Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất

Chương 5: Tỉnh Mộng




Ngày 15 tháng 7 năm 2005, 8 giờ tối.

Mã Lực sau khi dừng xe ở bên đường, lôi di động ra và thấy một tin nhắn: “Các bạn học cũ, ngày 15 tháng 7, kỷ niệm 10 năm tốt nghiệp, bữa tối được tổ chức tại quán lẩu Ngô Ký trên đường Trường Thọ, share đều, không gặp không về!”

Là một người bạn cũ ở trường cấp 3 Nam Minh gửi tới, đã gửi thông tin đến trang chủ của trang mạng trường, anh do dự hồi lâu mới trả lời xác nhận.

Khi bước chân vào trong quán lẩu đầy những mùi gia vị, Mã Lực chau mày soi gương, đặt biệt chải tóc, hai bên ria mép trông có phần hơi chững chạc.

Các bạn học đều đã đang ăn uống say sưa, anh nhìn thấy một người đàn ông to khỏe, ít nhất cũng chín mươi cân, cái bụng tròn vo lộ ra phía trên dây thắt lưng da. Ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhớ ra tên người đó, thì ra là bạn cùng phòng năm xưa, thật không ngờ từ một anh chàng có thân hình chuẩn mẫu giờ lại trở thành một người béo ú như vậy, cũng chính là loại người mà mình thấy ghê rợn nhất.

Sự xuất hiện của Mã Lực khiến cho mọi người đều hưng phấn, đặc biệt là các bạn nữ, có người còn kéo luôn anh ngồi xuống cạnh mình, còn anh thì cũng thuận theo ngồi xuống: “Ngại quá, đến muộn rồi, tôi tự phạt ba ly!”

Những lời nói này tỏ ra rất nam tính, giọng nói thì đầy từ tính, anh liên tiếp uống ba ly, xem ra rất giỏi ứng phó với những buổi gặp gỡ, trong cuộc sống chưa bao giờ thiếu phụ nữ.

“Từ khi cậu thi được vào trường Đại học Thanh Hoa thì không có cơ hội để gặp cậu nữa.”

Giọng nói của lớp trưởng có chút gì đó chua xót, Mã Lực cũng đưa cho mọi người danh thiếp, thỉnh thoảng lại có bạn kêu lên: “Ôi, đã làm ông chủ lớn rồi!”

“Ba năm trước đổi nghề làm đầu tư mạo hiểm, cũng chỉ là may áo cô dâu cho người ta mà thôi.

Nụ cười của anh rất công thức hóa, khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu nhưng không hề thấy thân thiết.

Bạn bè ngồi hàn huyên với nhau, rất nhiều người đã đeo nhẫn trên ngón tay, thậm chí tóc cũng đã thưa thớt đi. Mấy cô bạn gái xinh đẹp vẫn còn độc thân, trang điểm ăn mặc cũng càng thời trang và sành điệu hơn. Có mấy người bàn luận về con cái mình, điều khó tin nhất là con trai của ai đó đã có thể đi mua xì dầu được rồi, thực là sự thay đổi quá lớn.

“Phải rồi, sao Âu Dương Tiểu Chi không đến?”

Không biết người đàn ông nào thốt lên một câu, một bạn khác đã trả lời ngay: “Ồ, cô ấy à? Cô bạn chuyển trường đến, mình và cô ấy còn ở chung một phòng.”

Lớp trưởng gãi đầu nói: “Nghe nói cô ấy thi được vào trường đại học sư phạm, sau đó không liên lạc gì nữa.”

“Thật kỳ lạ, đứa bé này lại ngồi ăn lẩu một mình.”

Cậu bạn mập nói vậy, Mã Lực liền chú ý thấy bàn bên cạnh chỉ một mình cậu bé.

Phía sau nồi lẩu bốc khói, khuôn mặt cậu bé 10 tuổi trông càng nhợt nhạt, lông mày và đôi mắt đều rất đẹp. Mặc dù trên bộ quần áo vẫn còn in hình chuột mickey, nhưng cậu chỉ cần ngồi yên ở đó, là có thể toát ra một khí chất đặc biệt, khiến cho những đứa trẻ khác trở nên lu mờ.

“Phải rồi, hình như không có người lớn đi cùng.”

“Trẻ con bây giờ, không bằng chúng ta hồi đó, cũng không có gì lấy làm lạ cả.”

Mã Lực chau mày lắc đầu, đứa bé đó vốn chẳng thèm chú ý đến họ, chỉ mải ăn đồ ăn của nó.

