Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân

Chương 3




Trong lòng Cố Tử Mạt đã sớm có chuẩn bị, nhưng thấy phản ứng của Lục Duật Kiêu, thì cô mờ mờ ảo ảo cảm thấy có chút không tốt.

Anh cười một tiếng, "Có thể có người sẽ nói, Lâm Yên Nhiên là vị hôn thê của anh, em tin không."

Cô nhìn vẻ mặt của anh, giống như một lời nói đùa, lại giống như không phải nói đùa, mà là tìm tòi nghiên cứu!

Tròng mắt của anh đen sâu không thấy đáy, làm cho cô không bắt được gì trong đó, tay trái nắm chặt cổ tay phải của mình, run run rẩy rẩy hỏi, "Anh đang đùa em?"

Lục Duật Kiêu, anh trêu chọc em đâu? Có vị hôn thê, còn lấy em?

Người đàn ông thu hết sự kinh ngạc và khẩn trương của cô vào đáy mắt, không tự chủ câu môi, khẽ cười, "Không có trêu chọc em, bên ngoài không phải là nói như vậy? Hả?"

Lần này, cô lại càng giật mình hơn.

Mắt nhìn phản ứng của Lục Duật Kiêu, nỗi nghi ngờ của cô lại tăng thêm.

Mặc dù ban đầu anh có sững sờ trong giây lát, nhưng sau đó, biểu hiện của anh hoàn toàn thuận sướng tự nhiên, không có một chút xíu chột dạ, hơn nữa anh còn bình tĩnh như vậy, giống như chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ bình thường vậy.

Tiếp theo nữa, vậy mà anh còn có lạc thú trêu đùa cô nữa?

Cô lắc lắc đầu, để cho mình tỉnh táo hơn một chút, chống lại ánh mắt sâu thẳm của anh, dùng hết sức lực hỏi anh, "Anh xác định là không trêu đùa em? Đột nhiên lại toát ra một vị hôn thê?"

Cô thầm hạ quyết tâm, nếu thái độ của anh lại lập lờ nước đôi nữa, thì cô sẽ trở mặt với anh ngay.

Lục Duật Kiêu cười đến nheo mắt lại, ngón tay phất qua lọn tóc rơi trên gò má cô, thử dò xét nói, "Nói cho anh một chút, hiện tại có tâm tình gì, có phải rất hồi hộp hay không? Có rất lo lắng hay không?"

Thấy người phụ nữ ghen vì mình, làm người đàn ông của c ô, nhất định là có cảm giác thành tựu lớn lao.

Đương nhiên Cố Tử Mạt không thể hiểu cái trò đùa giai có cảm giác thành tựu này của anh, hiện tại đầu cô sắp phát điện, hạ tròng mắt, lòng dâng lên một cơn sóng, hai cái tay đồng thời đưa lên, nắm lấy caravat trên cổ anh, lúc lên lúc xuống, dùng sức siết chặt, cảnh cáo liếc nhìn anh, bức cung nói: " Đừng có nói lăng lộn xộn với em! Anh trực tiếp trả lời! Lâm Yên Nhiên có phải là vợ chưa cưới của anh hay không!" Cô không chịu nổi loại trò chơi mèo vờn chuột này, cô muốn câu trả lời! Ngay lập tức!

Cô may mắn anh mặc âu phục theo thói quen, mang cà vạt, mới cho cô một cái cơ hội như vậy.

Lục Duật Kiêu bị cô siết chặt như vậy, khó thở, một cái tay giữu chặt cánh tay đang động loạn lên của cô, nhưng không có cậy tay cô ra, mà là trên mặt giận cười.

Cười đến rất bất đắc dĩ, nhưng là rất dung túng.

Anh nói, "Là lời đồn đại bên ngoài mà thôi, anh chưa bao giờ đính hôn cũng bất cứ người phụ nữ nào."

"Sau đó thì sao?" Cô tiếp tục siết cổ họng của anh, không có kiên nhẫn thúc giục.

"Sau đó thì thuận lợikết hôn với em rồi." Anh giống như đang cố ý hành hạ cô, tình hình đã như vậy rồi, còn có thể nói giỡn được.

"Vậy tại sao sẽ có loại lời đồn đó!" Cô cắn môi, cau mày, vẫn nhất quyết không tha như cũ.

