Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn

Chương 18: Con ruồi của rembrandt




Khi Triệu Quốc Đống đi ngang qua Đường Giang liền tới bệnh viện thăm Từ Minh.

Tất nhiên Từ Minh đã nhận được tin nên tâm trạng tốt hơn nhiều. Nhưng y biết mình phải diễn thêm một đoạn, như vậy thì mới đỡ bị nghi ngờ.

- Trưởng phòng Từ, xem ra lần này chúng ta liễn không phí công rồi.
Triệu Quốc Đống cuối cùng cắm hoa vào lọ.

- Hừ, cậu thì dễ rồi, tôi thì đen đủi, phải ở trong phòng bệnh, sống không bằng chết.
Từ Minh nằm lên giường. Mặc dù không coi là bạn nhưng bây giờ cũng coi như buộc trên cùng một dây. Mình cần y che giúp, đối phương cũng cần mình phối hợp.

- Ha ha, Trưởng phòng Từ nói quá phải không? Đường Giang phong cảnh khá được, anh bình thường cũng khó có thời gian nghỉ ngơi mà, sao không nhân cơ hội thoải mái như trước. Anh đón chị tới coi như du lịch đi.
Triệu Quốc Đống cười cười ngồi xuống nói.

- Tôi cũng muốn nhưng dám sao? Cơ quan cứ vài hôm lại có người đến thăm, tôi nếu có tâm trạng ra ngoài du lịch thì bị người phát hiện không phải tự hại chết mình sao?
Từ Minh tức giận trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống. Tên này đúng là mặt dày, chẳng qua biện pháp này cũng được, dù sao cũng giúp giải quyết được vấn đề.

- Ha ha, như vậy không có biện pháp rồi. Ai bảo anh quan hệ tốt ở cơ quan như vậy nên cứ đến thăm. Chẳng qua cũng chỉ phải nhịn vài ngày thôi. Tôi đoán chờ các tập đoàn đến An Đô, lãnh đạo liền chú ý tới việc này, như vậy anh có thể khỏi bệnh mà.

Triệu Quốc Đống cảm thấy Từ Minh này cũng được, tính cách hơi mềm yếu nhưng thành thật. Mặc dù trước đó hai người cãi nhau nhưng đều vì nhiệm vụ. Hơn nữa việc Từ Minh vào bệnh viện cũng khiến quan hệ hai người trở nên không bình thường.

- Ôi, chỉ mong tác dụng chú trọng tỉnh ta.
Từ Minh thở dài một tiếng:
- Anh nghĩ tôi muốn ngăn Cao tốc An Quế sao? Tôi không biết Tân Châu cùng Đường Giang cần đường cao tốc này sao? Các lãnh đạo còn rõ hơn.

Từ Minh vứt được gánh nặng liền nói chuyện khá tốt. Là Trưởng phòng trong Ủy ban kế hoạch phát triển, y hiểu khá rõ tình hình phát triển của An Nguyên, thậm chí cả chiến lược phát triển của Trung ương.

- Nhưng Miên Châu cùng Kiến Dương phát triển kinh tế hơn Đường Giang, Tân Châu ít nhất năm năm, tài chính của tỉnh lại không nhiều. Dùng nguồn tài chính như thế nào thì cần tỉnh phải suy nghĩ kỹ lưỡng. Nghe nói Trùng Khánh trở thành thành phố trực thuộc trung ương chỉ là sớm muộn, nếu là như vậy Trùng Khánh sẽ phát triển mạnh, tác dụng của Cao tốc An Du không thể xác định. Hành lang kinh tế An Du có tác dụng lớn đối với cả khu vực An Bắc, thậm chí cả An Nguyên.

