Giao Ước Định Mệnh

Chương 47




Ánh mặt trời chói mắt, Vân Liên mở mắt quan sát bốn phía, tất cả đều xa lạ.

Hắn là ai? Hắn từ đâu tới? Hắn muốn đến nơi nào?

Đáng tiếc trừ cái tên Vân Liên này, những thứ khác hắn đều không nhớ .

Càng nghĩ càng buồn. Vân Liên lấy tay vuốt vuốt đầu, chợt ngây ngẩn cả người, một đôi tay nhỏ bé như vậy không hề quen thuộc chút nào, giống như chưa bao giờ là của hắn. Có lẽ vốn là… nghĩ đến đây trí nhớ sắp hình thành trong đầu hắn lại hóa thành một làn sương mù che phủ tất cả.

"Tiểu tử, ngươi ngồi ở đâylàm gì?"

Vân Liên nghe tiếng nói ngẩng đầu nhìn lên, một ông lão tóc bạc mặc y phục đỏ đang đứng bên cạnh hắn mỉm cười hòa ái. Vân Liên cau chóp mũi, nếu là lão nhân bình thường mà mặc một thân y phục đỏ như thế thật có chút già mà không nghiêm túc, chỉ có điều lão nhân này mặc như vậy lại có vẻ hết sức hài hòa.

"Ta không biết."

Vân Liên lần đầu tiên mở miệng, trong lòng lại lộp bộp một chút, giống như đôi tay nhỏ bé, trong miệng hắn phát ra một giọng trẻ con xa lại.

“Ngươi không có nơi nào để đi sao ?” Lão nhân cười cười, giương lên chiếc gậy gỗ đào chỉ về một ngọn núi cách đó không xa cười nói : “Nơi đó đang chiêu nạp đệ tử tu tiên, ngươi đi đi, chủ nhân nơi đó chắc chắn sẽ lưu ngươi lại”.

Vân Liên cúi đầu trầm tư một chút, vừa định ngẩng đầu hỏi"Vì sao" thì đã không thấy lão già áo đỏ đâu nữa, chỉ lưu lại bên hắn một túi đồ ăn bên trong chứa chút lương khô. Bản chất Vân Liên vốn không muốn dựa vào người khác, nhưng nhìn túi lương khô trong tay cũng chỉ đủ cho hắn ăn một hai ngày. Vân Liên đành thở dài, xách theo túi đồ ăn hướng đỉnh núi cách đó không xa chậm rãi đi tới.

Chưa tới chân núi Vân Liên đã thấy từng đoàn người đi lên núi. Tu tiên có gì hay chứ ? Vân Liên lại thở dài, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không thể giải thích nổi, dứt khoát lắc đầu bước nhanh hơn.

Chỉ có điều càng đi lên, trong lòng Vân Liên càng lạnh . Những đứa bé bên cạnh đều mặc cẩm y, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết là thiếu gia tiểu thư, cúi đầu nhìn lại y phục vừa bẩn vừa nát trên người mình, Vân Liên chợt có chút lo lắng. Cũng may lão già áo đỏ đó không lừa hắn, hắn cư nhiên ngây ngô dại dột bị lưu lại.

Sau đó lại ngây ngô dại dột bị người ta dẫn vào phòng, rồi ngây ngô dại dột đứng trước mặt một nử tử áo trắng lười biếng.

Chớp mắt khi mới nhìn thấy cô gái, trong lòng Vân Liên trầm xuống, cảm giác quen thuộc tự nhiên trào ra, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.

"Tiểu tử, ngươi tên là gì?" Nàng nghiêng đầu, nhếch khóe môi, bộ dáng giống như một con tuyết hồ giảo hoạt.

"Vân Liên."

Cô gái giống như sững sờ một chút, giọng nói cũng không hiền hòa như ban nãy nữa : "Ngươi lên núi làm gì?"

"Không biết."

"Ai đưa ngươi tới?"

"Không biết."

". . . . . ." Cô gái gãi gãi đầu, hai tay hơi đưa ra: "Tiểu tử, trừ tên tuổi ra, ngươi còn biết điều gì khác không?"

Vân Liên nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của nàng, trong lòng không khỏi hài lòng một chút. Hắn giựt giựt khóe miệng, học bộ dáng của nàng, đưa hai tay ra đáp : “Không biết, ta không nhớ gì hết, khi tỉnh lại đã thấy mình ở trên núi”.

