Giang Sơn Không Yêu, Yêu "Thái Giám"

Chương 3




Nơi bến cảng quân sự lớn nhất Đông Nam ngũ tỉnh, giờ phút này tất cả chiến thuyền của Đông Nam phủ Đại đô đốc đều đã xuất cảng, ở trên biển xếp thành đội hình chào đón.

Tuy nhiên, đây chỉ là hình thức cho người ngoài xem, thực ra thủy binh trên chiến thuyền, tất cả đều được các sĩ quan ra nghiêm lệnh tập trung tinh thần chuẩn bị tùy thời có thể phát đông công kích chiến đấu.

Những thủy binh trên thuyền cùng tất cả sĩ quan đều biết rõ mình lần này đối mặt với ai, đối với loại người muốn tranh đoạt quyền lực trong tương lai này, những người ở đây đều không có bất cứ hảo cảm nào.

Thủy binh xuất thân bản thổ đế quốc không cần phải nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không phục tùng một thủ tướng xa lạ thuộc ngoại hệ, mà thủy binh xuất thân bán đảo Phi Ba, cũng không thích tên nhị đệ của chủ công này, kỳ thực chỉ là một trong những gia thần của Lôi gia trở thành chủ công mới của mình.

Thực ra nói đến cũng bởi, Áo Kha Nhĩ vì sao không thể phát huy thân phận nhị đệ của Khang Tư đến mức tận cùng, đạt được sự tán đồng của thủ hạ Khang Tư, một là bởi tính chân thực không cao, hai là địa vị không cao, ba là không có lập được công lao gì lớn.

Chỉ cần nghĩ tới Áo Kha Nhĩ ở bán đảo Phi Ba nhiều thời gian như vậy, cũng chỉ là một gia thần trung cấp, cũng hiểu rõ Áo Kha Nhĩ có tiếng nói thấp như thế nào.

Một người không danh tiếng không địa vị như vậy, hơn nữa thân phận huynh đệ chủ công cũng chỉ là kết bái, muốn bằng vào một thân phận như vậy chiếm được quyền lãnh đạo thế lực của chủ công sao?

Nằm mơ!

Bởi vì những nguyên do này, cho nên thành viên cao thấp của phủ Đại đô đốc, đối với Áo Kha Nhĩ không có một tia hảo cảm nào, cũng không trách bọ họ có hành động chuẩn bị chiến đấu như thế.

Trên bến cảng tập trung nhân viên quân chính phủ đô đốc, chẳng những không có không khí khẩn trương đề phòng như những binh lính, cũng không có loại kính cẩn nghênh đón quyền quý gì, ngược lại ngoại trừ mấy người đứng thẳng yên lặng không hé răng ra, những người khác toàn bộ đều là nhóm ba nhóm năm tụ tập cùng một chỗ tán gẫu.

Hơn nữa, mấy người bất động, chính là Tương Văn, Liễu Thanh Dương, Bỉ Khố Đức.

Ba người này tuy rằng cũng không vui lòng nghênh đón Áo Kha Nhĩ, nhưng ai kêu đối phương có được thân phận nhị đệ chủ công chứ? Nếu không nghênh đón, có chút hương vị không để chủ công vào mắt rồi.

Tuy ràng chủ công mất tích, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều lấy danh nghĩa chủ công tập trung một chỗ, bọn họ làm sao có thể tự vả vào miệng mình được đây?

Về chuyện đám thủ hạ lo lắng đối phương đoạt quyền, ba người bọn họ lại căn bản không lo lắng như vậy.

Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, hiện tại phủ Đại đô đốc nhiều cơ cấu như vậy, đều là chế ước với nhau, đoàn kết với nhau, bất cứ một cơ cấu nào cũng chỉ có khả năng hoạt động trong phạm vị của mình.

Trừ khi Khang Tư một lần nữa xuất hiện, bằng không ai cũng đừng nghĩ tới một lần nữa thu hồi quyền lợi, ngay cả con trai của Khang Tư cũng không được, càng không cần nói chỉ là một anh em kết nghĩa.

Đúng lúc này, một con thuyền buồm mui trần từ trên mặt biển đi tới.

Vừa thấy lá cờ lớn có chữ Lôi trên đỉnh buồm, mọi người trên bến cảng lập tức khôi phục hàng ngũ, bày ra một thần thái trang nghiêm hành lễ với lá cờ kia.

Mà những chiến thuyền trên mặt biển lại sớm đánh tín hiệu cờ nghênh đón, đám thủy binh đều ưỡn ngực thẳng lưng, chuẩn bị bắt tay vào làm, ngẩng đầu đứng ở trên boong tàu, thoạt nhìn bề ngoài, vẻ mặt bọn họ đều là thần thái sùng kính.

Nhưng nếu nhìn thấy đám thủy binh đứng nấp phía sau, trong tay cầm vũ khí, liền biết bọn họ vẫn vô cùng đề phòng như cũ.

