Giáo Chủ Không Phải Là Kẻ Vô Tình

Chương 55: Mất tích hài tử




“Trời ạ! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Phượng Minh, ngươi sao có thể phạm vào loại sai lầm này?”

“Đây là thế nào, vì sao lại nổ lò?” Việc này không nên a!

“Các ngươi câm miệng cho ta, cút!” Mộ Dung Phượng Minh hiện tại không cần quá nhiều biểu tình, gương mặt đều là màu đen.

Giọng nói thô lỗ khiến tất cả mọi người vội vàng tản đi, ngay cả người nghe tiếng mà tới cũng rời đi, ai cũng không dám tùy tiện đắc tội Mộ Dung Phượng Minh.

Mộ Dung Ngũ Vị thở dài, nhìn bộ dạng hiện tại của con mình, lắc lắc đầu, đang muốn xoay người rời đi, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, hắn bước nhanh đi qua, trên mặt cũng lộ ra tươi cười.

“Ngạo Thần! Ngươi thế nào lại đến Mộ Dung thành!” Mộ Dung Ngũ Vị chỉ cảm thấy kinh ngạc, Hàn Ngạo Thần đã từng nói, hắn sẽ không tới Mộ Dung thành, hôm nay lại xuất hiện ở đây, hắn cảm thấy kinh ngạc, Ngạo Thần chính là một thiên tài luyện đan, chỉ là hắn không phải hỏa nguyên tố, nếu không nhất định sẽ là thiên tài luyện dược sư.

Mộ Dung Ngũ Vị hưng phấn, không có phát hiện lúc hắn đang gọi Hàn Ngạo Thần, trên mặt Mộ Dung Phượng Minh con của hắn vốn đã đen thui càng trở nên đen hơn.

Mộ Dung Phượng Ngâm toát mồ hôi nhìn cha của mình, hắn rất muốn ngăn cản phụ thân, để hắn đừng nói nữa, chỉ là hiện tại có nói cũng không được, phụ thân đã nhìn thấy Hàn đại ca.

Hiện tại phụ thân còn biểu hiện vui vẻ như vậy, đại ca nhất định sẽ phát điên!

Mộ Dung Phượng Ngâm hoàn toàn không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này, sau này phụ thân muốn đại ca luyện đan, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng như vậy, lão nhân gia hắn liền tự cầu nhiều phúc đi!

Hàn Ngạo Thần liếc mắt nhìn Mộ Dung Phượng Minh đứng tựa ở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, kỳ thực hắn đã rất điệu thấp rồi, cũng không có lên tiếng chào hỏi, Mộ Dung Ngũ Vị nhìn thấy hắn, đó cũng không phải điều hắn muốn, chỉ có điều hiện tại cho dù có muốn điệu thấp, chỉ sợ cũng không được.

Trên mặt Quân Mộ Khuynh lộ ra tươi cười, nhìn bộ dạng nhếch nhác của Mộ Dung Phượng Minh, thiếu chút nữa liền cười ra tiếng.

“Ngạo Thần, lần này ngươi muốn ở mấy ngày?” Mộ Dung Ngũ Vị giống như không nhìn tới biểu tình trên mặt nhi tử nhà mình vậy, tiếp tục hỏi.

“Cái này phải xem ý tứ của Mộ Dung công tử.” Bọn họ đến Mộ Dung thành chính là muốn Mộ Dung Phượng Minh luyện chế đan dược, lúc nào đan dược của hắn luyện chế xong, thì khi đó hai người bọn họ cũng rời đi.

Mộ Dung Ngũ Vị nhìn về phía nhi tử nhếch nhác của mình một chút, rồi quay đầu hỏi, “Vậy…”

“Quân Mộ Khuynh! Ta đồng ý chế thuốc cho ngươi, lấy xong thì nhanh chóng cút đi!” Mộ Dung Phượng Minh rốt cuộc không nhịn được, lớn tiếng giận dữ hét.

Sau khi một tiếng này truyền ra, Mộ Dung Phượng Ngâm đỡ trán thở dài, đại ca rốt cuộc lại bị lừa.

