Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 20: ??




Thời gian ba ngày chớp mắt đã qua.

- Bắt đầu thôi!

Đêm tối, giờ tý, bên trong không gian Chủ Thần Điện, theo sau tiếng hô nhỏ của Ngô Minh, cảm giác trời đất đảo lộn đột nhiên ập đến.

Ầm!

Trong tích tắc, trời đất biến ảo.

Ngô Minh cố nhịn cảm giác choáng váng, nhìn trái nhìn phải một vòng thì thấy nơi hắn đặt chân xuống dường như là một thôn nhỏ nào đó dưới chân núi, xung quanh cảnh sắc mơ hồ, thời gian cũng đã vào đêm.

- Có điều... ánh trăng ở đây... thật là sáng!

Hắn ngẩng đầu nhìn, không kìm được mà hít vào một ngụm không khí mát mẻ.

Chỉ thấy bầu trời đầy sao lấp lánh, tỏa ra ánh sáng rực rõ. Mặt trăng như một cái mâm bạc nằm ở chính giữa, mang theo từng tia từng tia ánh tím.

- Mặt trăng to quá, trăng cũng sáng quá đi!

Trong khoảng không phía trên, mỗi một ngôi sao đều to như cái đấu, chiếu sáng rực rỡ khiến cho tầm nhìn ban đêm trở nên cực kỳ rõ ràng. Có điều số lượng hơi ít, dường như chỉ có vỏn vẹn hơn ba ngàn.

Đám sao vây quanh mặt trăng, thái dương ở giữa như ngồi trên triều đình.

- Phù...

Ngô Minh thở dài một hơi, âm thầm liên lạc với Chủ Thần Điện, thứ hiện lên đầu tiên chính là thuộc tính cá nhân của bản thân:

- Số hiệu Luân Hồi Giả: Canh thân sáu mươi chín.

- Họ tên: Ngô Minh.

- Tu vi: Nhục Thân cảnh tầng sáu Tiên Thiên, Nhân Tiên cảnh tầng hai Luyện Sư.

- Trang bị: Nhẫn Ô Kim, Vô Trần pháp y, Tụ Âm phiến.

- Vẻ ngoài và phục sức đã được điều chỉnh sơ qua, tự động trang bị thêm ngôn ngữ trong khung cảnh nhiệm vụ, có thể nói chuyện với các nhân vật trong khung cảnh mà không gặp trở ngại gì. Sau khi nhiệm vụ kết thúc thì sẽ mất đi... Chú ý: Cấm không được nói với nhân vật trong khung cảnh tin tức về Chủ Thần Điện hay thế giới bên ngoài, người vi phạm: loại bỏ!

- Á... đây là đâu?

Cùng với sự tỉnh lại của vài người mới, nhắc nhở của Chủ Thần Điện cũng không ngừng hiện ra:

- Tất cả các Luân Hồi Giả xác nhận, nhiệm vụ bắt đầu!

- Giới thiệu khung cảnh: Đại Lục Tinh Nguyên, niên hiệu Càn Nguyên năm thứ chín, thiên tử thất đức, đất nước hỗn loạn. Ở Tào Châu có một người họ Lý nổi dậy, chiếm giữ Cửu Sơn, binh lính có đến hơn vạn. Hắn bái một kỳ nhân làm thầy, đánh bại quan quân của triều đình, Tào Châu thối nát mục ruỗng!

- Nhiệm vụ tuyến phụ: Gia nhập!

- Mục tiêu nhiệm vụ: Trong vòng mười ngày đạt được sự tín nhiệm, gia nhập vào quân đội Cửu Sơn! Nhiệm vụ hoàn thành sẽ được thưởng một trăm tiểu công. Nhiệm vụ thất bại: loại bỏ!

- Nhiệm vụ tuyến đầu: Xây dựng chế độ, xưng vương! Trong vòng ba ngày giúp đỡ Lý Như Bích lên ngôi vương! Nếu Lý Như Bích bại trận rồi chết, nhiệm vụ coi như thất bại: loại bỏ! Hoàn thành nhiệm vụ tuyến đầu sẽ được thưởng hai trăm đại công!

- Khung cảnh của nhiệm vụ lần này: Cỡ vừa! Độ khó của nhiệm vụ: Hồng!

- Ba tháng... được lắm, lại có thêm nhiều thời gian tu luyện hơn khi ở thế giới Đại Chu...