Đứng ở thuyền đầu tiên Áo Kha Nhĩ vẻ mặt làm bộ rụt rè mỉm cười vẫy tay với đám thủy binh đó, tuy nhiên mới hưng phấn trong chốc lát, hắn liền phát hiện ánh mắt những thủy binh đó cũng không nhìn trên người mình, mà toàn bộ tập trung ở chữ Lôi trên đỉnh thuyền kia.

Áo Kha Nhĩ thầm mắng một tiếng, nhưng vẫn như cũ tiếp tục duy trì mỉm cười vẫy tay, dù sao hắn không ngu xuẩn đến mức lập tức nghiêm mặt tỏ vẻ bất mãn được.

Khi thuyền được dẫn đường tiến vào bến cảng, Áo Kha Nhĩ ở thuyền đầu có thể dễ dàng nhìn thấy tiến đến nghênh đón mình trên bến cảng có những người nào.

Nhìn thấy những đại đầu mục như Tương Văn, Bỉ Khố Đức bộ dáng cung kính đứng đợi mình trên bến cảng, Áo Kha Nhĩ vốn đang bị đám thủy binh khiến cho có chút lo lắng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn thấy thần thái những đại đầu mục đó, hẳn là phải hoan nghênh chính mình, dù sao không có một đầu lĩnh điều hành, đối với tập thể này căn bản không có bất cứ lợi ích gì nha.

Hắc hắc, chỉ cần thừa nhận mình là tân thủ lãnh, thân phận địa vị vừa xác nhận, trên danh nghĩa hay không trên danh nghĩa cũng không tới phiên bọn họ làm chủ nữa.

Thuyền cập bến neo đậu xong, vẻ hăng hái trên mặt Áo Kha Nhĩ lập tức tiêu thất, thay vào đó là thần thái cực kỳ bi thương, sau đó giống như toàn thân vô lực, dưới sự dìu đỡ của Liệt Văn, An Đạt rời thuyền đi tới trước mặt mọi người.

Đến khi nhìn thấy Tương Văn, hắn không kìm nổi sửng sốt một chút.

Vài năm không thấy, người này vốn chỉ là một nàng hầu xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh Khang Tư, không ngờ trở nên càng thêm mỹ mạo, hơn nữa trên người lại thêm một phong phạm lãnh diễm hút hồn, Tương Văn khiến cho người khác càng nhìn càng không thể quên, nhưng lại không có bất cứ tâm tình nhìn trộm nào, thật sự là làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc nha.

Đương nhiên, sửng sốt như vậy chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Ở trước mặt những văn võ bá quan lệ thuộc trực tiếp Khang Tư này, Áo Kha Nhĩ chính là xoay chuyển giữa buồn vui lẫn lộn, cho nên mọi người căn bản nhìn không ra tâm tư của hắn là đang suy nghĩ cái gì, nhìn thấy hắn khóc không ra nước mắt, bộ dáng cực kỳ bi thương.

Tương Văn cùng Liễu Thanh Dương nhìn thấy bộ dạng Áo Kha Nhĩ khóc lóc chảy nước mắt, thần sắc đều không có biến hóa, chỉ có Bỉ Khố Đức đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong mắt hiện lên một tia thần sắc khinh bỉ, sau đó cũng khôi phục bình tĩnh.

Áo Kha Nhĩ còn đang cân nhắc mình nên biểu hiện bi thương thế nào đối với chuyện Khang Tư rời đi, còn có hồi ức cẩm tình huynh đệ thâm trầm, nhưng hắn còn chưa kịp nói, Tương Văn đã cầm đầu hô lên:

- Hoan nghênh Áo Kha Nhĩ đại nhân quang lâm địa giới Đông Nam Đại đô đốc.

Sau đó các quan viên lập tức hô theo, hơn nữa hô xong, còn có mấy thị nữ xinh đẹp tiến lên tặng hoa tươi cho Áo Kha Nhĩ.

Áo Kha Nhĩ vốn đang nghẹn ngào bị chiêu đãi như vậy biến thành một chút choáng váng, nhưng hắn lập tức hiểu được, cái đinh trong mắt không kìm nổi lộ ra một tia thần sắc ác độc.

Tới rồi tình trạng này, kẻ ngu cũng biết là người ta không chào đón mình đến đảm nhiệm thủ lĩnh, bằng không làm gì có nghi thức hoan nghênh quang lâm.

Đây hoàn toàn là coi mình như người ngoài, ngay cả thân phận nhị đệ Khang Tư cũng không thừa nhận.

An Đạt ở bên cạnh cũng không phải vô cùng ngu xuẩn, lời này của Tương Văn có ý tứ gì hắn đương nhiên hiểu rõ, chủ tử của mình có chút khó nói, mình lại có thể trực tiếp tỏ vẻ bất mãn, cho nên ánh mắt trợn lên định chửi mắng, tuy nhiên lại bị Liệt Văn vội vàng kéo ngăn lại.

