Giáo Sư Quá Dùng Sức

Chương 2: Giá cao bán lần đầu tiên 2




“Không phải là con không muốn trở về nữa sao?” Ánh mắt Lâm Hoài An nhìn chằm chằm Lâm Ngôn Hi, còn Tề Hàn Tinh đứng bên cạnh cô ông lại thờ ơ như không nhìn thấy.

“Thưa bác, cháu muốn kết hôn với Ngôn Hi, hôm nay chúng cháu đặc biệt tới đây là muốn xin bác chúc phúc cho chúng cháu, mong bác tác thành cho chúng cháu, đừng ép cô ấy gả cho một người không quen biết.” Tề Hàn Tinh tràn đầy bảo vệ nắm chặt tay Lâm Ngôn Hi, gồng mình chịu đựng cơn tức giận của Lâm Hoài An.

Dời tầm mắt nhìn Tề Hàn Tinh, Lâm Hoài An xoi mói đánh giá anh, “Cậu là ai?”

“Cháu là Tề Hàn Tinh, không bao lâu nữa sẽ là con rể trưởng của bác.” Giọng điệu Tề Hàn Tinh kiên quyết khẳng định.

Đặc biệt liếc nhìn anh một lần nữa, Lâm Hoài An cười nhạo nói: “Tôi đã có con rể trưởng rồi.”

“Cha, con chỉ muốn gả cho Hàn Tinh, ngoài ra con không muốn gả cho bất kỳ ai cả.”

“Hôn sự này cha đã đồng ý với người ta rồi, không đến lượt con quyết định.” Lâm Hoài An cứng rắn nói.

“Cha, con vẫn cho rằng cha là người phân biệt phải trái rõ ràng, mặc dù chúng ta thường bất đồng ý kiến, nhưng cha luôn tôn trọng con, vậy tạo sao chuyện hệ trọng cả đời con thì cha lại không hiểu cho con?” Lâm Ngôn Hi đau lòng nhìn Lâm Hoài An.

“Ta không hiểu chuyện gì, ta là nghĩ tới hạnh phúc cả đời của con.” Sắc mặt Lâm Hoài An tức giận bất bình nói.

“Bác trai, nếu bác thật sự vì nghĩ tới hạnh phúc của Ngôn Hi, bác sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy, chứ không ép buộc cô ấy phải nghe theo sự an bài mà bác đã sắp đặt.” Tề Hàn Tinh lòng đầy thành khẩn nói: “Không biết bác có nghĩ tới hay không, coi như Ngôn Hi thật sự đồng ý nghe theo sự sắp xếp của bác lấy người mà bác đã lựa chọn cho cô ấy, nếu như tương lai cô ấy không có được hạnh phúc như bác mong muốn, bác có thể chịu đựng được lương tâm nặng nề cắn rứt không?”

“Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cậu.”

“Bác trai, cháu chỉ muốn cho bác hiểu, cho dù là cha của Ngôn Hi, bác cũng không có quyền quyết định cô ấy nên làm gì, phải lựa chọn điều gì, bởi vì đây là cuộc sống của cô ấy, bác không thể giúp cô ấy mãi được.”

Lâm Hoài An im lặng một chút rồi nói: “Tiểu tử, cậu không cần phí công vô ích nữa, tôi đã đồng ý với người ta, hôn sự này đã quyết định rồi.”

“Cha....”

“Ngôn Hi, không cần nói nữa, chúng ta đi thôi!” Tề Hàn Tinh kéo Lâm Ngôn Hi đi ra ngoài.

“Tiểu tử, người phải đi chính là cậu, để con gái ta ở lại.”

Tề Hàn Tinh quay người lại, hóm hỉnh nói: “Bác trai, thật xin lỗi, con gái bác là vợ của cháu, có lý nào lại tách vợ ra khỏi chồng chứ?” Nói xong, anh nắm tay Lâm Ngôn Hi xoay người rời đi, nhưng chỉ mới bước đến cửa lớn, Rober đã đứng trước mặt chặn đường đi của hai người.

“Đại tiểu thư, mời ở lại, nếu không xin thứ cho tôi vô lễ.” Rober cung kính nói.

