

Đường Cường: "..."

Cám ơn nha.

Mạc Trăn cười khẽ, cũng ngước đầu lên nói với Đường Cường: "Đến lúc khai trương, tôi nhất định tặng cho anh một lãng hoa bự nhất, ông chủ Đường."

... Kẻ xướng người họa phóng điện chớp giật như vậy mà được sao? Đường Cường anh đây không phải là không ai muốn đâu nhá? Có biết bao minh tinh người mẫu ngực to* muốn ôm cậy đại thụ là anh đấy nhá, thế mà hết lần này tới lần khác lại có người coi anh là đầu bếp để sai bảo, tôi phi! ( *nguyên gốc là nộn mô 嫩模, tiếng lóng chỉ những người mẫu chuyên khoe ngực >. <)

Mạc Trăn nhướn nhướn mi, nhìn về phía Đường Cường bằng ánh mắt ý vị thâm trường: "Đường Cường, tôi đã nói với anh biết bao nhiêu lần rồi, diễn nội tâm thì để trong lòng mà diễn, đừng có biểu hiện ra rõ ràng như vậy."

Đường Cường: "..."

Cười ha ha đứng dậy, Đường Cường ân cần cầm lấy cái chén không trước mặt Mạc Trăn, nhìn giống như là một cô nương ốc biển cần cù chịu khó: "Mạc Thiên Vương, tôi giúp cậu xới thêm chén cơm."

Đưa mắt dõi theo bóng lưng rời đi của Đường Cường, Lê Nhan khó khăn nuốt cơm trắng trong miệng xuống: "Anh ấy thực sự là Đường đổng?"

Mạc Trăn liếc Lê Nhan một cái, không đáp mà hỏi ngược lại: "Em biết Đường Cường có dáng vẻ gì?"

... Dù sao tuyệt đối không phải dáng vẻ này.

Lê Nhan cười cười, tiếp tục khẩy khẩy cơm trong chén.

"Đừng chỉ ăn cơm không, ăn nhiều thêm chút thịt thì miệng vết thương mới nhanh khỏi được." Dứt lời, Mạc Trăn gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát Lê Nhan.

"Cám ơn." Lê Nhan cảm động đến rớt nước mắt, sau này ai gả cho Trăn Trăn đúng là có phúc, biết khuyên vợ ăn nhiều thịt đều là ông chồng tốt!

Đường Cường xới cơm xong đi ra thì thấy Mạc Trăn liên tục gắp đồ ăn vào trong chén Lê Nhan.

Thật muốn chụp dáng vẻ chân chó này của cậu ta, sau đó đăng lên Weibo triển lãm quá.

Mà Đường Cường bi kịch ở chỗ, anh vĩnh viễn chỉ dám để nó là một ý tưởng.

Ăn cơm xong, công việc rửa chén tự nhiên cũng rơi trên đầu Đường Cường. Lấy lời nói Mạc Trăn, Lê Nhan là bệnh nhân, cần nghỉ ngơi và thương yêu, mà anh... ha ha bồn rửa chén ở nơi nao?

Lê Nhan nghía bóng dáng bi đát của Đường Cường, nội tâm cũng bi đát theo: "Hay là em tới giúp Đường đổng một tay vậy."

"Không cần, em ngồi yên đây là được." Trong tay Mạc Trăn cầm một ly sữa nóng, đưa tới trước mặt Lê Nhan: "Uống cái này đi, sau đó lên lầu ngủ một giấc. À phải rồi, mai em ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi."

"Vậy sao được!" Hai tay Lê Nhan bưng ly thủy tinh, mắt lóng lánh nhìn Mạc Trăn, "Anh bận rộn như thế, sao em có thể nghỉ ngơi ở đây được. Vết thương của em thật sự không có vấn đề gì, em không mỏng manh như vậy đâu."

Mạc Trăn nhìn người đối diện, sắc mặt trầm tĩnh như nước. Cô nằm trên giường bệnh nửa năm, thân thể nào có bình phục nhanh như vậy, bây giờ lại xảy ra tai nạn xe, mặc dù thương thế không nặng, nhưng nhất định là bị kinh sợ không ít. Anh càng nghĩ thì lại càng thấy nhức nhói, cuối cùng động động cánh môi, nghiêm trang nói: "Yên tâm, tôi sẽ không trừ tiền lương của em đâu."