Đột nhiên, có một cô gái lắm lời nói một câu: “Ôi, ai còn nhớ Liễu Mạn không?”

Cả bàn ăn bỗng chốc im phăng phắc, chỉ có tiếng nước lẩu sôi, giống như vạc dầu dùng để nhấn chìm kẻ phạm tội ở trong chốn địa ngục. “Các cậu nói xem, có phải thầy Thân Minh giết cậu ấy không?”

“Sự việc chẳng phải là đã rõ rành rành ra đấy sao? Liễu Mạn quyến rũ thầy Thân, nhưng thầy Thân thì sắp kết hôn, do đó đã tìm cách giết chết, tỉ mỉ chuẩn bị ra chất độc của cây hoa trúc đào, nửa đêm lừa Liễu Mãn đến căn gác xép của thư viện rồi đầu độc chết cậu ấy.”

“Sáng sớm hôm đó, khi vừa mới phát hiện Liễu Mạn chết ở trên đỉnh nóc thư viện, vẫn là thầy Thân trèo lên trước để nhìn thi thể còn gì?”

“Tôi cũng nhớ ra rồi, thực sự làm tôi sợ chết khiếp! Về sau suốt cả tuần liền tôi đều gặp ác mộng!”

“Có người nhìn thấy buổi tới trước khi Liễu Mạn bị giết, hai người bọn họ còn trò chuyện riêng với nhau ở lớp tự học buổi tối, sau đó tìm được chiếc bình còn lưu lại độc dược ở trong phòng thầy Thân. Sau khi thầy bị cảnh sát bắt giữ, không biết vì nguyên nhân gì lại được thả ra.”

“Mấy hôm đó, thầy chủ nhiệm giáo vụ thông báo cho học sinh và giáo viên trong toàn trường: thầy Thân đã bị nhà trường khai trừ, thật không ngờ thầy Thân lại giết chết thầy chủ nhiệm giáo vụ! Rồi chính mình cũng không biết bị ai giết nữa? Như vậy đã trở một vụ án không có đầu mối, thi thể còn tìm thấy trong khu Ma nữ kìa!”

Mã Lực vẫn luôn trầm mặc từ nãy giờ, cuối cùng cũng cắt ngang những tin đồn nhảm: “Ngậm miệng! Tôi không tin thầy Thân là kẻ giết người! Xin các cậu hãy tôn trọng người đã mất, dù sao thì thầy ấy cũng là thầy giáo chủ nhiệm của chúng ta, năm đó mọi người đều rất quý thầy Thân, chẳng phải sao? Các bạn nữ chẳng phải đều nói thầy Thân đẹp trai sao? Các bạn trai chẳng phải đều nói thầy ấy tràn đầy sức sống, không hề làm bộ làm tịch, thường xuyên đánh bóng rổ trên sân vận động với chúng ta. Thầy còn là thầy giáo hướng dẫn Câu lạc bộ văn học của trường, bất luận là thơ cổ hay thơ mới đều rất cừ!”

Những câu nói này khiến cho các bạn đều ngẩn người, chưa bao giờ thấy cậu nổi nóng như vậy, người ở nửa phòng ăn đều quay đầu lại nhìn. Bao gồm cả cậu bé ngồi bàn bên cạnh, cũng nhìn Mã Lực với ánh mắt kỳ lạ.

“Thôi đi, thôi đi!”

Lớp trưởng lại dàn hoà, “Đều là những chuyện đã qua rồi, không nên làm cho mất hứng.”

“Nhưng mấy hôm trước thầy Thân lại xuất hiện ở trên mạng rồi.”

Có một cậu nam sinh cố tình nói ra vẻ huyền bí ma quái, khiến cho các bạn nữ sinh kêu thét lên: “Là hồn ma của thầy ấy sao?”

Mã Lực kéo cậu ta lại hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Mình cũng nhìn thấy, ở trang chính của lớp chúng ta trên trang mạng của trường, cậu có thể lên mạng xem.”

“Chắc chắc là có người giở trò đùa tai quái!”

Mọi người cũng không dám nhắc đến hai chữ “Thân Minh”, mấy bạn lục đục cáo từ, nộp tiền chia đều đầu người cho lớp trưởng.

Chín rưỡi, quán lẩu chuẩn bị đóng cửa, các bạn nữ cũng đã về hết, Mã Lực ngậm một điếu thuốc, vuốt vuốt hai hàng ria, ánh mắt đờ đẫn và ủ dột.