Tề Hàn Tinh không hề lo lắng cười cười, ngông cuồng nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên tránh sang một bên, anh không phải là đối thủ của tôi đâu.”

Rober giật bắn mình, anh không ngờ cậu ấm như Tề Hàn Tinh lại nói với người có thân hình lực lưỡng như anh lời đó, nhưng anh rất nhanh phục hồi lại tinh thần, giống như không nghe thấy lời nói của Tề Hàn Tinh, trực tiếp nhìn chằm chằm Lâm Ngôn Hi nói: “Đại tiểu thư, tôi sẽ đứng ở đây, muốn đi qua trừ phi bước qua xác tôi.”

Nhanh như chớp đẩy Lâm Ngôn Hi ra, Tề Hàn Tinh nắm lấy cánh tay Rober ra đòn ném anh ta qua vai, lập tức Rober biết được mùi vị chổng bốn chân lên trời là như thế nào.

“Thật xin lỗi, đắc tội rồi.” Chắp tay hành lễ với Rober xong, Tề Hàn Tinh lại nắm tay Lâm Ngôn Hi bước nhanh ra ngoài.

Lúng túng bò dậy, Rober hổ thẹn nhìn Lâm Hoài An, “Lão gia, thật xin lỗi.”

“Tôi thích cậu thanh niên đó, giá như cậu ta là con rể của tôi thì tốt.” Tôn Nghi Như yên lặng từ đầu tới cuối đột nhiên mở miệng nói.

Lâm Hoài An quay sang nhìn vợ một cái, nói một câu ngoài dự đoán của người khác: “Tôi cũng thích cậu ta!”

Tôn Nghi Như trợn mắt, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn ông, “Vậy sao ông lại...”

“Bà cũng không thể bắt tôi đi theo đám trẻ đó nói rằng: Các con nói không sai chút nào, là cha không đúng.”

“Ông.... Thật là, ông như thế chỉ chết vì sĩ diện.” Tôn Nghi Như hao tâm tổn trí lắc đầu, “Ông không sợ con gái ông chạy đi công chứng kết hôn, không để ông chủ trì hôn lễ của nó sao?”

“Ngôn Hi sẽ không làm vậy đâu, nó sẽ đợi tôi chúc phúc cho nó.” Lâm Hoài An cực kỳ tự tin nói.

“Ông nói chuyện không hề khoan nhượng chút nào, nó còn mong được ông chúc phúc nữa sao?” Tôn Nghi Như không nhịn được dội cho ông một gáo nước lạnh, “Nếu tôi mà là nó, trước tiên tôi sẽ đi đăng ký kết hôn rồi trở lại nói với ông, đến lúc đó ông không muốn cũng phải chấp thuận.”

Ngập ngừng một lúc, Lâm Hoài An vẫn rất tự tin khẳng định: “Ngôn Hi sẽ không làm như vậy đâu.”

“Tốt nhất là như vậy, nếu không ông nhất định sẽ hối hận rồi chết vì sĩ diện.”

“Nếu cứ như vậy mà chết thật, tôi sẽ gọi hai đứa về cho chúng nó kết hôn.”

Tôn Nghi Như thở dài, không thể nào lý giải nổi, “Tôi thật sự không hiểu nổi ông đang nghĩ cái gì, sớm muộn cũng phải theo ý của bọn trẻ, bây giờ ông thừa nhận mình không đúng, với sau này thừa nhận cũng có khác gì nhau đâu mà, tại sao cứ nhất định phải tính toán chi li như vậy làm gì?”

“Không giống nhau, đợi tôi đi tìm Tập Lao, cảm ơn sự ưu ái dành cho Ngôn Hi rồi sau đó hủy bỏ hôn sự này. Bà đi gặp Ngôn Hi nói Tập Lao đã quyết định hủy bỏ hôn sự này rồi, gọi nó và tên tiểu tử kia trở lại cầu xin tôi một lần nữa, đến lúc đó tôi sẽ đồng ý cho hai đứa kết hôn, như vậy không phải là giữ được mặt mũi của tôi sao?”

Tôn Nghi Như cười không được mà khóc cũng không xong, “Ông thật là biết tính toán quá, chuyện xấu liền gán cho tôi.”