Lê Nhan: "..."

Căn bản là không phải vấn đề này có được hay không!

"Nếu em không muốn ở nhà thì ra ngoài giúp tôi mua quà nhé? Mai là sinh nhật cháu gái tôi rồi." Ra ngoài đi dạo phố cũng xem như là một loại thả lỏng khá tốt.

"Sinh nhật cháu gái anh?" Tựa hồ cô rất có hứng thú với đề tài này, ngay cả ánh mắt cũng vụt sáng lên, "Con bé bao tuổi rồi?"

"Tám tuổi." Thời gian này quá bận rộn, nếu không phải Đô Đô nhắc anh, anh cũng sắp quên mất sinh nhật cô bé luôn.

"Tám tuổi..." Lê Nhan tự lẩm bẩm, dường như đang suy nghĩ nên tặng quà gì cho đứa bé tám tuổi thì phù hợp, "Ây, mai có phải là ngày 30 không? Sinh nhật của con bé chỉ chênh với em có một ngày!"

Mạc Trăn ngây ngẩn cả người, nhíu chặt hàng chân mày, ngay cả giọng nói cũng khẩn trương theo: "Em là ngày 29?"

"Không, em là ngày 1 tháng 5, ngày nhân dân lao động quang vinh nhất!"

Mạc Trăn thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, vẫn còn kịp.

Lê Nhan nói tới đây, giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì nói với Mạc Trăn: "Đúng rồi Trăn Trăn, ngày đó có thể em phải về nhà ăn cơm."

Con ngươi Mạc Trăn động động, hướng về phía Lê Nhan gật đầu: "Được, nhưng buổi tối em phải về đây ngủ."

"Tại sao?"

"Vì như vậy sáng hôm sau tôi mới thuận tiện chở em tới trường quay."

...

Nhưng, cô có thể bắt xe tới được mà.

Cô nhìn Mạc Trăn, trong ánh mắt chuyên chú của anh còn hiện lên ánh nước trong vắt, giống như cô mà cự tuyệt thì sẽ nhỏ ra nước vậy.

"Được rồi." Cuối cùng cô vẫn khuất phục dưới sắc đẹp của anh.

Lấy được đáp án vừa lòng, khóe miệng Mạc Trăn lại giương lên. Đường Cường trong phòng bếp xoay đầu qua, vừa vặn thấy một màn này. Anh ta "hừ" một tiếng, xem ra lần này Mạc Trăn thật sự là gặp hạn... Hạn phải biết!

Một niềm vui sướng khi người khác gặp họa tràn ngập ra phòng bếp, dù cho phải cọ chén, anh cũng cọ nhiệt tình vô cùng!

Ngày thứ hai, Mạc Trăn đúng giờ tới trường quay, Lê Nhan hẹn Trần Thanh Dương ra giúp cô chọn quà tặng.

Trần Thanh Dương đấm đấm bắp chân mỏi nhừ, giận dỗi ôm túi xách ngồi trên ghế dài ven đường, nói cái gì cũng không chịu đi: "Đại Lực, cháu gái ông chủ các cậu sinh nhật còn bắt cậu mua quà tặng, đây là cậu đi làm biên tập hay là làm vú em đấy hả?"

"Ặc." Lê Nhan hút một ngụm milkshake trong tay, qua chỗ bên cạnh Trần Thanh Dương ngồi xuống, "Bình thường ông chủ quá bận rộn, bận quá không có thời gian mua quà luôn."

"Vậy cũng chẳng liên quan đến việc của cậu!" Trần Thanh Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng Lê Nhan, "Lại càng không liên quan đến việc của tớ!"

"Chẳng phải là tớ không biết mua cái gì cho tốt sao..." Kéo Trần Thanh Dương khỏi ghế, Lê Nhan ném "thính" ra, "Lát nữa tớ mời cậu ăn cơm, cà thẻ của ông chủ."