Nhân viên phục vụ đi tới, nói với cậu bé bàn bên cạnh: “Anh bạn nhỏ, bố mẹ của cháu sẽ đến thanh toán phải không?”

Đứa bé lần tìm trong túi hồi lâu, sợ sệt lôi ra mấy chục tệ: “Xin lỗi, trong người cháu chỉ có ngần này, có thể để cháu quay về nhà lấy tiền được không?”

“Thưa giám đốc!”

Một người đàn ông cao to bước tới nói vẻ hung dữ: “Này, tên nhóc con, muốn ăn quỵt đấy à?”

Cậu bé trai mắt đỏ hoe bật khóc, trong lúc nhân viên phục vụ và giám đốc bó tay không biết xử trí ra sao, Mã Lực đứng dậy nói: “Tôi trả tiền cho đứa bé.”

Anh đặt 200 tệ xuống bàn.

Sau đó Mã Lực mới biết cậu bé này chính là nhân vật xuất hiện trên truyền thông.

Giám đốc nhận tiền, trong lúc trả lại tiền thừa bèn hỏi: “Con anh à?”

“Không quen biết, chỉ cảm thấy rất có duyên.”

Cậu bé vừa thút thít vừa lau nước mắt, nhìn vào ánh mắt chăm chú của Mã Lực, đứng dậy nói, “Cháu cảm ơn”.

“Cậu bé, hãy về nhà sớm đi.” Anh quay đầu nói với lớp trưởng và mọi người, “Đừng uống nữa, đến lúc chúng ta tan tiệc rồi đấy!”

Bên ngoài trời đổ mưa rào, Mã Lực chui vào chiếc xe POLO của anh, cậu bé đã lao đến phía trước cửa xe, lấy ngón tay gõ gõ vào cửa xe.

Anh kéo cửa xe xuống: “Anh bạn nhỏ, lại làm sao vậy?”

“Chú có thể đưa cháu về nhà được không?”

“Vì sao?”

“Cháu muốn trả tiền cho chú.”

“Không cần đâu!”

“Nhưng, trời tối rồi, cháu sợ một mình về nhà nguy hiểm. Hơn nữa, cháu không đem theo ô.”

Nhìn thấy nét mặt sợ hãi của cậu bé, anh nhíu mày do dự giây lát, rồi vẫn mở cửa xe ở hàng ghế trên ra. Bàn tay của Mã Lực lạnh như người chết, nắm lấy cổ tay mỏng manh của đứa bé. Trong xe bật bài hát “U hồn thanh nữ”, hồi học cấp 3, Trương Quốc Vinh là thần tượng của anh, hồi đó ở trên đầu giường ký túc xá của anh còn dán một bức ảnh lớn của Âu Dương Phong trong “Đông tà tây độc”.

Những giọt nước mưa vào buổi đêm hè rơi xuống cần gạt nước ở cửa kính, cậu bé nói ra địa chỉ nhà mình, thật không ngờ là ở khu biệt thự ở ngoại ô. Thế mà ngay cả một bữa lẩu cũng không đủ tiền trả, sao lại là con nhà giàu có được chứ?

Điều này khiến Mã Lực lại thấy hào hứng, anh không nói gì, chỉ điều khiển vô lăng. Châm cho mình điếu thuốc. Cậu bé trai quan sát đôi mắt anh qua gương chiếu hậu, còn anh thì cũng lén nhìn đứa bé, nhưng hai ánh mắt vừa chạm tới nhau thì lập tức thu lại.

“Phú quý không về quê, như mặc áo gấm đi đêm.”

Đột nhiên, miệng cậu bé bật ra câu này, không biết là lời khích lệ kỳ vọng hay là lời chế nhạo Mã Lực? Bất chợt khẽ giật mình, khóe mắt liếc nhìn cậu bé, nét mặt vẫn rất bình tĩnh, như thể không hề nói gì vậy.

Trong màn đêm Mã Lực lái xe rất nhanh, nửa giờ đồng hồ sau đã đến được khu biệt thự, cậu bé xuống xe và giữ tay ở cửa sổ xe nói: “Chú đợi cháu, cháu về nhà lấy tiền rồi sẽ quay lại ngay.”

Mã Lực tiện tay ném đầu thuốc lá, ánh mắt trở nên mơ hồ, không đợi đứa bé quay lại, bèn chuyển hướng lái xe vào giữa màn mưa đêm.

