Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 1: ??




- Nhìn thấy chưa hả, thổ địa gia gia của các ngươi thực ra là một con yêu quái! Còn không mau chạy đi?!

Ngô Minh xoay người nhảy xuống ngựa, nhanh chóng nói với hai người Triệu Trứ: "Hai vị công sai bận rộn đến giờ là đủ rồi, tiếp theo đưa dân chúng trong trấn chạy thoát thân mới là việc quan trọng!

Hắn nói xong, đem cương ngựa nhét vào tay hai người Triệu Trứ.

Vương Nhị sững sờ tiếp nhận, hai người nhanh chóng nhảy lên ngựa, mang theo dân chúng trong trấn chạy thục mạng.

- Đây là...

Sơn Lan nhìn thấy dân chúng trong trấn lúc đầu còn sững sờ, sau đó lập tức ồn ào tản ra, mà con chuột to như con bò kia, quầng sáng trắng đen trên người khi có khi không chớp lóe, dáng vẻ kêu la thảm thiết, không khỏi suy tư.

- Thần vị thổ địa tập hợp tín ngưỡng của vạn dân, thần tiên phúc đức chân chính có được dân chúng tin tưởng, ác thần vì kính sợ mà được cung phụng đồ ăn, đều có thể chấp nhận... Nhưng bây giờ lại phải giải quyết từ gốc rễ.

Mấy người Lâm Khí Chi nhìn thấy cảnh hai người Triệu Trứ, Vương Nhị cưỡi ngựa thúc giục dân chúng, đều như ngộ ra: "Vậy hiện giờ... ở trước mặt dân chúng trong trấn tấn công thổ địa, thiêu hủy miếu thờ khiến uy tín của hắn bị tổn thất lớn, sau đó lập tức xua đuổi dân chúng chạy đến nơi khác, có thể xem như giải quyết từ gốc rồi!"

Dù sao, không cần biết là kính hay là sợ, mấu chốt vẫn cần phải có người cúng bái.

Hiện tại cả trấn Hắc Thủy sạch trơn không một bóng người thì có thể làm được gì?

Thế nhưng làm như vậy quả thật gieo không ít tai họa, có khi còn bị tất cả người dân trong trấn ghi thù. Nếu như tất cả bọn họ liên hợp lại cáo quan, đám người Ngô Minh đều không thể chống đỡ được.

Ngô Minh thấy vậy cũng cười cười, nói với yêu tinh chuột: "Bây giờ ngươi đảm đương chức vị trong hàng thần tiên, phụ trời phụ đất, bị dân chúng oán trách, lại không có sức mạnh cầu nguyện, hương đèn nhang khói bổ sung trấn áp, còn muốn luyện hóa thần vị?"

Con chuột lúc này không ngừng kêu thảm thiết, quầng sáng đen trắng trên người chớp lóe không dừng, màu đen giống như các đốm li ti dần dần xâm chiếm, át đi màu trắng.

- Nhân lúc hắn bị cắn trả, mau diệt trừ!

Ngô Minh thét to một tiếng, cùng với Sơn Lan, Lăng Cô Hồng nhào lên.

Giải quyết thổ địa trấn Hắc Thủy dễ dàng như vậy đó!

Thế nhưng cũng phải xem là ai làm.

Cho dù là huyện lệnh Hắc Đài Trương Chính Nhất cũng không thể di chuyển dân chúng của một trấn... chuyện này đồng nghĩa với việc phải có ít nhất vạn mẫu đất tốt để an trí người dân, tiêu hao một triệu lượng bạc trắng! Nếu không sẽ bị người oán hận, thậm chí là tạo phản. Trong huyện làm gì có nhiều tiền đến thế? Cho dù có cũng không nỡ trả giá cao như vậy.

Thế nhưng Ngô Minh không giống vậy, chẳng kiêng dè điều gì, có dũng khí dám đem nhật nguyệt đổi thay trời, đập tan tất cả, đẩy ngã để làm lại.

Nếu như không phải nhân lực và lực lượng dưới quyền không đủ, thực tế chỉ cần dùng một mồi lửa đốt luôn cả trấn Hắc Thủy là xong việc, có khi còn có thể vớt cá dưới ao, giăng lưới bắt sạch được đám người Trịnh Tiềm là tốt nhất.

- Đương nhiên, nếu Ngũ Hồng biết mình dùng cách này chỉ sợ sẽ hối hận chết luôn!

Xua đuổi hơn ngàn người dân chạy nạn vào trong huyện, sắc mặt Trương Chính Nhất sẽ thế nào nhỉ?

