Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 58: WordPress




Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Sau khi Phong Tố Cẩn kiên định nói xong câu đó, cô phát hiện cảm xúc áp chế ở đáy mắt Quân Mặc Hàn lập tức không còn nữa, thủy triều mãnh liệt trút xuống, mang theo bọt nước cuồn cuộn phô thiên cái địa, tựa như muốn nuốt chửng Phong Tố Cẩn.

Những tình cảm đẹp đẽ bị che giấu và áp chế phảng phất lập tức bị Quân Mặc Hàn phóng thích ra ngoài. Ánh mắt đó rất sâu, khi Phong Tố Cẩn đối mặt với nó đều cảm thấy trái tim mãnh liệt nhảy lên.

Ánh mắt của anh u mị nặng nề, ám quang lưu động, anh nỉ non một câu.

"Được."

Tiếp đó, nụ hôn của Quân Mặc Hàn rơi xuống như mưa to gió lớn, lực ôm của anh cũng rất lớn.

Môi lưỡi cạy mở hàm răng, khuấy phong vân.

Phong Tố Cẩn bị đối đãi mãnh liệt như vậy, có một loại cảm giác phải bị chiếm hữu nuốt chửng mãnh liệt, hô hấp của cô như bị anh đoạt đi. Giữa môi cô đều là ám hương thanh lãnh của Quân Mặc Hàn, mê hoặc lòng người, khiến cô căn bản không có cách nào trốn tránh được.

Hai tay cô không tự chủ được ôm cô anh, bị ép ngửa đầu theo động tác của anh, hai chân cũng vô thức vòng lên eo anh.

Anh vẫn còn mặc đồ ngủ nhưng áo ngủ của cô đã bị anh cởi ra, theo động tác vòng lên của cô lúc này khiến giữa hai người ma sát nhè nhẹ, quả thực có chút không cầm giữ được.

Đầu lưỡi của Quân Mặc Hàn một mực truy đuổi trong miệng cô, cường thế quét tất cả trong miệng cô, cảm giác tê dại như điện giật truyền khắp người Phong Tố Cẩn.

Đầu não Phong Tố Cẩn trống rỗng, căn bản cũng không còn nhớ đến chuyện chiều nay, hoàn toàn sa vào trong nụ hôn của Quân Mặc Hàn.

Hô hấp của Quân Mặc Hàn dần dần có chút nặng nề, anh càng muốn nhiều hơn, một nụ hôn đã không thể thỏa mãn được gì. Môi lưỡi của anh bắt đầu hướng xuống, gặm nhắm cổ Phong Tố Cẩn, đến xương quai xanh, từ từ hướng xuống.

Thần kinh của Phong Tố Cẩn đều yếu đuối.

"Đừng... Mặc Hàn, đừng giày vò..."

Lúc này thanh âm của Phong Tố Cẩn đều bách chuyển thiên hồi, mang theo khí tức quấn quýt si mê lượn lờ.

Cô của lúc này không thể nghi ngờ chính là đẹp nhất, sắc thái động tình vì anh mới là diễm lệ nhất.

Quân Mặc Hàn cúi đầu hôn lên đôi mắt híp lại ngà ngà say của Phong Tố Cẩn, khàn khàn nói.

"A Cẩn, một khi bắt đầu sẽ không dễ dừng lại như vậy, cho nên anh chỉ có thể để em chuẩn bị thật kỹ, em biết không?"

Thanh âm của Quân Mặc Hàn mang theo ý vị chọc lòng người, từ tính dễ nghe.

Lúc này đại não của Phong Tố Cẩn hoàn toàn trống rỗng, chỉ nhớ rõ thanh âm này rất êm tai, làm sao sẽ nghe được là đang nói gì, thậm chí cô còn vô thức dùng chân cọ lấy.

Quân Mặc Hàn hút một ngụm khí lạnh, chỉ có thể vỗ nhẹ mông cô, xúc cảm trơn mềm co dãn khiến yết hầu Quân Mặc Hàn khẽ động.

Anh biết ở phương diện đó anh khác hẳn với người bình thường cho nên chỉ có thể từ từ, nếu không sẽ làm cô bị thương. Nhưng vợ nhỏ của anh lại giày vò như vậy khiến anh có một loại cảm giác mất khống chế.

"A Cẩn, đừng nóng vội, đều sẽ cho em."

Một câu nói rơi xuống bên tai Phong Tố Cẩn, tiếp đó Quân Mặc Hàn liền bắt đầu hôn, tay của anh đốt dòng điện khắp nơi.

Phong Tố Cẩn chịu không được lập tức cắn vào cổ Quân Mặc Hàn, sau khi cắn, dường như cô không nỡ rời đi nên dùng sức mút lấy.

Lần này Quân Mặc Hàn thực sự có một loại cảm giác bị Phong Tố Cẩn tra tấn chết người.

Ánh mắt của anh càng ngày càng mờ, chỉ có thể nắm chặt tay Phong Tố Cẩn hướng xuống. Quân Mặc Hàn đè tay cô, nói.

"A Cẩn, hiểu rõ vì sao anh nhất định phải để em chuẩn bị kỹ càng rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.