“Bà là vợ tôi mà, rộng lượng một chút không được sao!”

“Dạ, thì tôi rộng lượng một chút vậy.” Ngoài lời đó ra bà còn nói gì được đây, ai bảo bà là vợ ông ấy? “Tốt nhất ông nên nhanh chóng tìm Tập Lao, nhanh chóng giải quyết chuyện này cho ổn thỏa.”

“Tập Lao bây giờ không có ở Đài Loan, muốn giải quyết cũng phải đợi ông ấy trở về mới nói được.”

Tôn Nghi Như cười khổ một tiếng, đau lòng nói: “Bây giờ Tập Lao không có ở đây, ngày mai ông lại phải về Mỹ giải quyết chuyện công ty, đến lúc hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau còn phải đợi bao lâu nữa? Lại phải chờ đợi, Ngôn Hi thật đáng thương!”

“Chuyện này có gì mà không được, càng phải chờ đợi lâu, tương lai hai đứa sẽ quý trọng cuộc hôn nhân của chúng nó hơn.”

“Tính toán! Tôi thấy, ông là cố ý muốn hành hạ hai đứa trẻ thì có.” Tôn Nghi Như lại nói: “Ông vốn cho rằng có thể kết làm thông gia với Tập Lao, không ngờ lại bị mừng hụt một phen, trong lòng cảm thấy không cam tâm, cho nên mới cố ý gây khó dễ cho hai đứa, có đúng không?”

Bị đánh trúng tim đen, Lâm Hoài An xấu hổ, gượng gạo đứng lên nói: “Tôi vào phòng gọi mấy cuộc điện thoại.” Sau đó ông hốt hoảng rời khỏi phòng khách.

Nhìn bộ dạng bối rối của Lâm Hoài An, Tôn Nghi Như không khỏi buồn cười lắc đầu một cái, ông ấy là đại trượng phu tiêu chuẩn của một đấng mày râu, có điều chỉ có tiếng là đấng mày râu thôi, lòng độ lượng cũng không lớn như vậy. Nhưng cũng chưa chắc, nói đi cũng phải nói lại, cậu thanh niên đó và con gái bà có thể vượt qua cơn phong ba này mà đến với nhau, cuối cùng được hạnh phúc, việc này cũng được xem là kết quả viên mãn, bất luận quá trình như thế nào cũng không phải tranh cãi nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Ngôn Hi, đừng hành hạ Red nữa, gả cho anh ấy đi!” Đang giữa bữa cơm, Tân Tránh đột nhiên nói.

Tề Hàn Tinh như bị sặc, tự nhiên ho khan hồi lâu.

“Hàn Tinh, anh sao vậy?” Lâm Ngôn Hi vỗ nhẹ lưng anh, quan tâm hỏi.

Tề Hàn Tinh dịu dàng nhìn Lâm Ngôn Hi cười cười, trấn an nói: “Anh không sao.” Len lén trừng mắt với Tân Tránh, ý bảo anh yên lặng, không thể tưởng tượng được, đã là khách không mời mà chạy đến nhà người ta ăn chực, còn không biết điều mà im lặng, không phải hắn không biết cái đề tài này làm anh phiền lòng nhất, vậy mà vẫn lôi ra nói.

Sau khi từ nhà Ngôn Hi về, ‘kết hôn’ giống như từ bị cấm kỵ, không ai nhắc tới nữa.

Anh không nói nguyên nhân tại sao, bởi vì không muốn gây áp lực cho Ngôn Hi, anh biết trong lòng cô đang đấu tranh rất dữ dội, không muốn tiếp tục đau lòng nữa, lại không biết phải đợi bao lâu, cô không muốn lo nghĩ bất cứ điều gì được tự do gả cho anh, nhưng trong lòng lại có cảm giác mất mát to lớn, trái không được, phải cũng không xong, cho nên anh không còn lựa chọn nào khác là tránh đi.

Thật ra anh cũng hy vọng Ngôn Hi sớm gả cho anh, nhưng như vậy tuyệt đối không phải là cách hay, nhưng cô lấy chồng không được hạnh phúc, trong lòng anh cũng rất khổ sở, chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi.