“Rất tốt, đây là tuyết ngưng thảo, ba ngày sau ta muốn lấy đi.” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh lộ ra nụ cười như ý, sớm nên như vậy thì cũng sẽ không lãng phí một lò dược liệu rồi, Mộ Dung Phượng Minh càng sẽ không thay đổi thành bộ dáng như bây giờ, sớm biết như vậy cần gì lúc đầu phải như thế!

A? Mộ Dung Ngũ Vị kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, đây là lần đầu tiên nhi tử của hắn thay đổi chủ ý, nữ oa oa này rốt cuộc đã làm cái gì, vì sao nàng vừa đến, phòng luyện đan liền xảy ra chuyện, ngay cả nhi tử của hắn vốn không tính toán giúp đỡ Quân gia cuối cùng lại thay đổi quyết định.

Quân Mộ Khuynh? Thiên tài song nguyên tố!

“Quân cô nương, ngươi đến đây lúc nào?” Vì sao không ai nói cho hắn biết?

“Ách… Ta vừa tới, là muốn Mộ Dung Phượng Minh giúp ta luyện chế một chút đan dược.” Quân Mộ Khuynh ho nhẹ một tiếng, hắn sao có thể trở nên hưng phấn như thế?

“Chuyện này không thành vấn đề, nếu như tiểu tử kia không giúp ngươi, ta giúp ngươi giáo huấn hắn!” Mộ Dung Ngũ Vị vỗ vỗ lồng ngực của mình, không cần suy nghĩ liền đáp ứng, cũng không nghĩ tới, mỗi lần hắn muốn Mộ Dung Phượng Minh luyện chế đan dược cho mình, yêu cầu bao lâu mới có thể thành công.

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp một chút, lạnh nhạt nói, “Cảm ơn.”

Mộ Dung Phượng Ngâm nhìn cha của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ, đại ca cũng đã đáp ứng, ngươi đương nhiên nói như vậy.

“Cút cho ta!” Mộ Dung Phượng Minh lại lần nữa quát, những người này đây là thế nào, vì sao một người hai người đều giúp Quân Mộ Khuynh, rốt cuộc ai mới là Mộ Dung thành?

Tiểu tử này, Mộ Dung Ngũ Vị liếc mắt nhìn Mộ Dung Phượng Minh, vẫn là thành thành thật thật rời đi, “Ngạo Thần, Quân cô nương, vậy, ta còn có chút việc, liền đi trước, các ngươi đừng quên ở đây chơi mấy ngày.” Nói xong, Mộ Dung Ngũ Vị liền nhanh như chớp biến mất ở trước mặt mọi người.

Quân Mộ Khuynh hoài nghi quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, hắn đối với một màn này, một chút cũng không kinh ngạc, hẳn là đã thấy qua rất nhiều lần.

Mộ Dung Phượng Minh cất bước, khập khiễng đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, đoạt lấy tuyết ngưng thảo trên tay nàng, xoay người lại đi đến phòng chế thuốc, “Ba ngày sau lại tới tìm ta!” Bọn họ lấy xong thì nhanh xéo đi, Quân Mộ Khuynh chính là khắc tinh của hắn!

Mỗi lần lúc hắn nhếch nhác, đều bị Quân Mộ Khuynh nhìn thấy, nàng biết rất rõ hắn hận nhất chính là Hàn Ngạo Thần, vậy mà cứ muốn nhắc tới, có phải nghĩ rằng hắn đang làm bộ hay không!

Thấy Mộ Dung Phượng Minh đã cầm tuyết ngưng thảo, Quân Mộ Khuynh cười cười, như vậy mới đúng chứ!

“Khụ! Quân cô nương, hay là trước tiên ta mang các ngươi đi tới chỗ nghỉ ngơi.” Mộ Dung Phượng Ngâm nhìn đại ca của mình, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.

“Được.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, sóng vai cùng Hàn Ngạo Thần đi ở phía sau Mộ Dung Phượng Ngâm.

Mộ Dung Phượng Ngâm cho người sắp xếp phòng ở của bọn họ cũng không xa phòng luyện đan lắm, một khi đan dược luyện xong, bọn họ có thể nhanh chóng tới lấy.