Nếu sớm biết được Ngô Minh là dạng người gan to tày trời đến vậy, chỉ sợ đã lập tức truy bắt tống giam vào ngục, sau đó chém đầu rồi?

- Chú ý... đừng để hắn chạy mất!

Tay Ngô Minh rung lên, một sợi xích sắt vắt ngang trời bay đến như ác giao lượn vòng, được chân khí rót vào kêu lên xì xèo.

Mấu chốt của trận chiến này vẫn là giết đại tướng Hắc Phong!

Giết được hắn, trấn Hắc Thủy sẽ không việc gì, sau này có thể di dời dân trong trấn trở về, yên bình qua ngày.

Còn nếu để hắn chạy thoát thì sẽ vĩnh viễn không có ngày an ổn, nhiệm vụ tuyến đầu cũng sẽ rời xa.

Vèo!

Trong quầng sáng lạnh lẽo đang chớp động, ánh kiếm như sấm sét hiện ra, đột nhiên xuất hiện ở đằng trước Ngô Minh.

Là Lăng Cô Hồng!

Đây là lần đầu tiên Ngô Minh nhìn thấy thanh kiếm dài hắn quý như trân bảo, mang theo như hình với bóng ra khỏi vỏ, chợt cảm thấy một luồng ánh sáng lạnh lẽo phả vào mặt.

Trong ánh sáng xanh cao ba thước, hình dáng cổ xưa của thanh kiếm hiện ra rõ mồn một, đằng xà cuốn quanh chuôi kiếm, mũi kiếm thăm thẳm, ở giữa có pháp văn và rãnh máu.

- Yêu nghiệt mau chịu chết!

Lăng Cô Hồng người kiếm hợp nhất, thanh kiếm dài trong tay uyển chuyển bay qua, từng tấc từng tấc phát ra ánh sáng rực rỡ, nhắm thẳng đến yết hầu hiểm yếu của yêu tinh chuột.

Xoạt!

Không ngờ con yêu tinh chuột này hành động nhanh như gió, tuy vẫn đang bị cắn trả nhưng đầu lại cúi xuống một cái, thanh kiếm dài của Lăng Cô Hồng xẹt qua lưng nó, tạo ra từng tia từng tia lửa, lại kéo ra một miệng vết thương thật dài, máu tươi bắn tung tóe!

- Đám người trần mắt thịt các ngươi! Ta thề nhất định phải giết sạch các ngươi, lột da rút gân mới thỏa mối hận trong lòng!

Yêu tinh chuột lớn tiếng gào thét, ánh sáng đen trên cơ thể cuối cùng cũng áp đảo, bỗng nhiên hét thảm lên một tiếng, một luồng ánh sáng trắng trong người bị ép ra rơi trên mặt đất.

Thế nhưng lúc này, bất kể Ngô Minh, Sơn Lan hay Lăng Cô Hồng đều không thể nhìn kĩ.

Bởi trong chớp mắt khi luồng ánh sáng trắng này bị ép ra, khí tức trên người yêu tinh chuột chợt ổn định trở lại, gió tanh mang theo khí đen phả thẳng vào mặt.

- Các ngươi phá hỏng thần vị của ta, còn giết con cháu ta, thù này không báo ta thề không sống tạm bợ!

Thân hình con chuột khổng lồ biến to thêm ba phần, đứng thẳng dậy như con người, da lông trên người cháy sém, lốm đốm loang lổ, lộ ra ánh mắt hung ác tàn độc.

Xẹt!

Trong tích tắc, con chuột khổng lồ hóa thành một cái bóng đen, kéo theo gió lớn mãnh liệt nhào đến.

Xích sắt trong tay Ngô Minh run lên, lập tức cảm thấy một nguồn sức mạnh to lớn truyền đến, không khỏi buông tay lùi về phía sau, sắc mặt khó coi: "Tốc độ và sức mạnh này ít nhất cũng phải tương đương với người luyện võ ở cảnh giới Ngoại Cương..."

Sơn Lan ở bên cạnh hét thẻm một tiếng, ôm lấy bờ vai đang máu tươi đầm đìa của mình.

Tuy rằng võ công của Lăng Cô Hồng cao cường nhất, nhưng cũng vì vậy mà bị đại tướng Hắc Phong để ý đến nhiều nhất. Hắn liên tiếp lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch, nhìn nhìn thanh kiếm dài trong tay, con ngươi hiện lên vẻ đau lòng khôn nguôi: "Kim Phong của ta..."