Tân Tránh làm như không nhìn thấy ám hiệu của Tề Hàn Tinh, lại mở miệng nói tiếp: “Ngôn Hi, Red yêu cô như vậy, cô nhẫn tâm để anh ấy tiếp tục chờ đợi sao?”

“Purple, tới nhà anh ăn cơm thì an phận mà ăn đi, không cần lắm lời thế lầm gì.” Tề Hàn Tinh không nhịn được nhíu mày.

“Em là vì nghĩ cho Ngôn Hi, anh thử nghĩ xem, anh là một nhân vật của công chúng, mà Ngôn Hi lại danh bất chính, ngôn bất thuận ở cùng nhà với anh, tin này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi Ngôn Hi để đâu, chưa kể tới việc bị dư luận ném đá.”

“Em đồng ý với Tân ca,” Lôi Hạnh Nhi cũng buông chén đũa xuống, gật đầu lia lịa phụ họa, “Hai người rõ ràng là chung sống như vợ chồng, làm như người khác không nhận ra được hay sao?”

Lúc này Tề Hàn Tinh không biết nói gì, Ngôn Hi là vợ anh, không phải là tình nhân, nhưng...

“Red, anh xem lại bộ dạng mấy ngày nay của anh đi, một chút khí phách cũng không có, cả người uể oải không phấn chấn, yếu ớt ỉu xìu, em đây cũng phải nghi ngờ không biết anh có phải ngôi sao thần tượng hào nhoáng, sức sống tràn đầy Red không nữa.” Tân Tránh làm bộ rất đau lòng nói.

Nghe Tân Tránh nói thế, Lâm Ngôn Hi không khỏi đau lòng, Tân Tránh nói không sai chút nào, mấy ngày nay xem ra tinh thần Hàn Tinh không được tốt, hoàn toàn không giống như anh trước kia, cô biết tất cả đều là vì mình.

“Ngôn Hi,” Tân Tránh chợt lấy ra một lá thư, đưa cho Lâm Ngôn Hi, “Đây là quà kết hôn tôi tặng cô và Red, tôi hy vọng cô không cần suy nghĩ gì nữa, gả cho anh ấy đi!”

Lâm Ngôn Hi mở lá thư, rút ra hai vé máy bay đi Mỹ.

“Chuyện này...” Cô nhìn Tân Tránh không hiểu.

“Red là một nhân vật của công chúng, công chứng kết hôn ở Đài Loan có thể không tiện, cho nên tôi nghĩ, chi bằng hai người đến Las Vegas kết hôn. Black cũng đồng ý tặng phòng của tổng thống ở sòng bạc của anh ấy cho hai người, tùy hai người muốn ở lại bao lâu thì ở.”

“Đúng vậy! Anh ấy còn nói, sẽ cung cấp cho hai người một chiếc xe hoa dài thật lộng lẫy, còn đặc biệt giao phó một tài xế nữa, cho dù hai người muốn đi đến đâu, chỉ cần ra lệnh một tiếng, anh ta sẽ đưa hai người tới nơi.” Lôi Hạnh Nhi tiếp lời bổ sung.

Lâm Ngôn Hi nhìn Tề Hàn Tinh, đắn đo suy nghĩ không biết làm thế nào.

Cầm lá thư và vé máy bay trong tay Lâm Ngôn Hi, Tề Hàn Tinh trả lại cho Tân Tránh, “Purple, anh và Ngôn Hi phải bàn bạc lại đã, nếu cần sẽ nhận lại quà tặng này của em.”

“Còn gì phải suy tính nữa, dù sao cũng nhất định phải kết hôn, cần gì phải lề mà lề mề?”

“Không sai!” Lôi Hạnh Nhi ra sức gật đầu một cái, “Cuộc sống biến hóa khôn lường, ai biết được một phút sau sẽ như thế nào, cho nên nắm chắc hiện tại, mau đi kết hôn đi.”

“Tôi biết hai người có ý tốt, nhưng để tôi suy nghĩ thêm một chút đã được không?” Lâm Ngôn Hi bình tĩnh nói.

