Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 14: Chương 14




Kỹ năng, dù mạnh hay yếu cũng cần có thời gian thi triển, chính là cần thời gian tập trung nguyên khí, sau đó còn cần thời gian cho chiêu thức hình thành và đạt tới trạng thái mình muốn, cuối cùng là chờ đã hình thành xong chiêu thức bay ra hoặc là dẫn động linh khí để tạo thành phá hoại.

Giai đoạn đầu chiến đấu, thân thể đối phương còn rất linh hoạt, thể lực sung mãn, khả năng quan sát và phán đoán còn rất tốt, sẽ không ai ngu tới mức đứng im một chỗ chờ đối thủ của mình vận sức phát động kỹ năng.

Đối với một Vu sư hình tu luyện giả như Gia Như phú bà, thể thuật chính là nhược điểm. Thân thể cô không được tu luyện thường xuyên vì hầu hết thời gian tu luyện là dùng để minh tưởng, tập luyện tăng độ thuần thục kỹ năng và thân hòa linh khí. Hiện tại gặp phải Chính Nam với Bạch Nhãn, góc áo hắn cô cũng không chạm nổi, ngược lại đã bị hắn dùng Châm Huyệt khóa không ít huyệt đạo. Cũng may cô cố gắng tránh những huyệt đạo quan trọng nên hậu quả cũng chưa lớn.

Vận sức một quyền đánh xuống mặt đất tạo hỗn loạn, Gia Như phú bà bứt được trở ra, thoát khỏi Chính Nam dây dưa. Sau đó phát động gần như thuấn phát kỹ năng.

“Vu Thuật - Linh Bạo Chú” - dùng bản thân độ hòa hợp cao với linh khí, dẫn nổ linh khí xung quanh đối phương, đạt tới mục đích gây tổn thương.

Chính Nam một cái “Thuấn Thân Thuật” thoát khỏi vùng ảnh hưởng của kỹ năng, lập tức sử dụng “Nhu Bộ - Song Sư Quyền” tiến hành áp sát và tấn công.

Gia Như phú bà quyết không thể để hắn đạt được mục đích, một khi bị hắn áp sát, tỉ lệ thua của cô là rất lớn.

“Vu Thuật - Trùng Kích Thuật” - liên tiếp bắn các tia chân khí về phía đối thủ.

Nhưng “Nhu Bộ - Song Sư Quyền” chính là dùng để né những đòn tấn công dạng này trong quá trình áp sát, toàn bộ các tia chân khị mà Gia Như phú bà bắn ra đều bị xoay tròn bộ pháp của Chính Nam hoàn mỹ né qua.

Gia Như phú bà cắn răng, cô muốn mở đại chiêu.

“Vu Thuật - Cuồng Sa Xuyên Không Chú”

Lượng lớn đất cát theo chân khí của Gia Như phú bà dẫn động xoay tròn hình thành một cái lốc xoáy hướng về phía Chính Nam, trên đường đi tiếp tục thu nạp đất đá, chỉ qua hơn 10m khoảng cách nó đã lớn hơn gấp đôi.

Nhìn thấy kỹ năng này, Chính Nam biết mình không thể đối cứng, hắn dứt khoát ngừng lại Nhu Bộ, dùng “Thuấn Thân Thuật” né qua.

Giống như đoán trước được Chính Nam sẽ làm như vậy, Gia Như phú bà đã vận sức hoàn thành kỹ năng tiếp theo. Vừa định hình được Chính Nam, cô liền thả kỹ năng.

“Vu Thuật - Địa Linh Dẫn Chú”

Người cát không lồ thành hình, hướng về Chính Nam vung một đấm.

Không thể tránh thoát đòn này, Chính Nam chỉ có thể phòng ngự.

“Bát Quái Chưởng – Hồi Thiên”

Vòng tròn phòng ngự tuyệt đối của Chính Nam xém chút bị người cát một quyền đánh vỡ nát, có thể thấy nếu Gia Như phú bà có thêm thời gian điều động nguyên khí, hắn chắc chắn là đỡ không nổi.

Chính Nam vừa lau mồ hôi, vừa thở hộc hồng nói. “Em tiến bộ rất lớn a, đã biết dùng hoàn cảnh, lợi thế của bản thân khắc chế anh, lại giữ vững khoảng cách an toàn. Anh có lời khen ngợi nhé.” – Tình huống của hắn tuy không tốt, nhưng phá bên kia Gia Như phú bà cũng không khá hơn là mấy.

Chính Nam nói nhảm chính là muốn kéo dài thời gian để khôi phục chân khí.

“Thua mãi cũng phải khôn ra chứ sao. Nói rằng em cùng anh đối luyện, thật sự giống anh đang dạy em chiến đấu có vẻ đúng hơn.” - Gia Như phú bà khiêm tốn trở lại, cô cũng đang tranh thủ khôi phục nguyên khí.

