Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất

Chương 119: Sống Mái Đến Cùng




- Đa tạ tiên sinh!

Dương Thư Quý vui mừng khôn xiết.

Hắn cẩn thận từng li từng tí một cầm lấy Trần Quang kiếm, kiếm vào tay lập tức trùng xuống, suýt chút nữa đã không cầm được.

Tuyệt đối không phải là phàm vật, kiếm gỗ nặng như thế hắn chưa từng thấy. Nếu như đúng là kiếm gỗ, như vậy cũng không phải là gỗ bình thường, tuyệt đối là thứ có giá trị!

Xem ra Sở tiên sinh này quả thực rất có tiền!

Vỏ kiếm này, chất liệu này, thợ khéo này, tuyệt đối không bình thường. Nhìn bằng mắt thường không thể thấy được, nhưng cẩn thận kiểm tra thì mới biết được chỗ lợi hại của nó. Chỉ có đụng vào thì mới biết hàng, mới biết vỏ kiếm này quý trọng thế nào. Quả thực là có tiền! Thật là có tiền!

Sở Ly liếc mắt nhìn vẻ mặt mê say của hắn, Sở Ly âm thầm bật cười.

Sau khi cẩn thận sờ qua vỏ kiếm, Dương Thư Quý càng ngày càng cẩn thận từng li từng tí một, lại chậm rãi rút ra, Trần Quang kiếm bị hắn chậm rãi rút ra.

- Cẩn thận đừng để nó cắt vào tay.

Sở Ly nhắc nhở một câu, tiếp tục ăn sủi cảo.

Dương Thư Quý mất tập trung gật gù một cái. Lại cẩn thận nhìn chằm chằm lên trên thân kiếm của Trần Quang kiếm, nhìn trái, nhìn phải, cẩn thận từng li từng tí một sờ một cái, xem màu sắc thì là gỗ. Thế nhưng quả thực không phải là kiếm gỗ, hẳn là một loại chất liệu kỳ dị.

Không cần phải nói, tài liệu ít ỏi như thế, nghe cũng chưa từng nghe qua, như vậy chỉ có một chữ để khẳng định - đó là quý!

Hắn nhẹ nhàng vung vẩy, cảm nhận độ nặng nề của nó.

- Đừng làm bị thương bản thân mình!

Sở Ly lại nhắc nhở hắn một câu.

Trần Quang kiếm nhìn kiếm như gỗ, theo bản năng đã cảm thấy nó không sắc bén, kỳ thực lại ngược lại.

Người mới như Dương Thư Quý, lại ngồi ở bên cạnh bàn vung kiếm sẽ rất dễ làm bị thương chính mình.

Dương Thư Quý vung kiếm cười nói:

- Sao có khả năng làm bản thân bị thương được cơ chứ?

Hắn còn chưa nói hết lời này thì mũi kiếm đã đụng phải bàn đá, dù sao ngồi cũng không vung vẩy ra được.

Bàn đá vô thanh vô tức bị gọt đi một góc, hắn không có cảm giác gì, thậm chí còn không biết mình đã gọt một góc của bàn đá đi.

Ầm một tiếng, góc bàn đá rơi xuống, hắn mới phát hiện ra được điểm dị dạng.

Hắn vội vã cúi đầu nhìn, nhìn thấy bên trên mặt cắt bóng loáng. Lại nhìn Trần Quang kiếm một chút, trong lòng hắn run lên. Sợ đến mức thiếu chút nữa đã vứt kiếm ra bên ngoài.

May là đụng phải bàn đá, nếu như thực sự rơi xuống người mình, như vậy bây giờ người mình đã thiếu mất một khúc!

- Thật... Thật sự là kiếm tốt!

Dương Thư Quý nhìn Sở Ly miễn cưỡng cười cười:

-... Kiếm tốt!

Sở Ly cười nói:

- Thân thể mạnh mẽ, dùng để dưỡng sinh, bình thường vui đùa chơi bời mà thôi.

Dương Thư Quý cẩn thận từng li từng tí một tra Trần Quang kiếm trở vào bao, thở một hơi dài nhẹ nhõm thả lại trên bàn, sau đó mới cười nói:

- Nhất định tiên sinh là một cao nhân!

- Ồ, cao bao nhiêu?

Sở Ly hững hờ hỏi lại một câu. Tiếp tục ăn sủi cảo.

Dương Thư Quý nói:

- Nhất định tiên sinh là cao thủ võ lâm, người bình thường sẽ không dùng loại bảo kiếm này!

