Giáo Chủ Không Phải Là Kẻ Vô Tình

Chương 52: Rời đi




“Xẹt!” Tia chớp đầu tiên hạ xuống.

Lòng người gia tộc Bắc Minh bàng hoàng, bọn hắn vừa lo lắng vừa hưng phấn, nhìn thấy tia chớp thật lớn như một thanh lợi kiếm từ không trung thẳng tắp hạ xuống, tiến vào thân thể Bắc Minh Nguyên.

Sau khi tia chớp rơi vào, bộ dáng Bắc Minh Nguyên đang chỉnh tề, trong nháy mắt biến thành đầy bụi đất, mái tóc trắng như tuyết có vài chỗ cháy xém, cả người nhếch nhác, đâu còn uy nghiêm, trang trọng như vừa rồi.

Bắc Minh Nguyên hít sâu một hơi, nhìn mây đen trên trời, hắn biết đạo tiếp theo này so với đạo trước đó càng mãnh liệt hơn, hắn cũng không biết chính mình có thể chịu đựng được mấy đạo tia chớp.

Người của gia tộc Bắc Minh, nhìn thấy tia chớp tiến vào, cả trái tim như bị bóp chặt, thấy đạo tia chớp đầu tiên hạ xuống mà Bắc Minh Nguyên không có việc gì, bọn hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm vẫn chưa có thả lỏng, không trung trầm đục, lại khiến cho bọn hắn bắt đầu căng thẳng lên.

Quân Mộ Khuynh đứng ở một bên, nhìn tia chớp kia hạ xuống, lập tức đầu đầy hắc tuyến, thiên địa quy luật này có ý gì! Vì sao tia chớp lão đầu này tấn chức, chỉ lớn một chút như thế còn tia chớp nàng tấn chức thượng tôn đấu kỹ sư lại lớn hơn cái này rất nhiều!

Trong lòng nàng lập tức mất thăng bằng, ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời, tia chớp thiên phạt! Đừng để nàng bắt được nó, nếu không nó sẽ không dễ chịu!

Hàn Ngạo Thần đứng ở một bên, ho nhẹ một tiếng, nhìn biểu cảm của tiểu Khuynh Khuynh, hắn cũng biết trong lòng tiểu Khuynh Khuynh hiện đang suy nghĩ cái gì, hắn cũng đã tấn chức đại thừa giả, thiên phạt không có bình thường, những thứ khác vẫn bình thường hơn, thế nhưng lúc tiểu Khuynh Khuynh tấn chức thì chuyện không như vậy, bây giờ nhìn thấy tia chớp người ta tấn chức đại thừa giả mới chỉ lớn một chút, có thể bình tĩnh mới là lạ.

“Ho cái gì mà ho!” Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, bất mãn nói.

“Khuynh Khuynh, bình tĩnh.”

Bình tĩnh! Có thể bình tĩnh được mới là lạ, tia chớp người ta tấn chức, giống như cây tăm còn nàng thì lại giống như cây trúc, ai có thể bình tĩnh! Ai có thể bình tĩnh?

Mây đen chậm rãi di chuyển, rốt cuộc, chỗ mây đen dày đặc, lại lần nữa hạ xuống một tia chớp, tia chớp lần này so với vừa rồi to hơn một nửa, Bắc Minh Nguyên nhìn thấy tia chớp này, trong lòng cũng hồi hộp hơn, hắn nhắm mắt lại, chuyển động quang nguyên tố trong nguyên tố không gian, đấu kỹ trận triển khai ở dưới chân.

Trước mặt thiên địa quy luật, không thể dùng đấu kỹ chống đỡ, nhưng dùng nguyên tố chống đỡ tia chớp thì được.

“Như vậy cũng được?” Vì sao không có người nói cho nàng?

“Lúc tấn chức đại thừa giả thì có thể, những đẳng cấp khác tấn chức, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.” Hàn Ngạo Thần nhẹ giọng giải thích, nhưng mà vẫn lọt vào trong tai người gia tộc Bắc Minh.

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, hóa ra tấn chức đại thừa giả là có thể như vậy, đến lúc đó nàng tấn chức cũng phải thử một chút.