Dẫn bọn họ đến chỗ ở, Mộ Dung Phượng Ngâm liền rời đi, không có dừng lại lâu, ở trong phòng Quân Mộ Khuynh ngồi ở trên ghế dựa lớn, tựa lưng vào ghế ngồi, thấy vẻ mặt của Hàn Ngạo Thần như muốn nói lại thôi liền chậm rãi nhắm mắt lại.

“Hàn Ngạo Thần, từ lúc nào ngươi nói chuyện lại trở nên ấp a ấp úng như thế?”

“Ta phải về Hắc Ám thần điện một chuyến.” Không biết qua bao lâu, Hàn Ngạo Thần mới chậm rãi mở miệng.

Hai mắt nhắm chặt lập tức mở ra, “Không thể đợi mấy ngày sao?”

“Không thể, tối hôm qua ta thu được tin tức của Hắc Ám thần điện, muốn ta trở về một chuyến.” Hắn cũng muốn ở đây thêm mấy ngày.

“Cho nên, đêm qua ngươi nên rời đi.” Ở lại đến bây giờ cũng bởi vì nàng, nếu là như vậy, vậy thì nàng cũng không thể ép hắn ở lại, dù sao hắn còn có chuyện hắn phải làm, hơn nữa, nàng cũng không thể quá mức ỷ lại vào Hàn Ngạo Thần.

“Đúng vậy.”

“Hắc ám chi thần lúc này gọi ngươi trở về làm gì?” Hắc ám sứ giả đến, điện chủ Hắc Ám thần điện lại bị gọi trở về, chẳng lẽ sắp phát sinh chuyện lớn gì sao?

“Tiểu Khuynh Khuynh, hắc ám chi thần rất ít khi để ý tới chuyện bên Thương khung đại lục, ta trở lại hẳn là cũng không sao.” Chỉ là không biết lúc nào mới có thể trở về, lại có một khoảng thời gian dài không thể ở bên cạnh tiểu Khuynh Khuynh.

Dừng một chút Hàn Ngạo Thần lại nói, “Hẳn là Hắc Ám thần điện xảy ra chuyện gì đó, tiểu Khuynh Khuynh Hắc Ám thần điện không chỉ có một, việc này, sau này ngươi sẽ biết, còn có, Quang Minh thánh điện đã biết sự tồn tại của ngươi, ngươi phải cẩn thận.” Lần này trở lại, hắn không biết sẽ lâu bao nhiêu mới có thể trở về.

Hàn Ngạo Thần chậm rãi đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, thuận thế kéo nàng, để cho nàng dựa vào trên người hắn, “Tiểu Khuynh Khuynh, ta không muốn rời đi thì làm sao bây giờ?” Thế nhưng nhìn bộ dạng tiểu Khuynh Khuynh, là không tính toán giữ hắn lại.

“Ngươi phải rời đi rất lâu sao?” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn vẻ mặt như yêu nghiệt kia.

“Không biết, mỗi lần quay về Hắc Ám thần điện cũng không thể xác định, hơn nữa lần này hẳn là hắc ám chi thần có chuyện gì đó.” Nếu không cũng sẽ không bảo hắn gấp gáp quay trở lại.

Trong mắt Quân Mộ Khuynh lộ ra chút không nỡ, nhưng trong nháy mắt liền được che giấu, “Nếu là như vậy, vậy thì ngươi hãy nhanh chút trở về đi.”

Hàn Ngạo Thần ủy khuất nhìn Quân Mộ Khuynh, trong mắt lóe ra ánh mắt điềm đạm đáng yêu, “Tiểu Khuynh Khuynh, chúng ta sẽ rất lâu không gặp nhau, ngươi không bày tỏ gì sao?” Hắn cho đến bây giờ cũng chưa từng hôn tiểu Khuynh Khuynh, nhưng lần này đi, tiểu Khuynh Khuynh không thể không hôn hắn.

Bày tỏ? Quân Mộ Khuynh nhíu mày, hoài nghi liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, ừm…

Nàng vươn hai tay, ôm lấy người phía sau, “Yên tâm, mặc kệ ngươi ở địa phương nào, ta cũng sẽ tìm được ngươi.”