- Ta giống người luyện võ vậy sao?

Sở Ly cười nhạt, ăn cái sủi cảo cuối cùng, thỏa mãn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Dương Thư Quý ân cần đưa trà lên rồi nói:

- Ta nghe nói rất nhiều cao nhân đều là người thâm tàng bất lộ, đại ẩn là ở thành thị, ẩn giấu ở bên trong phố phường, như Sở tiên sinh vậy!

- Ha ha...

Sở Ly cười, lắc đầu nói:

- Được rồi, vị cao nhân như ta sẽ nói với ngươi mấy câu, xem như là báo đáp ân bữa ăn này.

- Tiên sinh, mời nói!

Dương Thư Quý lập tức hưng phấn nhìn về phía hắn.

Sở Ly nói:

- Vật như Linh Hầu cần phải mềm mại uyển chuyển. Linh hoạt, lại như tâm tư của ngươi, thay đổi nhanh như chong chóng. Thay đổi nhanh như chong chóng, tâm tư của ngươi linh hoạt bao nhiêu thì Linh Hầu đã linh hoạt bấy nhiêu.

- Như vậy...

Bỗng nhiên Dương Thư Quý tỉnh ngộ, vội hỏi:

- Đó là do ta luyện sai hay sao?

Sở Ly nói:

- Ta chỉ nói tới Linh Hầu, còn Linh Hầu quyền, vẫn phải do chính ngươi tự phỏng đoán.

- Đa tạ tiên sinh!

Dương Thư Quý hưng phấn nói.

Đột nhiên hắn có cảm giác thông suốt rõ ràng.

Tại sao luyện Linh Hầu quyền lại khó chịu như thế, hóa ra là hắn đi nhầm đường, nghĩ sai về quyền!

Không nên vừa nhanh vừa mạnh mà nên linh hoạt hơn. Ai da, nếu như nghe được câu này của Sở tiên sinh từ sớm. Có khả năng mình đã luyện thành Linh Hầu quyền này từ trước rồi!

Hắn cầm bát đũa trở lại sân nhà mình, lại chạy về nhà bếp. Sau đó bắt đầu chạy đến trong sân luyện quyền.

Luyện luyện, hắn đang tìm cảm giác linh hoạt.

- Vị tiên sinh sát vách kia thỏa mãn chứ?

Mẫu thân Dương Thư Quý từ phòng bếp đi tới sân, nhìn hắn luyện quyền rồi nói:

- Sao ngươi lại luyện linh tinh vậy! Luyện quyền pháp thành hình dáng gì thế? Kì dị quái đản quá!

- Quái đản ở chỗ nào?

Dương Thư Quý vừa luyện vừa nói chuyện.

- Không đúng không đúng, phụ thân ngươi không luyện như vậy.

Chu thị lắc đầu nói.

- Nương, phụ thân luyện sai rồi, Linh Hầu quyền, Linh Hầu quyền, Linh Hầu phải linh hoạt.

Dương Thư Quý nói.

- Đừng có nói hươu nói vượn, phụ thân ngươi không có luyện như thế!

Chu thị hừ lạnh nói.

Dương Thư Quý nói:

- Đây là lời nói của Sở tiên sinh, Linh Hầu chính là thứ rất linh hoạt, lại linh động như tâm tư của con người vậy.

- Hừ, hắn không phải là người luyện võ thì biết cái gì cơ chứ?

- Sở tiên sinh là người đọc sách, từ trong sách nhìn thấy Linh Hầu. Mà người ta là đọc sách, gạt con làm gì chứ? Người chỉ điểm con cái này là vì báo đáp ân một bữa cơm của mẫu thân đó. Sở tiên sinh rất tán thưởng đối với tay nghề của mẫu thân!

Tuy hắn cảm thấy Sở tiên sinh là thế ngoại cao nhân, thế nhưng nếu như nói chuyện với mẫu thân thì thế nào hắn cũng bị chế nhạo một trận, cho nên không nói thì tốt hơn.

- Ăn cơm của ta mà còn nói hươu nói vượn làm cho nhi tử ta lầm đường lạc lối, thực sự là phí một giỏ sủi cảo của ta!

Chu thị căm giận bất bình nói một lời.

Dương Thư Quý vội nói:

- Nương, nhỏ giọng dùm một chút, Sở tiên sinh có thể nghe được đó!

- Nghe thấy thì sao chứ, ta cũng không có nói sai!

Nàng hạ thấp giọng nói.

