Giáo Chủ Thích Làm Nũng Nhà Ta

Chương 21: Bệnh rồi




Vậy đó, nhưng mãi không sao ngủ được. Dậy làm một ly coffe đen không đường, lấy luôn điếu ba số ra hút. Em hút thuốc, nhưng không nhiều chỉ là khi cảm thấy không vui thôi. Thuốc và coffe, hai thứ đắng ngắt nhưng khi kết hợp sẽ cảm thấy ngọt khi vừa hút xong một hơi rồi nhấp một ngụm coffe. Cái vị ngọt khi coffe vừa chạm đầu lưỡi, rồi từ từ lại đắng ngắt. Không biết sao nhưng nó luôn là liều thuốc cho tôi mỗi khi nghĩ về em, "người con gái anh từng yêu".

Em có nhớ không cô bé của anh? Cái ngày mà định mệnh ấy, em đã cứu anh nhỉ? Một cô bé nhỏ nhắn, đễ thương mà lại đứng ra cản mấy thằng lớp trên để cứu anh. Mà anh có cần ai giúp đâu, đang cố gây sự để đánh nhau mà em lại làm thế. Nhưng vẫn cố vai diễn để cho em cứu, để mang ơn em, để có dịp làm quen. Nhưng em ơi, bọn nó có nể nang gì con gái đâu. Suýt chút nữa thì em bị đánh vì anh đó. May là lúc ấy anh kéo em chạy đi đó. Lần sau thì ngoan dùm anh nha. Đó là lần đầu anh cầm tay con gái, dắt em chạy mà em sao chạy chậm vậy, làm anh kéo cũng mệt đó. Chạy thoát nhìn mặt em bơ phờ ngộ ngộ làm anh bật cười luôn đó chứ không phải là dở hơi trêu em như em nghĩ đâu.

- Sao anh hâm vậy, định đứng để cả đám nó đánh vậy à.

-...

- Mà sao anh kéo tôi chạy dữ vậy. (Không kéo để em ăn đòn vì anh à)

-.... Chẳng nói gì vì lúc ấy anh đã say nắng một cô bé rồi. 

- Anh điên hả, sao không trả lời tôi.

-....

- Á mà bỏ tay ra, đau hết tay tôi rồi.

- A mình xin lỗi. Vội buông tay em ra.

- Đỏ hết lên rồi. Hu hu

- Thôi cho mình cảm ơn và xin lỗi. Được chưa.

- Chưa, không thành tâm gì hết.

- Sao nữa.

- Từ giờ anh phải làm oxin cho tôi. Tôi nói gì anh cũng phải nghe.

- Không thì sao?

- Anh là con trai. Anh phải chịu trách nhiệm.

- Ax trách nhiệm gì ở đây.

- Được rồi tôi không cần anh làm được chưa. Hu hu( ặc khóc chứ, tôi sợ chiêu này lắm)

- Được rồi. Làm là được chứ gì.

- Anh nói rồi đó. Lại cười tươi luôn

Vậy là từ hôm đó em bắt anh làm oxin cho em luôn nhỉ. Đi đâu ra ngoài làm gì em cũng hành anh. Bắt tặng quà đầy đủ những ngày lễ, cả không phải lễ em cũng đòi quà mỗi khi có hứng.

20-10 năm ấy, lớp 8 em nhỉ? Anh cũng đã chuẩn bị quà cho em mà.

Đầu buổi học anh mang quà sang cho em nhưng đã có một đám khác. Đi đầu là một thằng khá bảnh, mà nghe nói là cũng ngoan ngoãn hiền lành lại học giỏi nữa chứ.

Nó đưa ra một bó hoa hồng nhỏ, một hộp quà.

- Mình tặng bạn.

- Gì vậy? Anh có thấy ánh mắt em nhìn anh.

- Mình thích bạn từ lâu lắm rồi, bạn dễ thương lắm. Cả bọn reo hò cổ vũ.

Anh đứng từ một góc trong lớp nhìn thằng đó tặng quà em, trong lòng anh hồi hộp lắm, muốn em không nhận. Và anh nhận ra anh thực sự cần em, sợ mất em lắm.

- Nhưng em đã không nhận nó. Chạy thẳng ra kéo tay anh lôi anh chạy ra khỏi trường đến cây cầu ấy.Anh cố ý chạy theo thôi chứ em sao kéo được anh như thế.