“Được rồi! Trước tiên tôi sẽ lấy lại vé máy bay, cô hãy suy nghĩ thật kỹ, có điều tôi mong có thể nghe được tin tốt lành của hai người.

Gió đêm từ từ thổi, bỏ lại một khoảng không gian trầm tư yên tĩnh, tấm lòng Lâm Ngôn Hi dần được cởi mở.

“Ngôn Hi, vào trong đi, ngộ nhỡ bị cảm lạnh thì sao?” Tề Hàn Tinh tiến lại khoác áo lên người cô. Ngôn Hi đứng ở ban công đã hơn hai tiếng đồng hồ, anh biết cô đang suy nghĩ những lời nói của Purple nên anh cũng không quấy rầy, nhưng nhìn cô anh lại không đành lòng, vì vậy không nhịn được đi ra khuyên cô. Dù sao chuyện này cũng không thể ngày một ngày hai mà quyết định được, ngày mai từ từ suy nghĩ tiếp cũng được.

Lâm Ngôn Hi gật đầu, kéo chặt áo khoác, theo anh đi vào trong phòng, “Hàn Tinh, chúng ta kết hôn đi!”

Tề Hàn Tinh kinh ngạc nhìn cô, câu nói này của cô thật quá bất ngờ, nhất thời anh không biết nói gì cả.

“Thế nào, anh không muốn kết hôn với em phải không?” Nhìn bộ dạng không kịp phản ứng của anh, Lâm Ngôn Hi không nhịn được cười nói.

Anh vội vàng lắc đầu, giống như người câm không nói ra lời nào.

“Anh lắc đầu là không muốn kết hôn với em, hay là muốn kết hôn với em?”Cô cố ý trêu đùa nói.

Đột nhiên hôn lên đôi môi cô, Tề Hàn Tinh nhiệt tình triền miên, khiêu khích, chứng minh cảm giác này là thật, hoặc là câu nói của Lâm Ngôn Hi có vấn đề, đến khi cô không thở nổi anh mới chậm rãi buông cô ra.

“Em nói thật không?” Nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, Tề Hàn Tinh vẫn không tin nổi.

“Đương nhiên là thật rồi, trừ phi anh không muốn kết hôn với em.”

“Dĩ nhiên anh muốn kết hôn với em, nhưng mà em thật sự không để ý việc không được cha mẹ em chúc phúc sao?”

“Nói không để ý là không thể nào, nhưng em chọn anh, không phải sao?” Khẽ chạm vào gương mặt có vẻ hơi gầy gò của anh, Lâm Ngôn Hi nói tiếp: “Nếu em lựa chọn anh, em nên trận trọng thật tốt, trái lại không nên hành hạ anh, nếu không, em thà nghe theo sự sắp đặt của cha.”

“Anh hy vọng em không có điều gì tiếc nuối.”

“Con người còn sống ở trên đời này, ít nhiều cũng sẽ phải tiếc nuối một điều gì đó, quan trọng là, phải biết quý trọng những gì mình có, bằng không, sinh mạng cùng lắm cũng chỉ thêm lo âu phiền muộn mà thôi, không có ý nghĩa gì cả.”

Tề Hàn Tinh ôm cô vào lòng, cảm giác lòng mình như trút được gánh nặng, lòng đầy hy vọng, “Ngôn Hi, em có thể nghĩ thông suốt như vậy, anh yên tâm rồi.”

“Nhưng mà, em có một vấn đề rất quan trọng.”

“Vấn đề gì?”

“Gần đây anh bận rộn làm đĩa nhạc quảng bá, mỗi ngày đều phải đến công ty làm việc, lấy đâu ra thời gian bay đến Las Vegas kết hôn?”

“Chuyện này đơn giản thôi, anh có thể tranh thủ ngày trống lịch ở công ty bay đến Las Vegas, kết hôn xong chúng ta trở lại Đài Loan, đợi anh hoàn thành đĩa nhạc quảng bá rồi chúng ta đi hưởng tuần trăng mật.” Tề Hàn Tinh buồn bã chau mày nói: “Nhưng mà, thiệt thòi cho em.”

“Không thiệt thòi, chẳng qua chỉ là hoãn tuần trăng mật thôi mà.”