“Như vậy, hiện tại liền kết thúc thôi.” – Chính Nam mỉm cười, đưa hai tay lên kết ấn.

“Nhẫn Pháp - Vụ Ẩn Thuật” - Thân hình hắn dần biến mất trong màn sương.

Sương mù dày đặc che phủ toàn bộ gian phòng, ngăn trở tầm nhìn, thần thức cùng phán đoán. Gia Như phú bà dày công chế tạo hoàn cảnh có lợi lại trở thành nhược điểm chết người.

Gia Như phú bà cắn răng: “Khốn kiếp! Anh có giỏi tản đi sương mù, cùng em đối chiến 300 hiệp.” - Nghe có vẻ rất không có dinh dưỡng nhưng đối với tuổi đang lớn đối thủ có thể sẽ tạo ra hiệu quả khích tướng, hoặc nếu đối phương mở miệng trả lời liền có thể xác định được vị trí đối phương.

“Anh lại không phải trẻ em ba tuổi, Bắc Đẩu thần sứ, em sẵn sàng giao nộp hôm nay lợi tức chưa?” - Giọng nói trêu tức của Chính Nam đến từ 4 phương 8 hướng trong sương mù, không thể xác định cụ thể.

“Lợi… lợi tức… gì cơ?” - Nghĩ tới cái gì đó, Gia Như phú bà mặt liền đỏ, giọng nói cũng lắp bắp nhưng vẫn giả ngu.

“Không vội, lát nữa anh sẽ chỉ cho em.” - Chính Nam nói xong liền không còn động tĩnh, hắn tính toán lượng chân khí duy trì sương mù ở tình trạng hiện tại, sau đó tra tấn tinh thần đối thủ.

Gia Như phú bà cao độ đề phòng, cô không thấy bất kì thứ gì khác ngoài sương mù và hai tay đang phát sáng vì tập trung nguyên khí của mình. Mặc dù biết tiếp tục như vậy tinh thần sẽ rất nhanh mệt mỏi và cạn kiệt, nhưng cô cũng không thể làm khác hơn, chỉ có thể cùng Chính Nam so tiêu hao.

Hai người đều im lặng, năm phút vừa trôi qua đối với Gia Như phú bà thật sự là khoảng thời gian ma quỷ. Toàn thân tế bào căng cứng, tinh thần tập trung, chân khí cũng ở vào sẵn sàng điều động nhưng cái gì cũng không xảy ra.

“Vút”.

Nghe được tiếng xé gió sau lưng, Gia Như phú bà lập tức nghiêng người né qua, một cây thủy châm sượt qua mái tóc. Tránh thoát nguy hiểm, cô lập tức phản công.

“Vu Thuật - Khí Bạo Thuật”

Không giống với “Vu Thuật - Linh Bạo Chú” chỉ là dẫn bạo một vùng nhỏ linh khí, “Vu Thuật - Khí Bạo Thuật” dùng nguyên khí của bản thân dẫn nổ linh khí, sau đó những linh khí đó tiếp tục dẫn nổ những linh khí khác tạo thành một vùng nổ lớn, tương tự cách hoạt động của bom Napalm. Khá lợi hại nhưng cũng tiêu hao nguyên khí và tinh thần rất lớn, tùy theo người thi triển muốn vụ nổ lưu lại bao lâu và độ lớn như thế nào.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp kéo dài gần 5 phút, đốt trụi một mảng sương mù nhưng ngoài đất đá ra cái gì cũng không có. Lát sau, sương mù lại tràn vào lấp kín chỗ ấy.

“Đại tiểu thư cũng quá táo bạo đi, em như vậy có thể nổ chết anh á.” - Giọng trêu tức của Chính Nam lại vang vọng khắp nơi, rõ ràng chiêu vừa rồi lại không tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho hắn.

“Khốn kiếp! Anh lại trốn đông trốn tây em liền rời đi, không đánh nữa.” - Gia Như phú bà thật mệt mỏi, muốn chơi xấu.

Chính Nam không ăn Gia Như phú bà chiêu này, hắn đã nghỉ ngơi đủ, hiện tại nên kết thúc chiến đấu.

Lại phát động “Thủy Châm Thuật” bắn ra liên tiếp 5 cái thủy châm, phân tán sự chú ý của Gia Như phú bà, Chính Nam bắt đầu dùng “Vụ Trung Quỷ Ảnh Thuật” từ nhiều hướng khác nhau tiến hành bao vây, bản thể vẫn chưa động.

Hắn muốn bẫy nốt lượng nguyên khí còn lại của cô.

Gia Như phú bà tránh né thủy châm, lại phát hiện có bóng người từ trong sương mù lao về phía mình, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh: “Hừ, rốt cuộc không duy trì nổi sương mù a. Anh mới Linh Hư Kỳ, không thể có nhiều chân khí duy trì sương mù dày và lớn như vậy. Muốn cận thân công kích, em chờ anh từ lâu!”