“Ngươi sẽ sao?”

“Ta sẽ!”

“Được!” Trên mặt Hàn Ngạo Thần rốt cuộc lộ ra một nụ cười, hắn ôm lấy người trong lòng, mặc dù nói hắn không hôn được tiểu Khuynh Khuynh, nhưng lần này dễ gì tiểu Khuynh Khuynh chủ động ôm hắn như thế.

Hai người lại nói thêm một lúc Hàn Ngạo Thần mới rời đi, mặc dù đến cuối cùng một khắc kia, hắn cũng không thể như ý nguyện được hôn đôi môi đỏ thắm kia.

Đôi mắt đỏ đậm nhìn bóng lưng Hàn Ngạo Thần rời đi, Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nàng cúi đầu nhìn chai chai lọ lọ trong lòng, không khỏi chớp mắt, người này từ lúc nào luyện chế ra nhiều đan dược như vậy? Nàng vừa xem qua một chút, gần như đều là màu đen.

Trên thế giới này, ngoại trừ đan dược của Hàn Ngạo Thần là màu đen, cũng không có người nào có thể luyện chế ra đan dược màu đen.

“Chủ nhân, có thể hay không…”

“Không thể.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cắt ngang lời Chi Chi, đem linh đan Hàn Ngạo Thần cho nàng bỏ vào trong không gian, trải qua chuyện ở tử vong đảo, nàng biết không phải thứ gì cũng bỏ vào trong không gian, cho nên Hàn Ngạo Thần mới đưa cho nàng một thiên hỏa thần khí, chuẩn bị riêng một phần.

Điều này làm cho mỗ thú nào đó trong không gian rất bất đắc dĩ, chuyện lần trước đây tuyệt đối là ngoại lệ, tại sao có thể không tin sẽ không có chuyện như vậy phát sinh lần thứ hai nữa chứ?

Kết quả Quân Mộ Khuynh mặt không thay đổi nói một câu, ai biết ngoại lệ sẽ không phát sinh lần thứ hai, điều này làm cho mỗ thú nào đó triệt để  囧.

“Chủ nhân, chỉ một viên!” Nàng chưa từng ăn đan dược màu đen, ăn vào không biết sẽ có vị gì.

“Nửa viên cũng không cho.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng trả lời, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài, không được, Hàn Ngạo Thần đi rồi, nàng không thể chuyện gì cũng không làm a!

Hiện tại Mộ Dung thành có nhiều ma thú như vậy, nàng sẽ rất nhàn sao? Đương nhiên sẽ không.

Chi Chi bĩu môi, nửa viên cũng không cho, chủ nhân đây là ngược đãi thú! Nàng muốn nói cho Hỏa Liêm bọn họ, ô ô... Hiện tại nàng đã thay đổi từ ăn ma hạch sang ăn đan dược rồi, ngược thú a!

Nhìn thấy biểu tình của Chi Chi, Quân Mộ Khuynh ngửa mặt lên trời thở dài, nàng còn dám giả bộ manh ngốc sao? Không biết bán manh đáng xấu hổ sao?!

Không có cách nào, Quân Mộ Khuynh vẫn lấy ra một viên đan dược màu tím, đem đan dược màu tím nhét vào trong móng vuốt của Chi Chi, nhìn thấy linh đan, Chi Chi đâu còn nhớ đến chuyện gì nữa, vội vàng trốn vào trong lòng Quân Mộ Khuynh ăn đan dược.

Lúc này nếu như có người nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ lệ rơi đầy mặt, linh đan màu tím, có bao nhiêu người muốn mà không chiếm được, Quân Mộ Khuynh này vậy mà lại lấy linh đan màu tím, đi cho ma thú ăn, ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, việc này có còn thiên lý không?

Mộ Dung Ngũ Vị nhìn người đứng trong sân, nhẹ nhàng đi tới, còn không quên nhìn chung quanh một cái, “Khụ khụ! Quân cô nương.”

“Mộ Dung thành chủ?” Hắn đến tìm mình làm cái gì? Còn là bộ dạng lén lén lút lút như vậy.

“Ngạo Thần đâu?”

