Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 17: Chương 17




Dịch: Dịch Gia

Trong xế chiều sau hôm chuyển viện thì Lãnh Nguyệt cũng tỉnh lại, nhưng vẫn như lúc trước luôn trầm mặc ít nói như vậy, chẳng qua chỉ hỏi Hạ Thiên Kỳ một câu là ai đã đưa hắn ta rời khỏi thôn Tử Dục.

Nghe vậy, Hạ Thiên Kỳ đã kể lại một số chuyện đã xảy ra sau khi hắn ta mất tích, Lãnh Nguyệt nghe xong cũng không phản ứng gì chỉ gật đầu một cái.

Nhưng Hạ Thiên Kỳ lại rất tò mò lúc đó Lãnh Nguyệt đi đâu, và tại sao Từ Thiên Hoa cũng té xỉu ở thôn Nam.

"Nói thật, lúc ấy tôi cứ nghĩ anh đã bị quỷ vật bắt đi, giết chết rồi."

Hạ Thiên Kỳ thấy Lãnh Nguyệt im lặng nên cố ý trêu đùa một câu.

"Trong đầu anh luôn nghĩ như vậy giả bộ cái gì?"

Nghe xong Lãnh Nguyệt khó chịu trừng mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ, nhưng hắn làm như cái gì cũng không nghe thấy, nói tiếp:

"Rốt cục là lúc ấy anh đi đâu vậy? Tại sao lại cùng ngất đi với Từ Thiên Hoa?"

"Lúc ấy tôi bị ảo cảnh của quỷ vật vây khốn, chuyện sau đó tôi không nhớ."

Không biết là Lãnh Nguyệt không muốn nói hay đúng thật như hắn ta nói vậy, không nhớ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, tóm lại Hạ Thiên Kỳ rất không hài lòng với câu trả lời của hắn ta.

Tuy nhiên nếu quả thật Lãnh Nguyệt có điều gì khó nói vậy thì hắn cũng không hỏi tiếp nữa, thái độ của Lãnh Nguyệt với hắn là vậy, lúc nào Lãnh Nguyệt muốn nói thì hắn ta sẽ tự nói.

Nếu như Lãnh Nguyệt đã không muốn nói, với tính cách của hắn ta mà nói thì dù Hạ Thiên Kỳ tốn nước bọt thế nào cũng không thể hỏi được cái gì.

"Được rồi, không nhớ cũng được, dù sao còn sống là tốt."

Hạ Thiên Kỳ tự tìm cho mình một bậc thang đi xuống nhưng sau đó lại giống như nhớ ra điều gì, lại hỏi Lãnh Nguyệt:

"Đúng rồi có một số chuyện suýt chút nữa quên nói, lúc ấy tôi đã chạy ra khỏi ngôi miếu hoang, còn đụng phải một con ác quỷ rất mạnh khác. Con ác quỷ kia cho tôi cảm giác rất quen. Nếu so với ác quỷ trong miếu thì nó mạnh hơn nhưng nó lại không tấn công chúng ta, còn lại đẩy tôi bay vào lại ngôi miếu kia.

Anh không cảm thấy nhiệm vụ đoàn đội lần này rất kỳ quái sao, xuất hiện đến hai ác quỷ."

“Không, lúc mới bắt đầu không hề có ác quỷ.”

Lãnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó lắc đầu nói tiếp:

“Vốn dĩ lẩn trốn trong thôn Tử Dục chỉ là mị quỷ mà thôi.

Nó giết hết người dân trong thôn Tử Dục, sau đó biến nơi ấy thành mảnh đất chứa nhiều oán khí nhất, rồi mượn đó làm nơi tấn thăng lên ác quỷ.

Mặc dù nó chỉ thành công một nửa, nhưng cũng gần như vậy mà thôi, năng lực của nó còn chưa đạt đến tiêu chuẩn của ác quỷ.

Vậy nên con quỷ vật Từ Thiên Hoa giết nói cho cùng thì cũng chỉ là một con mị quỷ sắp lên cấp ác quỷ mà thôi.”

“Anh nói lúc ấy ở trong ngôi miếu hoang kia không phải là ác quỷ?”

Hạ Thiên Kỳ còn tưởng đâu là mị quỷ đã biến thành ác quỷ nhưng hiện tại lại nghe Lãnh Nguyệt nói thế thì dường như sự thật đúng là như vậy.

Mà Từ Thiên Hoa lúc ấy rất tự tin cũng không khó để nhìn ra. Ông ta có lòng tin tuyệt đối có thể diệt trừ con quỷ vật kia.

Nếu như nó là Lệ Quỷ thì Từ Thiên Hoa cũng sẽ không tự tin đết vậy, dẫu sao vào sáng sớm ở tiệm sách Hâm Hoa ngày đó, Từ Thiên Hoa đã bị ác quỷ đả thương rất nặng, thiếu chút nữa đã đi đời.

Thấy Lãnh Nguyệt không nói gì nữa, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được lại hỏi thêm một câu:

“Nhưng rốt cục là con ác quỷ kia từ đâu xuất hiện chứ? Tại sao nó không giết chúng tôi?”

“Không biết, có lẽ mục tiêu của nó không phải là anh.”

Rõ ràng là Lãnh Nguyệt không nghĩ sẽ tiếp tục đề tài này, vậy nên lúc này hắn ta bỗng lên tiếng đuổi khách:

“Được rồi. Trước hết nói đến đây thôi, tôi mệt rồi.”

“Hở? Anh hỏng đến nỗi vậy chứ?”