Biểu cảm của cô rất trẻ con, ánh mắt Lục Duật Kiêu rơi vào đôi môi dí dỏm của cô, đột nhiên rất muốn thân ái cô, nhưng anh sợhành động thiếu suy nghĩ sẽ đưa mình đến con đường bị siết đến chết, vẫn cố nhịn lại được.

"Lời đồn đãi chỉ có thể là lời đồn đãi, không có hiệu quả thực tế gì cả." Anh vừa nói xong, vừa phải tách bàn tay của cô ra, sợ làm đau cô, chỉ có thể tách từng ngón từng ngón tay một, sức lực cũng không thể lớn.

Theo lời của anh, ánh mắt Cố Tử Mạt rơi vào ngón tay của mình, lại nhìn cái động tác kia, không khỏi cảm thấy tức cười, liền buông lỏng tay đang siết cô áo anh ra.

Lục Duật Kiêu nhếch môi, bàn tay thon dài của anh thuận thế đi lên, giữ chặt cái gáy của cô, áp má của cô vào lồng ngực của mình, "Xem ra là có người rải lời đồn đến chỗ em, là Kiều Tử Hoài sao?"

Cố Tử Mạt yên lặng, cũng không nói ra sự thật, chỉ thầm nghĩ, lần này Kiều Tử Hoài bị oan uổng quá rồi.

"Anh cùng Lâm Yên Nhiên, không hề giống như bên ngoài đồn thổi như vậy. Cô ấy lớn lên ở nhà họ Lục, anh và cô ấy đã biết nhau từ nhỏ, từ khi sinh ra, thân thể cô ấy đã không tốt, tất cả mọi người trong nhà họ Lục rất thương cô ấy, nhất là cha anh, dĩ nhiên anh cũng không ngoại lệ, tình cảm giữa anh và cô ấy, cũng luôn luôn rất tốt. Nhưng anh rất rõ ràng, tình cảm giữa anh và cô ấy, nói là tình thân có vẻ khả chính xác, trong lòng anh coi cô ấy như là em gái của mình mà đối đãi, sự nhu nhược của cô ấy khơi dậy ý muốn bảo hộ của anh."

Lúc nói chuyện anh hạ thấp giọng, giọng nói cực kỳ có từ tính, lồng ngực cũng sẽ theo lời nói của anh mà nhẹ nhàng chấn động.

Cố Tử Mạt vẫn không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng nghe tiếng tim đập của anh.

Từng nhịp từng nhịp, làm cho cô cảm thấy an tâm kỳ lạ.

"Lễ thành niên của cô ấy, làm một thành viên của nhà họ Lục, anh cũng có tham gia, lúc ấy có người vì tăng thêm không khí, ồn ào nói muốn cha anh cho anh và Yên Nhiên đính hôn, nhưng mà anh lại không hề bày tỏ cái gì, cha anh cũng nhìn thấu suy nghĩ của anh, cũng không có cưỡng cầu. Tin tức nói cô ấy là vị hôn thê của anh, chỉ sợ bắt đầu kể từ lúc đó đi, đây đều là lời đồn không có thật."

Tay của anh vuốt ve mái tóc dài của cô, động tác êm ái, nói tiếp, "Tuy Yên Nhiên lớn lên tại nhà họ Lục, nhưng gia thế của cô ấy cũng không tốt, ở nhà họ Lục, cô ăn mặc xài đồ đều là tốt nhất, nhưng trên thực tế, cô ấy cũng chỉ coi như là khách ở nhờ, vì vậy, trong lòng cô ấy rất tự ti, cảm giác không ngốc đầu lên được."

"Hơi có điểm giống em." Cố Tử Mạt không tự chủ, liền từ trong miệng nhảy ra một câu nói như vậy.

"Là có chút, có lẽ là vì vậy, cô ấy và Diệp Nhất Đóa không thân với nhau được, anh nghĩ, nếu như Yên Nhiên biết rõ sự tồn tại của em, nhất định cô ấy sẽ vui vẻ, nhất định hai người sẽ có điểm kết nối, nhất định hai người sẽ trở thành bạn tốt."

Cố Tử Mạt từ trong ngực của anh ngẩng đầu lên, "Thật?"

