Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 174: Ngoại truyện 18: Đại kết cục




Nửa đêm, trời u ám đáng sợ, bóng đêm tối đen như mực không thấy một ánh sao, ngay cả ánh trăng cũng không biết đi về phía nào. Người bình thường đã sớm đi ngủ, nhà cửa hai bên một mảnh trầm tĩnh, ngẫu nhiên có nơi lộ ra ánh sáng, lại là nơi tầm hoa vấn liễu.

Tiếng gió như khóc, thổi trúng quần áo bay phất phới. Hắn quay đầu nhìn sang, đập vào mắt là phía sau nhìn không thấy một bóng người, thế này mới hơi lơi lỏng chậm lại cước bộ, thấp giọng nói với cô gái trong lòng:“Đại tiểu thư.”

Cẩm Dạ chưa từng trả lời, như trước nhắm mất, hô hấp nhẹ nhàng mỏng manh.

A Sở cúi xuống, thấy áo ngoài lam nhạt trên người nàng đã bị máu tươi thấm ướt, mà vết thương trên cánh tay chưa bị che lấp có thể nhìn thấy xương trắng, loại thương thế này mặc dù đổi thành đàn ông chỉ sợ cũng khó có thể chịu được, nhưng biểu tình của nàng nhìn qua không hề có gì khác thường, dáng vẻ an tường như đang ngủ…… Hắn thở dài, trên mặt hiện lên áy náy, không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu đi:“Cô cố gắng chịu đựng, ta mang cô đi y quán.”

Vừa dứt lời, vạt áo trước ngực đã bị kéo lấy, hắn nhanh chóng sững sờ tại chỗ, khó hiểu nói:“Đại tiểu thư?”

“Đưa ta về khách sạn.” Giọng nói của nàng thản nhiên, nhưng không cho phép cự tuyệt.

A Sở cắn răng:“Không được, nếu không chữa trị cánh tay này sẽ phế đi!”

“Ngươi thật sự là một người kỳ quái.” Cẩm Dạ đột nhiên mở mắt, lạnh lẽo theo dõi hắn:“Mới vừa rồi nếu cố ý bỏ lại ta, trước mắt cần gì phải làm bộ làm tịch, ngươi mâu thuẫn như vậy rốt cuộc vì cái gì? Ta đoán…… lấy võ công của ngươi ứng phó với hộ vệ nơi đó hẳn là dư dả, cố tình đợi đến một khắc cuối cùng mới cứu ta, là muốn xem trò hay thêm một lát sao?“

“Đại tiểu thư đang thầm oán ta?” Nói chuyện đồng thời hắn lưu loát xuyên qua mấy ngõ hẹp, phương hướng minh xác, động tác nhanh nhẹn.

[minh xác: rõ ràng, chính xác]

Cẩm Dạ suy yếu mỉm cười:“Không, ta chỉ đang trình bày sự thật mà thôi.” Mất máu quá nhiều làm cho đầu choáng váng càng lúc càng nghiêm trọng, nàng cấu lòng bàn tay, cố gắng để mình bảo trì thanh tỉnh,“A Sở.”

“Có ta.”

“Thật giống như rất quen thuộc kinh thành?”

Nghe vậy hắn sững sờ, sau một lúc lâu mới hàm hồ nói:“Khi còn bé từng ở trong này sống một thời gian, nay trở về, cũng không phát hiện ra thay đổi gì lớn.”

“Thật không?” Cẩm Dạ nghiêng đầu, nhẹ giọng nói:“Biết bên trong phủ đệ kia là đại nhân vật nào ở sao?”

“Ta không biết.” A Sở nhìn lại ánh mắt có chút tan rã của nàng, hơi nhíu mày:“Ta chỉ biết, đại tiểu thư không nên có quan hệ gì cùng loại người như hắn mới tốt.”

“Hắn là loại người nào?”

“……”

“Ngươi thực không biết nói dối.” Cẩm Dạ lắc đầu, tay trái dùng sức nắm chặt chiếc nhẫn phí thủy giấu ở đai lưng, chậm rãi nói:“Cho dù ngươi không nói, ta cũng có biện pháp điều tra ra.”

A Sở trầm mặc, cười khổ trong lòng, điều tra ra thì như thế nào, cô sao có thể đấu với hắn, mà phóng mắt khắp thiên hạ, mấy người có thể đấu với hắn……

Ý thức dần dần mơ hồ, Cẩm Dạ chỉ cảm thấy thân mình mỏi mệt cực hạn, mông lung nghe được tiếng đập cửa hơi thô lỗ, một lát qua đi lại là tiếng kêu la hùng hùng hổ hổ, chắc bởi vì người của y quán nửa đêm đang yên đang lành bị đánh thức mà tức giận không thôi.