Bắc Minh Nguyên đương nhiên cũng nghe thấy lời của Hàn Ngạo Thần, hắn mở mắt ra nhìn về phía hai người xông vào gia tộc Bắc Minh, đột phá đại thừa giả có thể vận dụng nguyên tố, lúc hắn bị đạo tia chớp đánh xuống mới biết, sao tiểu tử này lại biết?

Ánh mắt Bắc Minh Băng cũng từ trên người Bắc Minh Nguyên dời qua, nhìn về phía hai người trước mặt, bọn họ không phải người của gia tộc Bắc Minh, sao lại xuất hiện ở chỗ này, còn là vừa vặn trước khi tổ tiên tấn chức, sẽ có mục đích gì?

Tia chớp bị nguyên tố hóa giải không ít, nhưng vẫn tiến vào thân thể Bắc Minh Nguyên, tia chớp thô to trực tiếp đi qua thân thể mỗi một kinh mạch, Bắc Minh Nguyên lảo đảo lui về phía sau mấy bước, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Tổ tiên!” Bắc Minh Băng lo lắng kêu một tiếng, nhịn xuống xúc động muốn chạy tới.

“Các ngươi đừng tới đây, còn một đạo cuối cùng.” Bắc Minh Nguyên sốt ruột nói, nhìn tia chớp trên trời, trong lòng cũng gấp gáp, một đạo tia chớp này, sẽ trực tiếp tiến vào nguyên tố không gian, nếu như không thể thành công, vậy thì nỗ lực mấy năm nay hoàn toàn uổng phí!

Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, tấn chức thiên phạt có thể nói là tùy người mà khác nhau, chỉ có điều lão nhân này có phải là quá may mắn rồi hay không? Đại thừa giả mà chỉ có ba đạo tia chớp.

Khốn khiếp, chỉ có ba đạo tia chớp! Chuyện này quá không công bằng, vì sao mỗi lần nàng tấn chức đều không ít hơn ba đạo, nhiều nhất cũng năm sáu đạo, việc này có còn thiên lý hay không hả? Ngay cả thiên phạt cũng không công bằng, quả thực là rất quá đáng mà!

“Hắn vận khí không tệ.” Hàn Ngạo Thần gật gật đầu, tấn chức đại thừa giả chỉ có ba đạo tia chớp, thời đại này thật tình không nhiều.

“Đạo tia chớp cuối cùng này, có thể lớn gấp đôi so với đạo lúc nãy, nhìn bộ dạng hắn bây giờ, hẳn là đã tổn thương nguyên khí, có thể kiên trì được hay không còn là một vấn đề.” Mặc dù nàng chưa tấn chức đại thừa giả, thế nhưng cũng đã nhìn thấy Hàn Ngạo Thần tấn chức, đạo tia chớp cuối cùng kia của hắn, có thể nói là lớn hơn nhiều.

Người của gia tộc Bắc Minh quay đầu nhìn hai người trước mặt, bây giờ bọn hắn không có thời gian tra xét hai người kia là từ chỗ nào đi ra, nhưng bọn họ cũng không thể nguyền rủa tổ tiên.

Bọn họ tấn chức đại thừa giả rồi sao? Sao biết đạo tia chớp cuối cùng, có thể lớn hơn gấp đôi so với lúc nãy!

Bắc Minh Băng hoài nghi hai người nhìn trước mắt, nhìn dáng vẻ của bọn họ, cũng không giống như là nói dối, vậy thì làm sao bọn họ biết được? Nhìn dáng vẻ của bọn họ, giống như là rất có kinh nghiệm vậy.

Nhìn mây đen trên trời, một khắc đồng hồ đã qua, nhưng tia chớp vẫn chậm chạp không chịu hạ xuống, giống như muốn chuẩn bị cái gì, sau đó sẽ trong nháy mắt bộc phát ra.

Người của gia tộc Bắc Minh nhìn thấy tia chớp này cứ chậm chạp không chịu hạ xuống, trong lòng cũng không nhịn được mà lo lắng, trong đầu hồi tưởng lại lời nói lúc nãy của Quân Mộ Khuynh, cả người run rẩy.

Ngay sau đó bọn họ lại vội vã lắc đầu, bọn họ nói lớn hơn gấp đôi thì gấp đôi hả!

Trong lòng Bắc Minh Nguyên cũng hiểu rõ, hai người trước mặt nói không sai, đạo tia chớp cuối cùng này, lực lượng chắc chắn không ít, chỉ là gấp đôi, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ, nhưng hiện tại đã qua lâu như vậy rồi mà tia chớp cũng chưa có hạ xuống, hắn cũng không thể không nghĩ tới lời nói mới rồi của nữ oa kia.