Không giấu được vẻ hưng phấn trên gương mặt, Tề Hàn Tinh nóng lòng nói: “Hay là bây giừ anh gọi điện cho Kỷ Diên, sau đó chúng ta lập tức chuẩn bị hành lý...”

“Hàn Tinh, bây giờ là hai giờ sáng, người quản lý của anh đang ngủ.” Nhìn anh vui mừng như vậy, Lâm Ngôn Hi biết mình không quyết định sai, yêu một người là làm cho người ấy vui vẻ.

Dừng một chút, Tề Hàn Tinh cười ngu ngơ, “Cũng đúng! Anh gấp quá hồ đồ mất rồi.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Purple, rốt cuộc em đang làm cái gì vậy? Đưa mọi người tới đây làm gì hả?” Tề Hàn Tinh kìm nén không gào thật to vào mặt tên tiểu thử thối này, đáng ghét! Anh đã không muốn gây sự chú ý, tên này lại đưa Yellow, Blue, White, thậm chí còn có Black và Phương Điệp Y đến tiễn anh lên máy bay.

Mấy người đàn ông ngoại hình ưu tú đứng cùng một chỗ đã làm người ta chú ý rồi, đằng này đại ca hắc đạo Black lại mang theo một nhóm hộ vệ cao to lực lưỡng, thật phô trương quá mức, bảo người ta không muốn nhìn ngó cũng không được. Trời ạ! Chỉ mong quanh đây không có tên nhà báo nào nấp ở đây, nếu không mấy ngày anh không có mặt ở Đài Loan, công ty của anh nhất định sẽ bị đám nhà báo bao vây ầm ĩ không yên.

“Theo lý, bọn em nên đi tham dự hôn lễ của hai người mới phải, nhưng tình thế quá gấp gáp, trong thời gian ngắn không thể sắp xếp ngày nghỉ được, cho nên không thể làm gì khác là tới tiễn anh lên máy bay thôi.” Tân Tránh giải thích mọi chuyện theo lẽ đương nhiên, hoàn toàn không có một chút ác ý nào.

“Cho dù là như vậy cũng không nên lôi Black cùng đi tiễn mà!”

“Hừ....” Tân Tránh len lén liếc nhìn Lôi Hạo đang bận nói chuyện với Mạnh Vĩ Giác, “Anh nhỏ tiếng một chút, anh ấy nghe thấy sẽ rất đau lòng đấy, anh phải xem xét rõ ràng. Nếu như lúc đầu cha nuôi nhận anh là con chứ không phải anh ấy, người thừa kế hắc đạo của ông ấy sẽ là anh...anh không thể coi thường anh ấy được!”

Tề Hàn Tinh tức giận trợn mắt nhìn Tân Tránh nói: “Đầu óc em tạm thời bớt tối dạ đi được không?” Thật ra mà nói, Black so với bất cứ người nào trong bọn họ cũng xuất sắc hơn, anh ấy không chỉ là một tên du côn đường phố mà thôi. Anh ấy đọc sách còn nhiều hơn ngôi sao ca nhạc như anh, năng lực đầu tư quản lý tài sản của anh ấy ngay cả một kẻ có bản lĩnh, oai phong thét ra lửa như White còn phải cúi đầu bái phục, làm sao có thể có coi thường anh ấy được, hơn nưa bọn họ còn là anh em tốt hoạn nạn có nhau.

“Nếu đầu óc em tối dạ thì anh chính là ngu ngốc.”

“Dạ, anh ngu ngốc, bằng không khi em đưa vé máy bay, anh nên sớm đoán ra em không có ý tốt gì mới phải.”

“Lòng tốt không được báo đáp.”

Lòng tốt? Tề Hàn Tinh hoài nghi hừ lạnh một tiếng, “Purple, anh cảnh cáo em, lúc anh và Ngôn Hi trở về, tốt nhất em đừng kéo nguyên một tập đoàn đến tiếp đón anh, nếu không anh sẽ không bỏ qua cho em đâu.”

“Làm ơn đi, anh cho rằng em rảnh rỗi tới mức đấy sao? Em làm gì có thời gian dư thừa mà làm chuyện không đâu.” Tân Tránh vỗ vỗ vai Tề Hàn Tinh, anh không ngu ngốc như thế đâu, tránh còn không kịp lại đi tự rước họa vào thân làm gì?