Ngô Minh nhìn nhìn, trong mắt hiện thêm nét vui mừng.

- Đáng chết! Chủ Thần Điện lại lấy chúng ta ra làm trò đùa. So với nhiệm vụ lần trước tên của khung cảnh nhiệm vụ lần này không hề thay đổi gì thế nhưng độ khó lại trở nên khủng khiếp hơn nhiều. Lần này vậy mà lại bắt chúng ta đi giúp đỡ một tên giặc cỏ lên làm vua?

Một thanh niên vẻ mặt tuấn tú, dáng người cao gầy mặc đồ đen rên rỉ gào lên: "Đây mà là nhiệm vụ cấp Hồng á? Trước đây ít nhất cũng phải là cấp Vũ, cái cấp Vũ này... may mà còn có phần thưởng đại công, có thể an ủi phần nào tâm hồn bị tổn thương của mình..."

Lại thấy mấy người mới tỉnh tỉnh mê mê, người thanh niên này hét to: "Đừng có mà đứng ngây ra nữa, đám gà mờ! Nghĩ kĩ lại đi... lần cuối cùng nhắc nhở các ngươi một điều, đây là thế giới hoàn toàn chân thực, chết là chết luôn đó, chúc may mắn!"

Nói xong hắn nhỏ giọng lầu bầu: "Nhiệm vụ cấp Hồng mà còn cho người mới vào, Chủ Thần Điện cũng quá tuyệt tình rồi..."

Ánh mắt có chút kỳ vọng lập tức hướng về phía Ngô Minh và một người khác, chắp tay nói:

- Tại hạ Tiêu Cực Độ, xin chào hai vị. Nhiệm vụ lần này phải dựa vào ba người chúng ta rồi!

Hắn bày ra tính cách chẳng quen biết gì thế nhưng lại làm như quen thuộc lắm, sau đó qua loa nói: "Xin tự giới thiệu trước, tại hạ tinh thông các loại võ công dựa vào chân, lại đổi được một bộ phương pháp giúp chân chạy nhanh như thần gió ở trong Chủ Thần Điện..."

- Chân chạy nhanh như thần gió? Sao ngươi không tên là Nhiếp Phong luôn cho rồi?

Ngô Minh liếc mắt xem thường, thế nhưng khi nhìn thấy toàn thân Tiêu Cực Độ khí huyết ngưng tụ hai chân thon dài, lại khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, trong lòng không khỏi rùng mình: "Võ công của người này còn cao hơn cả Phong Hàn!"

Sau đó cũng hành lễ: "Tại hạ Vô Danh, cũng là một người luyện võ, tầng sáu Tiên Thiên!"

- Vô Danh? Không tên không họ? Tiêu Cực Độ líu lo một lúc rồi lại chờ mong nhìn về phía người cuối cùng.

- Lần này lại chỉ có ba người có kinh nghiệm?

Ngô Minh lại khá có hứng thú với người cuối cùng này, không khỏi chuyển ánh mắt về phía hắn.

Chỉ thấy người này mặc áo bông, đầu đội mão ngọc, mày kiếm dài đến dưới tóc mai, khuôn mặt như ngọc quý mang theo sự ngạo mạn nhàn nhạt. Tay phải lại nắm một viên trân châu quý giá to như nắm tay, phát ra quầng sáng ngũ sắc vô cùng rực rỡ hấp dẫn ánh nhìn.

- Hừ! Ta tên Dư Thiếu Quân, nói trước lần này các ngươi đừng gây thêm phiền toái cho ta, nếu không ta cũng không ngại giải quyết các ngươi luôn một thể đâu!

Dư Thiếu Quân thấy Tiêu Cực Độ và Ngô Minh đang nhìn về phía này thì lạnh lùng hừ một tiếng, có ý xem thường.

- Ngươi!

Tiêu Cực Độ nghe xong lời này lập tức phẫn nộ.

Những người có thể vượt qua vài nhiệm vụ trong Chủ Thần Điện thì đều có chút ngạo mạn. Người này tuy vẻ bề ngoài bất cần đời, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Dư Thiếu Quân thì vẫn không nhịn được mà âm thầm tức giận.

Ngô Minh trong lòng vừa động, cẩn thận đánh giá cái người như mang theo mệnh trời trên người tên Dư Thiếu Quân này.

- Ừ... thứ hắn mặc trên người không ngờ cũng là một bộ pháp y!