Một giờ đồng hồ sau, chiếc xe POLO dừng lại ở cổng chung cư, đây là căn phòng anh thuê, bừa bộn lộn xộn chất đầy tạp vặt, chỉ có tủ quần là áo rộng rãi và sạch sẽ, đó là bộ mặt quan trọng nhất của anh.

Mã Lực mở máy vi tính và lên mạng, trong trang mạng của trường tìm thấy trường chuyên cấp 3 Nam Minh, lớp B khóa 1992 nhập học 1995 tốt nghiệp.

Anh nhìn thấy rất nhiều cái tên quen thuộc, nhưng không phải tất cả mọi người đều ở trên mạng trường, cũng không phải tất cả mọi người đều còn sống.

Quả nhiên anh nhìn thấy ID của một người tên “Thân Minh”.

“I will be back.”

Vào những năm 90 của thế kỷ 20, tất cả những người đã từng xem bộ phim “Kẻ hủy diệt” của Arnold Schwarzenegger đều hiểu.

Mấy dòng trả lời phía sau là: “Ngất, thầy Thân? Chẳng phải đã chết từ lâu rồi sao.”

“Tên khốn nào lại giở trò đùa ác? Trò đùa này thú vị lắm à? Cút đi!”

Mã Lực dùng tên thật của mình để đăng ký số ID, ở dưới cùng trả lời một câu:

“Thầy Thân, nếu như thầy vẫn còn sống?”

Nếu như, thầy vẫn còn sống?

Ba ngày sau, Mã Lực phát hiện ra có người Add số QQ của anh, thật không ngờ cũng có tên “Thân Minh”, đồng thời kèm thêm một câu: “Trò Mã Lực, có còn nhớ thầy giáo không?”

Anh lập tức đồng ý lời mời kết bạn của người này, chủ động nói chuyện ở QQ: “Rốt cuộc anh là ai?”

Thật không ngờ, đối phương ẩn nick ở trên mạng: “Thân Minh”.

“Đêm hôm khuya khoắt, đừng có dọa tôi!”

Ở bên góc phải màn hình, thời gian hiện lên là 1 giờ 40 phút đêm.

“Muộn như vậy, sao vẫn còn chưa đi ngủ?”

“Làm thêm! Đang chuẩn bị một bài báo cáo về tài chính tiền tệ, sáng sớm mai đã phải đến ngân hàng để họp, có thể lại phải thức trắng một đêm.”

“Sao phải liều mạng đến thế?”

“Phấn đấu!”

Chính mình cũng cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao lại nói nhiều với số ID này thế? Nói không chừng chính là một kẻ gây trò đùa tai quái hoặc là một kẻ thần kinh.

“Mã Lực, trong buổi họp mặt bạn cũ, nhìn dáng vẻ cậu trông rất mệt mỏi, cậu cần phải chú ý sức khỏe đấy.”

“Buổi họp mặt bạn học? Quán lẩu? Anh là ai?”

Tiếp đến, anh đưa ra mấy cái tên, nhưng đều bị đối phương phủ nhận.

“Nếu như cậu không tin tôi là Thân Minh, vậy tại sao lại đồng ý kết bạn với tôi?”

“Không biết! Chỉ là hơi nhớ đến thầy ấy, đã chết cách đây mười năm rồi!”

“Tôi chưa chết.”

“Em đã nhìn thấy thi thể của thầy.” Ngón tay Mã Lực gõ trên bàn phím run rẩy, “Trong buổi lễ truy điệu của thầy.”

“Trông bộ dạng tôi như thế nào?”

“Thầy nằm ở trong quan tài bằng kính, khuôn mặt hơi quái dị, mặt trắng nhợt một cách đáng sợ, người ta nói cần phải hóa trang rất nhiều thì mới có thể che lấp được khuôn mặt đã thối rữa của thầy. Trong trường đồn rằng thầy giết chết thầy chủ nhiệm giáo vụ, nên đã ngăn cấm giáo viên và học sinh đến tham gia tang lễ, chỉ có mình em lén chạy đến. Buổi lễ truy điệu được một người đàn ông trung niên bỏ tiền ra, ông ta gục khóc trên quan tài của thầy, còn chính là em đã đỡ ông ta dậy.”

“Rất cảm ơn cậu, trò Mã Lực!”

Bên ngoài cửa sổ bóng cây rập rờn, như có nước mưa tạt vào cửa kính: “Em nhìn thầy bị đưa vào trong lò hỏa táng, chính tay người đàn ông trung niên đó đã nhặt xương cốt của thầy, lúc đó em cũng khóc một trận. Không phải! Tại sao tôi lại nói cho anh biết điều này, anh có phải là thầy Thân đâu!”

