Giáo Chủ Đại Nhân Giết Trăm Lần Không Chết

Chương 16: Tin động trời




Edit: Sóc Là Ta

Truyện chỉ được đăng tại ………,

Hai người đi dạo một lát, Dương Mỹ Lệ đột nhiên mở miệng nói: “A Chính, em mệt rồi, hay là chúng ta tìm quán cà phê ngồi nghỉ ngơi một chút nha.”

“Được, không thành vấn đề.”

Quý Tiểu Đông cùng các đồng nghiệp dùng cơm thật vui vẻ. Ăn xong, cô còn vui vẻ đề nghị mọi người cùng đi dạo một chút, nhưng một số đồng nghiệp còn có việc nên cuối cùng chỉ có ba bốn người cùng cô đi dạo.

Họ đi một lát, thì có đồng nghiệp nói muốn uống nước. Trong bữa ăn Quý Tiểu Đông uống cũng nhiều nước trái cây rồi nên cô cũng không muốn uống gì nữa. Nhưng vì bữa tiệc này do cô làm chủ, mà cô cũng hy vọng mọi người vui vẻ nên cô đồng ý. Dưới sự dẫn đường của cô, mọi người cùng nhau vào một quán cà phê đối diện bên đường.

Vừa mới ngồi xuống, cô đột nhiên nói xin lỗi với mọi người: “Thật ngại quá, tớ muốn đi vệ sinh, các cậu cứ kêu thức uống trước đi. Khi nãy tớ uống nhiều quá rồi nên giờ muốn đi một lát.”

“Đi đi, một lát trở về tiếp tục uống nha.” Một vị đồng nghiệp trêu ghẹo cô.

“Tớ cũng biết các cậu xấu bụng mà. Hừ, tớ không nói với các cậu,..nữa, giờ tớ có chuyện quan trọng muốn làm.”

Sau khi Quý Tiểu Đông bước ra khỏi phòng vệ sinh, thì cô thấy từ bên phải cũng có một người bước ra. Theo bản năng, cô liếc mắt nhìn thì nhận ra đó là Hoàng Phủ Chính.

“Chào Tổng Giám đốc.”

Ngoại trừ ở công ty, thì Hoàng Phủ Chính không muốn người khác chào mình với thái độ lễ phép như vậy nhưng anh vẫn lịch sự đáp lại: “Chào cô.”

“Cô cũng đến đây uống cà phê sao?”

“Đúng vậy.”

Quý Tiểu Đông chờ đối phương đứng song song với mình, mới thuận miệng nói tiếp: “Thuận tiện tôi cùng mấy vị đồng nghiệp tới đây uống nước.”

“Cô và các đồng nghiệp cùng nhau ăn mừng sinh nhật à?”

“Ừ, thật ra tôi cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật mình, nhưng họ vẫn nhớ và còn mua rất nhiều quà cho tôi.”

Hoàng Phủ Chính nghe xong liền hỏi: “Cô không nhớ hôm nay là sinh nhật cô sao?”

“Đúng vậy, sáng nay tôi vừa đến công ty, thì họ đã chuẩn bị xong, khiến tôi sợ hết hồn đấy.”

“Đúng rồi, trưa nay, tôi quên nói cám ơn cô.”

Vừa nghe nhắc đến quà tặng, Hoàng Phủ Chính cảm thấy mình cũng nên nói tiếng cám ơn với Quý Tiểu Đông, nhưng cô không hiểu ý anh. Vì thế, cô quay đầu lại, nghi ngờ hỏi, “Cám ơn về việc gì?”

“Cô đã tặng hoa cho tôi.”

Vừa nghe nhắc tới điểm yếu của mình, Quý Tiểu Đông lập tức bắt đầu cà lăm: “Cái này —— cái này không cần cám ơn.”

“Cô chưa có bạn trai à? Nếu có rồi thì tại sao ngày quan trọng như thế này mà không cùng bạn trai vui chơi mà lại cùng đồng nghiệp mở tiệc sinh nhật chứ?”

“Tôi vẫn chưa có bạn trai. Tôi cũng không muốn gấp gáp.”

Quý Tiểu Đông vừa nói xong câu đó, đột nhiên nhớ lại lúc mình đi phỏng vấn cô có nói dối với quản lý Dương rằng bạn trai mình làm việc gần siêu thị Máy Tính. Hiện giờ nếu cô nói sự thật rằng mình chưa có bạn trai, mà Tổng Giám Đốc lại có mối quan hệ thân thiết với quản lý Dương, nếu chẳng may anh ấy buộc miệng nói ra thì lúc đó cô nhất định sẽ bị quản lý Dương hỏi tội.

Nghĩ tới đây, tinh thần Quý Tiểu Đông khẩn trương cao độ, cô lo lắng nói: “Không phải, thật ngại quá, tôi quên, tôi đã có bạn trai rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.