“Hắn đã rời đi.” Trên mặt Quân Mộ Khuynh lộ ra tươi cười, hóa ra là hắn đến tìm Hàn Ngạo Thần.

Gì! Rời đi!

“Hắn đi khi nào?” Sao có thể nhanh như vậy đã rời đi!

“Mới vừa đi.”

“Quân cô nương, ta còn có chút chuyện, đi trước!” Nói xong, Mộ Dung Ngũ Vị xoay người chạy nhanh, mới vừa đi là được rồi, hẳn là có thể đuổi kịp, hắn đến tìm Hàn Ngạo Thần, thật ra là muốn hỏi hắn mấy viên đan dược màu đen, đây tuyệt đối là cực phẩm a, đáng tiếc hắn không luyện chế đan dược, đây quả thực là lãng phí nhân tài a!

Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn lão đầu rời đi, hắn hiện tại muốn đuổi theo Hàn Ngạo Thần, có phải là đã chậm rồi hay không? Nói không chừng người ta cũng đã trở lại Hắc Ám thần điện, cho dù muốn tìm, cũng không dễ dàng như vậy, chỉ là, hắn gấp gáp tìm Hàn Ngạo Thần như vậy làm cái gì?

Ngay khi Quân Mộ Khuynh đang nghi hoặc, thân ảnh Tiêu Càn Khôn chợt xuất hiện ở trước mắt nàng, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này!”

“Ta vì sao không thể?” Quân Mộ Khuynh liếc mắt, nàng xuất hiện ở Mộ Dung thành này rất kỳ quái sao.

“Càn Khôn, Quân cô nương là khách nhân của Mộ Dung thành.” Sau khi Mộ Dung Phượng Ngâm xong việc, nghĩ đến xem Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần như thế nào, kết quả nghe được tin tức Hàn Ngạo Thần đã rời đi.

Tiêu Càn Khôn gật gật đầu, chần chừ liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, rồi xoay người rời đi.

“Mộ Dung Phượng Ngâm, vì sao khi phụ thân ngươi nghe thấy Hàn Ngạo Thần đi rồi liền kích động như vậy?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi.

“Chuyện này, là phụ thân muốn đan dược của Hàn đại ca, Mộ Dung thành đã từng có đan dược do Hàn đại ca lần đầu tiên luyện chế ra, chỉ có điều đều bị phụ thân dùng hết rồi, hiện tại Mộ Dung thành cũng không còn đan dược màu đen, cho nên phụ thân nhìn thấy Hàn đại ca tới, thì hết sức vui vẻ.” Thế nhưng hình như hắn lại thất vọng rồi, bởi vì Hàn đại ca đã rời đi.

“Hóa ra là như thế này, đúng rồi, Mộ Dung Phượng Ngâm, ngươi có thể dẫn ta đi dạo một chút hay không, ta muốn nhìn Mộ Dung thành một chút.” Thuận tiện nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu ma thú bị những người đó bắt làm thí nghiệm.

“Chi Chi.” Nàng cũng muốn đi, nếu như nhìn thấy những người này lại quá đáng nữa, thì sẽ dùng tia chớp đánh chết hắn!

“Được, ta dẫn ngươi đi.” Mặc dù nàng không biết Chi Chi đang nói cái gì, thế nhưng nhìn bộ dáng của nàng, cũng có thể đoán ra mấy phần, không phải là muốn theo chân bọn họ ra ngoài sao.

Chi Chi vội vàng gật gật đầu, đôi mắt màu đen cũng lộ ra hưng phấn, “Chi Chi, Chi Chi!” Có thể đi thì thật tốt quá!

“Nếu Quân cô nương muốn đi, vậy thì đi thôi.” Mộ Dung Phượng Ngâm nhíu mày, nhưng vẫn đáp ứng, trong lòng lại xông ra dự cảm không tốt, hắn không biết Quân Mộ Khuynh muốn làm cái gì, thế nhưng đi hắn biết Quân Mộ Khuynh chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có mục đích.

Hai người một trước một sau đi trên đường trong Mộ Dung thành, xung quanh vẫn là những âm thanh kêu rên, kêu rên đương nhiên không phải là người, mà là ma thú.