Liệt Văn vừa nháy mắt, vừa chửi bậy trong lòng: " Mẹ nó! Lúc muốn ngươi thông mình thì ngươi ngu xuẩn, lúc muốn ngươi ngu xuẩn thì ngươi lại thông minh, hiện tại là lúc để ngươi nói xen vào sao?".

An Đạt tuy rằng thái độ làm người có chút ngay thẳng, nhưng cũng không phải người xem không hiểu ánh mắt người khác, bị huynh đệ lôi kéo lập tức không hé răng nữa.

Áo Kha Nhĩ không để ý đến hai thân tín của mình đang trao đổi, mà một bộ cảm khái cùng mệt mỏi nói:

- Cẩm ơn Tương Văn đại nhân hoan nghênh, Ôi! Đi theo đại ca ra ngoài phiêu bạt nhiều năm như vậy, cuối cùng về tới đế quốc, nhưng không nghĩ tới đại ca hắn lại không còn.

Nghẹn ngào một chút, Áo Kha Nhĩ rung đùi đắc ý, như là cưỡng chế bi thương tiếp tục nói:

- Ai! Đây cũng là số mệnh, tuy nhiên nếu đại ca đã mất, thân là huynh đệ của đại ca, ta cũng liền cố mà làm, không biết tự lượng sức mình đi ra gánh vác di chí của đại ca, tránh cho mất đi đầu lĩnh cả tổ chức tan rã, khiến đại ca không yên lòng. Đương nhiên, không thể thiếu những thần chúc hết dạ trung thành với đại ca như các ngươi hỗ trợ được.

Nói xong những lời này, Áo Kha Nhĩ không kìm nổi tự đắc hơn: Hừ hừ! Ngươi không thừa nhận? Lão tử liền trực tiếp mở miệng, để xem ngươi cự tuyệt thế nào!

Lời này của Áo Kha Nhĩ vừa ra, ngay cả Liễu Thanh Dương cũng thay đổi sắc mặt, càng không nói những quan viên khác.

Người này cũng thật không biết xấu hổ? Cũng không hỏi xem những người mình ở đây có đồng ý hay không đồng ý, không ngờ dám nói phải kế thừa di chí của chủ công?

Chỉ sợ hắn vốn là nghĩ tới khi gạo nấu thành cơm, trước tiên đặt mình lên vị trí này, để cho những người mình ngại ngùng không dám cự tuyệt đây!

Đương nhiên, cũng không thiếu người linh hoạt nghe ra ý tứ của Áo Kha Nhĩ, tuy nhiên những người nghe ra ngoại trừ khinh bỉ ra, đa số còn là khinh thường.

Người này nghĩ rằng phủ Đại đô đốc bởi vì không có chủ công mà sẽ tan rã sao? Nghĩ muốn làm một cái biểu tượng sao?

Xin ngươi! Không biết chi tiết chúng ta còn dám nói lung tung, còn muốn vọng tưởng trở thành thủ lĩnh, thật sự quá mức tự cho là đúng rồi?

Tương Văn không có đáp lại lời Áo Kha Nhĩ, chỉ lạnh lùng cười cười, quay đầu nói với quan liêu phía sau:

- Làm cái gì vậy? Thấy huynh đệ Lôi gia chúng ta đến đây, tại sao không đi tiếp đón bọn họ một chút? Lên thuyền nói cho bọn họ không cần khách sáo như vậy, Lôi gia là chủ thượng, Đông Nam ngũ tỉnh cũng là chủ thượng, đến nơi đây chẳng khác nào đến nhà mình, không cần giống như khách khiến cho người ta chê cười như vậy!

Nghe nói như thế tất cả người bên phía Áo Kha Nhĩ đều biến sắc.

Cái gì kêu huynh đệ Lôi gia? Đây chẳng phải là muốn chia cắt thủ hạ của mình với chính mình sao? Muốn lôi kéo người từ chính tay mình nha?

Tuy nhiên Áo Kha Nhĩ liền rất nhanh mỉm cười nhìn những thủ hạ phủ Đại đô đốc đi lên thuyền nhắn mệnh lệnh.

Hừ! Những người này nghĩ rằng thủ hạ của mình đều là người của Lôi gia sao? Ta còn không có ngu ngốc đến mức vận chuyển miễn phí người Lôi gia đến nơi này, trên những chiến thuyền đó, không phải tộc nhân của mình thì chính là những gia thần binh lính hoàn toàn thần phục mình, muốn lôi kéo bọn họ sao? Không có dễ dàng như vậy!

Cùng Áo Kha Nhĩ suy nghĩ giống nhau, binh lính có thể được hắn mang tới, không phải tộc nhân của hắn, chính là gia thần hoàn toàn đầu nhập vào hắn, thủ hạ bên phía Tương Văn lên thuyền la lên khiến cho một trận xôn xao, nhưng ngay cả một người đi theo bọn họ rời thuyền cũng không có.

Nhìn thủ hạ ủ rũ trở về bẩm báo, văn võ bá quan bên phía Tương Văn sắc mặt xanh lại.