Đây là lời nói thật, quả thật hắn không nhớ gì hết. Chỉ có điều hắn mới phát hiện ra một vấn đề, suy nghĩ của hắn không giống trẻ con bình thường, mà lại giống một người đã sống hơn hai mươi năm hoặc dài hơn.

"Từ nay về sau ta chính là sư phụ của ngươi."

Có ăn có mặc có ở, bái nhận một sư phụ thì có sao đâu. Nhưng khi nàng biến ra cho hắn một bộ y phục xanh, Vân Liên cũng có chút kinh ngạc, không ngờ trên đời thật sự có thần tiên. Còn vì sao hắn chỉ có chút kinh ngạc là vì chuyện trên đời có thần tiên hình như Vân Liên đã biết từ lâu. Nhưng bây giờ hắn chỉ là một đứa bé 10 tuổi vậy chỉ nên bày ra bộ dáng mà một đứa bé nên có, nhìn cô gái cười rạng rỡ. Trong lòng Vân Liên đột nhiên cảm thấy thật ấm áp. Thân tiên này mới chỉ gặp mặt lần đầu lại ba lần bốn lượt làm nhiễu loạn dòng suy nghĩ của hắn, cũng thật kỳ quái.

Sau đó mọi chuyện cũng tạm thời ổn định. Chỉ có điều thật khó cho Vân Liên khi phải ngày ngày ra vẻ một đứa bé con, thỉnh thoảng cáu gắt, chỉ sợ vị sư phụ thần tiên này nhìn ra được đầu mối gì lại đuổi hắn xuống núi.

Hắn thật vui vẻ, cũng may nàng thủy chung cũng không phát hiện ra điều gì. Hắn cho là từ nay về sau bên cạnh mình cũng chỉ có thêm một vị sư phụ mà thôi. Nhưng một khúc Thanh Liên Vũ kia lại in sâu vào lòng hắn một bóng hình khác. Hắn hoảng hốt chạy trốn là vì hắn cảm nhận được tầm mắt của nàng, hắn giả vờ sợ hãi cũng chỉ nhằm trấn an nàng. Hắn thật vui vì cũng may nàng chưa phát hiện ra điều gì.

Núi Thanh Liên, núi Thanh Liên một Thanh Liên, một Vân Liên là đủ rồi.

Hắn học theo trẻ con, giận dỗi quấy rối chỉ vì một sợi dây buộc tóc. Hắn giả bộ tu tập nhưng lại ngừng thở, nằm dưới cửa nhìn nàng say sưa loay hoay vui vẻ với những thứ đồ chơi nhỏ mang từ dưới trấn lên, trong lòng cười nàng thật giống trẻ con. So với mình, vị sư phụ nghìn tuổi này càng giống một đứa bé con hơn. Cũng may hoàn toàn không bị sư phụ phát hiện, Vân Liên căn cốt thần kỳ, tư chất thông minh, những bí tịch kia chỉ cần tập luyện một chút liền có thể vận dụng tự nhiên. Phượng Dẫn mỗi lần kiểm tra cũng không phát hiện được kỳ thực bình thường Vân Liên rất lười.

Chuyện mà Vân Liên thích nhất mỗi ngày là sư phụ gối đầu lên chân hắn nghe đàn. Lúc đầu Vân Liên chỉ cảm thấy cảnh tượng này hết sức quen thuộc, nhưng vẫn có chút khác biệt. Trong lòng rung động như dời sông lấp biến, nhưng khi nhìn nàng nằm đó nhắm mắt mỉm cười, suy nghĩ của Vân Liên mới bình tĩnh lại.

Cuộc sống tốt như vậy lại bị một hai người xa lạ đến phá hư. Một Mộng Vân Ảnh còn chưa đủ, không ngờ lại thêm một Thôi Thanh Hủ nữa, về phần Cửu Mệnh cũng không cần nói đến.

Vốn tưởng rằng sư phụ ngại phiền toái sẽ đuổi Thôi Thanh Hủ đi, nhưng khi nhìn hai mắt nàng sáng lóng lánh nhìn chằm chằm vào những rương hòm của người ta, Vân Liên đành từ bỏ ý tưởng này, mặc kệ sư phụ thu nhận đồ đệ này. Cũng không thể ngờ được Thôi Thanh Hủ cũng giống như hắn, hoặc có thể thế giới đã thay đổi, những đứa trẻ hơn mười tuổi ngày ngày đều cá tính như vậy. Tóm lại bàn về công phu trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu thì hai người cơ hồ không phân cao thấp.