Những ma thú này đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là cấp bậc linh thú, sau khi bị bắt được liền bị đưa tới Mộ Dung thành, sau đó dùng đan dược khống chế, cuối cùng biến thành nô lệ của nhân loại, giúp nhân loại làm việc.

Lúc mới bắt đầu, Chi Chi nắm chặt lấy ống tay áo của Quân Mộ Khuynh, trong đôi mắt đen to lộ vẻ ra phẫn nộ quang mang, ma thú cũng có tôn nghiêm của mình, những nhân loại này tại sao có thể đối xử với chúng nó như vậy, nếu như có thể, nàng thật sự muốn hiệu lệnh những ma thú này, đem Mộ Dung thành san thành bình địa!

“Hừ! Những nhân loại này thực sự là rất lớn mật, dám đối đãi với ma thú chúng ta như thế!” Kim long ở trong không gian phẫn nộ nói, dù cho nó nhìn không thấy bên ngoài, thế nhưng cũng có thể cảm giác được ma thú bên ngoài đang rống giận, còn có tiếng kêu tuyệt vọng kia.

“Ngươi kích động cái gì? Chẳng phải ngươi cũng đang bị nhốt ở trong tòa long tháp hay sao?” Quân Mộ Khuynh lười biếng nói, người này có phải là quá kích động rồi hay không? Ma thú huyết thống thuần chủng, chỉ có như vậy, vậy thì cũng chẳng có gì đáng ca ngợi.

Sắc mặt Kim long cứng đờ, hừ nhẹ một tiếng, “Ta chỉ là bị giam, cũng không có chịu khuất nhục như vậy!” Sinh tử đều nằm ở trên tay những nhân loại này, làm ma thú chật vật như thế còn không bằng chết đi!

“Ma thú huyết thống thuần chủng cao cấp, bị nhân loại giam lại, không phải cũng là khuất nhục sao, ngươi sẽ chết sao?” Giọng nói kiêu ngạo của Huyết Yểm vang lên trong không gian.

Kim long vốn còn muốn nói gì đó, kết quả bị Huyết Yểm nói một câu này, liền nuốt trở lại, nghĩ tới chuyện trước kia, đối với nó mà nói, đó chính là vẻ mặt huyết lệ, ngũ trảo kim long, vốn chính là long tộc huyết thống thuần chính nhất, nó sinh ra liền đã định là vương của long tộc, nhưng lúc nó còn trong trứng, liền bị nhốt ở trong tỏa long tháp.

Ký ức của nó được truyền thừa, biết lai lịch của mình, lực lượng cũng đủ, nhưng muốn phá tan tỏa long tháp này, lực lượng của nó lại không đủ, điều này làm cho nó rất bất đắc dĩ.

“Cho nên nói, kim long, đừng tức giận, những ma thú này đều giống ngươi, cũng muốn rời đi, đợi đến khi chúng nó bạo phát, tòa thành này, chỉ sợ cũng không còn lưu lại trên thế giới này.” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh nâng lên một nụ cười, ngày những người này hối hận còn chưa tới!

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh, Mộ Dung Phượng Minh nghi ngờ hỏi, “Quân cô nương cười cái gì?”

“Không có việc gì.” Quân Mộ Khuynh thu hồi tươi cười, mặt không thay đổi nhìn phía trước.

Người có tóc đỏ mắt đỏ, ở Mộ Dung thành cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua, cho nên thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò hiếu kỳ.

Người có thể làm cho Mộ Dung nhị công tử đi cùng, thân phận nhất định là không đơn giản, chỉ là nữ tử này tóc đỏ mắt đỏ có phải là quá kỳ quái rồi hay không?

Quân Mộ Khuynh thản nhiên đối diện với ánh mắt của mọi người, mặc kệ ánh mắt những người đó biểu lộ cái gì, nàng cũng không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bất kể đi tới chỗ nào, cũng có thể nghe thấy âm thanh kêu rên của ma thú.

“Chi Chi!” Chi Chi trong lòng Quân Mộ Khuynh đột nhiên kích động, một đạo thân ảnh màu tím nhanh chóng xẹt qua một độ cung trên không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.