A Sở cũng không dong dài, ra tay là ngân phiếu trị giá lớn, dùng một tay trấn an vỗ vỗ vai Cẩm Dạ:“Trước tiên cô ngủ đi, tất cả có ta.”

“Cần phải gạt…… cha ta.” Nàng chỉ kịp nói một câu này, liền hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.

Tỉnh lại đã là chạng vạng ngày thứ hai, Cẩm Dạ vừa mở mắt liền thấy oi bức khó nhịn, thời tiết giữa hè, lại có hai chiếc chăn giày bọc trên người, bắt đầu từ lòng bàn chân, kéo dài đến xương chậu.

Có ba người đứng đưa lưng về phía nàng, dáng người đàn ông ở giữa hơi mập, giờ phút này không ngừng lau mồ hôi, thanh âm nghe rõ ràng lo lắng:“Đã giờ nào rồi, sao đại phu còn chưa đến!”

“Lão gia đừng lo lắng, cũng sắp đến đây.” Nói xong, Sơ Tình quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn A Sở một cái, tối hôm qua ở ngoài cửa đợi một đêm, rạng sáng mới nhìn thấy người này ôm tiểu thư một thân chật vật trở về, hơn nữa hỏi như thế nào cũng không chịu nói thật, thật sự là tức chết nàng .

A Sở làm bộ không phát hiện ánh mắt như dao kia, còn rót một ly trà đưa cho Tô Khởi Vượng, khuyên nhủ:“Lão gia, trước ngồi xuống uống ly trà.”

“Được……” Tô Khởi Vượng hoang mang lo sợ, đi tới cạnh ghế rầm rầm uống cạn một ly trà lớn, còn chưa kịp ngồi xuống lại đứng lên thúc giục:“A Sở, ngươi lại tới y quán một chuyến, nhìn xem đại phu kia rốt cuộc đang làm gì?”

Đang nói, cửa đã bị đẩy ra.

Ba người đồng thời quay đầu, thấy người tới ước chừng sáu mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, hai tay trống trơn, ngay cả hòm thuốc cũng không thấy.

A Sở mỉm cười, từ cạnh cửa tránh ra một con đường.

Tô Khởi Vượng vuốt râu, nghi hoặc nói:“Sơ Tình, đây là đại phu chúng ta mời sao?”

Sơ Tình đánh giá người tới một hồi lâu, do dự nói:“Nô tỳ cũng không rõ ràng…… có lẽ đúng vậy.”

Lão nhân nghe xong cũng không tức giận, chỉ vào cạnh giường nói:“Các ngươi xem, thấy lão phu bệnh nhân cũng tỉnh, các ngươi thật sự vớ vẩn, cư nhiên còn dám hoài nghi thân phận của lão phu.”

Cẩm Dạ bật cười, bất đắc dĩ yết hầu quá khô, thanh thanh cổ họng mới miễn cưỡng kêu: “Cha.”

“Con gái ngoan của cha –” Tô Khởi Vượng mừng rỡ, tiến lên muốn nâng con gái dậy.

Lão nhân nhanh chóng che ở phía trước, thật lòng nói:“Vạn vạn không thể!”

Sơ Tình đứng ở nơi đó nhìn mắt choáng váng, ông ta vốn đứng ở vị trí xa nhất, sao chớp mắt một cái đã chuyển tới trước mặt lão gia, chẳng lẽ đại phu cũng biết khinh công sao…… vừa nghĩ một chút, nàng nhịn không được lặng lẽ kéo tay áo A Sở, nhỏ giọng nói:“Ông ta là ai vậy?”

A Sở không dấu vết rút tay về, thản nhiên nói:“Đại phu của y quán.”

Sơ Tình hừ lạnh một tiếng, tự dưng mất mặt.

Mà Tô Khởi Vượng bị ngăn ở nửa đường, số chết vươn dài cổ nhìn thần sắc con gái, càng nhìn càng đau lòng, cọc cằn nói:“Đại phu, ông đây là ý gì, ta đi qua nhìn con gái của ta cũng không được sao?”

Lão nhân vẻ mặt nghiêm túc:“Không được, lệnh thiên kim nhiễm phong hàn không tầm thường, các ngươi tới gần, sẽ lây bệnh.”

