Giang Sơn Không Yêu, Yêu "Thái Giám"

Chương 6




Nghĩ đến đây, Tương Văn lắc lắc đầu. Quản bọn họ nhiều như vậy làm gì, cho dù năm tỉnh Đông Nam bị Áo Kha Nhĩ chiếm thì sao? Cho dù Áo Kha Nhĩ đều thu nạp lòng quân lòng dân năm tỉnh Đông Nam thì thế nào? Chỉ cần chủ thượng xuất hiện liền đủ khiến cho hắn tiến lùi đều gặp khó khăn.

Lui là không thể nào. Không có mấy người nguyện ý bỏ quyền thế trong tay. Tiến thì lại tuyên chiến với đại ca kết nghĩa của mình, danh tiếng trong sạch liền có vết nhơ. Hơn nữa bất kể là ngoài sáng hay trong tối, Áo Kha Nhĩ đều không có phần thắng chủ thượng. Như vậy để xem hắn vênh váo đến thế nào!

Tương Văn suy nghĩ cẩn thận, vẻ mặt cương quyết nói:

- Mặc kệ hắn. Chỉ cần chủ thượng còn, thiên hạ này nơi nào không huy hoàng.

Mật vệ đương nhiên hiểu được lời này. Đúng vậy. Chỉ cần chủ thượng, năm tỉnh Đông Nam này có hay không thì có gì đặc biệt? Chủ thượng đều có thể dẫn dắt bọn mình đánh được càng nhiều thổ địa.

Có quyết định, đám mật vệ phân công nhau làm việc, mà Tương Văn thì liền đến thăm hỏi Liễu Thanh Dương!

Tương Văn nhìn thấy Tương Văn chỉ nói tới đã có tin tức Khang Tư, Liễu Thanh Dương lập tức tỏ vẻ muốn đích thân dẫn hạm đội đi đón Khang Tư về. Tương Văn phi thường hài lòng về việc này.

Mà càng khiến Tương Văn vừa lòng chính là đám mật vệ công tác toàn bộ thuận buồm xuôi gió, không có bất kỳ khó khăn.

Việc rút người đi không cần phải nói, ra lệnh một tiếng không chỗ nào dám không theo, thật sự là dễ hơn ăn cơm. Điều động vật tư, Y Ti Na, Ngả Lệ Ti quản lý tài chính vừa nghe mật vệ đến bẩm báo tình huống, tất cả vật tư được đưa đến cảng biển so với cung cấp cho chiến trường còn nhanh hơn.

Tuy rằng Thủ các cũng chú ý tới động tĩnh khác thường của Tương Văn, Tài các, bộ hải quân nhưng ai cũng không dám lên tiếng. Một là người ta quyền lớn. Hai là mấy nhân vật này không có quan hệ gì với chiến tranh thổ phỉ, cho nên mặc kệ.

Đợi khi phát hiện Tổng trưởng hải quân Liễu Thanh Dương mang theo gần trăm chiến thuyền, mấy trăm thuyền vận chuyển, mang theo mấy vạn tinh nhuệ cùng ba người đẹp rời cảng thì phản ứng đã muộn. Điều này khiến cho đám Thủ các trừng mắt lớn mắt nhỏ.

Chuyện này là thế nào? Chuyện gì cũng không biết liền mang nhiều người như vậy đi. Tương Văn muốn làm gì?

Tuy rằng khó hiểu nhưng bởi vì quan hệ với bộ binh không lớn, Thủ các bỏ qua bàn luận chuyện Tương Văn, hoặc là bọn họ còn rất nhiều việc mà thở phào nhẹ nhõm.

Tương Văn là một thanh kiếm sắc đặt trên đầu bọn họ rời đi, bọn họ cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon lành. Bọn họ càng cầu mong Tương Văn tốt nhất gặp tai nạn trên biển, như vậy bọn họ có thể vô tư. Chỉ tiếc rằng không biết phương pháp tiếp thu mật vệ, bằng không thì hoàn mỹ không chút khuyết điểm.

Bởi vì các thủ đô trên thế giới đều nội loạn khiến cho hải quân đa phần không có chiến tranh, quyền lên tiếng cũng rơi vào trong tay quân bộ binh. Hơn nữa quân bộ binh đặc biệt làm nhạt Tương Văn cho nên đối với chuyện tập thể rời đi này dễ dàng bị người quên đi.

Áo Kỳ vừa mới thuận lợi làm một vụ buôn bán ở trên đầu nguồn Tuyết Long Giang, hiện tại đang thuận theo dòng chảy đi vào cửa cảng Thanh Hương. Hắn nhíu mày nhìn một đội thuyền bỗng xuất hiện trên mặt sông, quay đầu hỏi:

- Chuyện gì xảy ra? Làm sao lại có một đội thuyền khác của Duy Nhĩ Đặc đến nơi đây?

Những thuyền có treo cờ thì phần đông là cờ quốc gia hoặc cờ của người có thế lực. Cho nên đi lại trên biển từ xa nhìn liền biết ngay là của phe nào khiến cho đội thuyền hai bên đều có thể nhanh chóng chuẩn bị. Mà thuyền không treo cờ, phần đông là cướp biển. Nếu vừa nhìn thấy thuyền không treo cờ, đều phải trước tiên chuẩn bị chiến đấu.

Đám người của Áo Kỳ thầm nghĩ Áo Kỳ đã coi Bắc quốc thành đất tư nhân của hắn, làm sao còn cho phép có người xuất hiện cạnh tranh với hắn! Cho nên thuộc hạ của Áo Kỳ lập tức đề nghị:

- Lão gia. Đây không biết là đội thuyền buôn của đội buôn dã tâm bừng bừng nào. Dù sao cách xa Duy Nhĩ Đặc như vậy, cứ tiêu diệt bọn họ nhé?

