Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 17: Lạt Mềm Buộc Chặt




Hách Liên Tử Câm nhanh chóng phát hiện, nữ nhân này trời sinh chính là thiếu thao, động tác của hắn càng thô bạo, nàng lại càng thích!

Cho nên hắn đến một chút thương tiếc cũng không cho, cũng không có cách để khống chế bản thân mà thương tiếc, đầu ngón tay nhéo đầu v* đỏ tươi của nàng, dùng sức càng nhiều mà vo nắn.

"A a...... A...... Tử Câm, Tử Câm...... Ân......" Mộ Thiển Thiển thật sự bị kích thích rồi, đầu v* đau quá, lại sướng đến nàng càng thêm không thể kiềm chế.

Môi mỏng hồng nhạt khẽ nhếch, nàng thế nhưng không màng tất cả mà lớn tiếng nói: "Cường bạo ta Tử Câm, mau cường bạo ta! A...... Rất muốn bị chàng thao hư, a a......"

"Vật nhỏ thiếu thao, là chê ta quá ôn nhu sao?" Giọng nói hắn khàn khàn, bàn tay to nâng lên mặt nàng, cắn xuống cánh môi đỏ mọng của nàng: "Nếu như vậy, ta liền thao hư ngươi! Thao đến ngươi chịu không nổi mới thôi! Vươn ra đầu lưỡi, mau!"

Mộ Thiển Thiển bị thanh âm thô bạo của hắn mị hoặc đến co rụt lại hoa huy*t, d*m thủy lại chảy thêm một bãi, ngoan ngoãn đem đầu lưỡi thò ra, lập tức đã bị hắn cắn lấy, dùng sức mút vào.

Phấn lưỡi giống như bị hắn hút vào bụng, cánh môi bị gặm cắn tàn nhẫn, nàng bắt đầu cảm thấy đau đớn, hô hấp cũng càng ngày càng không thuận.

"A...... Ngô ngô......" Thiển Thiển bắt đầu giãy giụa, không chỉ hô hấp không được, trước ngực cũng truyền đến đau đớn, đầu v* nho nhỏ phấn nộn sắp bị hắn nhéo đứt, nhưng hắn vẫn đè lại đầu, điên cuồng hôn nàng, tay lại chà đạp đầu v* yếu ớt của nàng.

Cảm thấy hít thở không thông xen lẫn đau đớn, làm Mộ Thiển Thiển lại tìm về một chút lý trí, thân thể mỗi một giác quan đều cảm thấy được rõ ràng, côn th*t to lớn kia vẫn như cũ cắm trong hoa kính, còn có môi lưỡi nóng bỏng......

"A! Không...... Ân a a......" Cái miệng nhỏ cuối cùng được nghỉ ngơi một lát, nàng đang muốn há mồm thở dốc, không ngờ đại nhục bổng thế nhưng đột nhiên cắm vào, đôi mắt ngập nước của Mộ Thiển Thiển trừng lớn, trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy khoái cảm to lớn nháy mắt đem thân hình nho nhỏ của nàng bao phủ, làm nàng trừ bỏ run rẩy hứng lấy từng đợt từng cao trào thì chẳng làm được gì khác.

Lượng lớn dâm dịch nóng bỏng trào ra, đã dính ướt quần áo của Hách Liên Tử Câm, hắn há mồm thở phì phò, bỗng dưng côn th*t lùi xa, hoàn toàn rời xa thân mình nàng, tùy tay đem nàng đẩy ngã xuống, bàn tay to giơ tay xé áo mình ra.

Roẹt một tiếng, một bộ áo trắng phiêu dật hoàn toàn bị xé nát, theo tay hắn vung ra, ở giữa không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Mộ Thiển Thiển thở hổn hển quay đầu lại, trong tầm mắt, nam nhân trần truồng cùng cơ bắp rắn chắc no đủ đến mức cả vân da đều có thể nhìn rõ, không sót gì.

Hắn trông ôn nhuận, lại giống như tiên, nhưng cởi quần áo, lại có bộ dạng cường hãn như vậy, khi hắn tới gần, Mộ Thiển Thiển chỉ cảm thấy bản thân lại run rẩy lần nữa, nhưng lần này, lại bởi vì sợ hãi hơi thở nồng nặc sự nam tính của hắn......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.