Nếu như tia chớp này thực sự lớn hơn gấp đôi, hắn thật sự không nắm chặt bản thân có thể chống đỡ được.

“Xoẹt!” Đạo tia chớp cuối cùng rốt cuộc rơi xuống.

Thời điểm mọi người nhìn thấy tia chớp hạ xuống, tất cả đều hóa đá ở tại chỗ.

Tia chớp này, quả nhiên là lớn hơn gấp đôi, giống y như lời vừa rồi hai người kia mới nói, một chút cũng không sai, nhưng mà làm sao bọn họ lại biết tia chớp này sẽ lớn hơn gấp đôi!

Nhìn tia chớp từ trên không trung hạ xuống, thẳng tắp rơi vào thân thể Bắc Minh Nguyên, mây đen trên trời cũng dần dần tản đi, thiên phạt hoàn thành, mây đen tản ra, sống hay chết còn phải xem người này có thể chống đỡ được uy lực của thiên phạt hay không.

Con dân Bắc quốc nhìn mây đen chậm rãi tản ra, trong lòng cũng trở nên kích động hơn, thiên phạt tan đi, điều này có phải chứng minh là tấn chức thành công không?

Ngược lại gia chủ gia tộc Nam Cung thì lo lắng không thôi. Nhìn thiên phạt trên trời, biểu tình trên mặt giống như là người ta thiếu hắn mấy trăm vạn vậy.

Trừ gia tộc Nam Cung, trong lòng những người Bắc quốc khác đều chính là phi thường kích động, thời điểm mây đen tan đi, mọi người liền bắt đầu chạy về hướng gia tộc Bắc Minh, bọn họ đều muốn biết rốt cuộc là có tấn chức thành công hay không.

Người gia tộc Bắc Minh mở to hai mắt, nhìn tuyết trắng trên mặt đất, bởi vì tia chớp hạ xuống, mà cháy đen, chỉ là bọn hắn đâu còn tâm tư lo lắng việc khác, bọn hắn chỉ muốn biết rốt cuộc Bắc Minh Nguyên có tấn chức thành công hay không.

Bắc Minh Băng đi hai bước tới phía trước, một nam tử tương đối lớn tuổi hơn hắn đã nhanh hơn một bước, bước đi đến trước mặt Bắc Minh Nguyên.

“Tổ tiên, người cảm thấy thế nào?” Bắc Minh Trụy đi tới trước mặt Bắc Minh Nguyên, ngăn chặn kích động trong lòng.

Bắc Minh Nguyên không động đậy, mắt mở to, cũng không chớp mắt một cái, hắn chậm rãi mở miệng, máu tươi liền từ khóe miệng hắn chảy ra.

“Ta…”

“Phốc!” Bắc Minh Nguyên mới vừa nói một chữ, máu tươi liền từ trong miệng hắn phun ra, chỗ mặt tuyết cháy đen liền xuất hiện vệt màu đỏ, thân thể già nua thẳng tắp ngã ra phía sau.

Bắc Minh Trụy chạy tới đỡ lấy Bắc Minh Nguyên, “Tổ tiên!”

Người của gia tộc Bắc Minh đều mở to mắt nhìn một màn trước mắt, ngay cả tổ tiên cũng không thể tấn chức đại thừa giả, vậy thì bọn hắn còn có hi vọng gì nữa, nỗ lực nhiều năm như vậy, tâm huyết nhiều năm như vậy, đều như nước chảy mây trôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn tổ tiên bởi vì không chịu nổi thiên phạt, mà chậm rãi chết đi.

Bắc Minh Băng cũng chậm rãi đi đến trước mặt Bắc Minh Nguyên, vội vàng lấy ra tuyết ngưng thảo đã chuẩn bị từ sớm.

Tuyết ngưng thảo!

Quân Mộ Khuynh kinh ngạc nhìn thứ trong tay Bắc Minh Băng, lập tức hiểu rõ, sở dĩ thái hậu Bắc Minh lấy tuyết ngưng thảo, là vì người của gia tộc Bắc Minh đều biết người này sắp tấn chức, chuẩn bị sẵn thứ này là để ngừa vạn nhất.