Loại chuyện này đừng lấy làm ngạc nhiên, trong đội buôn Duy Nhĩ Đặc nhìn mãi thành quen rồi. Hai bên gặp nhau ở nơi hẻo lánh, nếu phát hiện đối phương yếu hơn mình, mà lại không có viện quân như vậy khẳng định là không nói hai lời diệt sạch đối phương.

Làm như vậy, một là vì lũng đoạn nguồn cung cấp, hai là vì đả kích đối thủ tiềm ẩn.

Đừng cho rằng hủy xác xóa dấu vết ổn thỏa, nhưng cuối cùng cũng sẽ lộ ra dấu vết. Chỉ là không có bất kỳ chứng cứ rõ ràng thì chỉ đành phải theo chủ nghĩa duy tâm – cho rằng là ngươi thì đó là ngươi.

Vì vậy mà hàng năm Duy Nhĩ Đặc đều có rất nhiều đội buôn đã đăng ký bị mất tin tức.

Có khi là kiếm được một khoản rồi không làm nữa, có khi là bị người ta tiêu diệt. Mà trong tình huống diệt đoàn, có bốn phần năm là từ tranh chấp nội bộ tạo thành.

- Hừ! Ngươi cũng thật là quá kiêu ngạo rồi! Thực sự cho rằng đội buôn chúng ta là số một số hai ở Duy Nhĩ Đặc là có thể muốn làm gì thì làm sao? Hơn nữa chúng ta hiện tại có bao nhiêu thuyền, người ta có bao nhiêu? Diệt bọn họ? Đừng để bọn họ diệt chúng ta mới đúng!

Áo Kỳ tức giận bọn thuộc hạ tự cao tự ngạo, giọng điệu rất lạnh lẽo.

Tên thuộc hạ đưa ra đề nghị toát mồ hôi lạnh. Hiện tại bên mình mới có năm cái thuyền buôn, mà trên thuyền trừ thủy thủ cố định ra chỉ có ba trăm là chiến sĩ chuyên nghiệp. Mà đối phương có mười thuyền buôn, hơn nữa đối phương dám đến mạo hiểm khẳng định không chỉ mang theo thủy thủ.

Đừng nói là bên ta tiêu diệt bọn họ. Nói không chừng khi bọn họ phát hiện ra đội tàu của mình cũng có ý nghĩ như vậy trong đầu.

Vì lập công chuộc tội, tên thuộc hạ này con ngươi chuyển động, lại đề nghị:

- Lão gia! Chúng ta lên tiếng chào hỏi bọn họ đi. Đầu tiên là biểu lộ thân phận của chúng ta, sau đó hỏi lúc đối phương đi tới có nhìn thấy đội tàu thứ hai của chúng ta trên biển hay không. Như vậy đối phương sẽ e dè thân phận của chúng ta cùng với một đội tàu khổng lồ đang tới, hẳn sẽ không có ý đồ gì với chúng ta!

Áo Kỳ cũng biết ý của thuộc hạ là dọa đối phương, không nên mất trí muốn nuốt năm cái thuyền của chúng ta, chúng ta bên ngoài vẫn còn có một đội thuyền lớn nữa.

Áo Kỳ nghĩ đến mình đã không biết bao nhiêu năm không gặp chuyện phiền phức như vậy, hắn không khỏi vừa gật đầu tán thành, vừa cảm thán sự sơ ý của bản thân.

Nếu hắn thấy được tương lai ở Tuyết quốc, vậy người khác cũng không phải ngu đương nhiên cũng sẽ nhìn ra.

Xem ra bởi vì đã lâu không có đối thủ khiến cho hắn có điểm cao ngạo. Trước kia thường nói thủ hạ không thể tự cao tự ngạo, kỳ thật bọn họ có tâm tính như vậy chỉ sợ nguyên nhân là bản thân hắn mơ hồ có tâm tính như vậy. Xem ra phải tự sửa, thật sự là cẩn thận sống vạn năm.

Sau khi được đồng ý, đám người bên Áo Kỳ lập tức phất cờ hiệu, mà đội buôn bên kia đang bày ra trận hình chiến đấu, như là suy nghĩ một lúc cũng phất cờ trả lời.

Áo Kỳ không cần thuộc hạ phiên dịch, trực tiếp có thể đọc hiểu cờ hiệu. Vừa nhìn hắn không khỏi nhíu mày:

- Không ngờ là đội buôn An Tái Kháng?

- Đội buôn An Tái Kháng? Lão gia! Chính là đội buôn ngài từng chú ý, đội buôn mới thành lập trong thời gian rất ngắn đã khống chế mấy con đường buôn bán?

Thuộc hạ Áo Kỳ có vẻ giật mình nói.

- Đúng vậy. Đội buôn An Tái Kháng này chính là nhờ vào tin tức linh thông mới có thế đạt được như hiện nay. Như vậy xem ra đội buôn An Tái Kháng này có thể theo sát ta chạy đến Bắc quốc cũng không có gì kỳ quái!

Áo Kỳ gật đầu nói.

- Hừ! Chẳng qua cũng chỉ chiếm ưu thế ở nơi này thôi. Rời khỏi dòng sông này ngài xem hắn dựa vào cái gì so sánh với chúng ta!

Thuộc hạ Áo Kỳ rất vẻ khinh thường nói.

Đối với sự kiêu ngạo của thuộc hạ, Áo Kỳ lắc lắc đầu. Chuyện này có nói cũng không thể thay đổi được. Chỉ cần tâm tính của mình không thay đổi, vậy đám thuộc hạ rất giỏi về khoản nịnh bợ thủ trưởng là sẽ không thay đổi.

