Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn

Chương 11: Thiên thần trong tuyết




- Có hát không?

- Không hát.
Triệu Quốc Đống không buồn ngẩng đầu lên, nhưng đột nhiên hắn nghe thấy tiếng nói hơi quen tai nên ngẩng đầu. Đối phương cũng thấy không đúng nên nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống và há hốc mồm đầy ngạc nhiên.

Đối phương vừa xấu hổ vừa vội. Thấy Triệu Quốc Đống định nói chuyện cô liền vội vàng bịt miệng hắn. Cũng may ánh đèn trong phòng không quá sáng, mấy người đang chơi đùa nên không ai chú ý tới bọn họ.

Bàn tay đặt ngoài miệng Triệu Quốc Đống, đối phương hốt hoảng như vậy cũng làm Triệu Quốc Đống thấy buồn.

Một cô gái như vậy mà phải tiến vào đây. Dù là cô có trong sạch thì cũng khó có thể giữa được tự trọng. Hơn nữa tư tưởng chỉ thay đổi một chút là sẽ suy bại. Hơn nữa một cô gái vào đây kiểu gì chẳng thành như vậy.

Triệu Quốc Đống nhìn tới ra hiệu cho cô gái yên lòng. Cô đã trang điểm nên khá khác, nếu không phải người quen và nhìn ở khoảng cách gần thì khó nhận ra. Triệu Quốc Đống cũng nghe được tiếng của đối phương nên mới nhận ra.

- Tại sao?
Triệu Quốc Đống ra hiệu đối phương tới lại gần một chút. Cô gái do dự một chút rồi cũng tới gần.

- Sao, chẳng lẽ không yên tâm về anh?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Không phải, em không tiếp rượu, không nhảy, chỉ hát với khách thôi.
Đối phương cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Em không muốn mấy người Tiểu Thiến nhận ra chúng ta quen nhau.

- Hừ, vào đây còn có thể do em tự quyết định sao?
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng.

- Cho nên em không thường xuyên tới đây. Trừ khi Tiểu Thiến xác nhận là người quen có thể yên tâm thì mới có thể bảo em tới.
Đối phương ngẩng đầu lên, một tia xấu hổ và sợ hãi trong mắt làm Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không biết nói gì.

- Tại sao em không tiếp tục chơi đàn ở Lam Loan?
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà nói.

- Còn có thể làm ở đó nữa sao? Đám kia không ngừng tới làm phiền, khách sạn khuyên em tự rời đi. May làn em không có để tên tuổi cụ thể ở đó, nếu không…

Mặt Đồng Úc tái đi, tâm trạng chua xót bao phủ trong lòng cô. Cô không biết đối phương lúc này nghĩ mình như thế nào. Cô gái cùng hát, uống rượu, hay nhảy với khách, hay cả ba? Cô cười cười tự giễu mình. Vậy thì sao chứ? Hắn thấy mình ra sao có thể ảnh hưởng gì tới mình? Cuộc sống vẫn tiếp tục mà.

Triệu Quốc Đống không có gì để nói. Có thể sao chứ? Nếu đêm đó không phải trùng hợp gặp hắn thì Đồng Úc đã thảm rồi, rất nhiều chuyện giấu trong bóng tối mà người ngoài không biết, cũng không có nghĩa không xảy ra.

- Cho nên em tới Phỉ Thúy bảo.

- Triệu ca, em không đến đây thì có thể tới đâu nữa. Thành phố An Đô mặc dù lớn nhưng có mấy nhà muốn thuê người chơi đàn Nhị hồ? Lại có bao người thích phong cách cổ.
Đồng Úc thở dài một tiếng mà nói.

- Anh nghĩ em thích sống như vậy sao? Mỗi lần tới đều phải lo lắng, đề phòng, phải hóa trang, phải đề phòng đám khách uống rượu và gây rối. Dù là người quen nhưng vẫn có khách …
Đồng Úc buồn bã nói:
- Khách là thượng đế, ai coi bọn em là người? Trừ bọn em trân trọng mình ra thì còn có thể thế nào chứ?

Câu cuối cùng của Đồng Úc làm Triệu Quốc Đống chấn động. Ngoài mình trân trọng mình thì ở đây còn ai coi các cô là người chân chính? Ai chẳng nghĩ các cô là thứ để chơi đùa? Chẳng lẽ còn có thể coi các cô là bạn và đối xử ngang hàng sao?

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng mà nói:
- Em thật sự muốn kiếm tiền như vậy sao?

Đồng Úc kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống rồi hừ lạnh một tiếng:
- Anh cho rằng em đến đây để chơi? Hoặc là em thích hưởng thụ sao?

- Không, anh không có ý đó, anh nói là có nhiều cách kiếm tiền, em không nhất định dùng cách này. Em là con gái, nếu bị người phát hiện sẽ làm mất danh dự cả đời của em, ví dụ như em có thể đi làm gia sư mà.
Triệu Quốc Đống vội vàng nói.

- Gia sư? Em học ngành lịch sử, đúng như anh nói đó, công việc còn khó tìm, ai lại thuê gia sư học ngành lịch sử?
Đồng Úc hỏi lại một câu:
- Vì học, trong nhà đã vay hết tiền của họ hàng, bố em và em còn đi bán máu hai lần mới có đủ tiền đi đường và tiền học phí. Tiền sinh hoạt ở An Đô cao như vậy, chỉ riêng tiền học bốn năm của em đã bao tiền. Em nghĩ dù mình công tác năm năm cũng chưa chắc đã bù lại số tiền đó. Mà điều kiện là em phải tìm được công việc tốt sau khi tốt nghiệp. Anh nói xem em nên làm như thế nào?