Áo Kha Nhĩ có chút đắc ý nói:

- Ai nha! không cần phiền chư vị đại nhân, những người đó đều là người chưa thấy qua mặt các vị đại nhân, để bọn họ đổ bộ lên bờ, thấy nơi này xinh đẹp như vậy e rằng sẽ sợ tới mức chân nhũn ra, hơn nữa thuế ruộng cũng không thiếu, hay là tùy tiện cấp cho một khối thổ địa bố trí cho bọn họ là tốt lắm rồi.

Chết tiệt! Không ngờ dám muốn bằng vào những người này chiếm đoạt địa bàn? Thật sự là không biết chữ "chết" viết như thế nào mà!

Văn võ bá quan bên phía Tương Văn đối với nhị đệ chủ công dã tâm bừng bừng này, thật sự là phải chán ghét bao nhiêu thì chán ghét bấy nhiêu, hận không thể lập tức chém giết người này ngay tại đương trường.

Chỉ là, nói như vậy, chính những người mình cho dù hoàn toàn thoát ly chủ công, như vậy mới có thể đắc tội Lôi gia trên bán đảo Phi Ba được.

Phải biết rằng, hiện tại lương thực phủ Đại đô đốc đều là Lôi gia trợ giúp, trong thời đại này một khi xuất hiện nguy cơ lương thực, vậy cũng không làm được việc gì, chờ tự tan vỡ đi.

Hơn nữa quan trọng nhất là những người tới hiển nhiên đều là vây cánh của hắn, giết hắn, những binh lính trên thuyền kia khẳng định sẽ báo thù, tuy nói sẽ đánh không thắng, nhưng vùng duyên hải bị đánh cho nát bét cũng có thể khẳng định, bản thân mình nhiều kẻ thù bên ngoài như vậy, còn muốn tạo nội chiến, thật là có chút phiền toái đây.

Văn võ bá quan đương nhiên hiểu được chuyện như vậy, cũng biết hiện tại việc này không có khả năng họp thương thảo giải quyết, nhất định phải làm ra phản ứng trước, mà hiện tại có thể làm chủ, cũng chỉ có một người.

Vì thế, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Tương Văn.

Tuy rằng Tương Văn bình thường không thường xuyên tham dự sự vụ thủ các, nhưng hắn nắm trong tay hệ thống tình báo, hệ thống mật vệ, hệ thống nội vệ, đồng thời còn có quan hệ tốt đẹp với hệ thống tài chính, cũng thật sự là một đại ca lớn, chỉ cần hắn lên tiếng, thủ các không thể không đồng ý.

Tương Văn đương nhiên hiểu rõ tình huống hiện tại, cũng hiểu được địa vị chính mình, vì thế gật đầu nói:

- Nếu Áo Kha Nhĩ đại nhân cùng với binh lính dưới trướng của ngài không muốn về phủ Đại đô đốc, như vậy xin mời di chuyển đến đóng quân tại quận Văn Tân tỉnh Hải Tân đi, nơi đó có bến cảng nhỏ, các ngươi không cần rời thuyền là có thể đến đó.

Tương Văn nhẹ nhàng nói một câu, văn võ bá quan phủ Đại đô đốc tất cả đều lộ ra một vẻ vui sướng khi người gặp họa, mà bên phía Áo Kha Nhĩ thì sắc mặt rất khó coi.

Ai cũng biết, quân Văn Tân tiếp giáp với Sơn Việt Quốc, mà những người vùng núi Sơn Việt Quốc này, người nào cũng điên cuồng như quỷ vậy, bình thường không có việc gì đều chạy đến cướp bóc một phen, hiện tại hỗn loạn như vạy càng không cần phải nói, để Áo Kha Nhĩ bố trí ở nơi đó quả thực chính là mượn đao giết người nha!

Áo Kha Nhĩ vừa định kháng nghị, nhưng Tương Văn liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Nghe nói ở nơi đó có một chi quân đội vũ trang dân tộc thiểu số của đế quốc cấu kết với người vùng núi, hy vọng Áo Kha Nhĩ đại nhân có thể giúp quận Văn Tân yên ổn lại.

Lời này vừa ra, khiến cho Áo Kha Nhĩ, Liệt Văn cùng những người biết chi tiết lập tức mồ hôi lạnh ứa ra.

Người này biết nội tình của mình?

Trong lòng Áo Kha Nhĩ nổ loạn lên, hắn thực không nghĩ tới Tương Văn không ngờ lợi hại đến mức này.

Phải biết rằng, chuyện mình phái tộc nhân vào trong vùng núi, ngoại trừ tộc nhân của mình ra vốn không có bất cứ người ngoài nào biết được, mà chính những tộc nhân này, cũng hàm ý là bởi vì Khang Tư ra lệnh, ngoại trừ thân tín bên người ra, căn bản không có khả năng có người biết ý tứ mình làm như vậy.

Vì cái gì mà Tương Văn lại lại biết?