Mà bên An Tái Kháng sau khi nhìn thấy cờ hiệu của Áo Kỳ thì hết sức vui mừng:

- Không ngờ là đội buôn Áo Kỳ! Thật sự là quá tốt, hắn khẳng định biết trấn Thanh Hương ở nơi nào!

Lai Nhĩ Ôn Chí nhắc nhở:

- Chủ công! Không nên kích động như vậy, tránh mất quyền chủ động cho bọn họ!

An Tái Kháng gật đầu, đột nhiên vẻ mặt dữ tợn nói:

- Mật vệ các ngươi nhất định phải cam đoan làm cho bọn họ nguyện ý báo cho chúng ta biết cách đến trấn Thanh Hương!

Đám mật vệ xung quanh nghe được câu này lập tức “vâng” một tiếng, sau đó đầy mặt sát khí nhìn chằm chằm năm thuyền buôn đối diện.

- Người cầm cờ, báo cho bọn họ biết ta ở đây, nói cho họ biết chúng ta sẽ lên thuyền thăm hỏi đầu lĩnh của họ!

An Tái Kháng lạnh lùng nói.

Lai Nhĩ Ôn Chí khóe miệng giựt giựt, bỏ qua ý định khuyên can.

Vị chủ công này của hắn đối với đại ca Khang Tư thật sự là hết lòng hết nghĩa. Vì muốn trong thời gian ngắn nhất gặp Khang Tư, không ngờ hắn nguyện ý mạo hiểm lên thuyền đối phương. Tuy rằng có mật vệ bảo vệ nhưng là một chuyện thật sự nguy hiểm.

“Hy vọng Khang Tư đại nhân đừng khiến cho chủ công của ta thất vọng. Bằng không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lai Nhĩ Ôn Chí âm thầm hạ quyết tâm.

Nhìn thấy tín hiệu cờ, Áo Kỳ sửng sốt. Đường đường chủ một đội buôn không ngờ lại mạo hiểm bước lên thuyền không quen thuộc! Chẳng lẽ hắn căn bản không nghĩ tới chúng ta có thể sẽ bắt giữ hắn sao?

Nghĩ đến đây, Áo Kỳ không khỏi cười. “Người ta gan lớn như vậy, mình né tránh ngược lại có vẻ kỳ cục.” Vì thế hắn lệnh thuộc hạ cũng báo tên mình lên, hơn nữa hoan nghênh An Tái Kháng lên thuyền.

Thuộc hạ của Áo Kỳ đương nhiên là phản đối. Ai biết đối phương phát hiện chủ nhân thương đoàn Áo Kỳ ở đây, có thể nào dã tâm nổi lên đột nhiên phát động tấn công diệt năm chiếc thuyền buôn này hay không?

Tuy nhiên sự cương quyết của Áo Kỳ khiến cho lời khuyên của bọn họ không có hiệu quả. Bọn họ chỉ có thể một mặt điều động người lên tàu chỉ huy, một mặt khiến cho đội thuyền làm tốt chuẩn bị chiến đấu.

Đám người An Tái Kháng nhìn thấy tín hiệu cờ đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là hết sức vui mừng.

Áo Kỳ - chủ đội buôn Áo Kỳ không ngờ lại ở trên thuyền! Người này khẳng định đã gặp mặt Khang Tư cũng khẳng định đã từng làm ăn với Khang Tư. Tin tức Khang Tư thật giả chỉ cần hỏi hắn là sẽ biết.

Tuy nói bọn An Tái Kháng chỉ là nghe bọn thủy thủ đội buôn Áo Kỳ nói chuyện phiếm mà xác định Khang Tư còn sống và vị trí hiện tại, nhưng trước khi nhìn thấy tận mắt, dù sao cũng có chút lo lắng.

Mà hiện tại đại nhân vật Áo Kỳ xuất hiện, tính chân thật về tin tức của Khang Tư ít nhất đến chín phần. Lý do này không khỏi làm An Tái Kháng hưng phấn không thôi.

Về phần có phải là bẫy của Áo Kỳ hay không, mặc kệ hắn thế nào biết quan hệ giữa An Tái Kháng và Khang Tư, cũng không quản hắn vì sao lại tính kế đội buôn nho nhỏ không quá nổi bật như đội buôn An Tái Kháng. Chỉ cần lên thuyền mật vệ có thể cam đoan tất cả âm mưu của đối phương đều không thể thực hiện. Cho nên có bẫy hay không, căn bản không ai để ý.

An Tái Kháng mang theo mấy mật vệ nhanh chóng xuống thuyền nhỏ đi tới thuyền chỉ huy Áo Kỳ. Mấy mật vệ bên người là ở ngoài sáng, những mật vệ khác mang đi lần này đều lặn dưới nước đi theo.

Về phần Lai Nhĩ Ôn Chí thủy chung không rời An Tái Kháng thì lại không đi theo. Bởi vì hắn bị An Tái Kháng bắt buộc phải ở lại trên thuyền chỉ huy làm dự phòng tình huống xấu nhất.

Trèo lên thuyền, An Tái Kháng ngay cái nhìn đầu tiên phát hiện Áo Kỳ trong đám tráng hán đông đúc vẻ mặt đề phòng.

Áo Kỳ cùng An Tái Kháng nhìn nhau một chút, cười nói:

- Hoan nghênh đội trưởng đội buôn An Tái Kháng.

- Rất vinh dự ở đây gặp được ngài, đội trưởng đội buôn Áo Kỳ.

An Tái Kháng vốn khẩn cấp muốn hỏi tình huống Khang Tư, theo phản xạ nháy mắt khôi phục bộ dáng người kinh doanh.

