Giáo Thảo Liêu Mà Ngọt

Chương 120: Vương Quân Hiển Khó Chịu




̉NG LẼ …

Giới thiệu nhân vật một chút:

-Phúc Liên, tên đầy đủ là Nguyễn Phúc Liên, là cô gái có vẻ lạnh lùng bí ẩn nhưng trong cô luôn có trái tim rung cảm, biết nhìn nhận sự việc một cách đúng đắn

-Mạnh Trung, tên đầy đủ là Trần Mạnh Trung, là chàng trai lãng tử, dễ rung động trước những nét đẹp lạnh lùng, có năng khiếu về nghệ thuật( đặc biệt là tài vẽ tranh)

Tối hôm đó thật khó khăn với Mạnh Trung. Lúc ăn cơm đầu óc của cậu cứ nghĩ vẩn vơ, chẳng tập trung chút nào, bị ba mẹ nhắc mấy lần, rồi kết thúc bữa ăn khá sớm. Sau đó lên phòng như mọi khi nhưng hôm nay cậu ta lại khóa trái cửa lại khiến mọi người khó xử và lo lắng. Vừa vào phòng cậu ta lao lại giường, nằm sấp xuống tỏ vẻ mệt mỏi lắm.Bất chợt, cậu vùng dậy lại bàn ngồi học nhưng thực chất cậu ta đang nghĩ vẩn vơ và vẽ ra cái gì đó. Lúc nhìn xuống trang giấy, cậu ta tròn mắt, lăng lẽ nhìn

- Giời ơi, cái gì đây…tại sao …tại sao mình lại vẽ nên cái này???-Cậu ta nói một mình nhưng rồi lại cười nhẹ trông rất lãng tử

Đó là hình ảnh một cô gái đễ thương nhưng khá lạnh lùng( là Phúc Liên). Cậu đang suy tư ngắm nghía thì…

“ Cốc…Cốc…”

-Ai vậy?-Cậu ta giật mình hỏi

-Mẹ đây, hôm nay con làm sao thế, mệt hả con?-Mẹ cậu ân cần hỏi với chất giọng ngọt lịm từ ngoài cửa phòng

Nghe giọng mẹ, cậu nhanh chóng gấp tờ giấy vừa vẽ lại và bỏ vào cặp, nhẹ nhàng đi lại cửa

“Cạch”

-Chào mẹ, con không sao,… chỉ là hôm nay có một số kiến thức con chưa hiểu nên con muốn lên phòng ngồi học sớm hơn một chút thôi-Cậu nói mà trong lòng cảm thấy xấu hổ

Mẹ ôm cậu một cái thật chặt, vỗ vỗ vài cái vào lưng cậu

-Cố lên con trai!!!

Khi mẹ xuống nhà cũng là lúc tờ giấy vẽ lúc nãy của cậu được lấy ra,( quên cả đóng cửa phòng), cậu ngắm ngắm một chút rồi lại cười mỉm

-Anh Hai làm chuyện gì mờ ám quá! Ối! Cô gái xinh đẹp này là ai vậy?

-Là Phúc Liên…á…em lên đây từ lúc nào vậy? – cậu giật mình quay lại

-Phúc Liên? Cô ấy là bạn gái của anh Hai hả, có bao giờ anh vẽ cô gái nào đâu, gay to rồi đây!!!-Con bé chau mày nói bằng giọng nghiêm nghị

Mạnh Trung đứng phắt dậy, hai tay nắm lấy hai vai của con bé, chau mày

-Hải Linh, em đừng nói lung tung chứ, anh mới 15 tuổi thôi, mà…

Con bé không để cậu nói hết câu-Um…hm…có thật không anh Hai…em biết tỏng anh nghĩ gì, đừng có gạt thần thám tình yêu như em-Vừa nói vừa cười khoái chí

(Bật mí một chút: Hải Linh hiện tại mới 12 tuổi tròn thôi)

-Thôi tùy em… muốn nghĩ sao cũng được-Nói xong cậu ẩy con bé ra ngoài rồi đóng cửa lại, Hải Linh gọi với vào nhưng không được

Lúc này cậu mới học thực sự, nhưng cứ nghĩ đến nét đẹp ấy cậu lại băn khoăn, chẳng lẽ cậu ta đang bị trúng tiếng sét ái tình chăng? Cậu vò đầu, bứt tai nhưng cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, thật khó nghĩ quá!!!

***

Vẫn như mọi ngày, sau bữa cơm tối cô đi thẳng lên phòng, khóa trái cửa và không cho ai vào phòng. Cô ngồi vào bàn học và nghĩ về tiết học hôm nay, bất chợt cô nghĩ đến Mạnh Trung – chàng trai đầu tiên đến chào hỏi cô khi bước vào lớp

-Mạnh Trung? Cậu ta là người thế nào? Thân thiện ư, tại sao lại là mình?-Cô hỏi nột cách bí ẩn, vừa nói vừa bước ra ban công.

Một làn gió nhẹ lướt qua má cô dịu dịu, mái tóc nhẹ nhàng bồng bềnh bay. Cô ngước mắt lên bầu trời xa tận, ngắm nghía những vì sao sáng lấp lánh trong màn đêm lạnh lẽo. Ngôi sao đẹp nhất luôn là tâm điểm trong cô. Bất giác mắt cô rưng rưng, hai tay khoanh lại, nhún vai, thở dài. Một lúc sau cô vào phòng lấy quyển sổ ảnh trên giá sách, ôm chặt lấy nó rồi lại giường. Cô lật từng từng, từng trang, mắt cô đầy xúc cảm, miệng lẩm bẩm cái gì đó. Cô có cảm giác như mình đã gặp được một người bạn biết cảm thông với mình. Và có lẽ đó là Mạnh Trung – chàng trai tạo cho cô ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên, sự hòa đồng trong cậu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.