Khi nhìn thấy hai dấu răng bắt mắt trên thân kiếm, sắc mặt Ngô Minh cũng lập tức thay đổi.

- Ha ha... xem ra cũng là một cây kiếm linh thiêng, nếu không đã không thể lưu lại hình dáng dưới dấu răng của bổn tướng quân!

Đại tướng Hắc Phong điên cuồng cười, hàm răng sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

- Á!

Ngay lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng hét thảm thiết.

Ngô Minh giật mình, thấy thư sinh Lâm Khí Chi đang nằm trong vũng máu, trên tay còn cầm một vật đang phát ra quầng sáng trắng.

Hai người Đồ Dưỡng Hạo và Trịnh Tiềm cười gian xảo bước ra, nhặt vật đó lên: "Nhãi con quả là to gan, dám dòm ngó thần vật, chết cũng chưa hết tội!"

- Cũng làm được đến bước này rồi, suýt chút nữa đã để cho các ngươi lật ngược thế cờ!

Sắc mặt Trịnh Tiềm âm trầm, trên tay nổi lên một cành phan nhỏ màu đen. Trong khi cành phan rung động lắc lư, một luồng khói đen chợt nổi lên, lan ra hơn mười trượng, bên trong lờ mờ truyền đến âm thanh giáp sắt kéo lê trên mặt đất. Vô vàn bóng hình mờ ảo hiện ra, mặt mũi tái nhợt, con ngươi đỏ rực như lửa.

- Đồ Dưỡng Hạo và Trịnh Tiềm đều ở đây, quả thật là tình huống tồi tệ nhất...

Sơn Lan và Ngô Minh, Lăng Cô Hồng dựa sát vào nhau, không khỏi nhìn nhau cười khổ.

Sơn Lan nhìn về phía Trịnh Tiềm, lại liếc hai người bên cạnh, nói nhỏ: "Giờ đã cùng bước lên một chiếc thuyền rồi nên cũng nói thẳng luôn, tuyệt chiêu của ta là một lá bùa sấm sét, chỉ cần kéo dài thời gian là có thể làm con yêu quái này trọng thương!"

- Ta có một phương pháp bí mật, tiêu hao tinh nguyên để đánh đổi lấy lực chiến tăng gấp ba lần! Lăng Cô Hồng cũng nói.

- Còn ta thì...

Ngô Minh cười nhạt, trên tay nổi lên một đống bùa sặc sỡ.

- Bùa Kim Cang!

- Bùa Phá Ma!

- Bùa Khu Sát!

...

Từng tầng từng tầng ánh sáng nổi lên trên thân thể ba người, thậm chí còn làm khói đen xung quanh tán ra.

- Nhiều bùa thế? Chẳng lẽ Vô Danh ngươi là đạo sĩ chuyên về thuật luyện bùa?

Sơn Lan con ngươi co rút, đến cả hai người Trịnh Tiềm đứng đối diện sắc mặt cũng không khỏi thay đổi.

- Làm phiền Lăng huynh và Sơn Lan tỷ tỷ đối phó với yêu tinh chuột. Hai người này cứ giao cho ta giải quyết!

Ngô Minh trên tay đeo thuốc xua đuổi ma quỷ, lấy ra kiếm gỗ đào, bước đến trước mặt Trịnh Tiềm và Đồ Dưỡng Hạo.

Lúc này mí mặt Trịnh Tiềm giật giật: "Không ngờ... ngươi lại đổi lấy nhiều vật khắc tà như vậy, nhưng làm sao chống lại quỷ binh của ta cơ chứ?"

- Ta cũng không ngờ, vốn sắp xếp để đối phó với âm quân của thổ địa cuối cùng lại dùng trên người ngươi...

Ngô Minh khẽ cười: "Đây có phải nên dùng một câu để nói về ngươi... khí số đã tận rồi!"

- Kẻ khí số đã tận là ngươi!

Trịnh Tiềm quát to một tiếng, rung lắc cành phan nhỏ, từng tầng từng tầng âm binh lại nhào lên, vô cùng hung ác tàn bạo.

Binh!

Ánh sáng vàng trên người Ngô Minh lóe sáng dữ dội, hai tên quỷ binh lập tức rơi xuống, bị hất bay ra ngoài. Cùng lúc đó thanh kiếm gỗ đào cũng được rót đầy chân khí, chém xuống mấy nhát, lại vài lệ quỷ bị đánh tản ra.

- Hây! Mau đỡ một chưởng của ta!