Ấn tượng đầu tiên của hai người đều không tồi, thuận miệng nói vài câu tán gẫu. Áo Kỳ có vẻ lơ đãng nói:

- À! Không biết tại hạ có thể biết đội buôn các vị ngàn dặm xa xôi đi tới Bắc quốc muốn kinh doanh cái gì? Điều này có được tính là mạo muội không?

An Tái Kháng đã sớm tự hỏi thế nào trả lời, lập tức thuận theo đáp:

- Ta chính đang muốn tìm Áo Kỳ đại nhân ngày đấy. Ta lần này đến là muốn tìm người anh của ta, được biết ngài là người biết tình hình. Xin đại nhân chỉ cho.

- Người anh của ngài?

Áo Kỳ đầu tiên là mê hoặc liếc nhìn An Tái Kháng một cái, tiếp theo nhướn mày hỏi:

- Ngài là Tam đệ kết nghĩa của Khang Tư đại nhân?

Áo Kỳ nhìn thấy An Tái Kháng không phủ nhận, không khỏi vỗ vỗ trán, cảm thán:

- Khó trách lúc trước nghe thấy tên đội buôn của ngài lại cảm thấy có vẻ quen thuộc!

Nói đến đây Áo Kỳ không khỏi có điểm hối hận. “Mình quả thật là kiêu ngạo, lúc trước nghe thấy tên có vẻ quen thuộc nên phái người tìm hiểu rõ ràng. Mình lại chỉ cho rằng đó là một đội buôn mới thành lập có chút may mắn mà thôi. Nói không chừng là mình nghe thấy ở đâu mới cảm thấy quen thuộc, căn bản không có chú ý tới.”

“Tuy rằng việc này tra hay không tra đều không sao cả. Nhưng cũng khiến cho mình hiểu được tính kiêu ngạo của mình sớm có. Ài. Người kiêu ngạo không sống lâu, tổ chức kiêu ngạo thời gian tồn tại lại càng ngắn!”

An Tái Kháng vào lúc Áo Kỳ nói mình là Tam đệ của Khang Tư, hắn thậm chí có điểm kích động muốn lệnh cho mật vệ bắt người. Nhưng hắn suy nghĩ lại cẩn thận, “mình là Tam đệ của Khang Tư, cùng với đội buôn mình thành lập ở Duy Nhĩ Đặc có vẻ là không có điểm nào không ổn. Như vậy mình quá cẩn thận đấy thôi.”

An Tái Kháng cũng mỉm cười nói:

- Đúng vậy. Nếu ngài biết tình huống của tại hạ, như vậy khẳng định cũng biết đại ca của ta mất tích mất tích đã lâu, cho nên xin tha thứ cho ta vừa nghe được tin tức của đại ca liền vội vã đến hỏi thăm ngài.

An Tái Kháng đương nhiên là sẽ không nói mật vệ của mình nghe được tin tức, chỉ là nói từ quán rượu nghe được dăm ba câu, sau đó liền mạo hiểm tới đây tìm kiếm.

Áo Kỳ đã hiểu được tin tức là như thế nào để lộ, An Tái Kháng là thế nào tìm đến chính mình. Phỏng chừng là trên đường về thủy thủ đội buôn uống nhiều mà lộ ra tin tức.

Từ đây có thể thấy được chính mình đối với bản thân rất không nghiêm, thủ hạ cũng buông thả rất nhiều.

Nghĩ lại trước kia, cho dù việc làm ăn đã xong một năm đều không có một ai biết mình thế nào làm đến. Lại nhìn hiện tại thật sự là không cách nào so sánh.

Áo Kỳ tuy bởi vì An Tái Kháng mà phát hiện bản thân thiếu sót nhưng không có giận chó đánh mèo, ngược lại rất tán thưởng An Tái Kháng có tình có nghĩa. Không có mấy người hưởng thụ vinh hoa phú quý nghe tin tức anh em kết nghĩa không biết thật giả có thể lập tức bằng lòng vứt bỏ hết thảy, tự mình mạo hiểm tới nơi hoang dã tìm kiếm.

Hắn rất là ôn hòa cười nói:

- Nguyên lai các vị còn không biết Khang Tư đại nhân ở nơi nào. Thật may chúng ta sắp phải về cảng Thanh Hương. Đó là cảng trong lãnh địa Khang Tư đại nhân, như vậy để đội thuyền của ngài cùng đi thôi.

An Tái Kháng thấy mục tiêu đã đạt được lập tức nhẹ nhàng thở ra, ra hiệu cho thuộc hạ truyền tin tức.

Đội thuyền bắt đầu chạy, Áo Kỳ và An Tái Kháng hai người vừa uống trà ăn điểm tâm, vừa nói chuyện phiếm.

Hai bên đầu tiên là tôn sùng năng lực buôn bán của nhau, sau đó mới bắt đầu thổ lộ tâm tình.

Áo Kỳ đầu tiên thở dài nói:

- An Tái Kháng đại nhân. Thái độ làm người cùng bản lĩnh của ngài không cần phải nói. Mà đại ca của ngài lại là một đại nhân vật tuyệt đối làm cho người ta phải kinh ngạc! Ngài biết không? Hắn từ trong gió lốc thoát hiểm, chỉ bằng vào ba tên thuộc hạ chỉ trong thời gian ngắn ngủi không đến một năm đã khống chế một Bá tước lĩnh ở Tuyết quốc này. Thật sự làm cho người ta phải bội phục.

- Ồ! Ngài cũng không nên coi thường Bá tước lĩnh bên này. Theo diện tích mà nói thì hoàn toàn có thể bằng hai tỉnh của Duy Nhĩ Đặc chúng ta. Đổi lại là ta, tuyệt đối không có khả năng đạt tới thành tích như vậy.

