Giáo Thảo Liêu Mà Ngọt

Chương 117: Buổi Ra Mắt Ở Nhà Vương Quân Hiển (2)




“Sao? Em nói tối nay Uông tổng sẽ qua đêm ở nhà chúng ta?” Đường Tư Viễn trừng Tư Nam, lại nhìn cái kia vẻ mặt đang vô cùng đắc ý của A Kim.

“Ân!” Tư Nam gật đầu “Em đã gọi điện cho mẹ nói về chuyện này.”

“Vậy Uông đại nhân kia sẽ ở phòng nào?”

“Anh ấy nói muốn ở phòng của em” Tư Nam trừng mắt liếc A Kim bên cạnh một cái “Nói có em chăm sóc, anh ta mới cảm thấy an toàn.”

“Có cảm giác an toàn với em á?” Đường Tư Viễn thực sự không hiểu cái vị Uông tổng kia đang muốn làm cái gì nữa, đệ đệ mình xinh đẹp hơn cả nữ sinh, dáng người có chút đơn bạc, làm sao bảo vệ nổi cho cái tên cường tráng kia? Cùng Tư Nam ở chung một chỗ thì an toàn chỗ nào? Trừ phi là gặp phải mấy tên háo sắc, mấy tên đó chắc chắn sẽ xâm phạm Tư Nam trước, vậy thì người ở bên cạnh mới có chút an toàn được.

“Ca, anh nghĩ đi đâu vậy?”

“Không có gì! Ý nghĩ của Uông đại nhân, người thường như chúng ta quả thật không thể hiểu được!” Đường Tư Viễn nhún nhún vai.

“Ha ha” Tốt nhất vẫn là không nên hiểu, cái tên sắc lang này thực chất chỉ chờ tới buổi tối rồi ăn đậu hủ của mình mà thôi, đương nhiên là mấy lời này không nên nói cho ca ca nghe “Em về làm việc đây!”

“Nhưng mà, vậy tối nay A Kim sẽ ngủ ở đâu? Bình thường không phải nó đều ngủ trên giường sao?” Đường Tư Viễn nhìn vẻ mặt đắc ý của A Kim, không được a, căn cứ vào tính chiếm hữu của A Kim, nó làm sao có thể để người khác chiếm vị trí của mình?

“Giống nhau thôi!” Tư Nam phất tay, xoay người đi ra ngoài.

“Giống nhau?” Đường Tư Viễn vò tóc, đã lâu ròi chưa có việc nào mà làm y khó hiểu đến như vậy, tổng tài cùng A Kim giống nhau? Xem ra chỉ có đệ đệ thiên tài của mình mới đối xử với Uông tổng giống với A Kim!

Trên hành lang.

“Đường tiên sinh!” Là mỹ nữ Thiên Thiên của bộ phận ngoại giao, tay cầm văn kiện đi đến gần Tư Nam “Thật trùng hợp nha!”

“Phải” Tư Nam lễ phép cười cười.

“Gâu!” [Có cái gì mà trùng hợp chứ?] Ở hành lang công ty gặp được đồng sự mà gọi là trùng hợp á?

“A Kim hảo đáng yêu!” Thiên Thiên ngồi xuống định sờ đầu cẩu cẩu, ai ngờ đại cẩu lại lắc mình một cái, làm cho cô ta ngã bẹp xuống đất.

“Thực xin lỗi!” Tư Nam giúp Thiên Thiên đứng dậy, thay cô nhặt đống văn kiện rớt trên sàn nhà “A Kim không thích người khác chạm vào nó.”

“Không sao” Thiên Thiên bị nụ cười của Tư Nam làm cô xém chút nữa là hôn mê, sau đó lập tức hồi phục tinh thần, dùng nụ cười điện lực đáp lại Tư Nam.

“Tôi phải đi trước rồi!” Tư Nam đối nàng gật đầu, xoay người đi lên cầu thang.

“Đường tiên sinh, cậu không đi thang máy sao?” Thiên Thiên ở phía sau hỏi.

“Chỉ có hai tầng, đi thang bộ sẽ tiện hơn.” Tư Nam trả lời, A Kim gắt gao bám theo sau.

Nhìn một người một cẩu biến mất ở góc hành lang, Thiên Thiên lắc đầu, sao lại có người đẹp như vậy chứ, giống như một bức tranh biếm họa vậy. Nhất định phải làm cho cẩu cẩu nhà mình xứng đôi với A Kim, vậy thì mình mới có cơ hội tiếp cận Tư Nam. Tưởng tượng đến hình ảnh hai người hai cẩu, quả thực là rất hài hòa!