“Nếu tôi không phải là thầy Thân, thì sẽ không biết vào năm cậu học lớp 11 đã giúp bạn ngồi cùng bàn quay cóp bài thi, mỗi bài thu 10 tệ, kết quả là sau khi bị tôi bắt, nửa đêm cậu còn chạy đến phòng ký túc xá của tôi quỳ xuống xin tha.”

Nhìn thấy đoạn này, Mã Lực lạnh toát cả sống lưng, bí mật này chỉ có hai người bọn họ biết.

“Thầy Thân chắc chắn đã tiết lộ bí mật rồi!”

“Cậu cho rằng tôi là loại người đó sao? Buổi tối hôm đó cậu khóc lóc và xin thề với trời là mãi mãi sẽ không bao giờ làm những việc tương tự nữa. Tôi cũng hứa với cậu sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Sau đó, tôi lén đến thăm nhà cậu mới biết bố cậu là một người nát rượu, còn mẹ cậu thì bán quán sạp bên đường để sinh sống. Mùa hè hàng năm cậu đều phải đi làm thuê, vì muốn kiếm thêm ít tiền phụ giúp gia đình. Tôi tìn rằng bí mật này, cậu chưa từng nói với bất kỳ ai ở trong trường.”

“Đừng nói thêm nữa!”

Mã Lực đến chết cũng không thể nào quên - từ đó về sau, thầy Thân trích ra từ tiền lương của mình mỗi tháng 50 tệ để đưa cho Mã Lực coi như là tiền tiêu vặt. Lúc đầu Mã Lực kiên quyết không chịu nhận, thầy giáo nói là cho cậu mượn đến khi nào cậu đi làm thì trả lại, đã giúp cậu trải qua được ngày tháng khó khăn nhất. Đời này kiếp này anh vẫn luôn cảm kích thầy chủ nhiệm trẻ tuổi Thân Minh.

Ở phần đối thoại của QQ vẫn luôn hiện ra đối phương đang đánh máy: “Học kỳ 1 của năm lớp 12 cậu đột nhiên tìm đến phòng tôi, nói: Cậu có một cuốn sổ nhật ký bị mất ở bên thư viện, viết rất nhiều phàn nàn về bạn học và thầy giáo, cậu sợ ngày mai sẽ bị người khác phát hiện ra, muốn tôi nửa đêm đi cùng cậu đến đó để lấy về, bởi vì tôi có chìa khóa của thư viện. Thế là tôi đưa cậu đến thư viện, tìm thấy cuốn sổ nhật ký. Tối đó gió rất to, cửa ở căn gác lầu bị thổi tung, hai người chúng ta đều rất hiếu kỳ, bèn trèo lên căn gác xép, phát hiện ra ở trong đó đầy bụi, chất đầy những sách cổ rách nát. Cậu đã chọn một cuốn “Những người khốn khổ” đem đi. Bên ngoài cửa sổ căn gác xép loé lên lấp lánh ánh trăng, có một con mèo đen qua đó tròn mắt nhìn chúng ta. Tôi vẫn nhớ câu nói của cậu: “Con mèo này giống như bị quỷ nhập thân, quyết không phải là dấu hiệu tốt, nói không chừng ở đây sẽ có người chết.”

Mã Lực đương nhiên không quên, câu nói cuối cùng đó không sai lệch một chữ nào, Thân Minh cho dù sống đến tận hôm nay, chưa chắc đã có trí nhớ tốt như vậy.

“Cuốn sách tàn tạ - Những người khốn khổ”.

“Em vẫn giữ ở trên đầu giường mình, nhưng sau khi thầy chết em đã đốt nó rồi, em thường xuyên nửa đêm bật đèn pin để đọc cuốn sách đó, em nói trong cuốn sách đó có bức thư tình mà học sinh trước đây đã để lại, còn nói bắt buộc phải giữ kín bí mật này.”

“Mã Lực, thực ra em không hề biết tôi đã lén mở ngăn bàn của em, đã kiểm tra một lượt cuốn sách “Những người khốn khổ” em cầm, ở trong phần tranh minh họa đoạn viết một hàng chữ bằng bút máy xiêu xiêu vẹo vẹo: “Phàm người nào đọc cuốn sách này, đều sẽ phải gặp vận xấu, không phải chết vì dao thì cũng chết vì ống kim tiêm.”

