Giao Dịch Tình Nhân

Chương 1




Cảm thụ được cỗ kình phong hung hãn kia, trong lòng Thần Dạ hơi hơi ớn lạnh. Như vậy trong thời gian gần một năm qua, tu vi của Vân Thái Hư cũng đã thăng tiến một chút.

Tu vi của Thần Dạ, vẫn còn kém xa Vân Thái Hư. Lần này đây mặc dù là chủ động tiến công, nhưng hắn còn không có ngốc đến mức muốn lập tức chính diện va chạm vào nhau. Bởi vậy, liền tại lúc quyền thế vừa mới xuất ra hết, hắn lập tức lắc người sang một bên. Sau khi tránh né đòn đánh chính diện thì bóng dáng hắn đã lóe lên, cực kì nhanh chóng bắn về phía phiến rừng cây rậm rạp mà Vân Thái Hư đi ra từ đó.

- Nếu đều đã đến đây, cần gì phải trốn trốn tránh tránh như vậy?

Trong tiếng cười lớn, Thần Dạ giơ cao Thiên Đao, rồi từ giữa không trung trực tiếp hướng về phía trước để đánh xuống.

Đao mang sắc bén như sấm sét cuồn cuộn bắn ra dữ dội!

Không chờ đao mang chém xuống, từng đạo bóng dáng, bắt đầu từ trong rừng nhanh chóng loé sáng phóng ra.

- Thật đúng là không ít người a!

Gương mặt Thần Dạ hơi khựng lại một cái. Với thực lực của Vân Thái Hư, một lần xuất hành lại dẫn được mấy chục người, hơn nữa mọi người đều là cao thủ tu vi phi phàm. Ít nhất đều ở trong cảnh giới Sơ Huyền, trong đó nhiều người có tu vi đều đạt tới cảnh giới Trung Huyền.

Với đội hình như thế, Vân Thái Hư lão rốt cuộc muốn làm cái gì?

Không chỉ có như thế. Những người này, bao gồm Vân Thái Hư ở trong đó thì khí tức mỗi người phát tán ra ngoài đều là giống nhau như đúc. Hiển nhiên, bọn họ tu luyện chính là cùng chủng loại công pháp. Nói cách khác, bọn họ đến từ cùng thế lực.

Mấy chục người, tựa như quân đội cùng đứng chỉnh tề ở phía sau Vân Thái Hư. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân có công pháp giống nhau nên nhiều cá nhân như vậy mà đúng là hô hấp cũng đồng đều. Khó trách, chính mình vào lúc ở trong quân doanh lại không hề cảm ứng được có người ẩn núp ở bên ngoài. Mà vừa rồi, Thần Dạ càng không hề phát giác ra nổi, đúng là giấu được nhiều người như thế.

Sau khi rời khỏi đế đô, trải qua những chuyện ở trấn Thanh Dương, đối với những thế lực này, Thần Dạ ít nhiều có hơi hiểu rõ. Thế nhưng, so sánh với đám người Vân Thái Hư này thì hai đại thế lực mạnh nhất ở trấn Thanh Dương căn bản không đáng coi là cái gì. Mà ngay cả là tất cả thế lực ở trấn Thanh Dương liên hợp lại, cũng không nhất định có thể đủ đối chọi với uy hiếp quá lớn mà đám người này mang đến.

Bên cạnh Hoàng đế, tự nhiên là tàng long ngọa hổ. Tuy nhiên, lại có một nhóm cao thủ đến từ cùng thế lực. Điều này hẳn là liền có ý nghĩa, ở trong bóng tối, hoàng đế chuyên môn khống chế được một chốn thế lực cường đại. Hoặc là, thế lực này, phải chăng đang hợp tác cùng hoàng thất?

Cho dù là một khả năng nào, đối với Thần gia mà nói, hiển nhiên đều không phải tin tức tốt lành gì !

- Vân Thái Hư, các ngươi đến tột cùng là ai?

Vân Thái Hư ngây ra một lúc ngay tại chỗ, rồi cười như có như không:

- Thần Dạ, thì ra hai người Huyền Lăng công chúa và Trường Tôn Nhiên đều còn không có nói ra thân phận đích thực của ta cho ngươi a! Tiểu tử ngươi cũng quả nhiên rất giỏi, lại để cho công chúa bệ hạ sủng ái nhất cùng với mưu thần tín nhiệm nhất đều có thể để tâm tới ngươi....

Gương mặt Thần Dạ đúng là khá căng thẳng!

Tình nghĩa của Huyền Lăng công chúa và Trường Tôn Nhiên đối với hắn, đến hiện nay, hẳn là không phải bí mật gì trong đế đô Hoàng Thành. Lúc ấy Vân Thái Hư chặn giết, hai nàng đã song song tìm đến. Một lần động tĩnh đó có huyên náo quá lớn, hoàng đế không có khả năng không biết!

