Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 47: ??




Editor: Hạ Y Lan

"Abe!" Lương Mặc Nguyên nhỏ giọng khiển trách.

Chủ nhân tức giận rồi.

Cái đuôi đang lắc lư dần dần chậm lại, Abe nhìn Lương Mặc Nguyên một cách khó hiểu, chẳng hiểu sao anh lại tức giận. Nhưng vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn.

Bầu không khí đang tốt đẹp bị Abe phá hư, một chậu nước tiêu diệt lửa nóng, hai người cũng không hứng thú nữa. Đông Á nhìn Lương Mặc Nguyên, một tay anh vẫn đang tựa trên cửa, sự nóng bỏng trong mắt cũng hạ nhiệt đôi chút, trên mặt hơi khó chịu. Cô đưa tay thay anh cài lại nút áo sơ mi, nhẹ nhàng kéo đè nếp gấp cho ngay ngắn: "Anh ngồi đi, em đi thu dọn đồ."

Đông Á kéo anh ngồi lên ghế, tựa như dỗ đứa trẻ: "Ngoan ngoãn ngồi chờ em...em sẽ xong nhanh thôi."

Lương Mặc Nguyên gật đầu: "Nhanh lên một chút."

"Ừ."

Mọi thứ được thu xếp tạm ổn, cô ở đây mới được mấy tuần nên cũng không có nhiều đồ đạc, chỉ có mấy bộ quần áo và một ít vật dụng, sửa sang tất cả rồi bỏ vào vali. Ga giường hôm nay chưa giặt, xếp gọn bỏ vào vali mang về nhà giặt vậy. Về phần chăn thì để học kỳ tới cô về đây làm thủ tục rồi mang đi.

Lương Mặc Nguyên cầm vali trong tay cô, cô ở phía sau khóa cửa rồi cùng nhau quay về.

Mây đen xua tan, trăng sáng giắt chân trời, chiếu sáng đường về. Nhân dịp đêm khuya, trong trấn nhỏ không thấy được mấy bóng người và xe cộ, từng nhà khép chặt cửa chính, xe tự do chạy thẳng trên ngã tư đường, gió mát thổi vào từ cửa sổ. Có một loại ảo giác rằng anh và cô đang ở trong thế giới riêng biệt. Bọn họ chỉ còn lại lẫn nhau, cảm giác này thật tốt.

Đông Á nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe. Mắt nhìn phía trước, lái rất chuyên chú. Ánh mắt rơi trên đường nét của đôi bàn tay đang cầm tay lái, linh hoạt và tràn đầy sức lực. Bên trong xe rất an tĩnh, không mở radio cũng chẳng mở nhạc. Xe chạy trên đường quê, muốn trở về thành phố thì đây là con đường phải đi qua, Đông Á hạ hết cửa kính xuống, mặt quay về cửa sổ, ngửi không khí trong lành. Ánh trăng trong bể nước, cô từ từ nhắm mắt lại, có chút buồn ngủ.

Trong mơ hồ hình như có người cầm lấy tay cô, cô không nhúc nhích, mặc cho Lương Mặc Nguyên bao lấy tay, ấm áp và đáng tin cậy, cô ngủ thật say. Khi tỉnh lại, anh đang cúi đầu nhìn cô, xe dừng trên đường cái của Đinh Thành. Đèn thành phố thật rực rỡ, chờ Đông Á thích ứng được ánh sáng, cô mở mắt, mắt đối mắt với Lương Mặc Nguyên. Giống như bất ngờ trở về với cuộc sống thực tại.

Đông Á: "Đến rồi? Sao không đánh thức em?"

Lương Mặc Nguyên nhìn thấy mắt cô có chút thâm, giọng nói khàn khàn: "Thấy dáng vẻ em ngủ ngon như vậy, anh không đành lòng gọi, thật muốn vĩnh viễn được nhìn em thế này."

Anh từ từ kề tới, hơi thở đến gần, lúc này Đông Á mới chú ý không biết anh đã tháo dây an toàn của cô từ lúc nào. Cúi xuống, nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng ngậm môi cô.