Triệu Quốc Đống không ngờ Đồng Úc lại nói chuyện theo cách này. Nhưng câu hỏi của cô đúng là làm Triệu Quốc Đống không biết nói gì. Thực tế rất tàn khốc, nó tồn tại theo nhiều cách khác nhau. Mà Đồng Úc chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.

Ví dụ như các cô khác ở trong phòng này, chẳng lẽ nói các cô thích công việc này, có lẽ có cô thích hưởng thụ thì không chán, nhưng ai cũng như vậy sao?

Triệu Quốc Đống buồn bực không nói gì mà chỉ bưng chén lên uống. Nhưng hắn không ngờ Đồng Úc lại nói:
- Triệu ca, anh có biết một chén rượu của anh tương đương tiền sống một tháng của em không?

Triệu Quốc Đống trợn tròn mắt, uống không được, không uống cũng không được. Cuối cùng hắn bỏ xuống và nói:
- Đồng Úc, có cần anh giúp em không?

- Sao, anh thấy em đáng thương hại ư?
Ngay cả Đồng Úc cũng không biết sao mình lại ăn nói như vậy:
- Anh có nhiều tiền lắm à? Anh có thể cho em bao tiền?

Triệu Quốc Đống gãi đầu mà cười khổ nói:
- Đồng Úc, không nên ép người như vậy chứ? Anh có tiền hay không, có bao nhiêu cũng không quan trọng. Quan trọng là anh nghĩ có thể giúp em vậy là đủ. Tại sao lại dùng giọng điệu đó châm chọc anh? Anh không phải ông chủ lớn, cũng không phải nhà từ thiện, nhưng anh muốn giúp người bên cạnh cần giúp, chẳng lẽ sai sao?

Đồng Úc lạnh lùng nhìn Triệu Quốc Đống, cô nói:
- Xin lỗi, em tin trên đời này còn nhiều người cần em giúp hơn. Anh giúp bọn họ đi.

- Đồng Úc, ở đây không thích hợp với em, dù em cảnh giác ra sao thì xã hội đầy âm u. Lần trước em gặp chỉ là chuyện quá đơn giản, nếu đối phương cố gài bẫy thì dù em cảnh giác đến đâu cũng không thể tránh khỏi. Thật đó, anh làm cảnh sát nên hiểu điều này.

- Vậy thì sao chứ? Em tình nguyện mà.
Đồng Úc trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Thu lại trái tim đồng cảm của anh đi. Thế giới này không phải ai cũng xấu như anh nghĩ đâu.

Triệu Quốc Đống chỉ còn có thể ngậm miệng không nói gì. Hắn cảm thấy tâm trạng Đồng Úc không ổn định, nhưng hắn không biết mình sao lại làm cô giận. Hắn không nói gì quá, có lẽ do cô tự ti nên mới vậy.

Đến khi Đồng Úc đứng lên hát, Triệu Quốc Đống mới thở dài một tiếng. Phó Thiên lúc này đi tới mà cười nói:
- Quốc Đống, cô bé này đến không nói chuyện gì với bọn anh, không uống rượu, không nhảy, cùng lắm là hát mà thôi. Không ngờ lại nói chuyện nhiều với cậu như vậy, được, tôi phục.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Đâu có như vậy? Anh nhìn vẻ mặt của tôi và cô ấy xem, chỉ cãi nhau mà thôi. Đâu ra cô gái như vậy chứ?

Phó Thiên cũng chú ý thấy hai người nói chuyện không quá hài hòa, chỉ là không biết sao hai người lại tranh chấp. Hồ Điệp này mặc dù lạnh lùng nhưng không nên tranh cãi chứ nhỉ?

- Được rồi, đừng chấp nhặt mấy cô bé này, dựa vào mình còn trẻ, xinh đẹp nên kiêu mà.
Phó Thiên nhìn Tần Tự Bân đang cao giọng hát mà nói:
- Lão Tần kiêm chức Trưởng phòng Cao tốc, nhưng công tác bình thường đều do cậu phụ trách. Đồ Cường phòng Xây dựng cũng sẽ phối hợp với cậu, người này có năng lực, tính cách tốt chỉ là ý chí hơi kém, thấy gái là không bước được.

- Thiên ca, xem ra phải lập tức triển khai công việc của Phòng cao tốc?

- Ừ, có lẽ giám đốc sẽ phân nhiệm vụ cho cậu, bây giờ đã vào giai đoạn quan trọng, trong một hai tháng sẽ có kết quả. Cứ kéo như vậy cũng không ổn.

Phó Thiên một bên châm thuốc một bên nói.

- Thời gian vừa rồi thành lập một tổ lãnh đạo xây dựng đường cao tốc do chủ tịch Hạo Nhiên làm tổ trưởng, Giám đốc Thái làm tổ phó, văn phòng thiết lập ở Phòng cao tốc. Có lẽ còn đang một lần nữa tính toán ưu, khuyết điểm của hai con đường kia. Nhất là bây giờ Tân Châu cùng Đường Giang đang làm rất lớn, công tác chuẩn bị đã làm, rất có vẻ muốn chiến đến cùng. Điều này làm tỉnh có chút bị động. Xem ra Tân Châu cùng Đường Giang đang muốn xác thực chuyện này, khiến tỉnh phải làm Cao tốc An Quế trước.

- Đó là hành động cuối cùng, Đường Giang cùng Tân Châu kém hơn Kiến Dương và Miên Châu một chút. Nếu làm không làm trước các công tác chuẩn bị thì càng không hy vọng.
Triệu Quốc Đống biết đây là Liễu Đạo Nguyên chấp nhận ý của mình, đây là nước cờ hiểm.

- Chỉ sợ trên tỉnh sẽ không dễ thay đổi quyết định vì hiện tượng bề ngoài này.
Phó Thiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.