Đầu tiên Ngô Minh tập trung ánh mắt lên cái áo bông thêu tơ vàng của tên này, mặt lại giật giật. Đối phương có mang theo vũ khí pháp thuật, vậy mà lại mặc qua loa ở bên ngoài, không giống mình còn cố ý mặc thêm một lớp bên ngoài Vô Trần pháp y.

Viên minh châu trên tay không ngờ lại cũng là một món vũ khí pháp thuật uy lực cao cường, thậm chí còn mang lại cho Ngô Minh một cảm giác nguy hiểm.

Thế nhưng lại càng làm hắn chú ý hơn chính là bản thân tên Dư Thiếu Quân này!

- Cảm giác mà người này đem đến cho mình, sao lại như vậy chứ... Ngô Minh liếm môi, bình ổn lại luồng máu nóng trong người.

- Ha ha... nhiệm vụ lần này chính là phải đối đầu với thiên quân vạn mã đó nha. Thiếu Quân ngươi không biết đối mặt với sát khí, khí thế quân đội thì pháp lực cao cường lợi hại còn giữ lại được mấy phần? Cứ cho là giữ được, vậy có thể giết được bao nhiêu tên địch?

Tiêu Cực Độ đốp thẳng lại luôn.

- Ngươi có thể thử xem...

Dư Thiếu Quân rũ mắt, trong con ngươi lộ ra tia sáng nguy hiểm. Hắn bước lên vài bước, phát hiện không thể rời khỏi vòng tròn thì xì một tiếng: "Nhiệm vụ vẫn chưa bắt đầu, vẫn còn bị hạn chế..."

Nhìn cái dáng vẻ quyết tâm muốn làm hiệp sĩ cô độc của hắn, Tiêu Cực Độ chỉ có thể bất lực mà nhún nhún vai với Ngô Minh: "Chưa gì đã mất một cánh tay, chỉ có thể hy vọng trong đám người mới có hạt giống tốt thôi..."

Ngô Minh nhẫn nhịn không đả kích Tiêu Cực Độ thêm một lần nữa, không nói cho hắn biết mình cũng là một vị khách thích đi riêng hơn.

- Sao có thể như vậy?

- Không muốn đâu, ta muốn về nhà?

- Ha ha... ảo giác, nhất định là ảo giác rồi!

- Là giả đó, tất cả đều là giả!

...

Lúc này đám người nằm trên đất có vẻ cuối cùng cũng tiêu hóa được tin tức, ai ai cũng mang dáng vẻ không thể tiếp nhận nổi sự thật này.

- Ta tin lời bọn họ nói, đây nhất định là một thế giới khác chứ không phải là Đại Chu!

Lúc này một giọng nói khác cũng lanh lảnh giống Hoàng Oanh vang lên. Một cô gái có vài phần nhan sắc, da dẻ trắng nõn như ngọc, mặc một bộ váy áo cung đình màu trắng bước ra, chỉ chỉ lên trời: "Còn về bằng chứng, chính là khoảng trời đầy sao này!"

- Khoảng trời sao?

Những người mới từng người nhìn lên trên bầu trời, sau đó toàn bộ đều há hốc miệng.

- Sức mạnh tinh nguyên dồi dào như vậy, còn có thứ tự hoàn toàn khác so với tam viên tứ tượng nhị thập bát tú của Đại Chu. Nếu vẫn ở trong cùng một thế giới, Chu Thiên Tinh Cung sao có thể bỏ sót nơi này?

Cô gái này khẽ cười một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt chẳng hiểu gì của những người xung quanh thì trên mặt không khỏi hiện lên vẻ không biết làm sao.

- Ơ?

Ngô Minh nhìn thấy cô gái này, đột nhiên giật mình.

Đường nét khuôn mặt của đối phương, còn có đôi mắt to long lanh ngập nước, thông minh nhanh nhẹn kia lại mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc.

- Là Tiểu Ngọc!

Hắn lập tức nghĩ tới cô gái mà mình đã gặp trong lần nhiệm vụ đầu tiên. Cảm giác mà cô gái này đem đến cho hắn cũng tương tự như Tiểu Ngọc.

- Vị công tử này hình như nhận ra tiểu nữ? Ta tên là Tiểu Địch, trước kia đã từng gặp công tử sao?

Tiểu Địch cô nương tiến lên phía trước, như cười như không mà hỏi.

- À không! Tại hạ chỉ là đột nhiên hoa mắt mà thôi!