Nếu nói chính tộc nhân mình nói ra, Áo Kha Nhĩ không tin, bởi vì tộc nhân của mình là vinh nhục một thể, mình tốt bọn họ cũng tốt, mình xong đời bọn họ cũng xong đời, cho nên căn bản không có khả năng bán đứng mình nhưng Tương Văn làm thế nào biết được?

Chẳng lẽ những tên mật vệ kia của hắn lợi hại như thế?

Hay là nói, hắn căn bản cho tới bây giờ vốn không có buông tha giám thị đối với mình?

Áo Kha Nhĩ tuy rằng trong lòng bối rối không chịu nổi, nhưng trên mặt lại bình tình cảm tạ Tương Văn:

- Cảm ơn Tương Văn đại nhân chấp thuận, như vậy ta để cho binh lính thủ hạ đến quân Văn Tân trước vậy, về sau có cái gì sai phái xin cứ phân phó, dù sao ta cũng là một thành viên trong hệ thống của đại ca.

Ai cũng biết ý tứ cua Áo Kha Nhĩ khi nói lời này, cho thấy hắn tuy rằng tự lập, nhưng hắn cũng nguyện ý lộ vẻ vẫn thuộc hệ thống Khang Tư, dù sao ở đế quốc, hắn với chút người ấy nếu phải tự lập, chỉ sợ sẽ bị người tiêu diệt trước tiên.

Dù sao người có tâm vẫn cho rằng Áo Kha Nhĩ chưa từ bỏ ý định, muốn bằng số binh lực đó gia nhập hệ thống Khang Tư, như vậy hắn liền có cơ hội trở thành thủ lĩnh, tuy nhiên mọi người cũng không có thực để ý vấn đề đó.

Cho dù ngươi vào được thủ các thì sao chứ, chẳng lẽ một người ngoài đến như ngươi còn có thể khống chế toàn bộ thủ các được sao? Hiện tại thủ các, trừ khi chủ nhân sống lại, bằng không ngay cả Tương Văn cũng vô pháp khống chế toàn bộ thủ các.

Nếu hai bên đã quyết định phạm vi quyền lực cùng thế lực, như vậy không khí vốn khẩn trương liền tiêu thất, hai bên cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn.

Đương nhiên, trong đó tránh không được có chút hành vi nói trái nhìn phải tìm hiểu tình báo đối phương.

Ngay từ đầu còn không có gì, nhưng sau đó Tương Văn hỏi vài câu mấu chốt, đều khiến người bên phía Áo Kha Nhĩ mồ hôi lạnh ứa ra, bởi vì mấy vấn đề này liên quan đến những chuyện tình rất ít người mới biết được, khiến đám người Áo Kha Nhĩ biết đại bộ phận việc mình làm đều rơi vào mắt Tương Văn rồi.

Biết đây là Tương Văn cảnh cáo mình không được xằng bậy, Áo Kha Nhĩ có chút run sợ trong lòng, kinh hãi ngay cả chuyện mình thông đồng với mật giáo cũng bị Tương Văn biết, tuy nhiên Tương Văn thật ra không có nói bất cứ chuyện gì về phương diện này, khiến Áo Kha Nhĩ hơi nhẹ nhàng thở ra.

Phải biết rằng, mật giáo chính là con át chủ bài chưa lật của hắn, nếu điều này cũng để người ta biết được, vậy mình cũng không còn gì để chơi, chờ bị người biết rõ lột da hủy cốt đi.

Mật vệ!

Mình nhất định phải có được mật vệ!

Nghĩ tới Tương Văn là bằng vào cái gì mới tìm hiểu được tình hình như thế, Áo Kha Nhĩ hận không thể lập tức truyền lệnh bức bách gia tộc sĩ quan quân đội Lôi gia, cho dù có phải đắc tội với đại chúng Lôi gia, cũng phải lấy được phương pháp đào tạo mật vệ của bọn họ!

Những mật vệ đó thật sự rất hữu dụng, những ác ma ngu xuẩn kia so sánh với những mật vệ này, ngay cả rắm cũng không bằng!

Chỉ là, bức bách gia tộc sĩ quan quân đội nhất định phải cẩn thận, bằng không bị Tương Văn biết được, khẳng định trước tiên sẽ tiêu diệt chính mình.

Lúc này, Nguyên soái đại nhân đang ở xa ngắm nhìn tình hình trên bến cảng.

Hắn lão già thành tinh, vừa thấy bộ dáng hai bên ở bến cảng, cũng biết quan hệ hai bên cũng không hữu hảo, mà khi bọn hắn sau khi không biết nói những chuyện gì liền trở nên nhiệt tình hơn, cũng lập tức đoán ra bọn họ đã thỏa hiệp xong với nhau.

Đối với nhận thức này, Nguyên soái đại nhân không khỏi cười.

Nội bộ có chia rẽ, vậy tốt lắm rồi. Khổ sở mình còn muốn phá hư nhị đệ Khang Tư đăng vị, lại quân mất phủ Đại đô đốc đã tự thành một thể, căn bản sẽ không chấp nhận người ngoài lãnh đọa, xem ra đúng là quan tâm quá sẽ loạn.