“A?” Tô Khởi Vượng sửng sốt, khó hiểu nói:“Nhưng ông còn chưa bắt mạch, sao có thể biết……”

Lão nhân quay đầu lại ý vị thâm trường liếc Cẩm Dạ một cái, thế này mới nói:“Lão phu xem chẩn xưa nay là trước quan sát sắc mặt bệnh nhân mới bắt mạch, hơn nữa nhiều năm như vậy đều kiên trì biện pháp này, tất nhiên lệch lạc sẽ không quá lớn.” Nói xong, ông ta ngồi xuống cạnh giường, chậm rãi nói:“Tô tiểu thư, mời vươn tay cho lão phu bắt mạch.”

Trong lòng Cẩm Dạ lộp bộp một chút, nay phía bên phải nàng quay ra phía ngoài, mà cánh tay phải bị thương dù động một chút cũng truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế, nếu vươn tay trái thì thật sự quá mức gượng ép, nên làm thế nào cho phải…… Cứ việc trong lòng lo sợ bất an, mặt ngoài nàng vẫn vân đạm phong khinh như cũ, hướng về phía đại phu gật đầu:“Phiền ông.”

Chậm rãi ngồi dậy dưới sự trợ giúp của lão nhân, nàng liếc mắt một cái về phía Sơ Tình đang biểu tình cổ quái, lại nhìn phụ thân đầu đầy mồ hôi, tâm thu lại, chuẩn bị bất cứ giá nào .

“Chậm đã!” Lão nhân đột nhiên ra tiếng ngăn lại động tác của nàng.

Cẩm Dạ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tự trấn định:“Làm sao vậy?”

Lão nhân cười quỷ dị:“Lão phu xem chẩn còn có một điều cổ quái, thích bắt mạch tay trái, theo mạch tượng mà nói, mạch phải là giả, mạch trái mới thật.” Thần thái ông ta nói chuyện dương dương tự đắc, nghe không ra có gì kỳ quái.

……

Quả thực bậy bạ.

Ba người cùng nghĩ như thế.

Duy có Tô Khởi Vượng ở tại chỗ gấp đến độ giơ chân:“Đại phu, vậy mời ông bắt mạch trái, cần phải cẩn thận một chút.”

Cẩm Dạ buông mắt, bỗng nhiên cảm thấy mình làm cho cha già hơn năm mươi tuổi kích động như vậy, thật sự bất hiếu, nhưng…… nếu thân thể này đầy vết thương bị cha phát hiện, nói vậy sẽ khổ sở rơi nước mắt đi. Trong lòng nàng chua xót, sống mười chín năm, rất ít hối hận làm những chuyện như vậy, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên thật sự ảo não tối qua lỗ mãng.

Lão nhân vươn ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay trái nàng, sau một lúc lâu rung đùi đắc ý kéo dài thanh âm:“Mạch tượng…… hỗn loạn –”

A Sở vụng trộm thở dài, mỗi lần tìm ông ta giúp đỡ đều như vậy, luôn không chịu theo khuôn phép cũ, thích bày trò.

Theo động tác lắc đầu của lão nhân, trái tim bốn người đều bị ông ta treo cao, đến mức khó chịu. Trải qua một phen như vừa rồi, Cẩm Dạ đã hiểu được người này nhất định đã cùng A Sở thông đồng tốt, nhưng vốn nên sớm xong việc, ông ta diễn thêm không khỏi cũng quá lâu đi?

Ánh mắt nàng tìm tòi nghiên cứu không tự giác hướng về phía A Sở, phát hiện hắn cũng là vẻ mặt không thể làm gì, nhìn nàng ám chỉ, ý bảo nàng nhẫn nại.

Cẩm Dạ hít sâu một hơi, tính tình tốt nói:“Đại phu, muốn nghỉ một lát lại chẩn hay không?” Kéo dài như vậy, ông ta không phiền sao?

Lão nhân hướng nàng nhếch môi, vẻ mặt tề mi lộng nhãn thấy thế nào cũng không phù hợp với tuổi của ông ấy. Một lát sau, đột nhiên ông ta đứng lên đi tới bên người Tô Khởi Vượng, đau kịch liệt nói:“Tô lão gia, bệnh tình của lệnh thiên kim rất là nghiêm trọng……”

[tề mi lộng nhãn: nhướn mày trợn mắt]

Nghe vậy Tô Khởi Vượng trắng mặt, răng run run nói:“Rốt cuộc, rốt cuộc là bệnh gì, chẳng phải nói là phong hàn sao?”