Đầy đặn, ẩm ướt. Như một viên kẹo trái cây ngọt ngào, miệng đầy hương thơm, ngậm rồi luyến tiếc nhả ra. Lương Mặc Nguyên nhẹ vuốt ve vành tai cô, da thịt bóng loáng tinh tế, dục vọng mãnh liệt càng thâm dò sâu hơn, cái trán kề vào nhau, bờ môi than nhẹ khẽ gọi tên cô.

"Á, tối nay về nhà với anh."

Đôi mắt đa tình, trời sinh có khả năng quyến rũ người khác. Hơi thở người đàn ông như tấm lưới chặt chẽ bao quanh Đông Á, cô bị anh làm cho choáng váng, nhưng vừa nghe muốn về nhà với anh, đầu liền tỉnh táo: "Tối nay không được, Mặc Nguyên, chúng ta còn chưa kết hôn."

Tận trong xương, cô là người rất bảo thủ, những việc làm sau khi kết hôn thì tuyệt đối không thực hiện trước kết hôn.

Lương Mặc Nguyên nhìn cô chằm chằm, tôn trọng quyết định của cô. Anh buông cô ra, thở dài một tiếng: "Thật hận bây giờ không thể kéo em đến cục dân chính."

Lương Mặc Nguyên nghiêng đầu, nhìn cô cười, Đông Á lại gần hôn lên má anh an ủi: "Nhanh thôi, sẽ không để anh chờ lâu."

Anh tự tay xoa xoa đầu của cô, không nói gì.

Lương Mặc Nguyên đến Đinh Thành được mấy lần, hầu như đã quen thuộc một số nơi, không cần Đông Á  hướng dẫn, tự nhiên lái đến một quán đồ nướng 24h. Đông Á có chút giật mình, cô cho là Lương Mặc Nguyên chỉ tiện lời muốn đến quán nướng thôi, không ngờ tới thật. Không thể tưởng tượng ra bộ dạng anh ngồi ở quán ăn ven đường nướng đồ được.

Hôm nay anh ăn mặc rất giản dị, trừ chiếc xe xa hoa ở bên ngoài kia, không thể nào liên tưởng đến ông chủ của một công ty đa quốc gia được. Đông Á ngạc nhiên với nhiều mặt của anh, có thể ngồi ở ven đường nói chuyện phiếm ăn đồ nướng, cũng có thể tây trang thẳng thớm ra vào những nơi cao cấp, có thể nói năng ưu nhã, cũng có thể thân thiện tùy ý, có thể không có một chút dáng vẻ, cũng có thể uy hiếp mạnh mẽ.

Người như vậy, dù sinh ra không có một xu, cũng tuyệt đối không thể nào chết đói.

Ngồi trên một chiếc ghế nhựa đơn giản, bọn họ ăn thịt nướng, Đông Á chợt nghĩ đến một điều, trong nháy mắt liền hiểu rõ một chuyện, lời muốn bật thốt lên khóe miệng, trong màn đêm u tối chợt có một loại xúc động. Đông Á dừng động tác, nhìn Lương Mặc Nguyên: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, không phải là lần anh đưa khăn tay cho em, trước đó em đã gặp anh."

Lương Mặc Nguyên ngừng nhai, trong mắt có nghi ngờ và hứng thú, nhìn cô: "Nơi nào?"

Đông Á nhớ lại: "Ngày ấy anh đưa khăn tay cho em, thật ra thì em đi tham gia hôn lễ của bạn, trước khi lên cầu thang em đã nhìn thấy anh bước vào khách sạn, để lại một ấn tượng vô cùng khắc sâu. Sau lại nghe người ta nói anh là Lương Mặc Nguyên. Cho nên, khi anh đưa khăn tay cho em thì em đã nhận ra anh."

Lương Mặc Nguyên nghe xong, mím mím môi."Em khóc là bởi vì ai?"

Đông Á cụp mắt, nhìn rõ ràng khớp xương trên bàn tay anh."Anh ta là Đường Tuấn. Là người lần trước anh đã gặp dưới cầu thang." Cô đang suy nghĩ có nên nói quá khứ ra không, nếu quyết định kết hôn, chứng tỏ mọi việc đã buông xuôi, cô nghĩ nên nói rõ ràng những việc này cho chồng tương lai, nói cho anh biết, bây giờ trong lòng cô chỉ có anh.

Lương Mặc Nguyên không tiếp lời, nghe cô nói tiếp.