“Gâu gâu!” [Em thích cô ta sao?] A Kim phía sau Tư Nam phát ra nghi vấn.

“Câm miệng, em nghe không hiểu anh đang nói cái gì!” Tư Nam lườm hắn một cái “Chờ tới ngày mai rồi cùng giao phối với cẩu cẩu nhà cô ta đi!”

“Ẳng ô……” [Không cần!] Nếu giao phối, anh chỉ muốn cùng em giao phối thôi, Uông Phong Lân nghĩ. Nhìn Tư Nam đang đi lên lầu, cái mông trắng tuyết kia quả thực là rất hấp dẫn, muốn nhào lên ôm nó quá đi! Đáng tiếc, bây giờ mình vẫn là A Kim, vẫn là nên đợi mình thoát khỏi hai cái tháng này! Hành lang vắng vẻ như vậy, nếu…… Nghĩ tới hình ảnh mình đè Tư Nam ở trên cầu thang, sau đó điên cuồng luật động, A Kim rất không có tiền đồ mà để lại một đống máu mũi “Gâu!” [Cứu anh với!]

Tư Nam quay đầu lại, thấy A Kim chảy một đống máu mũi, từ trong túi quần lấy ra một cái khăn giúp nó chà sát: “Anh đừng có nghĩ đến mấy chuyện kia được không hả? Bằng không sẽ ảnh hưởng đến cơ thể đó!”

“Gâu!” [Anh sẽ không nghĩ nữa!] Không nghĩ, nhưng anh có thể làm, ngay lúc Tư Nam giúp hắn lau máu mũi, vươn nhanh đầu lưỡi, liếm liếm hai má Tư Nam.

“Anh thật nhàm chán!” Tư Nam nhăn nhăn mũi, xoay người tiếp tục đi lên lầu “Nếu anh còn nhàm chán như vậy, về sau mỗi tối đừng hòng ngủ chung với em!”

“Gâu!” [Đừng mà!]

“Anh đúng là thích ngủ, em còn rất nhiều công việc cần phải làm, nhanh lên một chút!” Tư Nam chuẩn bị đẩy cửa cầu thang ra, xoay đầu lại nhìn A Kim, đem cái tên bá đạo kia trở thành sủng vật mà khi dễ, thực sự là rất thích nha!

“Người nào cũng không gặp? Cô có biết tôi là ai không hả?” Tư Nam vừa đẩy cửa cầu thang ra, chợt nghe thấy tiếng gào của một nữ nhân kiêu ngạo.

“Thực xin lỗi, Tỉnh Thượng tiểu thư.” Âm thanh của Thước Nhã nghe rất bình tĩnh “Tổng giám đốc đang nghỉ ngơi, cho dù lão tổng có đến đây, Uông tổng cũng sẽ không gặp.”

Tư Nam nheo mắt lại nhìn A Kim bên cạnh, thanh âm nho nhỏ: “Vị hôn thê của anh đến đây?.”

“Gâu ẳng!” [Không có liên quan tới anh!] Hảo ủy khuất nga, tất cả rõ ràng đều là do người phụ nữ kia làm ra, vậy mà Tư Nam lại đối với mình mất hứng.

“Đi thôi!” Tư Nam đi qua hành lang, đối với trạng thái của Thước Nhã và Tỉnh Thượng Đan xem như không thấy mà tiêu sái bước vào phòng tổng tài.

“Này, cậu!” Nhìn thấy Thước Nhã không có bất kì phản ứng nào với mình, Tỉnh Thượng Đan liền chuyển hướng sang Tư Nam “Mang tôi vào phòng tổng tài của các người!.”

Tư Nam dừng lại, quay đầu nhìn cô ta, đột nhiên tươi cười.

Tỉnh Thượng Đan trong nháy mắt có chút thất thần, sao lại có người cười lên sáng chói như mặt trời như vậy? Nhưng ngay lập tức, cô ta chợt nhớ đến việc quan trọng hơn: “Cậu là trợ lý mới của Phong Lân? Tôi nói cho cậu biết, tôi và Phong Lân sắp kết hôn, cho nên……”

“Tôi biết, cô muốn gặp Uông tổng sao?” Tư Nam vẫn duy trì bộ dáng đáng yêu tươi cười “ Chị Thước Nhã, cứ để Tỉnh Thượng tiểu thư vào đi!”