Cũng theo lý đó, hắn một Nguyên soái đế quốc khẳng định cũng sẽ không được bọn họ để vào mắt, muốn khống chế bọn họ, hoàng đế bệ hạ cũng quá coi trọng một lão già như hắn rồi.

Tuy nhiên, mình ước thúc bọn họ không nên đầu nhập vào ngoại tộc hoặc bị ngoại tộc khống chế, thậm chí dẫn đường cho bọn họ tấn công ngoại tộc đang như hổ rình mồi xung quanh còn có chút cơ hội, tuy nhiên còn phải xem đám người kia mua hay không mua nét mặt già nua của mình.

Trên bến cảng, Liệt Văn nhìn bốn phía một chút, phát hiện bên cạnh đều là thân tín của mình, mà chủ công đang cùng Tương Văn và đám người quyền quý phủ Đại đô đốc nói chuyện phiếm, căn bản không có người nào chú ý tới mình, lập tức nhân cơ hội nói nhỏ với một thủ hạ bên cạnh:

- Đi! Phái người truyền lệnh cho bên kia chuẩn bị chiến tranh cho tốt.

Nhìn không chớp mắt cho đến khi tên thủ hạ không khiến cho bất cứ người nào chú ý tới lui ra, Liệt Văn mới nhẹ nhàng thở ra, mà An Đạt vẫn chú ý bọn họ tò mò tiến sát lại, huých hắn một cái, thấp giọng nói:

- Có phải sắp chiến hay không? Mẹ nó, ta đã sớm chịu bọn họ đủ rồi, để xem nhất định phải lăng nhục tên đê tiện kia đến chết!

Nói tới đây, An Đạt đã hưng phấn dị thường.

Liệt Văn vốn đang muốn gật đầu, nhìn thấy ánh mắt An Đạt không có hảo ý không ngờ nhìn đúng Tương Văn, không khỏi vội vàng thấp giọng mắng:

- Ngu ngốc! Ngươi nghĩ bậy bạ cái gì? Chúng ta phải đánh chính là nhằm vào người Sơn Việt bên kia.

Đối với tên An Đạt này, Liệt Văn thật sự phi thường buồn rầu, người này có khi rất thông minh, có khi rất ngu ngốc, cũng không biết có phải hắn giả bộ cho người khác nhìn hay không, không ngờ đĩnh đạc lộ vể muốn xuống tay với phủ Đại đô đốc, cũng không nghĩ xem mình mới có bao nhiêu người, người ta có bao nhiêu người.

Có lẽ ngay từ đầu có thể là bởi vì đánh bất ngờ khiến đối phương tổn thất thảm trọng, thậm chí còn có thể giết chết những thủ lĩnh như Tương Văn kia, nhưng người ta là chế độ thủ các, sẽ không bởi vì một thủ lĩnh bị chết mà cả hệ thống tan vỡ.

Nói không chừng những lãnh đạo khác kia, còn ước gì có người thay bọn họ quét dọn đối thủ ấy chứ, sau đó hiển nhiên chính là tiêu diệt địch nhân rõ ràng này, hoàn thành nhiệm vụ báo thù, hợp lý lại hợp pháp chiếm cứ vị trí thủ lĩnh đang bỏ không kia.

- A? Sơn Việt bên kia? Sao lại thế?

An Đạt phát hiện mình đoán nhầm chủ ý, không khỏi tò mò hỏi.

- Rất đơn giản, chúng ta trước kia bố trí chút nhân thủ đợi ở phía Sơn Việt, người Sơn Việt cũng không thèm để ý, nhưng phát hiện chúng ta nhiều người như vậy di chuyển địa điểm tới đóng quân tại quận Văn Tân, người Sơn Việt tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý đến, chúng ta liền tiên hạ thủ vi cường, trước tiên khai thác cho chúng ta một cơ sở an toàn, có cơ sở rồi sau đó làm gì cũng có chút dễ dàng hơn.

An Đạt đột nhiên rất thông minh hỏi:

- Quân Văn Tân bởi vì tiếp giáp Sơn Việt Quốc nên rất nghèo khó, chúng ta lấy nơi đó làm cơ sở tại đế quốc, có thể không lý tưởng hay không?

Đối với biểu hiện khi hay khi dở của An Đạt, Liệt Văn cũng đã sớm quen thuộc nên cũng không thèm để ý, tùy ý hỏi:

- Bằng không thì thế nào? Ngoại trừ địa phương này, địa phương khác phủ Đại đô đốc nguyện ý cấp cho sao? Đừng quên hiện tại chúng ta cũng không có bản lĩnh tự quyết định cơ sở ở địa phương nào!