Đông Á sửa sang lại suy nghĩ: "Thực ra thì ngày đó sau khi hai người gặp nhau em nên nói cho anh biết. Em và Đường Tuấn chưa từng bắt đầu qua lại, là em đơn phương yêu mến anh ta, lên đại học, có một lần em không nhịn được, đã thẳng thắn nói với anh ta qua điện thoại, anh ta không nói yêu thích em, cũng không nói không thích em, thỉnh thoảng gặp mặt mấy lần, cử chỉ hành động cũng mập mờ hơn trước kia, nhưng chưa từng thổ lộ công khai. Khi đó em rất khờ dại nghĩ là mình có cơ hội, cho là anh ta chỉ thiếu thời gian. Luôn chờ đợi anh ta. Cho đến năm nay em nhận được thiệp mời kết hôn."

Một hơi nói tới chỗ này, Đông Á dừng lại uống miếng nước, cô không dám ngẩng đầu nhìn Lương Mặc Nguyên, sợ bị anh nói mình ngu.

"Em không phải loại người thích quấn quýt làm phiền, nếu anh ta đã lựa chọn bạn đời của mình, dù thích đi nữa cũng phải bỏ xuống, em thật tâm chúc phúc cho anh ta. Cũng không lâu lắm, anh ta ly hôn, đàn gái lừa gạt cưới, lại trở về tìm em. Có lẽ lòng người sẽ biến đổi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, em không thể nào đối xử với anh ta như cảm giác ban đầu. Giá trị của em không cho phép em làm như vậy, em phát hiện anh ta cũng không tốt đẹp như em từng nghĩ, anh ta kết hôn cũng không phải vì yêu, chỉ là bởi vì đàn gái có điều kiện, thế anh ta trở về tìm em có phải cũng vì điều kiện của nhà em không? Cho nên em cự tuyệt anh ta, không chỉ không thích anh ta nữa, thậm chí sinh ra cảm giác chán ghét."

Nói xong những lời này, Đông Á cảm thấy thật nhẹ nhõm, mặc kệ Lương Mặc Nguyên có chấp nhận hay không, có nguyện ý tiếp nhận không, cô đã thẳng thắn nói ra quá khứ của mình, không thẹn với lương tâm.

Lúc này Đông Á mới dám ngẩng đầu nhìn vào mắt của Lương Mặc Nguyên: "Có phải em rất ngu ngốc không?" Cô hơi tự giễu nói.

Lương Mặc Nguyên không nói gì mà lắc lắc đầu.

"Không mất thể diện, càng không phải là ngu ngốc. Anh rất vui vì em nói rõ mọi chuyện cho anh biết, không cần anh phải đi suy đoán rồi ghen tị. Chứng tỏ em tin tưởng anh, cũng nói rõ em đã thật sự buông xuống. Anh rất vui mừng,  Á Á, thật. Cũng càng để anh tin chắc, ánh mắt của anh không sai, em là một cô gái tốt, một cô gái vô cùng tốt, em xứng đáng có một người càng tốt hơn hắn ta." Anh khẽ mỉm cười, trong mắt có tia sáng: "Cho nên anh tới đây."

"Còn có một câu em muốn nói cho anh biết." Đông Á cắn một miếng thịt, khóe môi gợi lên nụ cười, trong mắt chứa ánh sáng, giống như một ngôi sao đang lấp lánh, dáng vẻ không chút xấu hổ: "Lời lẽ có chút buồn nôn."

Lương Mặc Nguyên nhìn cô.

Nghe cô nói: "Lần trước thổ lộ em còn muốn cộng thêm một câu: Lương Mặc Nguyên, em thích anh, không phải vì anh là Lương Mặc Nguyên, mà là chính anh, là một Lương Mặc Nguyên khác biệt với những người khác."

Khóe miệng không che giấu được nụ cười.

Đây là lời khen ngợi êm tai nhất mà anh từng nghe.

Xuất phát từ miệng cô gái anh yêu nhất, là lời tâm tình thật tâm nhất.

Điều này còn có cảm giác thành tựu hơn việc kiếm tiền.

Giờ khắc này, anh có thể tin chắc rằng:

Gặp Đông Á, là tài sản lớn nhất của anh trong cuộc đời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.