Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn

Chương 20: Trong đồng hoang




.Khi bận làm việc thì thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã một tháng trôi qua.

Mấy tập đoàn Hongkong đã tới khảo sát, hơn nữa kết quả làm người ta hài lòng. Dù là Cao tốc An Du hay là Cao tốc An Quế đều khiến tập đoàn Hongkong có hứng thú, làm cho lãnh đạo tỉnh có chút kinh ngạc là Công ty xây dựng Trường Giang lại hứng thú với Cao tốc An Quế có vốn đầu tư lớn hơn.

Ngoài mấy nhân viên quan trọng của tập đoàn đến đoạn đường của Cao tốc An Quế khảo sát, sau đó một loạt chuyên gia của công ty xây dựng Trường Giang còn đi theo Triệu Quốc Đống đến các huyện khảo sát thực địa. Mà cuối cùng khi dừng lại tại Tân Châu, bọn họ đã cùng phó giám đốc Sở Giao thông - Trương Trung Thuận, Phó thị trưởng phụ trách giao thông của Thị xã Tân Châu đi khảo sát cảng Tân Châu, hơn nữa còn đi thuyền đến tận Ninh Lăng.

Trên thực tế đây là ý đồ của Triệu Quốc Đống. Khi giới thiệu Cao tốc An Du cùng Cao tốc An Quế, hắn giới thiệu với công ty Công ty Trường Giang về cảng Tân Châu. Đây là suy nghĩ của Triệu Quốc Đống có được sau khi biết Sở Giao thông ủng hộ Tân Châu thành lập cảng.

Cảng Tân Châu có điều kiện vận chuyển tốt, nhưng muốn cải thiện và biến nó thành điểm trung chuyển hàng hóa quan trọng thì đó là một công trình khổng lồ. Mà khi tỉnh đang nghiêng về xây dựng đường cao tốc, xây dựng cảng Tân Châu phải xếp sau.

Mà theo Triệu Quốc Đống biết về Công ty Trường Giang thì bọn họ không chỉ đầu tư xây dựng quốc lộ, bọn họ còn chủ yếu tập trung đầu tư bến tàu. Bởi vì nó có liên quan với việc tập đoàn Hòa Hoàng phát triển mạnh ngành vận tải biển.

Mà cảng Tân Châu mặc dù là cảng đường sông nhưng lại có điều kiện rất tốt. Triệu Quốc Đống tin chỉ cần có thể lộ đủ thành ý và cung cấp hoàn cảnh đầu tư tốt, hơn nữa coi trọng tiềm lực phát triển kinh tế khu vực An Nam, Công ty Trường Giang nhất định sẽ có hứng thú.

Quả nhiên sau khi Triệu Quốc Đống cung cấp tài liệu về cảng Tân Châu, Công ty Trường Giang liền có hứng thú ở việc này. Sau đó bọn họ đã gọi thêm vài chuyên gia trong lĩnh vực xây dựng cảng biển. Mà cảng Tân Châu và dòng sông Ô Giang là đối tượng trọng điểm để bọn họ khảo sát.

Mà Tân Châu lại là điểm trung chuyển đường sắt của Cao tốc An Quế và đường sắt An Quế, càng tỏ rõ tác dụng của cảng Tân Châu. Giấc mơ vận chuyển thủy và bộ có thể thực hiện. Vấn đề vận chuyển hàng hóa của Quế Bắc, An Nam, Kiềm Đông sẽ được nối liền.

Triệu Quốc Đống cũng dần quen với công việc nhanh chóng và đầy áp lực ở Phòng cao tốc. Tần Tự Bân không quan tâm mấy công việc của phòng, ngoài mấy thủ tục lớn cần trao đổi với y và báo cáo lên phó giám đốc phụ trách, việc bình thường đều do Triệu Quốc Đống tự xử lý. Triệu Quốc Đống cũng rõ mình do Thái Chánh Dương tự mình chọn lên mới thế, nếu là người khác đừng mong Tần Tự Bân làm vậy.

Tần Tự Bân buông tay cũng khiến Triệu Quốc Đống có thể thoải mái triển khai công việc.