“Chậm đã!” Lúc thấy tuyết ngưng thảo sắp đưa đến miệng của Bắc Minh Nguyên, Quân Mộ Khuynh bước nhanh đi tới.

Bắc Minh Băng ngẩng đầu nghi ngờ, động tác trong tay cũng dừng lại.

“Trước ta không cần biết ngươi là người nào, thế nhưng chuyện của gia tộc Bắc Minh, ngươi dựa vào cái gì mà đòi quản!” Nha đầu này, dám ngăn cản bọn hắn cứu người!

Bắc Minh Trụy nheo mắt lại, bất mãn nhìn người trước mắt.

“Ta cũng không dối gạt gì ngươi, hôm nay ta đến chính là vì tuyết ngưng thảo, ta biết các ngươi chắc chắn sẽ không cho ta, thế nhưng đổi tuyết ngưng thảo lấy thứ có giá trị hơn nó, không biết các ngươi có đồng ý cho ta hay không?” Người này được rồi, tuyết ngưng thảo đối với gia tộc Bắc Minh mà nói, chỉ là một viên thuốc chữa thương bình thường.

Mọi người đều hít một hơi, dám nói chuyện với gia chủ bọn hắn như vậy, người trước mắt này là người đầu tiên, phải biết rằng ngay cả khi quốc chủ nói chuyện với gia chủ cũng phải khách khí mấy phần, rốt cuộc thì nữ tử trước mắt này có lai lịch gì?

Bắc Minh Trụy nheo mắt lại, nha đầu này, cũng quá cuồng vọng, hắn dựa vào cái gì phải đáp ứng nàng!

“Ngươi không đồng ý cũng có thể, chỉ là không biết các ngươi có nhánh tuyết ngưng thảo thứ hai không.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, mặt không thay đổi hỏi, giọng điệu vẫn cứ kiêu ngạo như vậy, nàng bây giờ là đang làm giao dịch với người của gia tộc Bắc Minh, chứ không phải là cầu xin bọn hắn.

“Có ý gì?” Bắc Minh Truy hỏi vặn lại.

“Có ý gì, cũng không cần nhiều lời, nếu như gia chủ Bắc Minh tặng ta nhánh tuyết ngưng thảo này, ta bảo đảm sẽ đáp lại thứ khác, tuyệt đối có hiệu quả tốt hơn so với tuyết ngưng thảo.” Tuyết ngưng thảo này, nàng nhất định phải lấy được.

“Ta dựa vào cái gì tin các ngươi?” Hai người này có thể xuất hiện ở chỗ gia tộc Bắc Minh như chỗ không người, hắn tin tưởng bản lĩnh của bọn họ nhất định rất lợi hại, hơn nữa khí thế trên người bọn họ, cũng không giống người thường, bọn họ dám nói lời này, nhất định là có nắm chắc, hơn nữa, hắn kỳ thực cũng chỉ đang đánh cuợc một lần, tuyết ngưng thảo cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn cho tổ tiên.

Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai, “Ngươi có thể thử, nhưng mà chính ngươi cũng không chắc chắn, gốc cây tuyết ngưng thảo này có thể cứu sống hắn sao?” Hơn nữa nếu cứ tiếp tục như vậy, người này sẽ mất mạng.

“Phụ thân, có lẽ chúng ta nên nghe theo vị cô nương này.” Nếu nàng đã có lòng tin như thế, vậy thì nhất định có thể cứu được tổ tiên, hơn nữa, ở đây là gia tộc Bắc Minh của Bắc quốc, không cho phép người ngoài làm càn.

Lời của Bắc Minh Băng khiến Bắc Minh Trụy chậm rãi gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể thử xem sao, quả thực bọn hắn cũng không có nắm chắc dùng một gốc cây tuyết ngưng thảo, là có thể cứu sống người trước mắt.

Vui vẻ trong mắt Quân Mộ Khuynh chợt lóe lên, cũng vào lúc này Hàn Ngạo Thần cất bước vượt qua nàng, chậm rãi đi tới trước mặt Bắc Minh Nguyên.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Biện pháp nàng nói, không phải muốn hắn dùng quang nguyên tố a!

“Đợi lát nữa giải thích với ngươi.” Thân thể người này, nếu muốn hấp thụ những thứ trái cây ấy, phải dùng quang nguyên tố thúc đẩy.