Gia Như phú bà tỏ ra rất bình tĩnh, vừa rồi tiểu thư tính khí cũng là giả vờ cho hắn xem.

“Vu Thuật - Kích Lưu Thuật” - dùng chân khí dẫn động thủy linh khí hình thành băng khối trói chân đối thủ, hạn chế hành động. Hiện tại sương mù dày đặc, thủy linh khí dư thừa, tiết kiệm rất lớn tiêu hao cho chiêu này của Gia Như phú bà, có thể nói là gậy ông đập lưng ông Chính Nam.

Thế nhưng đời không như là mơ, chuyện đó có ai ngờ!

Đòn đánh của Gia Như phú bà đi xuyên qua “Chính Nam”.

Vụ Trung Quỷ Ảnh Thuật chính là như vậy, bóng người đó hoàn toàn là do sương mù hợp thành, đạt tới độ dày đặc nhất định tạo cảm giác như bóng người trong màn sương nhưng hoàn toàn không phải.

Tiếp theo lại có bóng người lao tới, Gia Như phú bà không chắc đó lại là phân thân hay chính là Chính Nam bản thể nên lại một cái “Vu Thuật - Kích Lưu Thuật” đánh tới, đáng tiếc là lại xuyên qua.

Liên tiếp bốn, năm lần như vậy, chân khí cô nàng đã thực sự thấy đáy, tinh thần mệt mỏi, thân thể mệt mỏi, tâm linh... cũng mệt mỏi.

Đột nhiên từ dưới mặt đất thò ra hai bàn tay, đem Gia Như phú bà kéo xuống chỉ còn lại cái đầu bên ngoài. Lúc này sương mù tản đi, hiện ra Chính Nam đang ngồi nhàn nhã uống nước.

“Thả em ra, khốn kiếp, mau thả em ra.” - Gia Như phú bà la lớn, đã không còn chút tâm cơ nào trong này, chỉ còn tức giận và sợ hãi.

“Ực!”

“Được, đừng la, anh sẽ không thả.” - Chính Nam đi lại gần, ngồi bên cạnh “đầu” Gia Như phú bà, vuốt vuốt cằm, một bộ rất khó quyết định: “Hiện tại anh thắng, đến lúc thu lợi tức rồi. Hmm, nên hôn má bên trái, hay hôn bên phải, hay thẳng thắn hôn vào môi… nếu không tới cả ba!?”

“Anh… anh đừng làm bậy, anh dám làm bậy em… em sẽ… sẽ khóc cho anh coi.” - Gia Như phú bà đỏ mặt, lắp bắp uy hiếp, dĩ nhiên không có chút lực lượng nào.

“Anh rất sợ đó a, haha.” - Lúc này mặt Chính Nam đã áp sát tai Gia Như phú bà, thổi một hơi.

Gia Như phú bà toàn thân lông tơ dựng đứng, khuôn mặt đỏ chót sắp nhỏ máu, tim đập nhanh lợi hại, khói bốc lên từ trên đầu, một luồng điện tê dại chạy toàn thân. “Anh… anh… ” - Cô nàng cái gì cũng nói không được.

Chính Nam cũng không phải muốn làm gì, hắn cũng không phải loại người như vậy.

Từ trong balô lấy ra một cây bút, Chính Nam rất kinh điển vẽ cho Gia Như phú bà một cặp mắt kính, một bộ ria mép, lại chấm một cái nốt ruồi mẹ ghẻ sau đó ôm bụng cười: “Em bộ dạng này để người khác nhìn thấy, khẳng định tan nát trái tim. Hà thành đệ nhất mỹ nhân a, không được, anh sắp cười bể bụng, anh không sống.”

Chính Nam dùng chân khí ngưng một mặt kính trước mặt Gia Như phú bà cho cô nhìn, kết quả cô vừa nhìn thấy liền khóc.

Chính Nam mộng bức!

Bình thường ngưu bức ầm ầm Gia Như phú bà, Lý gia Đại tiểu thư, Thiên Hà thư viện cao đồ, cứ như vậy bù lu bù loa trước mặt hắn.

“Được, được, không khóc, đều là anh sai, anh giải thuật giúp em ra ngoài.” - Hắn lại dùng “Thổ Độn - Tâm Trung Trảm Thủ Thuật” giúp Gia Như phú bà ra khỏi mặt đất.

Vừa ra được khỏi mặt đất, Gia Như phú bà lập tức nín khóc, khóe miệng cong lên nụ cười ma mãnh. Cô bắt lấy hai tay Chính Nam, vòng ra sau lưng hắn rồi đè hắn xuống đất, một trận đánh đập: “Dám vẽ mặt bản tiểu thư! Đáng chết tiểu bạch kiểm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.