Ngô Minh tâm vừa động, vội mở ra linh nhãn, lập tức thấy được xung quanh cô gái này có một dòng khí màu đỏ thẫm quanh quẩn, ngoài ra còn có một tầng sáng trong suốt dày đặc hơn cả của mình bảo vệ. Hắn lập tức biết rõ đạo pháp của cô gái này có thể còn vượt qua mình một bậc.

Sau đó hắn lại nhìn những người khác, đều là mấy mặt hàng bình thường. Chỉ có Tiêu Cực Độ là mang theo một luồng khí màu đỏ thẫm như một đám mây lửa.

Có điều bản mệnh đều không có, khóe mắt lại giật giật.

Ngô Minh dùng linh nhãn thấy được luồng khí vàng đỏ tập trung trên đỉnh đầu Dư Thiếu Quân, ở giữa dường như còn có một hạt nhân bị ẩn sâu bên trong. Có điều trong chớp mắt Dư Thiếu Quân lại cau mày như phát hiện ra gì đó, viên minh châu trên tay hắn khẽ phát sáng khiến Ngô Minh không dám nhìn tiếp.

- Vận khí của người này vậy mà chỉ hơi kém hơn Ngô Tinh tỷ một bậc, lại giống như có một bí mật lớn trên người...

Ngô Minh trầm ngâm: "Đương nhiên... vận khí của tất cả mọi người đều có một điểm giống nhau, đó chính là trộn lẫn với kiếp nạn. Hiện giờ bên ngoài đều có khí đen dày đặc, đây là điềm báo sắp gặp xui xẻo sao?"

- Nhiệm vụ bắt đầu!

Giọng nói to lớn máy móc của Chủ Thần Điện truyền đến. Không khí xung quanh lập tức bắt đầu chuyển động, tất cả hạn chế đều biến mất không thấy tăm hơi.

Lọc cọc!

Trên đường lớn có năm sáu binh lính cưỡi ngựa phi như bay tới. Ai nấy đều lực lưỡng hung hãn, mặc áo giáp da trên người, đeo kiếm dài bên eo, trên yên ngựa còn có bao mũi tên.

- Thôn trang đằng trước nghe cho kỹ đây, chúng ta chính là thân binh của Lý tướng quân trên núi Cửu Sơn. Nay vâng lệnh đến điều động lương thảo, dân phu, mau đem tất cả ra đây cho ta!

Một tên thân binh cưỡi ngựa nhìn về phía này, thấy đám người Ngô Minh thì khẽ ồ một tiếng rồi đột nhiên cười lớn. Sau đó mặt mang sát khí vọt đến như một cơn gió, rút dao bầu ra, mục tiêu không ngờ lại là Dư Thiếu Quân!

Thân binh thân tướng ở thế giới này vô cùng ngang ngược, giết người cướp của là chuyện thường như cơm bữa. Dư Thiếu Quân ăn mặc khoa trương như vậy quả là đồ chuyên gây rắc rối.

- Hừ!

Vốn nghe thấy là binh lính Cửu Sơn, Dư Thiếu Quân còn muốn tiến lên phía trước hỏi đường gì gì đó. Thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn dập tắt ý tưởng vừa rồi, minh châu trên tay chớp lóe ánh sáng đỏ: “Thiên địa hỏa khí, mau nghe lệnh của ta, sắc!”

Phập!

Một chùm ánh lửa biến thành hình dạng giống một cái chùy rồi ập thẳng về phía đám kỵ binh.

- Hả? Đạo pháp?

Nằm ngoài dự đoán, tên kỵ sĩ kia tay chân vô cùng nhanh nhẹn, vậy mà chật vật nhảy lên một cái trốn thoát được khỏi thế tấn công của ngọn lửa. Con ngựa chiến hét thảm một tiếng, biến thành một bó đuộc. Tên kỵ binh nhếch nhác lăn vài vòng trên mặt đất rồi đứng dậy kêu lên sợ hãi.

- Có chuyện gì?

Tên cầm đầu đám kỵ binh chạy tới, nhìn thấy Dư Thiếu Quân và Tiểu Địch thì lạnh lùng hừ một tiếng: “Đều là yêu nhân, nam thì giết, nữ thì giữ lại!”

Trong tích tắc, năm sáu tên kỵ binh đồng thanh hét lớn sau đó kết thành từng đôi xông lên, trông giống như thiên quân vạn mã gào thét ập tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.