Công việc của 12 người trong Phòng cao tốc được phân công rõ ràng. Cứ thứ hai đầu tuần đều dành 20 phút báo cáo công việc tuần trước mình đã làm. Thứ sáu cuối tuần dành nửa tiếng để tổng kết lại, không cần nhiều thời gian. Sau đó cứ ba tuần hoặc bốn tuần sẽ tụ tập liên hoan, lấy lý do là tăng cường đoàn kết của Phòng cao tốc.

Chiêu này làm người Phòng cao tốc rất chào đón. Ngay cả vị Phó Trưởng phòng Đồ Cương vốn coi thường Triệu Quốc Đống thì bây giờ đã thay đổi. Bây giờ Đồ Cương cũng chủ động phối hợp với Triệu Quốc Đống.

- Đồ ca, anh xem, đây là số liệu mà Đường Giang báo lên, có chút khác biệt so với chúng ta thống kê, hơn nữa gần như là thường xuyên thay đổi.
Triệu Quốc Đống cầm một tập tài liệu đưa cho Đồ Cương.

- Hừ, tôi còn không biết bọn họ có ý gì sao? Bọn họ nghĩ Cao tốc An Quế đã được quyết định là có thể làm trò đây mà. Nhiệm vụ giải tỏa đều là trách nhiệm của chính quyền địa phương, báo nhiều thêm về tổn thất khi giải tỏa sẽ kiếm thêm được một khoản.
Đồ Cương cầm đọc qua rồi nói.
- Chi tiết có thể chênh lệch một chút nhưng không được quá đáng. Bây giờ Cao tốc An Quế vẫn chưa được xác định, có lẽ dự định tăng lên không ít tiền đầu tư. Tuyệt đối không thể vì một ít vấn đề nhỏ khiến cả hạng mục bị động. Tiền của nhà tư bản cũng là tiền, đầu tư đến đây là mong lấy lợi nhuận, nếu làm như vậy thì ai dám tới đầu tư?
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Không sao, mai tôi dẫn người tới một chuyến. Tôi cũng quen bên Đường Giang, đám người này không cảnh cáo thì muốn làm loạn.
Đồ Cương nói.

- Như vậy nhờ Đồ ca. Tân Châu do tôi phụ trách, có chuyện tôi phải đi.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Sếp Triệu, giám đốc gọi.

Triệu Quốc Đống vừa vào văn phòng Thái Chánh Dương liền thấy không khí vui mừng. Thái Chánh Dương và Phó Thiên đang cười nói rất vui vẻ.

- Lại đây Quốc Đống, có tin tốt từ Hongkong. Tập đoàn Hòa Hoàng xem ra rất coi trọng Cao tốc An Quế. Bọn họ sắp sửa phái một nhóm người tới đây một thời gian, có lẽ cuối cùng sẽ ký kết với Cao tốc An Quế.

- Ồ, như vậy tài chính của tỉnh sẽ thoáng hơn, ném được hòn đá là Cao tốc An Quế thì trong tỉnh sẽ có thể tiết kiệm tiền dành cho việc khác. Còn Cao tốc An Du thì sao ạ?

- Cao tốc An Du còn đang đàm phán, công ty đầu tư Tân Gia Pha cũng đã khảo sát cụ thể, xem ra cũng góp cổ phần. Chẳng qua Cao tốc An Du cũng không nhỏ, tính toán có thể vượt quá ba tỷ, chỉ riêng đoạn ở An Nguyên chúng ta cũng chiếm đến hai tỷ. Công ty Tân Gia Pha hy vọng có thể tìm mấy công ty hợp tác, trong tỉnh cũng có ý này. Bây giờ xem ra tập đoàn Tân Thế Kỷ Hongkong có lẽ sẽ thành một mục tiêu.
Thái Chánh Dương đi quanh phòng mà nói.

- Quốc Đống, lão Liễu không ngừng khen chú. Chú đẩy cảng Tân Châu cho công ty trường Giang, vừa lúc có thể kết hợp với Cao tốc An Quế, bên Hòa Hoàng muốn từ chối cũng không được.

- Ha ha, đây đều là suy nghĩ cho sở ta. Nếu như Bí thư Liễu cứ nói sở ta ủng hộ Tân Châu phát triển giao thông đường thủy, vậy còn không phải khiến sở ta tìm biện pháp sao?
Triệu Quốc Đống cười cười xấu xa mà nói.

- Đây là chú giúp tỉnh giảm bớt một gánh nặng.
Thái Chánh Dương cười nói:
- Như vậy cũng giúp tỉnh giảm được một khoản lớn, chúng ta lại có thể làm nhiều chuyện khác.