Trong tích tắc một bóng đen từ trong đám âm quỷ nhào lên, Đồ Dưỡng Hạo sắc mặt lạnh lùng đánh tới một chưởng kéo theo gió dữ ập đến.

- Thiết Sa chưởng? Công lực của lão Đồ ngươi tụt lùi rồi!

Ngô Minh vừa cười lớn vừa đánh ra một chưởng giống như vậy, chân khí giao nhau, Đồ Dưỡng Hạo liên tiếp lùi về phía sai ba bước, sắc mặt biến đổi lớn: "Tiên Thiên?!"

- Lần trước sau khi đánh bại ngươi có ngộ ra được đôi chút!

Có lý quyết không nhượng bộ, Ngô Minh nhắm thẳng vào điểm yếu của Đồ Dưỡng Hạo, đột nhiên bay vút lên rồi như chim ưng vồ dê, hay tay biến thành móng vuốt mà liên tiếp đánh xuống: "Thiên Ưng Thập Tam Kích!"

Đồ Dưỡng Hạo lần trước bị bại dưới chiêu này, tuy rằng có vắt óc suy nghĩ phương pháp hóa giải, thế nhưng Ngô Minh đã đạt đến Tiên Thiên, tức khắc không giống trước. Hắn chỉ cảm thấy một sức mạnh cực lớn đánh đến, móng vuốt xé gió mà vồ lên mặt khiến trong lòng hắn hiện lên bóng đen của lần thất bại trước.

- Chấn!

Cùng lúc đó một lá bùa trên người Ngô Minh bốc cháy, ánh sáng vàng lóe lên, trong khoảnh khắc chấn động đám quỷ binh đều đông cứng lại.

Đồ Dưỡng Hạo trong tích tắc ngẩn ra, lập tức nhìn thấy hai cái móng tay đang càng ngày càng tới gần.

- Không xong rồi!

Ý nghĩ mới xuất hiện trong đầu hắn đã hét thảm một tiếng, bị hai ngón tay Ngô Minh cắm xuyên qua não, chết đến không thể chết thêm lần nào nữa.

- Đồ Dưỡng Hạo đã chết, tiếp theo tới lượt ngươi rồi!

Trên tay Ngô Minh vẫn còn dính óc não đầy máu tươi, nhìn chằm chằm Trịnh Tiềm rồi đột nhiên nhếch mép cười.

- Đáng chết! Đồ bỏ quả nhiên là đồ bỏ, phí phạm bao nhiêu thuốc quý của ta...

Trịnh Tiềm thầm oán hận, ánh mắt liếc nhìn Sơn Lan và Lăng Cô Hồng đang hợp lực, khó khăn chống đỡ dưới sự tấn công như vũ bão của đại tướng Hắc Phong, trong lòng cũng ổn định lại: "Bùa chú trên người ngươi còn dư lại bao nhiêu?"

- Việc này thì không cần ngươi phải lo lắng!

Ngô Minh hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên giơ tay lên, túi chứa thuốc xua đuổi ma quỷ bay ra nổ tung giữa không trung. Sương đen lập tức tản ra, đám quỷ hét lên chói tai rồi rút lui.

Nhân cơ hội này nhanh chóng nhắm thẳng vào Trịnh Tiềm.

- Ha ha... hết trò rồi chứ?

Cảnh tượng này lọt vào trong mắt Trịnh Tiềm, hắn liền tự hiểu là Ngô Minh đã xuất hết tuyệt chiêu, bùa chú cũng đã dùng hết, không khỏi hạ quyết tâm, trong miệng lẩm nhẩm niệm chú.

Đám quỷ gào thét, trên cơ thể hiện ra khí đen, hóa thành binh đao, ánh mắt càng trở nên điên cuồng.

Đồng thời mấy hạt giống trên đất cũng trồi lên rồi nhanh chóng biến thành dây leo xanh sẫm mang theo gai nhọn, khúc khuỷu bò tới giống như rắn độc.

- Chính là lúc này!

Trong mắt Ngô Minh xẹt qua một tia lạnh lùng, đột nhiên nhào lên tấn công, một viên thuốc xua đuổi ma quỷ từ trong tay bay ra rồi nổ tung.

Sức nổ của hai viên thuốc xua đuổi ma quỷ lập tức khiến đám quỷ hung hãn đều phải lùi xa.

Ngô Minh ở trên không trung bay vút ngang hai trượng đến trước mặt Trịnh Tiềm, một kiếm nhắm thẳng yết hầu của hắn mà đâm đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.