Áo Kỳ nói đến đây, phát hiện vẻ mặt An Tái Kháng không thay đổi, không khỏi có chút kỳ quái nói:

- Thế nào? Vẻ mặt ngài không có bất kỳ vẻ giật mình nào, chẳng lẽ ngài không biết rằng đại ca ngài cực kỳ lợi hại sao?

An Tái Kháng nhún nhún vai, rất lơ đễnh cười cười:

- Ha ha! Đại ca của ta cho tới nay đều mạnh mẽ tới mức làm cho người khác không có lời để nói. Ta cũng đều quen rồi.

Lời này vừa nói ra, tròng mắt Áo Kỳ thiếu chút nữa lòi ra, sau đó hai người đồng thời cười ha ha.

Dưới sự dẫn dắt của đội thuyền Áo Kỳ, bọn An Tái Kháng rốt cục đến được trấn Thanh Hương.

An Tái Kháng đứng ở đầu thuyền nhìn bến cảng phía xa. Vốn còn tưởng rằng bến cảng này sẽ cực kỳ đơn sơ, không nghĩ tới bến cảng tuy nhỏ nhưng đều được xây dựng bằng đá. Từ điểm này cũng biết được bến cảng này mất bao nhiêu công sức để xây dựng nên.

- Ha ha! Tuy rằng ta rất muốn đem công lao xây dựng bến cảng này đổ lên người Khang Tư đại nhân. Đáng tiếc đây lại không phải là công lao của Khang Tư đại nhân. Phải biết rằng địa phương này trước khi Khang Tư đại nhân đến đây, khoản thu nhập thêm duy nhất của bọn họ chính là tiếp đón hải thương chúng ta mà thôi.

Áo Kỳ giới thiệu lịch sử của cảng Thanh Hương.

- Tin tưởng về sau cảng Thanh Hương khổng lồ sẽ là công lao của đại ca ta!

An Tái Kháng vẻ khẳng định nói.

“Xây dựng một bến cảng lớn cần nhân công kỹ thuật, vật liệu đá, sức người. Mà phương pháp giải quyết những chuyện phiền toái này chính là tiền tài. Đánh giặc, quản lý địa phương có lẽ không phải những công việc sở trường của mình, nhưng nói đến kiếm tiền dùng tiền, mình ở hệ thống Khang Tư tự xưng là thứ hai vậy thật sự không ai dám xưng thứ nhất.”

Nhìn vẻ mặt An Tái Kháng, Áo Kỳ nhíu nhíu mày.

“An Tái Kháng này phỏng chừng là chuyên môn kiếm tiền cho Khang Tư. Có An Tái Kháng này ủng hộ, Khang Tư ỷ lại vào bản thân mình sẽ bị hạ xuống vài mức. Tuy nhiên nghĩ đến chính mình không ngờ lại sợ hãi một đội buôn nhỏ mang phiền toái đến cho mình lại có vẻ quá mức cẩn thận.” Áo Kỳ không khỏi cười nói:

- An Tái Kháng đại nhân. Không biết ngài có đội buôn phụ thuộc không?

Trái tim An Tái Kháng đập mạnh, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc:

- Đội buôn phụ thuộc? Là đội buôn tồn tại phụ thuộc vào đội buôn của mình?

Áo Kỳ giải thích nói:

- Không. Không. Đội buôn tồn tại dựa vào đội buôn của mình chính là đội buôn phụ thuộc, thuộc loại buôn bán nhỏ việc nhỏ nghe lệnh việc lớn chính mình quyết định mà thôi. Đội buôn phụ thuộc mà ta nói, kỳ thật chính là một phân hội bên dưới mà thôi. Loại đội buôn này bình thường có hai loại. Một loại là người ta viết tên ngài nhưng đội buôn có người khác đảm nhiệm. Một loại là hoàn toàn từ một người thành lập đội buôn chỉ là ngầm ký một phần văn kiện chứng minh tài sản phân chia. Ở bên ngoài xem ra đội buôn này không có liên hệ gì với ngài.

- Ồ! Đội buôn như vậy có cái lợi gì?

An Tái Kháng vẻ mặt cực kỳ tò mò hỏi:

- Vì sao phải thành lập đội buôn như vậy? Tập trung tất cả tài chính để phát triển đội buôn trực tiếp lệ thuộc vào mình không phải tốt hơn sao?

- Ha ha! Bình thường đội buôn đều là tập trung tài chính ở đội buôn của mình. Nhưng là có dã tâm muốn hô phong hoán vũ ở Duy Nhĩ Đặc thì nhất định phải có đội buôn phụ thuộc. Đặc biệt là cái loại đội buôn không phải của ngài nhưng toàn bộ đội buôn lại hoàn toàn nghe lệnh.

Áo Kỳ cười tủm tỉm nhìn An Tái Kháng.

An Tái Kháng mày nhướn lên, kinh ngạc nói:

- Là vì quyền khống chế bến cảng?

Áo Kỳ mỉm cười gật đầu:

- Đúng vậy. Vì tránh xuất hiện tình huống một nhà độc quyền lớn mạnh, những người khác toàn bộ trở thành phụ thuộc, Duy Nhĩ Đặc đặt ra quy định chỉ có đội buôn có đăng ký ở bến cảng mới có quyền bỏ phiếu. Hơn nữa vì tránh cho một đội buôn ở tất cả các bến cảng đăng ký, bọn họ lại đặt ra quy tắc một đội buôn chỉ có thể đăng ký một bến cảng.

- Hai quy tắc này liền hạ chế một đội buôn cho dù có lớn mạnh thế nào cũng chỉ có thể khống chế một bến cảng. Cũng bởi vì như vậy cho nên mới xuất hiện dạng đội buôn phụ thuộc che giấu tai mắt người khác.

- A! Nói như vậy, bến cảng Duy Nhĩ Đặc chẳng phải đều bị những đội buôn lớn khống chế?