“Thầy Thân, em chẳng phải đã nói là không được động vào sách của em sao, khi lần đầu tiên em nhìn thấy hàng chữ đó thì vô cùng sợ hãi, hối hận vì đã trộm cuốn sách này từ trong căn gác xép. Nhưng em lại nghĩ là trò đùa tai quái của học sinh đã mượn cuốn sách này bèn cất cuốn sách đi và không để tâm đến điều này. Thế mà một năm sau không ngờ lời nguyền thành sự thật, thầy lại chết ở khu Ma nữ, bị người ta dùng dao đâm chết.”

“Đúng vậy, tôi chết vì bị dao đâm.”

“Cho nên em đốt cuốn sách đó đi rồi, từ đó về sau em cảm thấy sợ hãi đối với ống kim tiêm, nghe thấy mấy chữ này là thấy rùng mình, ốm bệnh, sốt cao em cũng không dám đi đến bệnh viện, có lúc thực sự không thể gắng gượng được nữa, đi đến bệnh viện khám, cho dù được kê đơn tiêm thì quay người xé luôn.”

“Cậu vẫn chưa kết hôn chứ?”

“Yêu rất nhiều bạn gái rồi, cũng thường có những bà cô giàu có chủ động đến dụ dỗ em nhưng chưa có ai đi được đến cuối cùng cả.”

Mã Lực cảm thấy mình thực sự bị điên rồi, sao lại nói tất cả điều này chứ.

“Thầy Thân, thầy thực sự đã chết phải không?”

“Chẳng phải cậu đã nhìn thấy tôi bị hỏa táng sao?”

“Thầy đã bị đốt thành một đám tro rồi sao có thể trò chuyện với em ở đây được?”

“Mã Lực, tôi ở ngay bên cạnh cậu.”

“Không, đây chỉ là ảo giác! Thầy chỉ là người ở trong não em tưởng tượng ra mà thôi! Em nghĩ em cần phải uống thuốc rồi, thầy hãy cút ra khỏi não của em đi!”

Ba năm trở lại đây Mã Lực bị mất ngủ và mộng mị vây bủa, cũng đã đến bệnh viện kiểm tra, vẫn luôn phải dùng thuốc chống lại chứng trầm cảm.

“Em tưởng đây là bộ phim kinh dị sản xuất trong nước sao?”

“Đây thực sự là ảo giác, em phải đi uống thuốc đây, uống thuốc! Uống thuốc! Uống thuốc! Uống thuốc! Uống thuốc!”

Trên màn hình dày kín hai chữ “uống thuốc”.

“Cậu uống thuốc gì vậy?”

“Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”

Khi gõ ra hàng chữ ngày ngón tay Mã Lực toát đầy mồ hôi.

“Được!”

“Có thể bảo đảm là chính thầy được không?”

Đầu óc Mã Lực hoàn toàn hỗn loạn, vừa rồi vẫn còn tưởng là ảo giác bây giờ thì lại là đang xác nhận nói chuyện với người chết.

“Chỉ cần tôi có thể nói ra tất cả mọi bí mật của cậu.”

“Chiều mai, 4 giờ, ở trước cửa tòa nhà Mộng Tương Lai - Future Dream, nếu như cậu thật sự quen tôi, là có thể nhìn thấy tôi.”

“Không gặp không về.”

U linh Thân Minh biến mất khỏi QQ, bên ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng to khiến người ta nghĩ đến ngày 19 tháng 6 năm 1995, anh bị giết hại vào đêm mưa gió sấm chớp.

Mã Lực lại thấy xung quanh vang lên tiếng nhạc rầu rĩ thê lương, thầy Thân nằm trong cỗ quan tài kính, vẫn gầy giống như trước đây, chỉ có điều làn da trở nên nhợt nhạt hơn nhiều, người hóa trang cũng đã bôi thêm cả son môi và phấn cho thầy, nhìn có cảm giác rờn rợn. Chỉ có anh bạo gan giơ tay ra vuốt ve quan tài lạnh giá, giống như một xác chết cứng ngắc. Cửa kính đột nhiên mở ra, Mã Lực chạm vào gương mặt người chết, Thân Minh mở mắt ra cắn chặt lấy ngón tay anh.

Một giấc mơ thật đáng sợ. Anh tỉnh dậy toàn thân đầm đìa mồ hôi, bên ngoài cửa sổ trời đã hửng sáng, anh bắt đầu viết đơn từ chức.