“Được.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, vốn nàng đã tính toán chính mình dùng hết nguyên tố, thúc đẩy thân thể hắn, Hàn Ngạo Thần vậy mà lại nhìn thấu mục đích của nàng, đi tới trước mặt người kia cướp trước một bước.

Hiện tại cũng không phải lúc nói lời vô nghĩa, nhất định phải nhanh cứu người, chậm chút nữa, đừng nói tuyết ngưng thảo không được, ngay cả bọn họ cũng không có cách nào, khiến cho người này sống lại.

Bắc Minh Trụy với Bắc Minh Băng vội vàng lui về phía sau, nhường vị trí lại cho Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần, chỉ thấy bọn họ phối hợp ăn ý cứu chữa tổ tiên, trong mắt bọn hắn thoáng qua tia kinh ngạc, không nói gì nhưng bọn họ lại có thể biết ý nghĩ của đối phương!

Hàn Ngạo Thần ngưng tụ ra quang nguyên tố, chiếu vào trên người Bắc Minh Nguyên, chỉ chốc lát sau vết thương trên người hắn ngay cả dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ chậm rãi khép lại, tái nhợt trên mặt cũng chầm chậm bắt đầu hồng hào.

Đợi đến khi toàn bộ vết thương khép miệng, Quân Mộ Khuynh vội vàng từ trong nạp giới lấy ra linh lung quả quang nguyên tố, đút vào miệng Bắc Minh Nguyên.

Nhìn thấy linh lung quả trong suốt kia, Bắc Minh Trụy với Bắc Minh Băng đều kinh ngạc không nhỏ, thứ này, dù cho toàn bộ Thương Khung đại lục, cũng khó tìm ra được một quả, thế nhưng người trước mắt, một lần lấy chính là hai quả, hơn nữa ngay cả chân mày cũng không nhíu một chút, việc này có phải là quá khoa trương rồi hay không!

Bắc Minh Trụy với Bắc Minh Băng biết linh lung quả, nhưng người của gia tộc Bắc Minh lại không biết, bọn hắn kinh ngạc là vì sự phối hợp ăn ý của Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần, quả thực là có thể xưng danh hiệu thiên y vô phùng.

Linh lung quả dần có công hiệu, chậm rãi lan ra toàn thân Bắc Minh Nguyên, khiến kinh mạch toàn thân hắn đều có thể hấp thu được nguyên tố trong linh lung quả, còn có dược hiệu.

Cũng không biết qua bao lâu, người gia tộc Bắc Minh nhìn một màn này, mặc kệ chờ bao lâu, bọn hắn cũng không quan tâm, chỉ cần có thể cứu sống tổ tiên, cho dù là một năm, bọn hắn cũng nguyện ý chờ a.

Ngay khi Bắc Minh Nguyên hấp thu toàn bộ nguyên tố linh lung quả hòa vào dược hiệu, Quân Mộ Khuynh chậm rãi thu hồi tay, Hàn Ngạo Thần cũng đem quang nguyên tố thu hồi, bọn họ đồng thời đứng dậy, liếc mắt nhìn người trên mặt đất.

“Hắn đã không sao rồi.” Hàn Ngạo Thần hờ hững nói, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Cảm ơn.” Bắc Minh Trụy kích động nhìn Bắc Minh Nguyên, tiếng cám ơn này là thật tâm, tổ tiên có thể không có việc gì, ít nhiều đều nhờ vào hai người bọn họ, nhìn thấy bọn họ trị liệu, hắn biết, nội thương của tổ tiên, nghiêm trọng hơn rất nhiều so với bọn hắn tưởng tượng, một nhánh tuyết ngưng thảo này cũng không chắc đủ để cứu sống.

“Không cần cám ơn, chỉ cần ngươi đưa tuyết ngưng thảo cho ta là được.” Giữa bọn họ vốn là giao dịch, không cần cảm ơn hay không cảm ơn.

Bắc Minh Trụy vội vàng lấy tuyết ngưng thảo ra, trên mặt Quân Mộ Khuynh lộ ra một nụ cười, nàng đang muốn đưa tay nhận lấy tuyết ngưng thảo, khí tức cường đại liền đập vào mặt.

Nàng vội vàng xoay người lại, thời điểm lúc nàng xoay người, tuyết ngưng thảo liền rơi vào trong tay người khác.