An Tái Kháng bộ dáng khiếp sợ hỏi.

- Làm sao xảy ra loại chuyện này được!

Áo Kỳ cười lắc đầu:

- Đầu tiên, loại thứ nhất thuộc về loại đội buôn treo đầu dê bán thịt chó. Một khi vào đăng ký ở bến cảng khác, những đội buôn cảng đó khẳng định sẽ liên hợp lại tiến hành chèn ép khiến cho ngươi căn bản không kinh doanh được gì. Mà không có kiếm được tiền thì cũng không có quyền bỏ phiếu. Ngài nghĩ lại, ngay cả quyền bỏ phiếu đều không có, còn nghĩ đạt được quyền khống chế bến cảng sao?

- Không phải còn có một loại đội buôn phụ thuộc khác sao? Loại đội buôn này hẳn là có thể đạt được mục đích đúng không?

Đội buôn An Tái Kháng chính là sử dụng loại phương pháp này. Sự thật đến hiện tại hắn đều không phát hiện vấn đề cho nên thực sự muốn xem đại nhân vật Áo Kỳ này đánh giá thế nào.

Áo Kỳ gật đầu nói:

- Loại đội buôn này quả thật có thể đạt được mục đích. Bởi vì nó cực kỳ bí mật, trừ bỏ người trong cuộc người ngoài căn bản không biết đội buôn này có quan hệ với ai, cho nên muốn đả kích cũng không đả kích được.

- Ồ! Như vậy không phải là rất nhiều đội buôn lớn đều lựa chọn phương pháp này? Áo Kỳ đại nhân cũng nhất định có được đội buôn như vậy đúng không?

An Tái Kháng cười nói. Hắn không cho rằng đội buôn lớn như Áo Kỳ lại không có loại đội buôn phụ thuộc này.

- Không có. Đội buôn của ta là loại có người sở hữu rõ ràng.

Nói đến đây không biết Áo Kỳ nghĩ đến cái gì, đột nhiên trở nên chua xót.

- A! Vì sao? Như vậy đội buôn sẽ bị người chèn ép!

An Tái Kháng tò mò hẳn lên. Hắn thật không nghĩ tới đội buôn lớn như Áo Kỳ không ngờ lại lựa chọn loại phụ thuộc này. Chẳng lẽ hắn không sợ bị người chèn ép?

Áo Kỳ bất đắc dĩ nói:

- Ài! Không phải không muốn lựa chọn loại đội buôn phụ thuộc. Nhưng là đội buôn như vậy trên pháp lý cùng với đội buôn bản bộ hoàn toàn không có vấn đề gì. Hơn nữa để tránh bại lộ, nguồn gốc tài chính và chiêu mộ nhân viên đều là chủ đội buôn tự tiến hành. Chỉ có như vậy đội buôn mới không bị người tra ra chi tiết. Nhưng như vậy đội buôn cũng hoàn toàn trở thành phụ thuộc vào chủ nhân đội buôn nào đó.

- Lúc đầu một đoạn thời gian còn tốt, hắn cần sự giúp đỡ của ngươi mới có thể giữ vững chỗ đứng. Cho nên khoảng thời gian phát triển này, chủ nhân đội buôn vẫn còn dựa theo mệnh lệnh của đội buôn bản bộ làm việc. Nhưng chờ khí hắn cứng cáp hắn sẽ tự nhiên theo đuổi ích lợi của bản thân. Mệnh lệnh của ngươi phù hợp lợi ích của hắn thì hắn nghe theo, không phù hợp làm như không nghe, thậm chí còn bật ngược lại.

- Nói cách khác, ngươi bỏ tiền bỏ sức kết quả ngược lại tạo kẻ địch cho bản thân! Cho nên hành vi mất nhiều hơn được như vậy cũng càng ngày càng ít người sử dụng.

An Tái Kháng trợn tròn mắt. Không ngờ bởi vì nguyên nhân này mà không muốn có được đội buôn phụ thuộc như vậy? Hắn có chút chần chờ nói:

- Như thế nào nghe giống như là đội buôn như vậy muốn phản liền phản? Chẳng lẽ không thể sử dụng thủ đoạn theo dõi khống chế? Như là phái người theo dõi, giam người nhà của hắn, đưa người vào làm mất quyền lực… đều được mà!

Áo Kỳ giải thích nói:

- Ha ha! Những thủ đoạn này đương nhiên có thể sử dụng. Nhưng đội buôn trên biển quyền làm việc hàng ngày nằm trong tay chủ đội buôn. Người hơi chút thông minh chỉ cần theo dõi những người hắn nghi ngờ cùng với những người không phục tùng muốn làm mất quyền lực đó phái đi đến nơi cướp biển hoành hành không phải là xong sao. Một lần không được thì hai lần, vừa dễ dàng lại vừa hợp pháp tiêu diệt tai họa ngầm. Chỉ cần chủ đội buôn có ý đồ khác, đội buôn bản bộ cho dù phái bao nhiêu người tới đều có đi không về.

- Mà chuyện giam người nhà, nếu đối phương là người nhẫn tâm vậy một điểm thật sự uy hiếp đó sẽ không có, ngược lại sẽ mang đến tai họa cho người nhà mình.

Nghe xong lời này, An Tái Kháng lại mê hoặc:

- Chẳng lẽ không thể trực tiếp khống chế chủ đội buôn? Tâm hắn có độc không để ý sự chết sống của người nhà thì thế nào cũng phải quan tâm sự sống chết của chính mình chứ?

Áo Kỳ có chút quái dị liếc mắt nhìn An Tái Kháng. Một người thoạt nhìn khôn khéo thế nào hiện tại lại cảm thấy có vẻ ngu ngốc?