Hạ Thiên Kỳ không hề nghĩ Lãnh Nguyệt sẽ dùng lý do này để đuổi hắn. Vốn dĩ hắn định nói thêm điều gì nữa nhưng lại thấy Lãnh Nguyệt dứt khoát nghiêng đầu sang một bên, nên hắn chỉ biết khẽ mắng trong lòng đồ tiện nhân, sau đó khó chịu đi ra ngoài.

Trở lại phòng bệnh của mình lần nữa, Hạ Thiên Kỳ phát hiện Triệu Tĩnh Thù đang im lặng gục trên bệ cửa sổ, sau giờ Ngọ ánh nắng mặt trời phủ lên người cô trong thật yểu điệu. Làm cho cô thêm mấy phần lấp lánh.

“Hôm nay sắc trời không tệ.”

Nghe thấy giọng nói của Hạ Thiên Kỳ, Triệu Tĩnh Thù quay đầu lại, đáng yêu nhìn hắn cười cười, sau đó nhạo báng:

“Đúng vậy, ánh nắng tươi sáng, bầu trời xanh thẳm, có thể xem là một ngày đẹp trời.”

“Được rồi đó, cô đừng nhạo báng tôi. Con người kia tôi ngày ngày lo sợ hắn ta sẽ không tỉnh lại, kết quả vừa khỏe, tỉnh lại chưa nói được mấy câu đã đuổi đánh tôi ra ngoài.”

Vừa nói, Hạ Thiên Kỳ vừa kéo cửa phòng đóng lại, sau đó rút ra một điếu thuốc ngậm lên miệng.

Thấy Hạ Thiên Kỳ định hút thuốc trong phòng bệnh, Triệu Tĩnh Thù không khỏi nhắc nhở một câu:

“Trong phòng bệnh không cho phép hút thuốc đâu.”

“Không sao, nơi này chỉ có hai chúng ta, lấy đâu ra nhiều phép tắc vậy.”

Cánh tay bị gãy của Hạ Thiên Kỳ rõ ràng đã phục hồi rất tốt, mặc dù còn bó thạch cao nhưng hắn ta có cảm giác không còn đáng ngại nữa, tùy lúc mà có thể tháo nó xuống.

Thấy Hạ Thiên Kỳ bất chấp nhả ra nhiều khói thuốc như vậy, Triệu Tĩnh Thù chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhắc nhở:

“Tôi biết trong người anh có thể chất quỷ vật nên khôi phục rất nhanh, nhưng cũng cần phải chú ý tránh cho việc để lại di chứng sau này.”

“Ai da, không nhìn ra đàn ông như cô cũng có lúc có suy nghĩ như vậy”

“Đâu còn cách nào khác, một đứa con gái nam tính thì bản chất của nó cũng là đàn bà mà thôi.”

Triệu Tĩnh Thù cười một tiếng, sau đó còn cố ý vuốt vuốt mái tóc ngắn “đẹp trai” của mình, thấy vậy Hạ Thiên Kỳ vội vàng hô dừng:

“Được rồi, cô có thể đứng ở đó mà đùa giỡn trai đẹp, cho dù tên đẹp trai kia là tôi đi nữa.”

“Ha ha, anh nói những lời này trong lòng không thấy thối sao? Người bạn kia so với anh đẹp trai hơn rất nhiều đấy.”

“Đừng nói chuyện khoái trá như vậy được không, mẹ nó hắn như vậy mà đẹp trai sao, cô nhìn tôi đây mới gọi là đẹp trai này, không tin cô đến đếm cơ bụng của tôi đi, sáu múi đó.”

“Vâng, anh đẹp trai nhất, được chưa? Không nói chuyện vớ vẩn với anh nữa, nhìn anh có vẻ khôi phục hoàn toàn rồi, tôi cũng cần trở về, cứ bỏ dỡ nữa, đoán chừng đồn cảnh sát sẽ gạch bỏ tên tôi mất.”

Triệu Tĩnh Thù dần dần thu lại nụ cười, hiển nhiên là đang nói lời tạm biệt với Hạ Thiên Kỳ.

“Vết thương của tôi cũng khôi phục gần như hoàn toàn rồi, cô cũng nên trở về làm việc thiện diệt ác đi.”

Bất kể Triệu Tĩnh Thù ở lại nhiều ngày chăm sóc bọn hắn như vậy là từ việc báo ân hay là từ việc muốn làm bạn với bọn hắn thì hắn cũng rất cảm ơn cô. Ít nhất ở chung một chỗ với cô tấy hắn thấy rất dễ chịu, thậm chí hắn cũng chẳng xem cô là một cô gái.

“Xem ra người bạn kia của anh rất thần bí... ừ... Thật ra thì tôi cảm thấy anh cũng rất thần bí, nhưng dù cso thế nào thì chúng ta hãy cứ xem nhau là bạn nhé.”

“Tất nhiên là bạn bè.” Hạ Thiên Kỳ nghiêm túc khẳng định.

“Coi tôi là bạn là tốt rồi.” Triệu Tĩnh Thù và Hạ Thiên Kỳ nhìn nhau, cả hai không nhịn được mà cùng nở nụ cười:

“Tôi làm việc ở đội điều tra ở đồn công an của thành phố Tuyên, nếu sau này có cơ hội thì liên lạc với nhau qua máy truyền tin nhé, tất nhiên trực tiếp tới tìm gặp tôi cũng được.”

“...”

Đưa mắt nhìn Triệu Tĩnh Thù rời đi, trong lòng Hạ Thiên Kỳ có chút buồn rầu, dẫu sao Triệu Tĩnh Thù ở chỗ này cũng có thể cùng hắn cãi vã nói chuyện phiếm, so với Lãnh Nguyệt thật là tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.