Trần Thanh Dương vừa nghe câu này thì lên tinh thần ngay: "Đại Lực, ông chủ các cậu ấy vậy mà yên tâm giao thẻ ngân hàng cho cậu ư? Trong thẻ anh ta có bao nhiêu tiền thế?"

Lê Nhan lườm cô, tiếp tục đi về phía trước: "Cậu không cần phải hỏi, biết rồi thì tam quan bị hủy mất đấy."

Trần Thanh Dương: "..."

Tam quan của cô cứng như sắt thép bê tông ý, đâu có dễ dàng bị hủy như vậy được!

Hai người cuối cùng chọn một cái áo váy cho Đô Đô, tuy không phải là sáng ý gì, nhưng chiếc váy đó rất đáng yêu, đáng yêu đến mức các cô cũng muốn trở lại năm tám tuổi để mặc cái váy này vào đi khoe.

Chọn xong quà tặng, Lê Nhan cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hai người đi dạo cả một ngày cũng mỏi mệt, tìm đại một cửa hàng sushi gần đây rồi làm ổ bên trong. Bởi vì Lê Nhan nói bữa ăn này cà thẻ của ông chủ, cho nên Trần Thanh Dương gọi món không chút khách khí, không cần chọn món ngon nhất, chọn đắt tiền nhất là được.

Lê Nhan nhìn hóa đơn mà thầm lo lắng bất an, sẽ không phải là xuống tay quá ác độc chứ? Trần Thanh Dương còn nháo chưa ăn no, còn muốn tiếp tục đi ăn quán nữa. Lê Nhan dán ha ha đầy mặt cô, sau đó xách áo về nhà Mạc Trăn.

Hôm nay Mạc Trăn về tương đối sớm, lúc Lê Nhan bị tiếng mở cửa làm thức tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, mới qua mười hai giờ không lâu.

Mạc Trăn vừa vào cửa đã thấy Lê Nhan ngồi trên ghế sofa thì không nhịn được nhíu mày: "Chẳng phải đã bảo em không cần chờ tôi rồi mà? Ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đấy."

Lê Nhan đứng lên, nở nụ cười với Mạc Trăn: "Trăn Trăn, em có mang sushi về nè, anh đợi chút, em đi làm nóng lại đã."

Lê Nhan nói xong liền chạy tới phòng bếp bật lò vi sóng, sushi đã đặt bên trong, chỉ chờ Mạc Trăn trở về mà thôi. Điều chỉnh thời gian xong, Lê Nhan trở lại phòng khách, đưa quà tặng cho Đô Đô và thẻ ngân hàng cho Mạc Trăn.

"Trăn Trăn, buổi tối em ăn hơi nhiều..." Lê Nhan lưỡng lự, có cần phải đưa hóa đơn cho Mạc Trăn không?

Mạc Trăn không khỏi có chút tức cười, anh nhận lấy cái túi Lê Nhan đưa tới, lại không nhận thẻ ngân hàng: "Thẻ thì em giữ lại đi."

"Hả?"

"Ưm... Nếu sau này tôi còn nhờ em mua thứ gì, thì mỗi lần cũng không cần phải đưa thẻ cho em."

"..."

"A đúng rồi, không phải em nói lấy sinh nhật mình làm mật mã rất không an toàn sao? Em giúp tôi đổi thành 724501 đi nhé."

"..." Em còn nói ngàn vạn lần không nên nói mật mã mới cho em mà sao anh không nghe thấy. Mà khoan đã, 724501? (nhắc cho mấy thím nhớ, Mạc Trăn sinh ngày 24 tháng 7 nghen.)

Mặt Lê Nhan thoáng chốc ửng đỏ, Mạc Trăn làm bộ như không hiểu dựa gần cô, còn bày ra vẻ mặt kinh ngạc nói: "Mặt em sao lại đỏ như vậy? Có phải phát sốt rồi không?"

Anh nói xong còn đưa tay phải lên trán Lê Nhan sờ mó, Lê Nhan khẽ rên hai tiếng, nhét thẻ vào ngực Mạc Trăn rồi chạy như điên lên tầng hai.

Ở lại phòng khách Mạc Trăn cười to không dứt, đến cuối vẫn là lò vi sóng kêu lên một tiếng "đinh" giòn giã, kết thúc trận cười này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.