“Tốt nhất là như vậy.”

“Red, anh nói chuyện với mấy người Black đi, em mượn Ngôn Hi một chút, năm phút sẽ trả lại cho anh.” Không đợi Tề Hàn Tinh đồng ý, Tân Tránh nhanh chóng kéo Lâm Ngôn Hi sang một bên, lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra đưa cho cô, “Đây là quà kết hôn của tôi tặng cô.”

“Tôi thật ngại quá!”

“Gần đây, tôi ngày nào cũng đến ăn bữa tối cô nấu, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cô. Bây giờ cô và Red kết hôn, món quà này là vốn dĩ tôi phải tặng cô, cho nên bất luận thế nào cô cũng phải nhận.”

“Được rồi! Tôi nhận.”

“Ngôn Hi, đợi lát nữa lên máy bay, cô nhớ nói cho Red biết cha cô sắp đặt đối tượng cho cô là Tổng giám đốc Tập đoàn Đế Á.”

Lâm Ngôn Hi cảm thấy kỳ lạ chau mày hỏi: “Không phải anh bảo tôi đừng nói sao?”

“Lúc đó tôi bảo cô đừng nói là sợ sau khi Red nghe được, sẽ kích động chạy đi tìm người ta nói lý. Nhưng một khi hai người lên máy bay rồi, anh ấy tức giận thế nào cũng không thể lao xuống máy bay đánh người được, lựa chọn lúc đó là thích hợp nhất.”

Lâm Ngôn Hi nghe thấy có lý nên không nghi ngờ gật đầu đồng ý.

Vừa lúc đó Tề Hàn Tinh không nhịn được đi tới, “Purple, năm phút của em thành mười phút rồi đấy, rốt cuộc đã nói đủ chưa hả? Chúng ta phải đi rồi.” Càng lúc càng nhiều người chú ý nhìn chằm chằm đám người bọn họ, lại thấy Tân Tránh nói chuyện với Ngôn Hi mãi mà không thấy đứng lên, anh liền vội vàng tách họ khỏi đám người này.

“Được rồi được rồi, nói xong rồi, trả người lại cho anh.” Nháy mắt nhìn Lâm Ngôn Hi, Tân Tránh dặn dò: “Ngôn Hi, chuyện tôi vừa nói với cô đừng quên nhé.”

“Chuyện gì?” Thấy Tân Tránh thần bí như vậy, Tề Hàn Tinh không khỏi sốt ruột, giữa Purple và Ngôn Hi có bí mật gì?

“Đừng vội, lên máy bay rồi sẽ biết.” Tân Tránh nhìn Ngôn Hi cười he he nói, cho dù Ngôn Hi có quên thì Red nhất định sẽ bám theo hỏi không ngừng, anh dám cam đoan, Red nghe được sẽ rất tức giận.

“Tại sao phải đợi lên máy bay?” Tân Tránh càng cố làm ra vẻ thần bí, Tề Hàn Tinh càng cảm thấy tò mò.

“Đến lúc đó anh sẽ biết.” Nói rồi, Tân Tránh vội vàng đẩy Tề Hàn Tinh và Lâm Ngôn Hi đi về phía mọi người, “Nói với mọi người mấy câu đi, rồi nhanh đi vào, đợi lát nữa bị cánh nhà báo tóm được lại trách em.”

Mười phút sau, rốt cuộc Tân Tránh cũng toại nguyện Tề Hàn Tinh trả Lâm Ngôn Hi cho anh.

Bóng dáng Tề Hàn Tinh và Lâm Ngôn Hi vừa khuất sau cánh cửa hải quan, Tân Tránh liền hỏi: “White, nghe nói cha an bài giúp anh một cuộc hôn nhân, có phải không?”

Tập Diệu Doãn chau mày hỏi lại: “Làm sao em biết?” Cha có nói cho anh biết, nhưng cha con anh lại quá bận rộn, nên tới bây giờ anh vẫn không có thời gian gặp mặt cô gái mà cha nhìn trúng, cũng vì thế mà anh chưa hề nhắc tới chuyện này với ai cả.