“Hả?” Thước Nhã nhìn về phía Tư Nam, không hiểu được ý của cậu.

“Nếu, cô có bản lĩnh đánh thức anh ta, thì cô cứ vào!” Tư Nam nhún nhún vai “Đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói với Uông tổng, nếu anh ta không tỉnh lại, thì đúng là phiền toái.”

“Gâu gâu!” [Em có ý gì vậy?] A Kim ngửa đầu nhìn Tư Nam, vì cái gì mình lại cảm thấy đôi mắt cùng nụ cười sáng bừng kia lại có vài tia nguy hiểm nhỉ?

“A Kim, đi mau, tao còn có văn kiện cần xử lý.” Tư Nam nói xong đi về phía văn phòng của mình.

“Ẳng!” [Hảo.] Không cần để ý tới cô ta là tốt rồi, cô ta cũng chẳng dám giở trò gì quá đáng đâu.

“Gâu gâu!” [Em muốn anh gặp cô ta?]

“Không biết anh đang nói cái gì, đừng kêu nữa.” Tư Nam ngồi xuống vị trí của mình “Thay vì để cho cô ta nháo cùng Thước Nhã ở ngoài ban công, không bằng cứ để cho cô ta vào phòng nói những lời yêu thương gì gì đó với anh! Dù sao có nói thì cũng như chưa nói thôi.”

“Gâu gâu!” [Em thật thông minh nga!] Tuy rằng mình có nịnh nọt cỡ nào em ấy cũng nghe không hiểu, nhưng mà mình vẫn muốn khen ngợi.

“Em nghĩ, cô ta cũng sẽ không uy hiếp tính mạng của anh đâu?” Tư Nam suy nghĩ “Nói như thế nào thì cô ta vẫn mong muốn được gả cho anh.”

Gật gật đầu, điểm ấy chắc chắn là có, Uông Phong Lân đương nhiên biết Tỉnh Thượng Đan có bao nhiêu mong ước muốn gả cho mình.

“Bằng không, anh đi giám sát cô ta đi?” Tư Nam cười cười nhìn cẩu cẩu đang quỳ rạp trên mặt đất.

Lắc đầu. Anh mới không đi đâu! Nghe cô ta lầm bầm thì sao ngọt ngào bằng em được? Ngay cả nhíu mày cũng đáng yêu như vậy! Nhìn thế nào cũng thấy ngon miệng!

“Không được chảy nước miếng!” Tư Nam cho hắn ánh mắt cảnh cáo, người này có lầm hay không a, quỳ trên mặt đất nhìn mình mà cũng chảy nước miếng, chẳng lẽ mình rất giống cá chiên của mẹ làm sao?

“Ô ~” Còn dám nói anh? Ai bảo em đáng yêu như vậy chứ!

“Cô muốn làm gì?” Cách vách truyền đến âm thanh của Phan Già!

Tư Nam đứng lên: “Đi xem nào!”

Vì thế đại cẩu cẩu dẫn đầu vọt tới phòng tổng tài.

Tỉnh Thượng Đan trừng Phan Già: “Tôi là vị hôn thê của Phong Lân, ở riêng cùng anh ấy cũng không được hay sao?”

“Đương nhiên không được!” Phan Già không chịu thua mà trừng lại “Anh ta là quản lí của tôi, cho nên chỉ cần Uông tổng ngủ, tôi phải luôn luôn ở bên cạnh!”

“Đây là chủ ý của cô thì có! Cô đừng hi vọng làm như vậy thì có thể một bước lên mây, trở thành phụng hoàng!”

“Hình như cô mới vọng tưởng cái này đi?” Phan Già khinh thường trợn mắt “Nhìn lại quả thực là không giống người mà!”

“Cô nói cái gì?” Tỉnh Thượng Đan thực sự rất muốn tát Phan Già ngay tại chỗ.

“Tốt nhất là cô không nên cử động!” Phan Già cười lạnh một tiếng “Nếu cô dám đánh tôi, tôi cam đoan người bị thương chính là cô, với lại cô đừng mong mà chữa trị!”

“Cô có ý gì?”

“Không có gì a! Chỉ cần bệnh viện Ngô thị của chúng tôi không thu bệnh nhân như cô, thì chẳng có bệnh viện nào có lá gan dám thu nhận cô đâu.” Phan Già trên mặt hiện lên rõ vẻ khinh miệt.