Bốn giờ chiều, Mã Lực đến trước cửa tòa nhà Mộng Tương Lai - Future Dream, tà áo bị ai đó kéo xuống, quay đầu lại chẳng nhìn thấy gì, lúc nhìn xuống phía dưới mới phát hiện ra gương mặt của cậu bé trai này.

Anh vẫn chưa quên cậu bé này, hôm họp lớp Mã Lực đã thanh toán tiền ăn cho cậu, rồi lại lái xe đưa cậu trở về biệt thự.

“Chào cậu, Mã Lực!”

Nhìn thấy khuôn mặt bình thản đã để lại ấn tượng rất sâu sắc này, anh mở miệng ra lắp bắp: “Cháu...”

“Bốn giờ chiều, trước cửa tòa nhà Mộng Tương Lai - Future Dream, chẳng phải là cậu nói sao!”

“Không, không thể nào là cháu được! Thầy ấy trốn ở đâu, có phải bỏ tiền ra để thuê cháu đến không?” Mã Lực đẩy cậu bé ra, lo lắng nhìn dáo dác xung quanh như thể có một u linh đang trốn trong đoàn người náo nhiệt.

“Đừng có mất công vô ích nữa, chính là tôi.”

Nét mặt cậu bé vẫn rất trấn tĩnh lạnh lùng hỏi “Cậu uống thuốc gì?”

Câu nói này khiến Mã Lực ngẩn người, nheo mắt nhìn khuôn mặt cậu bé, kinh hãi lùi mấy bước phía sau. Cậu bé dùng khẩu khí của Thân Minh, ngay cả thanh âm cũng hơi giống.

“Đợi đã, vừa rồi cháu nói gì?”

“Phàm người nào đọc cuốn sách này, đều sẽ phải gặp vận xấu, không phải chết vì dao thì cũng chết vì ống kim tiêm.”

“Câm miệng lại!”

Đôi môi Mã Lực tím ngắt nhìn xung quanh.

“Hãy đi theo tôi!”

Hai người đến quán cafe Starbucks. Mã Lực gọi cho cậu bé cốc chanh nóng, còn mình cốc cafe.

“Hãy nói cho tôi biết ai ở đằng sau đã xúi giục cháu làm như vậy?”

“Thân Minh.”

Mã Lực chống tay vào cằm hỏi như thẩm vấn.

“Anh bạn nhỏ, cháu tên gì?”

“Tư Vọng.”

Anh nghe xong liền rùng mình. Cậu bé trai giải thích:

“Tư trong tư lệnh, Vọng trong thiêu vọng.”

“Ồ, một cái tên thật kỳ lạ, năm nay cháu mấy tuổi rồi?”

“Hết kỳ nghỉ hè này là lên lớp 4.”

“Khi thầy Thân chết, cháu vẫn chưa sinh ra phải không?”

Tư Vọng trả lời rất điềm tĩnh.

“Đúng vậy, tôi sinh ra sau khi anh ấy chết một năm.”

“Vậy thì cháu có quan hệ gì với thầy ấy?”

“Cậu không dám tưởng tượng đâu, thực sự muốn nghe sao?”

“Mau nói đi, tôi không đủ kiên nhẫn đâu.”

Ở một góc quán cafe Starbucks ồn ào, cậu bé ghé sát vào tai Mã Lực, nói bằng chất giọng âm u: “Tôi bị hồn ma của Thân Minh nhập vào”. Mã Lực ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu bé một cách hoảng sợ rồi lại ra sức lắc đầu: “Nói linh tinh!”

“Trò Mã Lực, xin hãy trình bày một lượt bối cảnh sáng tác bài thơ “Kỷ niệm Lưu Hòa Trân”. Trò Mã Lực, hãy đi đến sân thể dục thể thao đánh bóng rổ với tôi nhé? Trò Mã Lực, hôm nay bạn phụ trách thu bài thi nhé? Trò Mã Lực, chúng ta phải học hành vì điều gì? Vì sự quật khởi của Trung Hoa. Trò Mã Lực, bạn đã quên Câu lạc bộ thơ Chết rồi sao?”

“Cầu xin thầy đừng nói nữa, thầy Thân!”

Mã Lực dường như đứng bật dậy nhưng lại lấy hai tay bịt chặt lấy tai, bộ dạng đau khổ đến cùng cực.

Tư Vọng lại tiếp tục dùng giọng điệu của Thân Minh nói tiếp: “Trò Mã Lực, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là để các em tin là tôi chưa bao giờ rời xa các em, những học sinh mà tôi yêu quý nhất.”