- Vậy sảnh có nên thưởng em gì không? Tiền thưởng thì em không cần, thời gian này quá mệt nên sở có thể cho em nghỉ vài ngày không?

Triệu Quốc Đống vẫn nhớ tới Hội đấu giá Tiêu Vương tháng 11. Mặc dù có đi hay không nhưng không sao, nhưng hắn vẫn muốn đi chứng kiến tận mắt không khí buổi đấu giá.

Trường Xuyên đã lên Bắc Kinh liên lạc với công ty quảng cáo, chuẩn bị mượn Hội đấu giá Tiêu Vương mà tăng danh tiếng của Nước suối Thương Lãng. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không đồng ý dồn quá nhiều tiền vào quảng cáo, hắn nghĩ rằng cố định một cách lâu dài, gây dựng thương hiệu sản phẩm mới là biện pháp tốt nhất.

- Chú muốn nghỉ bao lâu?

Thái Chánh Dương nhíu mày nói. Y biết trong thời gian này Triệu Quốc Đống rất bận, chạy qua chạy lại mấy thành phố Miên Châu, Kiến Dương, Tân Châu, Đường Giang với đoàn khảo sát, còn phải phụ trách công tác của phòng … Liên tục chạy như vậy làm Triệu Quốc Đống gầy đi vài cân. Ngay cả đám quan chức thành phố cũng phục Triệu Quốc Đống. Chẳng qua bây giờ là lúc quan trọng, Thái Chánh Dương đúng là lo Phòng cao tốc có thể không có Triệu Quốc Đống được không.

- Giám đốc yên tâm, tôi không phải người việc gì cũng làm. Phòng cao tốc chúng tôi còn có Phó Trưởng phòng Đồ, hơn nữa công việc của mỗi người được phân công rõ ràng, đều tự phụ trách chính mình. Tôi chỉ cần phụ trách tổng thể là được. Hơn nữa tôi chỉ nghỉ hai, ba ngày mà thôi.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Giám đốc, Quốc Đống nói đúng. Tôi đã tới Phòng cao tốc vài lần, Quốc Đống bố trí rất tốt, muốn làm ở mặt nào thì đều có người chuyên môn phụ trách. Lão Đồ cũng rất phối hợp công việc của Quốc Đống.
Phó Thiên cũng giải thích giúp Triệu Quốc Đống.

- Ồ.
Thái Chánh Dương có chút kinh ngạc. Mặc dù y tin vào năng lực của Triệu Quốc Đống, nhưng Sở Giao thông là nơi chú ý kinh nghiệm. Triệu Quốc Đống làm tốt công việc bản thân là bình thường, nhưng có thể khống chế được công việc của cả Phòng cao tốc hay không thì Thái Chánh Dương có chút lo lắng. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn thành tốt nhiệm vụ như vậy, Thái Chánh Dương yên tâm hơn nhiều. Hôm nay nghe Phó Thiên nói như vậy, y có chút ngạc nhiên.

- Giám đốc, Phó Trưởng phòng Đồ cũng mới hơn 30, cũng muốn tiến lên. Nhiệm vụ của Phòng cao tốc bây giờ nặng nề như vậy, lãnh đạo tỉnh chú ý như vậy thì ai dám làm loạn? Tôi làm không tốt phải xuống thì chẳng lẽ nói y là Phó Trưởng phòng sẽ thay tôi? Điều này tôi không cần nói thì y cũng rõ. Có suy nghĩ thì tốt, chỉ cần anh làm tốt, lãnh đạo tất nhiên thấy được mà.

Triệu Quốc Đống mặt dày cười hì hì nói:
- Sở ta ai cũng khôn khéo, mấy đường vòng quanh đó ai cũng thấy rõ. Đồ Cương cũng hiểu ai là người đưa y từ Phòng xây dựng tới mà. Phải không Thiên ca?

- Cậu đó, có thể hiểu rõ đạo lý trong này thì cậu đúng là cáo thành tinh.
Phó Thiên cười mắng. Đồ Cương là người y đề cử tới Phòng cao tốc, Triệu Quốc Đống cũng hiểu rõ điều này. Nhưng Triệu Quốc Đống lúc cần nghiêm túc sẽ nghiêm túc, nhưng lúc làm càn sẽ làm càn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.