Nói đến đây, Liệt Văn ngắm nhìn bốn phía một chút, sau đó thấp giọng nói:

- Ngươi cũng đừng tưởng rằng Sơn Việt Quốc đều là vùng núi nghèo khó, đừng quên tin tức do người chúng ta bố trí ở đó báo cáo lại, không nói bọn họ sơn sản phong phú, chỉ riêng ý thức những bộ lạc người miền núi không có quốc gia, cũng đủ để cho chúng ta cắn nuốt bọn họ phát triển chính mình.

Cho nên, đừng thấy địa phương đó hiện tại rất nghèo nàn, nhưng chờ chúng ta đứng vững chân, sơn sản cuồn cuộn không ngừng tới cùng sơn binh cường hãn có thể khiến thực lực chúng ta mạnh lên mấy lần đó.

Đúng lúc An Đạt muốn nói gì, tất cả mọi người thấy một kỵ binh trên lưng cắm một cờ phiên hiệu trinh sát quất ngựa chạy lại nơi này, các quan nhỏ bên cạnh lập tức né tránh, mà phỏng chừng toàn bộ đại quan đều tiến gần lại phía Tương Văn, An Đạt, Liệt Văn nháy mắt với nhau, lập tức cũng tiến lại gần hơn.

Kỵ binh đi tới trước mặt Tương Văn, trở mình xuống ngựa, quỳ xuống hô:

- Báo! Quân tình khẩn cấp!

Tương Văn cùng những người bên mình nhìn ba người Áo Kha Nhĩ một chút, phát hiện bọn họ căn bản không có ý rời đi, không khỏi mặt nhăn mày nhíu.

Chết tiệt! Cũng quá không có mắt rồi, đây là tình báo phương bắc chúng ta, ngươi là một người ngoài không ngờ đĩnh đạc đứng nghe?

- Nói đi.

Tương Văn thấy Áo Kha Nhĩ không có ý nhượng bộ, hơn nữa kỵ binh kia lại có thần thái rất vội vàng, nhíu mày lại, phân phó cho kỵ binh nói.

Nhưng mà, trong lòng hắn lại không kìm nổi chửi loạn lên, tuy nhiên đối tượng chửi loạn cũng không phải Áo Kha Nhĩ, mà là thủ các do một tay hắn sáng lập kia.

Nguyên nhân chính là, những người này nhìn thấy mỗi lần mật vệ xuất hiện đều lén lút truyền tin tình báo cho Tương Văn, chính mình lại căn bản không biết chút tin tức gì, chỉ có thể thông qua miệng Tương Văn mới có thể là người thứ hai biết được tin tức, không khỏi phi thường bất mãn, cho nên ngày trước mãnh liệt yêu cầu tình báo quân chính quan trọng, mật vệ phải nói ra với các nhân viên thủ các này.

Không muốn bởi vì một chuyện nhỏ này khiến cho nội chiến, Tương Văn đành phải thỏa hiệp, vì thế xuất hiện hệ thống mật vệ trinh sát không cần che mặt, kỵ binh này chính là một thành viên thuộc hệ thống này, cũng mới có chuyện cái cọc ngày hôm nay.

Được người lãnh đạo trực tiếp cho phép, kỵ sĩ lập tức bẩm báo:

- Rõ! Hôm nay nhận được tin tức, bát đại thổ phỉ đã tạo thành liên quân, chuẩn bị đánh vào Đông Nam ngũ tỉnh chúng ta.

- Cái gì?

Tất cả những người chỉ đạo tình hình đều thần sắc khiếp sợ, chỉ có những người ngoài như Áo Kha Nhĩ có chút nghi hoặc trợn mắt nhìn một chút.

Áo Kha Nhĩ nháy mắt, An Đạt, Liệt Văn lập tức lôi kéo toàn bộ đám quan viên hỏi thăm tin tức.

Bẩm báo quân tình trước nơi đông người, tuy rằng thanh âm có chút nhỏ, nhưng người lỗ tai minh mẫn vẫn có thể nghe thấy, những người này thấy bốn phía đều là người một nhà, cũng liền không để ý nói ra, vì thế lập tức tin bát đại thổ phỉ chuẩn bị tiến công Đông Nam ngũ tỉnh truyền khắp toàn bộ bến cảng.

Nguyên soái ở bên cạnh cũng rất nhanh nghe được tin tức, không khỏi quay sang hỏi tiểu quan bên cạnh kia:

- Bát đại thổ phỉ này là chuyện gì xảy ra? Tại sao ta ở đế đô chưa từng nghe thấy?

Tiểu quan kia có chút khinh thường bĩu môi nói:

- Đó là những thổ phỉ tụ tập ở bên ngoài Đông Nam ngũ tỉnh chúng ta, các ngươi đều sao có khả năng biết được tin tức thổ phỉ.

Nguyên soái sửng sốt một chút, tuy nhiên rất nhanh liền tỉnh ngộ.