Không trả lời thẳng vào vấn đề, Tân Tránh lại hỏi: “Anh sẽ nghe theo sự sắp đặt của cha anh sao?”

“Chuyện này anh không thể trả lời ngay được, bởi vì đến bây giờ anh vẫn chưa biết đối phương tên gọi là gì, hình dạng thế nào đều không rõ.”

“Anh thấy vợ Red như thế nào?” Tân Tránh đột nhiên hỏi ngược lại.

Như có điều suy nghĩ nhìn Tân Tránh, Tập Diệu Doãn muốn xem hắn đang chơi trò gì, một hồi lâu mới nói: “Rất có cá tính, hoàn toàn không giống những người phụ nữ mà Red qua lại trước kia.”

Tân Tránh nhìn anh cười cười, bộ dạng ngồi xem kịch vui nói: “Cô ấy chính là vợ tương lai mà cha anh tỉ mỉ chọn cho anh.”

Tập Diệu Doãn ngẩn người, rất nhanh khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt vốn có của mình, nói: “Em tiêu rồi, Red sẽ không bỏ qua cho em đâu, tốt nhất em tự cầu nguyện cho mình đi.” Purple tìm bọn họ đi tiễn Red lên máy bay, chỉ đơn giản nói chuyện về Tề Hàn Tinh và Lâm Ngôn Hi, lúc ấy anh không hề nghĩ đến Lâm Ngôn Hi chính là nàng dâu mà cha anh đã nhắm vào, nhưng mà như vậy cũng tốt, anh không cần phải lo nghĩ về hôn sự này nữa.

“Em tiêu rồi!” Những người khác đi theo cường điệu nhắc lại.

Tân Tránh thờ ơ nhún vai nói: “Các anh không thấy trốn tới Las Vegas kết hôn là một chuyện rất lãng mạn sao?”

“Lãng mạn?” Đàm Diễm Văn buồn cười lắc đầu nói: “Đợi khi Red đế nhà giết em, em nói như vậy với nó, có lẽ nó sẽ tha thứ cho trò đùa ác ý của em, hại nó đi một vòng lớn mới lấy được vợ.”

Mọi người cười ầm lên, chậm rãi đi ra khỏi sân bay.

“Chuyện này có gì mà buồn cười?” Tân Tránh bĩu môi, tư thế thanh cao đi theo ra khỏi sân bay.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi máy bay bắt đầu bay lên không trung, Tề Hàn Tinh lập tức hỏi dồn Lâm Ngôn Hi, mà khi anh đã xảy ra chuyện gì thì anh giận tới mức không thể xông ra xé xác tên Tân Tránh kia được.

“Hàn Tinh, anh sao vậy?” Nhìn sắc mặt anh biến đổi, Lâm Ngôn Hi lo lắng hỏi.

“Ngôn Hi, hôn anh.” Anh cần áp chế cơn giận của mình, nếu không suốt đoạn đường dài này, anh sẽ tức giận đến mức không thể bình tĩnh được.

Lâm Ngôn Hi ngẩn người ra, chớp chớp mắt, “Anh có biết bây giờ chúng ta đang ở đâu không?”

“Trên máy bay!”

“Đã biết là ở trên máy bay còn muốn em hôn anh?”

“Ngôn Hi, anh yêu em.”

Nhìn vẻ mặt Tề Hàn Tinh có chút căng thẳng, cuối cùng Lâm Ngôn Hi chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, không lo ngại vấn đề lễ giáo nữa, choàng tay ôm chặt cổ anh, hôn lên đôi môi đang mím chặt của anh.

Khi cánh môi mềm mại của Ngôn Hi dán chặt lên môi anh thì Tề Hàn Tinh lập tức chuyển từ bị động thành chủ động, nhiệt tình đòi hỏi cái lưỡi ngọt ngào của Lâm Ngôn Hi, quên đi mọi người xung quanh đang nhìn mình, cũng quên đi cơn giận ngút trời của mình, mặc kệ người ta nói thế nào đây là cô dâu của anh, đó mới là chuyện quan trọng nhất.

~.~HOÀN~.~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.