Lão nhân gật gật đầu:“Đúng là phong hàn, nhưng trừ bỏ phong hàn, còn có một loại bệnh đã mọc rễ trên người lệnh thiên kim.”

A Sở không kiên nhẫn, cố nén xúc động muốn lôi ông ta đi ra ngoài, nói từng chữ:“Rốt cuộc bệnh gì?”

Lão nhân cười hắc hắc:“Bệnh tương tư –”

Lạch cạch, ly trà trong tay Sơ Tình quăng xuống vỡ tan. A Sở cũng không tốt hơn tí nào, khuôn mặt nhã nhặn tức đến mức đỏ bừng, biểu tình nghiến răng nghiến lợi thoạt nhìn rất là dữ tợn.

Đương nhiên, kỳ thật thảm nhất là Cẩm Dạ, bản thân bị trọng thương còn chưa tính, nay bị kích thích như vậy thiếu chút nữa không thở ra hơi……

“Ông, ông nói cái gì?” Tô Khởi Vượng ngoáy lỗ tai, vẻ mặt không thể tin.

Lão nhân buông tay:“Lệnh thiên kim hẳn là đã đến tuổi lập gia đình, Tô lão gia à, cho dù yêu thương con gái như thế nào đi nữa cũng không nên chậm trễ tiểu thư…… Bây giờ, trước mắt tâm hồn thiếu nữ của Tô tiểu thư đã rung động, sợ là có người trong lòng .”

Sắc mặt Tô Khởi Vượng từ trắng chuyển sang xanh, môi ngập ngừng :“Này này……”

“Cái gì mà này với kia!” Lão nhân trịnh trọng túm lấy bả vai Tô Khởi Vượng,“Tương tư thành tật, so với phong hàn càng đáng sợ, ông cũng nên cẩn thận, lệnh thiên kim từ nay về sau triền miên giường bệnh cũng nói không chừng, lão phu cho rằng……”

Còn chưa nói xong, A Sở đột nhiên ra tiếng ngắt lời:“Sắc trời đã muộn, ta đưa đại phu ra ngoài trước.”

Lão nhân bắt buộc bị mang ra ngoài cửa.

Tô Khởi Vượng như trước sững sờ tại chỗ, thật lâu sau mới bừng tỉnh đại ngộ, đi nhanh đuổi theo ra ngoài, cao giọng kêu to:“Đại phu, như thế nào chữa khỏi bệnh tương tư……”

Tiếng cười kiêu ngạo từ ngoài cửa truyền đến:“Chẳng phải rất đơn giản sao? Biện pháp nhanh nhất chính là để nàng cùng người trong lòng thành hôn!”

Cửa phòng ‘chi nha’ một tiếng lại lần nữa khép lại.

Sơ Tình cùng Cẩm Dạ hai mặt nhìn nhau, hai người đều là vẻ mặt ngưng trọng.

Tô Khởi Vượng xoay người, kích động nói:“Cẩm Dạ, rốt cuộc con thích công tử nhà ai? Cha, cha có thể đi cầu hôn giúp con……”

“Lão gia, tiểu thư là con gái, không nên cầu hôn.” Sơ Tình ấn thái dương, cảm thấy đây là chuyện gì thế này? Loạn thành một đống, càng nghĩ càng loạn.

Tô Khởi Vượng lại lần nữa uống ly trà lạnh, hào khí hùng hồn:“Cẩm Dạ, chỉ cần con nói ra, cho dù cha không từ thủ đoạn, cũng sẽ làm theo ý nguyện của con!” Ông buông ly trà thật mạnh, cũng bất chấp lời nói của đại phu, ba bước cũng thành hai bước vọt tới cạnh giường con gái, hai mắt tỏa sáng nhìn nàng chằm chằm.

Cẩm Dạ thiếu chút nữa nghĩ đến ông muốn ôm nàng như trước kia, sợ động vào vết thương, dưới tình thế cấp bách cắn răng xoay người, vừa động một cái, vết rách trên đùi lại lần nữa vỡ ra, nàng đau chảy cả nước mắt.

“Cha…… con……” Nàng giương miệng yếu ớt giải thích, bên hông lại có thứ gì đó rơi xuống, từ khe hở trong chăn lăn ra ngoài –

Ầm, chiếc nhẫn phỉ thúy xanh lục trong suốt quay vài vòng, tự động lăn đến bên chân Tô Khởi Vượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.