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn thẳng thắn nói:

- Ngài cũng biết đội buôn Duy Nhĩ Đặc chúng ta vừa đăng ký lập tức có thể đạt được số lượng một trăm tên hộ vệ thấp nhất. Tuy rằng có thể đưa người của mình vào đám hộ vệ này nhưng bởi vì thủ đoạn đưa người đi tìm chết, có thể khiến cho những người có ý đồ không bao lâu sẽ thay đổi chủ nhân. Như vậy làm sao còn khống chế được đối phương!

An Tái Kháng vẻ mặt học hỏi nhưng trong lòng vui như nở hoa.

“Thực sự cho ta là ngu ngốc sao? Chẳng lẽ ta không biết rằng thành lập đội buôn phụ thuộc không thể khống chế như vậy tương đương với chuyện đưa tiền cho người ta sao?”

“Hừ! Các ngươi làm không được không có nghĩa là người có mật vệ như ta làm không được. Có mật vệ theo dõi, đám người phía dưới kia ai dám có ý phản? Chỉ một sự khác thường chẳng những làm hắn mất mạng còn có thể thần không hay quỷ không biết bắt cóc toàn bộ già trẻ lớn bé nhà hắn!”

“Như vậy xem ra chỉ cần số lượng mật vệ có thể duy trì, cho dù đội buôn nhiều đến mức nào cũng đều có thể thành lập được. Như vậy tiếp tục sớm muộn sẽ có một ngày toàn bộ Duy Nhĩ Đặc đều sẽ bị đội buôn của mình khống chế. Nếu mình có thể nhìn thấy được cảnh như vậy thật tốt biết bao!”

Hai người lại tán gẫu vài câu, đợi cho đến khi cầu thang thật lớn đẩy tới hai người mới ngừng nói chuyện mà xuống thuyền.

Dưới sự bảo vệ của đám mật vệ, An Tái Kháng đã đứng trên mặt đất Tuyết quốc.

An Tái Kháng dùng sức dậm một cái lên đất, vui mừng hớn hở nói với mật vệ:

- Ha ha! Không biết tại sao bước trên mảnh đất này nhưng không có chút cảm giác nơi đất khách nào cả!

Mật vệ cũng cười nói:

- Đại nhân! Nơi này là lãnh địa của chủ thượng, như thế nào lại có cảm giác nơi đất khách đây?

- Ha ha! Đúng vậy. Nơi này là lãnh địa của đại ca ta, cũng là nơi của chúng ta!

Sau khi An Tái Kháng nói xong lời này, tâm tính lập tức thay đổi. Sau khi nhìn tình hình bốn phía, trong đầu suy nghĩ làm thế nào kiến thiết, làm thế nào xây dựng thêm công trình.

Tuy rằng An Tái Kháng nhìn đông nhìn tây nhưng lực chú ý phần lớn vẫn tập trung trên người Áo Kỳ. Chỉ thấy Áo Kỳ cùng một người trung niên ăn mặc kiểu quan viên quản lý bến cảng vẻ mặt tươi cười nói vài câu, sau đó chỉ về hướng An Tái Kháng. An Tái Kháng thậm chí nhìn thấy tên quan viên kia khi nhìn mình vẻ mặt phức tạp trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, hoài nghi, kinh ngạc.

Áo Kỳ giới thiệu tên quan kia với An Tái Kháng, An Tái Kháng biết đối phương là quan viên phụ trách quản lý bến cảng.

Tên quan kia có vẻ chần chờ nói:

- Vị đại nhân này. Thân phận của ngài chỉ có điện hạ mới có thể xác nhận cho nên xin thứ cho hạ quan thất lễ.

An Tái Kháng có chút vội vàng nói:

- Không sao. Đúng rồi. Đại ca của ta, cũng chính là Khang Tư đại nhân của các ngươi hiện ở nơi nào? Ta hy vọng có thể nhanh chóng gặp mặt anh ấy!

Quan viên bến cảng còn chưa kịp trả lời thì Áo Kỳ giành trước nói:

- Ta biết Khang Tư đại nhân ở đâu. Vừa lúc ta cũng muốn đi chào hỏi Khang Tư đại nhân, không bằng chúng ta cùng đi?

Nói xong, Áo Kỳ vẫy tay một cái, một chiếc xe ngựa to nặng có vẻ xa hoa chạy tới.

An Tái Kháng cũng không khách sáo, lại càng không sợ cái gì. Bên người có mười mấy mật vệ bảo vệ, đi đâu cũng không phải sợ cái gì cả.

Theo đường lớn bến cảng, xe ngựa đi nhanh tới trấn Thanh Hương. An Tái Kháng đã biết đại ca của mình vừa mới một lần đánh lùi ba lãnh địa cùng lúc xâm lấn, hiện tại đang ở tòa thành Bá tước Bỉ Khắc chúc mừng thắng lợi. Cho nên hắn cũng không có hứng thú gì dừng lại ở trấn Thanh Hương, khối lãnh địa thứ nhất của đại ca ở Tuyết quốc này.

Theo xe ngựa đi qua càng ngày càng nhiều thành trấn, An Tái Kháng càng ngày càng tò mò. Chờ sau khi lại đi qua một thành trấn, An Tái Kháng không kìm nổi hỏi:

- Áo Kỳ đại nhân. Không biết ngài có biết tại sao dân chúng trên đường chúng ta đi qua lại vui mừng như vậy? Xem biểu tình của bọn họ, hẳn không bởi vì nguyên nhân đại ca Khang Tư đạt được thắng lợi.

Áo Kỳ nhướn mày nói:

- Lợi hại! Người bình thường căn bản không thể phân biệt được.