- Nhưng Cao tốc An Quế cũng có tầm quan trọng lớn đối với khu vực An Nam, thậm chí cả An Nguyên. Anh nhìn từ Tân Châu đến Quế Bắc dài như thế nào? Từ Tân Châu chạy theo hướng tây nam tới Kiềm Đông xa bao nhiêu? Mà Tân Châu mở được đường thủy sẽ liên thông ba con sông, thậm chí tiến tới Việt Bắc. Có thể nói An Nguyên sẽ có ba con đường sắt, đường biển, đường bộ ra thế giới bên ngoài. Tác dụng như vậy ai có thể thay đôi? Cái này cũng chưa tính Cao tốc An Quế sẽ khiến khu vực An Nam thoát nghèo và giàu lên.

Từ Minh phân tích thấy cũng có lý. Trùng Khánh làm thành phố trực thuộc trung ương chỉ là việc hai ba năm sau. Nếu là như vậy sức ảnh hưởng của nó tới các khu vực xung quanh là rất lớn. Như vậy Cao tốc An Du là nối liền Trùng Khánh với An Đô. Như vậy kinh tế của Miên Châu cùng Kiến Dương cũng sẽ tăng mạnh.

Nhưng khu vực An Nam có điều kiện về nguồn nước, tài nguyên phong phú, vị trí đặc biệt, kết hợt ba tỉnh Tương, Quế, Kiềm và An Nguyên, lại có hệ thống đường sắt An Quế nối thẳng tới Liễu Châu. Sông Mông Hà, Thương Lãng hợp lại và chảy về bắc tới Trường GIang, vị trí của nó khiến ở đây thành vùng đất nóng. Mà nơi này đang bị vấn đề giao thông ngăn cản sự phát triển. Cao tốc An Quế là điều không thể thiếu.

- Trưởng phòng Triệu, tôi thừa nhận vấn đề này có lý, nhưng lãnh đạo phải lo lắng phát triển kinh tế. Kiềm Đông, Quế Bắc, Tương Tây đều là nơi chưa phát triển. Như vậy tác dụng của hai con đường cao tốc đối với sự phát triển của An Nguyên ai cũng rõ cao thấp. Lãnh đạo tỉnh khi làm quan muốn có thành tích để lên cấp. Tổng cục thống kê đưa ra các chỉ tiêu chính là rất có sức thuyết phục.

Từ Minh nói làm Triệu Quốc Đống á khẩu.

Dù là Quý Thành Công hay Tô Giác Hoa, Trương Nghiễm Lan, Tần Hạo Nhiên thì bọn họ đều lo cho tương lai chính trị của mình, mỗi quyết định cấp toàn tỉnh đều có tác dụng đối với sự phát triển kinh tế của tỉnh. Mà ở chỉ tiêu tăng trưởng kinh tế thì Cao tốc An Du trong trong thời gian ngắn sẽ tốt hơn Cao tốc An Quế nhiều. Về phần năm, mười năm sau thì lãnh đạo đổi người rồi.

- Anh Từ, xem ra anh xem nhẹ trí tuệ chính trị của lãnh đạo rồi. Thực ra bọn họ sớm hiểu rõ, nhưng chính là muốn chúng ta đi làm việc là vì sao?
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười khổ nói.

- Lãnh đạo cao cấp có trí tuệ chính trị của bọn họ. Các nhân vật nhỏ như chúng ta cũng có không gian sống của mình.
Từ Minh nói.

- Được rồi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa. Chuyến công tác này không có thu hoạch gì, có thể kết thúc như vậy thì cũng tốt. Về sau ở An Đô thì có thể cũng nên tụ tập nhiều. Hơn nữa hai ngành chúng ta cũng sẽ thường xuyên giao lưu mà.

- Được, tôi có số điện thoại của anh, về sẽ liên lạc.
Từ Minh đột nhiên nghĩ ra gì đó nên nói:
- Anh đã mời tập đoàn Hongkong và nước ngoài đến khách sạn, xem ra các anh dự định dùng cách BOT hoặc liên doanh, như vậy công tác chuẩn bị phải làm tốt. Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia mới mở miệng nên muốn phê chuẩn là khá khó khăn.

Triệu Quốc Đống hiểu ý gật đầu rồi đi ra.