Tới nơi em không nói gì, quay lại ôm luôn anh. Úp mặt vào ngực anh khóc luôn chứ.

Em ôm lấy anh khóc ngon lành. Anh cũng ôm lại em để cho em khóc thoả trong vòng tay anh.

- Vậy giờ sao đây.

- Anh còn hỏi nữa à.

- Sao em lại không nhận lời nó.

- Vì...

- Vì sao?

- E...em.

- Em gì?

- Em....

- Nói anh xem nào.

- Em yêu anh. Đồ dễ ghét. Em hét toáng lên. Xong mặt đỏ lựng, nhìn yêu quá.

- Anh không nghe rõ, nói lại xem.

- Hứ. Không nghe thì thôi.

- Vậy thôi nhá.

- Á. Hức hức. Lại khóc à.

- Anh cũng yêu em. Cô bé hay khóc của anh. Nhưng nhớ là chỉ được khóc với anh thôi đấy, để anh có thể dỗ dành em, anh không muốn em khóc bên ai nữa đâu đấy.

- Ax vậy anh muốn em khóc lắm hả?

- Không thực sự em khóc anh cũng đau lắm chứ. Nhưng anh hiểu em mà...cô bé của anh.

- Dạ. Mà sao anh thấy có người tán em mà không chịu làm gì hết vậy.

- Anh muốn tôn trọng quyết định của em thôi. Mà chắc giờ nó buồn lắm đấy. 

- Thế nếu em nhận lời thì giờ anh sao?

- Thì anh sẽ cũng rất buồn. Nhưng sẽ cố gắng chúc phúc cho em.

- Anh hay quá ha? 

Cứ như vậy. Anh bên em hai ta như hình với bóng. Đã có lúc em nói:

- Anh sẽ mãi bên em như vậy chứ?

- Anh sẽ như thế này, cho tới khi nào em sẽ không còn cần anh.

- Em sẽ mãi cần anh để anh phải luôn ở bên em.

Em nói vậy nhưng sao có thể thay đổi dễ dàng vậy.

Ngày hôm ấy. Một ngày hè chuẩn bị vào lớp 9. Chưa được một năm mà. Em đi cùng anh đi ăn kem nhưng em không ăn như mọi ngày, em đã nói những lời mà anh không thể quên.

- Chúng ta chia tay đi. Em nói mà mặt không chút cảm xúc.

- Cho anh lý do được chứ?

- Tôi không còn muốn bên anh nữa.

- Anh đã làm gì sai.?

- Không chỉ anh mà hai chúng ta đều sai. Cả hai chưa đủ chín chắn. Hai chúng ta không phải tình yêu mà chỉ là do ngộ nhận của hai đứa trẻ con.

- Sao lại không? Anh yêu em là thật, anh biết những thứ anh làm mà.

- Anh có nhưng tôi không. Đó chỉ là một trò chơi với tôi không hơn không kém.

- Trò chơi.

- Phải. Với tôi chỉ là một trò chơi.

- Vậy em sẽ xa anh.

- Tôi đã quyết định rồi. Giờ tôi không cần anh nữa. 

- Sống tốt nhé. Đừng suốt ngày mít ướt nữa.

- Anh không cần lo. Mà cũng không có quyền bắt tôi phải như thế nào.

- Ừ. Anh có còn quyền gì đâu nhỉ.

Ngẩng mặt lên trời cười cay đắng. Có lẽ thực sự tình yêu của hai chúng ta với em chỉ là thoáng qua, như một trò chơi của một cô bé cấp 2. Nhưng đối với anh nó đã là tất cả, tất cả đối với anh...

Đã chia tay được 6 tháng rồi nhỉ. Thời gian qua anh đã sống trong mù quáng. Nhưng anh nhận ra rồi, sống như thế thì chả thay đổi được gì hết. Anh sẽ thay đổi...

Anh đã, đang và sẽ cố. Cố gắng quên đi em, mối tình đầu của anh. Anh sẽ không khóc, vì dù sao em cũng đã cho anh cảm nhận được một chút gì đó gọi là yêu. Nhưng một chút đó cũng là quá đủ rồi. Anh sẽ quên đi em, nhưng tình cảm của anh sẽ mãi lưu lại, chắc sẽ không quên được đâu.

Anh buông tay rồi đấy, em đi đi.... Gửi em cô bé từng là của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.