Dương Thư Quý nói:

- Nương, cứ để con luyện xem, nếu như không đúng thật thì lại đi theo đường cũ cũng được mà.

-... Được rồi, ngươi phải vững vàng một chút, đừng bị người ta nói mò vài câu mà đã đần độn tin tưởng!

- Vâng vâng, trong lòng con tự có định kiến!

Sở Ly cười híp mắt nghe mẫu tử nhà họ nói chuyện, tâm tư lại trầm xuống, tiếp tục luyện kiếm.



Luyện Linh Hầu quyền nửa buổi tối, Dương Thư Quý cảm giác thân thủ của mình đã tăng lên nhiều, rất là linh hoạt. Cho nên sáng sớm ngày thứ hai hắn đã rời nhà từ rất sớm, đi tới Phi Hồng bang.

Phi Hồng bang là một đại viện, ở trong viện có một luyện võ trường rộng rãi, bên trong sân bày ra các loại binh khí.

Khi hắn tới đã có mười mấy người đang chăm chỉ luyện công.

Một thanh niên cao gầy anh tuấn chào đón hắn:

- Thư Quý, có chuyện tốt gì mà lại cao hứng như thế chứ?

- Trịnh Hiệp, nhìn trò hay đi, ngày hôm nay ta sẽ giáo huấn họ Hồ kia một chút!

Dương Thư Quý hoàn toàn tự tin, miệng hừ lạnh nói.

Trịnh Hiệp vừa nghe thấy vậy vội vã cản hắn lại:

- Ngươi điên rồi, hắn không gây sự với ngươi thì ngươi đã phải cám ơn trời đất rồi. Ngươi lại còn muốn gây sự với hắn sao?

- Ta cũng nên báo thù rửa hận!

Dương Thư Quý hừ lạnh nói.

- Võ công của hai ta không bằng Hồ Dư đó.

Trịnh Hiệp thấp giọng nói:

- Như vậy giáo huấn thế nào đây?

- Ta đã tìm thấy chân lý của Linh Hầu quyền, lần này nhất định sẽ đánh cho hắn tơi bời hoa lá, dập đầu xin tha!

Dương Thư Quý hừ lạnh nói.

- Chân lý của Linh Hầu quyền?

Trịnh Hiệp bán tín bán nghi hỏi một câu.

- Ồ, đây không phải là Thư Quý huynh đệ sao?

Phía sau hai người bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm quái dị.

Dương Thư Quý và Trịnh Hiệp quay đầu trừng mắt nhìn về phía sau.

Một thanh niên vừa gầy, nhỏ lại vừa đen cười híp mắt nhìn chằm chằm vào bọn hắn, trên khuôn mặt đen nho nhỏ mang theo nụ cười lười biếng và trào phúng:

- Thư Quý huynh đệ, hôm nay tới rất sớm nha, sao ngươi lại bỗng nhiên trở nên chăm chỉ vậy, muốn luyện võ công cho tốt hay sao?

- Họ Hồ, chúng ta so tài!

Dương Thư Quý dùng giọng căm hận nói.

Hồ Dư ồ một tiếng, dùng giọng rất quái dị nói:

- So tài sao? Ngươi nói muốn so tài hay sao?

Dương Thư Quý ưỡn ngực.

Hồ Dư nói:

- Như vậy không thể nói là hai ta so tài, mà là ta đánh ngươi!

- Lần này ta sẽ đánh ngươi!

Dương Thư Quý tức giận hừ lạnh.

- Hôm nay ngươi phát điên rồi sao!

Hồ Dư cười gian nói:

- Muốn đánh ta? Được, để xem ai đánh ai, xem chiêu!

Hắn dứt lời lập tức đánh ra một quyền.

Thân thể Dương Thư Quý nhoáng lên, nhẹ nhàng né tránh.

- Ai dà, có thêm chút bản lĩnh rồi!

Hồ Dư cười một tiếng quái dị rồi nhào tới, nắm tay của hắn vừa đen vừa nhỏ.

Lúc vừa mới bắt đầu Dương Thư Quý còn có thể duy trì sự linh hoạt, trốn tránh. Thế nhưng sau mười mấy chiêu đã trúng một quyền, hắn lập tức luống cuống tay chân, trong lòng tức giận, mạnh mẽ phát lực. Thế nhưng lại bị Hồ Dư mạnh mẽ đánh một trận, nếu không phải có Trịnh Hiệp liều mạng ngăn cản thì Hồ Dư còn không chịu bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.