An Tái Kháng cười cười:

- Kỳ thật cũng rất đơn giản. Bất kể thủ lĩnh bên trên đạt nhiều thắng lợi cùng vinh dự, dân chúng phía dưới chỉ là vui mừng náo nhiệt mà cũng không thật tình vì bên trên thắng lợi cùng vinh quang mà hoan hô, cho dù có được lòng người thế nào cũng vậy. Mà đại ca Khang Tư tuy rằng đã đạt tới mức không phù hợp quy luật, nhưng ta không thể tưởng được chỉ một năm như thế nào cũng không có khả năng chiếm hết lòng dân. Cho nên ta phỏng chừng còn có nguyên nhân khác mới khiến cho dân chúng hân hoan như vậy.

Áo Kỳ hơi chút suy nghĩ nhìn An Tái Kháng cười nói:

- Ngài là một người tâm tư tỉ mỉ, đừng trách ta mới quen mà nói lời thực. Ngài quả thật không thích hợp làm thủ lĩnh một tổ chức, tuy nhiên lại rất thích hợp làm quản gia trong tổ chức này. Con người, quan trọng nhất là phải biết rõ mình nằm ở địa vị nào, bằng không nếu cưỡng cầu thì lại là một hồi tai nạn.

An Tái Kháng ngẩn người. Áo Kỳ này giống như coi mình là người trong nhà bằng không lời này khẳng định sẽ không nói với một người chỉ mới gặp một ngày. Đối với Áo Kỳ quan tâm mình như vậy, An Tái Kháng mỉm cười gật gật đầu nói cảm ơn.

Áo Kỳ cười nói:

- Ha ha! Đột nhiên cảm thán một chút, phát hiện tâm tính của mình đã biến già rồi. Ồ! Ngài hỏi dân chúng vì sao lại vui mừng như điên vậy? Rất đơn giản. Đại cả ngài, Khang Tư đại nhân đã chia toàn bộ tiền thưởng trận chiến này, chẳng những chia cho quý tộc cùng quân đội, mà còn chia cho toàn bộ dân chúng tầng chót của Bá tước lĩnh một phần tiền thưởng. Bởi vậy nên đám dân chúng được lợi ích mới vui mừng như vậy. Nhìn thấy không, có phải rằng cảm thấy dân tâm kỳ thật cực kỳ dễ khống chế?

- Toàn bộ người Bá tước lĩnh đều được chia tiền thưởng? Đại ca Khang Tư lần này thắng lợi được rất nhiều lợi ích hay sao?

An Tái Kháng nhìn đám dân chúng bên ngoài vui mừng ca hát nhảy múa nói.

Dọc đường mình nhìn thấy dân chúng đều hơn vạn người, toàn bộ Bá tước lĩnh ít nhất có mấy chục vạn người. Có thể khiến cho nhiều người như vậy cười vui, vậy khoản tiền thưởng này hẳn là khổng lồ đến kinh người.

- Rất đơn giản. Lương thực, tráng đinh nhân khẩu của ba Bá tước lĩnh đối địch với đại ca ngài bị hắn dọn sạch bảy, tám phần. Nhưng lại không chỉ có thế, ba cái kho phủ lĩnh chủ Bá tước phái binh xâm lấn không ngờ bị dọn sạch sẽ thần không hay quỷ không biết. Thật không biết đại ca ngài làm như thế nào. Ta nghe nói đám vệ binh bảo vệ kho vì thế mà gặp vận xui, bị Bá tước đại nhân tức đến mức gần như vỡ mạch máu nhốt sạch vào trong tù. Nếu không phải đại ca ngài đưa những đồ lấy được của đám Bá tước kia để làm phần thưởng, chỉ sợ ai cũng không biết đây là đại ca ngài làm. Thật không rõ đại ca ngài vì sao tự bộc lộ chi tiết như vậy?

Áo Kỳ có chút nghi hoặc nói.

An Tái Kháng nghĩ đến mật vệ đại ca mang theo bị gió lốc cuốn cùng hạ mật vệ đặc biệt, phỏng chừng việc này chính là bọn họ làm. Về phần vì sao làm vậy? Rất đơn giản, để đe dọa người khác mà thôi.

Ý đe dọa là nhìn xem ta có thể thần không hay quỷ không biết dọn sạch kho của ngươi, đương nhiên càng có thể thần không hay quỷ không biết cắt hết đầu toàn bộ già trẻ lớn bé nhà ngươi đi!

“Phỏng chừng người hơi chút đầu óc đều hiểu được điều này, không ngờ Áo Kỳ này lại hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy. Hắn như vậy thật sự là muốn thử mình hay là muốn mê hoặc mình?”

“Ài! Cùng đám quỷ khôn khéo này tiếp xúc thật sự rất mệt mỏi. Mỗi một câu đều có hàm ý sâu xa.”

An Tái Kháng không trả lời câu hỏi của Áo Kỳ, mà chỉ vào một tòa thành xa xa hỏi:

- Đó chính là tòa thành Bá tước Bỉ Khắc?

- Đúng vậy!

Áo Kỳ nói đến đây, chú ý tới vẻ mặt An Tái Kháng cùng đám mật vệ đều kích động hẳn lên, trong lòng không khỏi thở dài. Khang Tư quả thật may mắn, chẳng những anh em kết nghĩa từ ngàn dặm xa xôi tới tìm, mà thuộc hạ của hắn vẫn có thể giữ trung thành như vậy. Thật sự làm cho người ta hâm mộ.

Tuy nhiên Áo Kỳ rất nhanh liền bình tĩnh lại tâm tình có chút đố kỵ. Hắn biết rõ người và người không thể so sánh, giữ tâm tính bình thường là quan trọng nhất.

Áo Kỳ tâm tình khôi phục, chuẩn bị thưởng thức một cảnh tượng cảm động người thân gặp nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.