“Thích Sênh!” Quân Mộ Khuynh nghiến răng nghiến lợi nhìn người trước mắt, lần đầu tiên, nàng có ý nghĩ muốn giết một người như vậy.

“Quân cô nương đến quả nhiên là vì tuyết ngưng thảo.” Thích Sênh mỉm cười, thưởng thức tuyết ngưng thảo trong tay.

“Nếu đúng như vậy thì sao, nếu như hôm nay ngươi dám phá hủy tuyết ngưng thảo này, ta sẽ làm cho ngươi hình thần câu diệt!” Âm thanh băng hàn, khiến bầu trời ngập tuyết càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Hình thần câu diệt cũng không phải là nói suông mà thôi, ảnh phân thân đến mặc dù chỉ có thể khiến bản thể bị thương, thối lui đẳng cấp, thế nhưng ở trong thân thể tôn thần còn có một tiểu nguyên thần, ngay cả trên người ảnh phân thân cũng có, chỉ cần giết tiểu nguyên thần, đừng nói ảnh chiếu không còn, ngay cả bản thể, cũng sẽ lập tức chết đi.

Nhìn thấy Thích Sênh dễ dàng cướp mất tuyết ngưng thảo, trên mặt Hàn Ngạo Thần cũng một mảnh băng hàn, đáng chết! Hắn vậy mà lại buông lỏng cảnh giác, bị Thích Sênh dễ dàng cướp được tuyết ngưng thảo!

Lời của Quân Mộ Khuynh chẳng những không khiến Thích Sênh lo lắng, trái lại hắn ngửa mặt lên trời cười to, “Quân Mộ Khuynh, ngươi luôn miệng nói không quan tâm Quân gia, thế nhưng Quân gia có chuyện, ngươi chẳng những phái người bảo vệ Âm Nguyệt thành, thậm chí là tự mình chạy đến Bắc quốc tìm tuyết ngưng thảo.”

“Thế thì sao, đó là chuyện của ta, vậy Thích Sênh lam hạ đến đây thì sao, ngươi có mục đích gì.” Quân Mộ Khuynh cũng hiểu, Thích Sênh cướp được tuyết ngưng thảo nhưng không lập tức phá hủy, chứng tỏ không phải nhắm tới Quân gia, mà là nàng.

Thích Sênh hơi sững sờ, nhanh như vậy đã nghĩ ra mục đích của hắn, người như vậy, sao có thể là vô năng không có đại não.

Lúc trước tại sao Thương Khung đại lục lại có lời đồn này?

“Quân tiểu thư quả là thông minh, Thích Sênh vẫn chưa nói gì, ngươi đã đoán được mục đích của tại hạ.” Nếu người như vậy mà sống ở Lâm Quân đại lục, nhất định sẽ nhấc lên một hồi phong ba không nhỏ.

Quân Mộ Khuynh không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Thích Sênh, “Nói nhảm gì chứ! Mau nói rõ mục đích của ngươi đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người.” Nàng cũng không có thời gian nói lời vô nghĩa với người trước mắt, chỉ là có phải hắn quá tự phụ rồi hay không, vẻ mặt giống như là chuyện gì hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay vậy.

Người khác có lẽ hắn có thể tính toán được, nhưng không có nghĩa là Quân Mộ Khuynh nàng cũng vậy.

“Ta muốn ngươi đi Lâm Quân với ta.” Thích Sênh nói ra từng chữ.

Song nguyên tố hắn cũng không kinh ngạc, nhưng điều khiến hắn có hứng thú chính là, Quân Mộ Khuynh không chỉ là song nguyên tố, hơn nữa còn có thiên phú nghịch thiên, mới mười bốn tuổi, đã ở cấp bậc thượng tôn đấu kỹ sư, thiên phạt ở Hỏa Dung thành, ai biết có phải là nàng tấn chức hay không, nói không chừng hiện tại nàng đã là tôn giả rồi cũng nên.

Mười bốn tuổi làm tôn giả, bất kể là Thương Khung đại lục, hay là Lâm Quân đại lục, Quân Mộ Khuynh vẫn là người đầu tiên, thiên tài như vậy, hắn không có khả năng bỏ qua.

Lời của Thích Sênh khiến Hàn Ngạo Thần tuôn ra sát khí, hắn dám đánh chủ ý tới tiểu Khuynh Khuynh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.