“Gâu gâu!” [Phụ nữ cãi nhau thật đáng sợ!] A Kim nhìn về phía Tư Nam.

“Ai, các ngươi ồn như vậy, sẽ đánh thức Uông tổng đó!” Tư Nam ra vẻ hảo tâm nhắc nhở hai nữ nhân trước mắt, ánh mắt lại nhìn về phía đại cẩu cẩu, ý bảo hắn tự mình xử lý việc này.

Quả nhiên chỉ chớp trong mắt, A Kim liền chuồn mất.

“Cô, cô……” Tỉnh Thượng Đan nghiến răng nanh khanh khách, nhưng mà cô ta cũng phải thừa nhận, tiểu hộ sĩ trước mắt này nói rất đúng. Nếu bệnh viện Ngô thị không chịu tiếp nhận mình, thì chỉ sợ một vết đứt tay nhỏ, cũng không có cái bệnh viện trong hành phố này dám chữa trị cho mình.

“Hừ!” Phan Già đắc ý ngồi xuống bên giường Uông Phong Lân.

“Các người đang làm cái gì trong này?” Uông Phong Lân đột nhiên mở to mắt.

“Phong Lân!” Âm thanh ngọt ngào nũng nịu.

“Sao cô lại ở đây? Ai cho cô vào?” Giả vờ làm bộ dáng lạnh lùng không biết gì.

Tư Nam đứng ở cửa, vẻ mặt xem kịch vui, nhấc tay lên: “Là tôi cho Tỉnh Thượng tiểu thư vào, nhìn bộ dạng của cô ấy thật đáng thương.”

“Phong Lân, em muốn đến đây chăm sóc anh!” Tỉnh Thượng Đan giả vờ nhu nhược, cái hình ảnh hung dữ ban nãy đã biến mất tăm “Nhưng y tá của anh lại không cho em vào.”

“Thì sao? Đó vốn là trách nhiệm của cô ấy mà.” Uông Phong Lân ý bảo Phan Già ngồi xuống, khóe mắt liếc Tư Nam, cô ta đáng thương? Cái vẻ mặt hung hãn kia thì làm sao đáng thương được? Bất quá lúc bị Phan Già chỉnh thì có chút buồn cười.

“Nhưng……” Tỉnh Thượng Đan còn muốn nói cái gì đó, thì bị lại.

“Không có nhưng gì cả” Uông Phong Lân ngồi thẳng dậy “Không có việc gì thì cô đi về đi!”

“Phong Lân, em là lo lắng cho anh……”

“Tôi rất tốt, không cần cô lo lắng.” Uông Phong Lân không kiên nhẫn phất tay “Cô tới thăm tôi, nhưng lại cùng cùng y tá của tôi cãi nhau, đây là muốn tôi không thể nghỉ ngơi?”

“Không phải, không phải!” Tỉnh Thượng Đan còn muốn giải thích.

“Phải đó!” Phan Già quay lại chỗ ngồi “Rõ ràng là cô ta tới để quấy rối.”

“Em không có, Phong Lân ……” Âm thanh cực kì buồn nôn, làm cho người nghe có cảm giác không thoải mái.

“Được rồi! Cô trở về đi!” Uông Phong Lân nhìn về phía Tư Nam “Tôi còn có công việc, Phan Già, bảo Kiệt Nhĩ đưa Tỉnh Thượng tiểu thư xuống lầu.”

“Ân.” Phan già gật đầu.

“Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt nga!” Tỉnh Thượng Đan lưu luyến, có chút ngập ngừng bước ra ngoài, đi qua bên cạnh Tư Nam, kìm lòng không được liếc cậu một cái, quả thật là xinh đẹp, đúng là không công bằng!

Phan Già đi ra ngòai, đóng cửa phòng lại.

“Cô ta biết hôm nay Tu không có ở đây sao?” Uông Phong Lân nhu nhu thái dương “Bình thường có khuôn mặt than của Tu ở đây, đúng thật là hữu dụng!”

“Ha ha.” Tư Nam đi tới bên giường ngồi xuống “Anh đem Tu biến thành siêu nhân để đối phó sao?”

“Cũng không sai biệt lắm.” Uông Phong Lân ôm thắt lưng Tư Nam “Bất quá, anh còn biết bí mật của y đó.”

“Là cái gì?”