Mặc dù Diệp Nhất Đóa vừa nhiệt tình lại vừa thật thà, nhưng cách ăn mặc nói năng, từng giây từng phút cũng có thể hiển lộ ra cái cảm giác ưu việt từ trong xương đó, mà trogn xương Lâm Yên Nhiên, là tự ti, nhất định cô ấy rất khó tiếp nhận loại bạn bè như Diệp Nhất Đóa.

Anh mỉm cười gật đầu, "Thật."

Nhìn ánh mắt trong suốt kiên định của anh, Cố Tử Mạt cũng chậm rãi lộ ra nụ cười, nhưng trong lòng không có mở rộng trong sáng như vậy.

Anh tốt, cũng không phải chỉ có một mình cô nhìn thấy. Chẳng lẽ trên cái thế giới này thật sự có người phụ nữ đối mặt với sự tốt đẹp của anh mà có thể thờ ơ ơ hờ sao? Huống chi, cô gái kia, là thanh mai của anh.

Cô không biết, trước mắt cô chỉ biết lòng của mình rất loạn.

Sau khi yêu một người, có phải ngày cả bản thân cũng mất đi hay không, tất cả vui buồni, cũng sẽ không tiếp tục bị mình khống chế, mà là giống như là một con rối gỗ bị điều khiển vậy, tất cả vui buồn đều do người khác thao túng.

Loại cảm giác này, nói thật, cũng không phải tốt như vậy. Cô cũng không thích làm một con rối gỗ chịu sự điều khiển của bất cứ người nào.

Lục Duật Kiêu khẽ vuốt gương mặt của cô, đề nghị, "Gần đây tình hình sức khỏe của Yên Nhiên rất kém cỏi, người nhà họ Lục cũng thúc giục anh trở về xem một chút, anh cũng vẫn chưa có trở về, nếu không, ngày mai chúng ta cùng nhau trờ về?"

Cố Tử Mạt hơi bị dọa, ánh mắt hướng về phía anh, "Sẽ gặp rất nhiều người nhà họ Lục sao?"

Người đàn ông thấy ánh mắt hơi kinh hoảng của cô, nhướng mi, "Hả? Có phải cảm thấy hơi khủng bố hay không? Thật ra thì anh cũng không muốn em gặp bọn họ quá sớm, giữa anh và bọn họ, là có chiến lược."

"Chiến lược?" Ngay sau đó Cố Tử Mạt nghĩ đến, cuộc nói chuyện của Bùi Dực và Lục Duật Kiêu.

"Ừ." Anh gật đầu, "Điều kiện chữa trị của nước Mỹ tốt hơn, Yên Nhiên vẫn ở lại nước Mỹ, người của nhà họ Lục cũng thuận tiện chăm sóc cô ấy, nếu như em muốn cùng anh đi, thì anh sẽ cho người đặt vé máy bay luôn."

Cô đem lời nói của anh, suy nghĩ trước sau một chút, cắn cắn môi, hỏi anh, "Em, có phải gián tiếp làm thương tổn một người phụ nữ khác hay không? Nếu không phải vì em, có phải anh sẽ không trì hoãn lâu như vậy hay không."

Lục Duật Kiêu vẫn chưa trở về, là vì cô thôi.

Lần đó thấy cái tin nhắn kia, cũng là Lâm Yên Nhiên gửi đến đi, Yên Nhiên, Y.

Lâm Yên Nhiên nói cô ấy nhớ anh rồi, mà anh lại chỉ liếc mắt nhìn, cũng không có trả lời, Lâm Yên Nhiên ở bên kia, sẽ nghĩ sao?

Nhìn ánh mắt phỏng đoán của cô, Lục Duật Kiêu nhẹ chau mày, "Tại sao nghĩ như vậy? Không nên nghĩ bậy bạ, mỗi người đều có chuyện mình phải làm, anh chưa đi trở về, nhất định là kết quả đã tổng hợp lại được."

"Vậy...... Ngày mai anh hãy đi đi, trở về xem cô ấy, anh rời đi lâu như vậy, nhất định cô ấy sẽ rất nhớ anh."

Người đàn ông suy nghĩ một chút, "Ừ, sẽ đặt vé máy bay vào ngày mai."

Cô thu ánh mắt, lại chui vào trong ngực anh, ngửi mùi vị có thể khiến cô an tâm trên người anh, ôm chặt hông của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.