Giáo Sư Đại Thúc Và Tiểu Loli

Quyển 1 - Chương 2: Tư tâm thiên vị




Sinh nhật lần thứ mười chín của Diệp Y Lạc trôi qua theo đúng kế hoạch của Ngãi Ngọc Khuê. Chỉ là vẫn có người nào đó cứng đâu cứng cổ không chịu hợp tác."Lạc Lạc, làm ơn đi mà. Ăn chút gì đó được không?! Đừng để bạn trai tớ phải bỏ tiền ra một cách vô lý chứ?"

"Không"

"Đừng chốn chui chốn lủi một xó nữa! Cứ thế này thì bao giờ cậu mới có thể hoà nhập được đây?"

"Kệ"

Ngãi Ngọc Khuê vô cùng khổ sở vì cứ phải chứng kiến bạn mình hết 'Kệ' thì lại 'Không cần biết!' mỗi khi cô yêu cầu gì đó. Bạn trai cô ngồi bên cạnh không khỏi khâm phục Diệp Y Lạc. Nghe đồn bạn gái anh Ngãi Ngọc Khuê nổi tiếng nghiêm khắc và nóng tính. Thế mà không biết bị đứt sợi dây thần kinh nào mà lại có tính nhẫn nại như vậy, quả thật bái phục, bái phục! Xem ra hôm nay số tiền anh bỏ ra quả thật không uổng phí. Khụ... Xem ra hôm nào đó phải nhờ Diệp Y Lạc chỉ giáo bí kíp thêm một chút.

Hôm nay sinh nhật của Diệp Y Lạc được tổ chức trong một quán karaoke nổi tiếng của thành phố D. Bạn trai Ngãi Ngọc Khuê đã dành ra một khoản tiền không nhỏ để bao trọn phòng VIP của quán này. Tuy vậy dù có hoành tráng mấy cũng chẳng thể khơi gợi hứng thú trong tâm Diệp Y Lạc.

Xung quanh náo nhiệt vô cùng, cũng với bầu không khí ấm áp như ba năm trước, trừ số người tham dự. Chủ trì hôm nay là Ngãi Ngọc Khuê vô cùng phấn khích điên cuồng uống rượu. Chủ tri là bạn trai cô ngược lại vô cùng khổ sở, sắc mặt phi thường khó coi. Vui thì vui thật, nhưng...

"Tiền ơi~ mày cớ làm sao lại bỏ ví mà đi?! Thật phũ phàng"

Anh thở dài chán nản khôn xiết. Số lần kêu than cũng phải trên dưới mười lần. Haizzz...cái số anh thật là nhọ. Nhưng nam tử hán đại trượng phu, chút việc cỏn con như thế này không thể kêu Ngãi Ngọc Khuê ra tay. Như thế thì thật xấu mặt nam nhi, vẫn là nên tự mình làm.

Vừa nghĩ xong, Ngãi Ngọc Khuê bên cạnh quấn lấy anh, không quên nhét vào tay anh một ly rượu:

"Anh kêu than cái gì? Dám nói thêm một câu nữa, có tin em liền lập tức..."

Nói đến đây, cô tức khắc dừng lại. Anh cũng rất biết điều, cười khổ một cái. Là không nên chọc giận tiểu bảo bối khó nuông khó chiều này.

Trôi qua gần một tiếng đồng hồ, mọi người trong phòng ai cũng rơi vào tình trạng ngà ngà say. Vừa tốt nghiệp xong ngay sau đó lại được tham dự một bữa tiệc sôi động như thế này thì tội gì mà không quậy banh làng banh xóm lên cho thoả chí?

Trong đám người kia có một nam sinh đã âm thầm thích Diệp Y Lạc từ lâu nhưng khi tỏ tình lại bị cô thẳng thừng từ chối. Lòng tự trọng không cho phép bị người khác xúc phạm khiến cậu ta quyết định phải tham dự sinh nhật Diệp Y Lạc cho bằng được với mục đích là làm cho cô bẽ mặt trước đám đông. Nhưng bữa tiệc vui vẻ, hoang dã này làm nam sinh đó đã suýt quên mất mục đích ban đầu. Nhận thấy nhân vật chính của bữa tiệc không biết đã đi đâu nên cậu ta dáo dác đảo mắt tìm kiếm khắp nơi. Một lúc sau, khi thấy bóng dáng Diệp Y Lạc ngồi đó, tay chống cằm, tầm mắt xa xăm hướng về nơi vô định qua lớp kính cửa sổ lạnh lẽo trong suốt, nửa người bị bóng đen nuốt chửng, nửa còn lại phơi bày trước ánh sáng làm cho cô quyến rũ vô cùng khiến cậu ta không thể rời mắt. Sau khi kịp định thần lại, nam sinh kia mạnh bạo đến gần. Diệp Y Lạc cảm thấy có ai đó đến gần mình bèn quay đầu lại. Thấy cậu nam sinh cùng lớp đang đưa tay ra chuẩn bị kéo tay mình, cô theo bản năng nhanh chóng rụt tay lại. Mắt bốn phần là cảnh giác, đanh giọng:

"Cậu muốn làm gì?"

"Đừng nôn nóng." Cậu ta cười đểu, cũng biết điều mà rụt tay lại."Hôm nay là sinh nhật cậu, có phải hay không cậu nên phát biểu đôi chút gì đó về cảm nghĩ của mình?"

"Nhất thiết phải làm vậy sao?" Cô hỏi vặn lại, trong lòng tính toán các tình huống có thể xảy ra.

Nam sinh đó không đáp, ánh mắt loé lên một tia giảo hoạt. Cậu ta chỉ lẳng lặng đi về phía micro, dõng dạc nói:

"Hôm nay có vẻ là ngày rất vui với các bạn?"

"Đúng đúng." Giọng nói của gần hai mươi mấy con người cùng một lúc đồng thanh lên tiếng, tạo nên tiếng vang khắp phòng. Kinh nghiệm cho bọn họ biết sắp có kịch hay để xem liền không ngần ngại hùa theo.

"Vậy các bạn có biết hôm nay là ngày gì không?" Nam sinh đó cười một cái, hỏi tiếp.

"Sinh nhật Diệp Y Lạc." Một bạn nữ e dè lên tiếng.

Sau khi nhận được câu trả lời mình mong muốn, cậu ta biết kế hoạch của mình đã thành công: "Vậy mọi người có muốn nghe đôi lời phát biểu cảm xúc từ phía bạn học Diệp Y Lạc?"

Tức thì, mọi người đều không ai hẹn ai mà đồng loạt hò hét. Từng tiếng 'đồng ý' kia không xót một con chữ nào tất cả đều lọt vào tai Diệp Y Lạc. Nam sinh nhã nhặn tới gần, đưa mic cho Diệp Y Lạc, cười hỏi:

"Bạn nghĩ sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.