Kể từ khi có thêm Thôi Thanh Hủ, sư phụ liền dành phần lớn thời gian cho hắn, cho dù là tranh luận hay học tập, Vân Liên cũng chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ như vậy. Ngược lại Thôi Thanh Hủ ở trong phúc mà không biết, lại nói sư phụ thiên vị hắn, khiến hắn cảm thấy thật đắng lòng.

Cuối cùng nàng thiên vị ai thì sợ rằng chỉ có mình nàng biết.

Vân Liên đứng ở cửa sổ nhìn nàng giống thường ngày, nhưng lại quên ẩn thân. Phượng Dẫn khẩn trương tiện tay cầm lên một quyển sách, làm bộ gật đầu một cái, lại quên mất phải cầm sách đúng chiều. Vân Liên cảm thấy buồn cười, nắm chặt cái hộp trong tay áo, cuối cùng chỉ nói một câu : “Sư phụ, cầm ngược sách rồi”.

Hắn thừa nhận hắn không có dũng khi đem cái hộp cùng dây buộc tóc đưa cho nàng. Hắn không biết liệu nàng có hiểu hay không, liệu nàng có cự tuyệt hay không, hay là nàng vẫn không suy không nghĩ như bình thường. Dự sao bây giờ hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, cũng chỉ là đồ đệ của nàng. Mà nàng cơ hồ lại như một người không tim không phổi, làm sao hiểu được ngay tâm tư của hắn.

Không bằng đem tâm tư của mình giấu đi thật kỹ, chỉ cần ở bên cạnh nàng là được.

Vân Liên nằm trên giường, lấy dây buộc tóc màu trắng trong hộp lấy ra, lại tháo dây buộc tóc màu xanh của mình xuống. Mái tóc buông xuống như thác, che kín một bên mặt hoàn mỹ, cũng giấu đi nụ cười ấm áp trên môi hắn.

Xanh trắng quấn quanh, trừ hắn ra, không ai biết được.

Vân Liên lại buộc tóc lên, đang định đem dây buộc tóc màu trắng cho vào lại trong hộp đã bị Thôi Thanh Hủ nhào đến.

Thôi Thanh Hủ khó khăn lắm mới phát hiện được bí mật của Vân Liên, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được.

"Vân Liên, vừa rồi là gì thế?"

"Không có gì." Vân Liên lại đem cái hộp bỏ vào tay áo, miễn cưỡng giương mắt “Ngươi xử lý xong chuyện ăn uống của mình rồi chứ ?”

“Dĩ nhiên là xong rồi. Hiện tại Vân Ảnh sư muội thu được đồ đệ chỉ sợ sau này còn phải cảm tạ ta thì có”. Thôi Thanh Hủ lấy quạt ra phe phẩy cười đến hài lòng. Cũng may Thôi Thanh Hủ không dây dưa chuyện dây buộc tóc nữa. Vân Liên cho rằng câu hỏi của mình đã dời được sự chú ý của Thôi Thanh Hủ nhưng lại không biết được Thôi Thanh Hủ đang nhìn tay áo của hắn, nghiêm túc suy tư, giống như muốn nhìn rõ xem trong cái hộp đó là gì.

“Sao sư phụ cứ thích ở trong phòng không ra thế nhỉ, nói là bế quan, nhưng thần tiên cũng phải bế quan sao ?” Thôi Thanh Hủ đặt mông ngồi xuống bên cạnh Vân Liên, vỗ vỗ bả vai Vân Liên.

Vân Liên sững sờ, dần dần khóe miệng lại gợi lên một ý cười : “Vậy ngươi kêu người ra đi”

"Hả?" Thôi Thanh Hủ khẽ nheo mắt lại, ngửa đầu ngã xuống giường: “Sư phụ bế quan càng lâu càng tốt, không có ai quản, vừa vui vẻ vừa nhàn hạ. Hồi trước trong hoàng cung ta đã thấy qua nhiều loại phu tử, ban đầu khi đến núi Thanh Liên thấy sư phụ chỉ là một cô gái trẻ tuổi trong lòng ta cũng có chút chần chừ, nhưng hôm nay xem ra giống như sư phụ vẫn thích hơn”.

Ai mà không thích nàng cho được đây? Vân Liên cười cười, cũng học bắt chước Thôi Thanh Hủ, nằm ngửa ở trên giường, khe khẽ thở dài câu: "Đúng là sư phụ tốt hơn."

Tác giả có lời muốn nói: Chương này là lời bộc bạch của Vân Liên. Tuy ngắn nhưng lại có một tin tức quan trọng, Vân Liên trước giờ chỉ là giả vờ.! ! Ha ha ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.