“Thầy Thân Minh, thầy làm sao vậy, năm đó rốt cuộc là ai đã giết thầy?”

“Nếu như tôi biết được đáp án, e rằng đã không trở thành hồn ma bóng quỷ cô độc.”

Mã Lực nhíu mày nhìn cậu bé, lúc đầu gật đầu rồi lại lắc đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận. Anh khẽ nhấp một ngụm cafe, rồi mới hồi phục lại trạng thái bình thường được.

“Bao năm nay oan hồn của thầy vẫn phiêu du không tan được sao?”

“Đúng vậy, tôi cứ bay bay mãi trên đường Nam Minh, mấy năm trước nhìn thấy một cậu bé học sinh tiểu học rồi cưỡi luôn lên lưng nó, cậu nhìn đứa bé này cứ luôn cúi đầu lưng khòm, chính là vì bao năm nay bị tôi đè đấy”.

Đứa bé đau khổ cúi đầu, thể hiện rõ bộ dạng phía sau cổ bị thứ gì đó đè nén - thì ra bộ phim kinh dị của Thái là thật.

“Thầy Thân, giữa ban ngày ban mặt đừng ra ngoài dọa người.”

“Xin lỗi, nếu như gặp gỡ nhau vào buổi tối thì không biết cậu còn sợ hãi đến mức nào.”

Đứa bé này thực sự đã biến thành Thân Minh, thần thái và ánh mắt đều giống như người đàn ông trưởng thành, ngay cả nụ cười cũng quái dị.

“Khi tôi cần nghỉ ngơi thì đứa bé Tư Vọng được ra ngoài, nhưng khi tôi muốn nói thì đại não của nó sẽ hoàn toàn bị tôi chiếm giữ!”

“Vậy, thầy muốn ở đó đến khi nào? Lẽ nào nếu không bắt được hung thủ, thì thầy mãi mãi trôi nổi bên ngoài sao?”

“Chắc là... đúng như vậy.”

“Em thì lại cảm thấy đứa bé tên Tư Vọng này thật đáng thương.”

“Cũng coi như tôi và nó có duyên với nhau đi, giống như giữa chúng ta cũng có duyên vậy.”

Mã Lực thay đổi sắc mặt, anh biết mình đang nói chuyện với một hồn ma mà mười năm trước bị giết hại.

“Ồ, đúng vậy, mấy năm nay, em cũng muốn báo thù cho thầy, cố gắng tìm kiếm hung thủ nhưng lại không thu được gì.”

“Cảm ơn cậu, hiện giờ cậu sống như thế nào?”

“Hôm nay vừa mới nộp đơn xin từ chức, thật sự không chịu nổi áp lực làm công việc về tài chính tiền tệ.”

Anh cầm lấy tờ giấy ăn trên bàn lau từng giọt mồ hôi trên trán.

Tư Vọng gõ gõ bàn.

“Này, có cần tôi giúp đỡ không, cần phải biết rằng vong linh làm được hết mọi việc đấy.”

“Thầy có thể giúp em chuyện gì? Chữa được bệnh trầm cảm của em sao? Anh bạn nhỏ”.

“Cho cậu một công việc mới có được không?”

Mã Lực nhìn nét mặt nghiêm túc của cậu bé cười đau khổ.

“Đừng nói với em là làm gia sư gì đó nhé!”

“Công ty gia sư lớn nhất Trung Quốc - Tập đoàn Giáo dục Nhĩ Nhã, trợ lý Tổng Giám đốc, tiền lương hàng năm 60 vạn.”

Ngữ khí của Tư Vọng mang theo sự khích lệ, nhưng Mã Lực vẫn mơ màng lắc đầu, “Đừng có đùa nữa.”

“Tôi phải bảo người đứng đầu công ty chính thức đến tìm cậu thì cậu mới tin phải không?”

Nửa giờ đồng hồ sau, Mã Lực 28 tuổi và Tư Vọng 10 Tuổi lần lượt bước ra khỏi tòa nhà Mộng Tương Lai - Future Dream. Một chiếc xe BMW 760 đỗ bên cạnh đường rồi chở Tư Vọng đi. Mã Lực nhìn thấy sắc trời chiều bao trùm lên đoàn người đông đúc, những người đang sống ai nấy đều bận rộn đi lại trên đường, không hề hay biết mình đang vội vàng để đi đến cái chết, bên cạnh lại bay lượn vô số u linh của những người đã khuất trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.