Triệu Quốc Đống đi ra, một cửa khác của trong phòng mở ra. Một người phụ nữ nói:
- Lão Từ, là thanh niên đó sao?

- Ừ, đừng coi nhẹ cậu ta, tuổi còn trẻ nhưng tâm tư nhanh nhạy, hơi không chú ý là mắc bẫy ngay. Lúc ấy tôi coi như bị cậu ta kéo xuống nước. Bảo sao Thái Chánh Dương phái người này tới phối hợp với tôi.

- Trong cơ quan dù không làm gì thì con người ai cũng có bệnh mà, đó là việc bình thường. Hơn nữa chuyện bây giờ cũng dần chìm đi rồi.
Người phụ nữ an ủi Từ Minh.

- Chỉ mong như vậy.
Từ Minh thở dài một tiếng.

Triệu Quốc Đống vừa về Sở Giao thông liền vùi đầu làm việc. Tập đoàn Hongkong chỉ vài ngày là đến An Đô khách sạn về hai đường cao tốc kia. Căn cứ nhân số và cơ cấu thành viên của đoàn khảo sát đối phương thì rất tất nhiên là các tài liệu chuẩn bị tỉ mỉ của hắn đã khiến bọn họ có hứng thú.

Bây giờ nếu đưa thêm các công tác chuẩn bị của bên Tân Châu cùng Đường Giang vào tài liệu thì càng có sức hấp dẫn hơn. Nếu như có thể làm cho nhân viên đoàn khảo sát hiểu rõ khát vọng xây dựng đường cao tốc của chính quyền địa phương và dân chúng thì hiệu quả còn tốt hơn.

Triệu Quốc Đống đặt chân lên bàn xem tin thời sự An Nguyên.

Bí thư tỉnh ủy Quý Thành Công, phó bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Tô Giác Hoa gặp đại biểu đoàn khảo sát của công ty đầu tư xây dựng Trường Giang. Cùng tham gia còn có Phó bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Thị ủy An Đô – Ninh Pháp. Thường vụ tỉnh ủy Phó chủ tịch thường trực Trương Nghiễm Lan; Thường vụ tỉnh ủy Phó chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nhiên.

Ngoài ra đại biểu của tập đoàn Chiêu thương Hongkong cũng sẽ tới An Đô trong vài ngày tới.

- Tư bản đều vì lợi ích, anh không thể hy vọng bọn họ là nhà từ thiện. Mặc dù bọn họ khi làm việc thiện cũng rất rộng lượng hưng kinh doanh là kinh doanh. Nếu như bọn họ nhìn trúng hai đường cao tốc kia là thấy tương lai của bọn họ.
Triệu Quốc Đống xoay xoay bút trên tay rồi nói.

- Cậu được đó, tôi cũng vậy, lần này nhờ cậu. Ngay cả Chủ tịch Tô cũng có thể chú ý đến bài viết của chúng ta.
Lôi Hướng Đông ngồi bên cởi cà vạt sang bên cho dễ thở.

- Đừng, đừng kéo tôi vào, tôi chỉ là đưa ra vài ý tưởng mà thôi, tác giả là anh. Tôi cũng không chiếm tiện nghi mà.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.

- Nếu không có cậu nhắc thì tôi không thể viết ra bài viết này, cũng không thể có tính thực tế như vậy. Hơn nữa mấy quan điểm anh còn nói ra, tôi chẳng qua tìm một ít tài liệu tham khảo và viết thay cậu mà thôi. Nếu nói tác giả phải là cậu.
Lôi Hướng Đông không muốn cướp công của người nên nói:
- Chẳng qua cậu đúng là giỏi, ngay cả mấy thuật ngữ tài chính chuyên ngành của nước ngoài cũng có thể hiểu rõ như vậy.

- Ha ha, ăn chén cơm không học vài từ nước ngoài sao có thể lừa lãnh đạo.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Bây giờ lãnh đạo đều thích dùng từ tiếng Anh mà. Cái gì mà T O E F L, động chút là nói ra. Không có vài từ thì sẽ bị nói mình không có bản lĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.