“Cái người bạn tốt của em, trinh thám đại nhân A kha ấy, là một đôi với Tu!”

“Gì?” Tư Nam trừng lớn hai mắt che miệng lại “Thật sự?”

“Ân!” Uông Phong Lân  cười đến gian trá “Là A Kim nghe lén đó nha, lần đầu tiên của bọn họ là do Tu dùng sức mạnh ép buộc A Kha đó.”

“Không phải chứ?” Tư Nam khó tin lắc đầu,“Tuy rằng dáng người A Kha hơi nhỏ con một chút, nhưng mà thân thủ lại bất phàm, người bình thường tới gần cậu ấy chắc chắn sẽ bị đánh a!”

“Vậy sao lại rơi vào tay Tu được nhỉ?” Uông Phong Lân cười, ngón tay xẹt qua môi Tư Nam “Không biết lần đầu tiên của chúng ta sẽ như thế nào ha?”

“Sao tự nhiên anh lại nói đến chúng ta?” Tư Nam chụp lấy tay hắn “Hình như hôm nay anh tỉnh dậy hơi lâu rồi đó?”

“Ừ nhỉ!” Uông Phong Lân gật đầu “Đều là tại người phụ nữ đáng ghét kia!”

“Được rồi!” Tư Nam chủ động hôn lên trán Uông Phong Lân một cái “Anh ngủ tiếp đi! Em còn rất nhiều việc phải làm. Tu hôm nay đi kí bản hợp đồng kia rồi, sau này công việc sẽ ngày càng chồng chất.”

“Anh biết em bận rộn!” Uông Phong Lân ngoan ngoãn nằm lên giường “Vậy buổi tối anh đến nhà em như thế nào đây?”

“Không phải Tu đã sắp xếp hết rồi sao?”

“Ai, anh sẽ bị người ta khiêng đi, nhưng anh vẫn muốn tự mình đi vào cửa! Dù sao thì đây cũng là lần đầu anh gặp mẹ vợ mà!”

“Mẹ vợ cái đầu anh!” Cho hắn một cái tát ôn nhu “Em thấy, anh nên bị khiêng đi là tốt nhất!”

“Sau đó em sẽ đem anh hôn tỉnh, giống như trong truyện cổ tích vậy đó! Công chúa hôn tỉnh hoàng tử……”

“Hình như người ngủ mới là công chúa nha!?” Tư Nam bĩu môi, thật không biết trong đầu người này chứa cái gì nữa.

“Được rồi, vậy thì hoàng tử hôn hoàng tử tỉnh dậy, được rồi chứ?” Hắn nhanh chóng vuốt ve cặp chân mày đang nhíu lại của cậu “Vậy tối nay em sẽ tắm cho anh, hay là tắm cho A Kim đây?!”

“Đầu anh chỉ chứa những cái này thôi sao?” Tư Nam mặt nhăn nhíu mày.

“Ha ha, vậy cuối cùng thì em tắm cho ai, hửm?” Uông Phong Lân vẻ mặt mong chờ.

“Tới đó rồi tính!” Tư Nam đứng dậy, cười cười nhìn người nằm trên giường “Anh không nói em cũng không nhớ. Anh đã xem hết toàn bộ thân thể trần trụi của em, nhưng em vẫn chưa thấy của anh.”

“A?” Uông Phong Lân lập tức bật dây, làm ra tư thế mở nút quần “Anh lập tức cởi cho em xem ngay, anh không ngại đâu!”

“Hừ, ai mà thèm!” Cho hắn cái ánh mắt cảnh cáo “Còn nữa, anh có nghĩ tới, buổi tối nếu anh hôn mê, sau đó ngủ trên giuòng em, thì A Kim phải làm sao đây?”

“Cái này……” Nói cũng là phải, nếu hôn mê, thì sẽ biến thành một Uông Phong Lân vô tri vô giác nằm trên giường ngủ, vậy còn A Kim hoạt bát có thể ăn đậu hủ nộn nộn của Tư Nam như mình đây, thì sẽ ngủ ở đâu? “Vậy thì lúc anh hôn mê, đưa anh đến phòng dành cho khách đi!”

“Ân!” Tư Nam gật gật đầu“Hiện tại anh ngủ tiếp đi.”

“Hảo.” Lại nằm trở về “Buổi tối anh sẽ cởi sạch cho em xem nga!”

“Ai cần?!” Nhăn mặt nhìn hắn, Tư nam làm mặt quỷ, xoay người đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.