Nếu đã biết, lại vẫn còn coi Trường Tôn Nhiên là phụ tá đắc lực, điều này....

Vấn đề này, Thần Dạ chưa từng có nghĩ tới. Hiện nay được nhắc tới khiến hắn liền cảm giác được trong đó tồn tại một số điều kì dị cổ quái.

Hoàng đế tại đang đối phó Thần gia, Thần Dạ hắn đã thành cái gai trong mắt. Vậy làm sao có thể dùng một người có thiện cảm với cái gai đôi mắt ? Nhưng cho dù biết rõ thì lúc này không phải thời cơ để suy nghĩ tới vấn đề này, cho dù Thần Dạ vẫn đang suy nghĩ sâu xa.

Hổ dữ không ăn thịt con!

Hoàng đế vì giang sơn vững chắc, nên cũng có thể âm thầm hạ thủ đối với Đại hoàng tử. Vậy thì Huyền Lăng là công chúa mà ngài sủng ái nhất, Trường Tôn Nhiên là mưu thần được ngài tin tưởng nhất, thì đã là gì?

Trong lòng Thần Dạ phút chốc cả kinh, tâm tình bất an tăng vọt....

- Thần Dạ!

Ở phía bên kia, Vân Thái Hư thản nhiên cười nói:

- Hôm nay, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ. Mà nơi này cũng không phải đế đô, không sợ sẽ lưu lại cái gì, như thế liền để ngươi chết vẫn kịp nắm được rõ ràng. Ngươi hãy nghe cho kỹ, chúng ta là người của Thiên Nhất Môn.

- Thiên Nhất Môn?

Thần Dạ tỉnh táo lại từ trong trầm tư mà nhìn Vân Thái Hư. Thiên Nhất Môn là gì, hắn căn bản không biết. Hắn chỉ biết là, những người trước mặt này là kẻ địch, như vậy đã đủ rồi.

Chỉ cần biết rằng có một thế lực tông môn như vậy, cho dù bọn họ che giấu thật kĩ thì cuối cùng vẫn có vết tích có thể tìm ra.

- Ha hả, xem ra ngươi cũng không biết Thiên Nhất Môn ta rốt cuộc là tồn tại như thế nào. Nhưng mà không quan hệ, sau khi ngươi chết thì chả mấy chốc, Thần Trung lão nhi cũng phải theo ngươi cùng xuống hoàng tuyền. Đến lúc đó, có thể hỏi gia gia của ngươi, rốt cuộc Thiên Nhất Môn ta là thế lực có đẳng cấp ra sao.

Trong khi Thần Dạ cau mày, Vân Thái Hư cười cười, trong tiếng cười kia, giờ phút này, đã tràn ngập sát ý cực đoan. Ngày đó không giết chết được hắn, đã thành vết nhơ trong đời của lão. Hôm nay, nhất quyết không thể buông tha.

Nghe vậy, Thần Dạ cười lạnh:

- Vân Thái Hư, không thể không nói, Thiên Nhất Môn của ngươi, còn có hoàng đế bệ hạ kia thật đúng là mất mặt a!

- Người thắng làm vua, chỉ cần trên dưới Thần gia một người không lưu thì tất cả bêu danh, liền tự có những người chết các ngươi đứng ra gánh chịu.

Vân Thái Hư nhẹ nhàng phẩy phẩy tay, âm trầm cười nói:

- Mượn mạng của ngươi, để mở ra thời kì bệ hạ bắt đầu hành động và triển khai kế hoạch đích thực vậy !

Vừa nói dứt lời, bàn chân lão liền đạp mạnh một bước xuống mặt đất, cả người như tên rời cung bắn mạnh đi ra ngoài.

Nhưng vào lúc Vân Thái Hư vừa mới xuất phất thì một đạo bóng dáng màu đen đã kịp trước lão một bước, phóng nhanh ra từ chỗ Thần Dạ. Tốc độ của nó cực nhanh, so sánh Vân Thái Hư thì không biết nhanh hơn bao nhiêu lần. Vào lúc lão vừa mới nhìn thấy bóng dáng màu đen phóng đến, thì nó đã xuất hiện ở trước mặt lão rồi nện một quyền ầm ầm tới.

Không có chút xíu năng lượng Huyền Khí bao bọc. Một quyền này, toàn bộ là dựa vào lực lượng của thân thể. Nhưng trong lúc nện tới thì không gian lại phát ra âm thanh trầm thấp vang vọng.

Nắm đấm mang theo kình phong dũng mãnh trong nháy mắt liền to ra ở trong mắt Vân Thái Hư, làm cho lông tóc toàn thân lão đều phải dựng đứng lên. Rồi đón đỡ theo bản năng, để cho song chưởng giao nhau ở trước người, cứ như thế ngăn cản một quyền kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.