Đế đô tiền nhiều lương nhiều binh nhiều thành lại cao, rất an toàn, thổ phỉ đối mặt với thành lớn như vậy chỉ có thể ôm đường mà đi, mà các ngụy đế khác, phạm vi quân phiệt, gần như bắt đầu người ăn thịt người, thổ phỉ cũng sẽ không chạy tới những địa phương đó kiếm lương thực, cho nên, Đông Nam ngũ tỉnh không có thành trì gì, binh lực cũng không hùng hậu, nhưng lương thực cũng rất nhiều liền trở thành mục tiêu tốt nhất cho đám thổ phỉ, có thể nói thổ phỉ năng động xung quanh Đông Nam đều gần như chạy hết lại nơi này.

Khó trách trên đường đi theo thương đội tới nơi đây gần như không có nhìn thấy lưu dân nào, hơn nữa cũng không sai biệt lắm khi tới địa giới Đông Nam ngũ tỉnh lại biến thành cẩn cẩn thận thận, thì ra bên ngoài Đông Nam ngũ tỉnh đầy rẫy thổ phỉ nha.

Nguyên soái nhìn thấy thần sắc thoải mái của tiểu quan, không khỏi lên tiếng hỏi:

- Các ngươi không sợ thổ phỉ sao? Phải biết rằng, tùy tiện một cỗ thổ phỉ cũng đến mấy vạn người đó.

Tiểu quan vẻ mặt đắc ý nói:

- Hừ! Cái gì mà mấy vạn người, hiện tại bát đại thổ phỉ này liên hợp lại khẳng định lên tới hơn trăm vạn người, mà toàn bộ lại đều là nam đinh đó! Về phần sợ, ha ha! Đông Nam ngũ tỉnh chúng ta cũng không phải chưa từng đánh với thổ phỉ, những tên thổ phỉ chết tiệt này lần nào triệu tập không phải hơn mười vạn người xâm lấn Đông Nam ngũ tỉnh? Tuy nhiên những tên thổ phỉ đó không phải chết trận, thì cũng là bổ sung nô lệ mới cho chúng ta mà thôi.

Nguyên soái sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh hiểu được, chuyện tình Đông Nam phủ Đại đô đốc tự tiện sửa đổi chế độ cả thiên hạ đã sớm biết, xem ra cấp bậc chế độ quả thực đã được thi hành tại Đông Nam ngũ tỉnh rồi, không ngờ bắt nhiều tù binh như vậy làm nô lệ, cũng không sợ bọn họ tạo phản sao!

Tuy nhiên, từ những điều này cũng nhìn ra được thái độ của người Đông Nam phủ Đại đô đốc đối với chiến tranh, trăm vạn thổ phỉ xâm lấn cũng không lưu tâm, vô cùng cường hãn tự tin nha! Nếu lúc trước quân đội đế quốc có khí khái như vậy, tin rằng đế quốc cũng sẽ không trở nên chia năm xẻ bảy như thế này, còn phải chịu bị kẻ thù bên ngoài xâm lấn nữa không?

- Nguyên soái đại nhân, ngài đi ra gặp các vị đại nhân không?

Tiểu quan lại hỏi lại Nguyên soái.

Trong lòng tiểu quan có chút nghi hoặc, Nguyên soái này ngay từ đầu vội vã muốn gặp mặt các thành viên thủ các, nhưng khi đi tới bến cảng lại nói không muốn làm phiền, hiện tại thì sao? Không phải còn muốn quan sát một chút chứ? Còn như vậy nữa ta sẽ bẩm báo hành động của Nguyên soái lên trên, biết đâu còn có thể lập công nữa chứ?

Nguyên soái không có khiến hy vọng lập công của tiểu quan tan vỡ, bởi vì hắn lắc đầu cười nói:

- Hiện tại thủ các hẳn là bận rộn chuyện tình bát đại thổ phỉ xâm lấn, chuyện của lão già như ta cũng không có gì, tạm thời không nên làm phiền bọn họ nữa.

Tiểu quan lại giả cười nói:

- Theo ý kiến đại nhân, như vậy hạ quan trước tiên dẫn Nguyên soái đại nhân đi bố trí được không?

- Ừ! Làm phiền rồi.

Nguyên soái liếc mắt nhìn những nhân viên phủ Đại đô đốc tụ tập một chỗ trên bến cảng, mỉm cười đi theo tiểu quan rời đi.

Liệt Văn hỏi thăm được tin tức bát đại thổ phỉ quay lại, nhìn thấy đám người Tương Văn như là lơ đãng rời xa Áo Kha Nhĩ vài bước.

Áo Kha Nhĩ vẫn cố gắng không để ý tiếp tục đuổi theo, bị Liệt Văn giữ lại, giới thiệu tình huống thổ phỉ, còn chưa có bị con số khủng bố trăm vạn thổ phỉ làm cho hoảng sợ, Liệt Văn đã thấp giọng nói tiếp:

- Chủ công! Bọn họ căn bản không để đám thổ phỉ này vào mắt, đều coi thổ phỉ xâm lấn là một cơ hội tốt gia tăng số lượng nô lệ, cho nên bất luận bọn họ nói cái gì, chúng ta cũng phải tỏ vẻ nhất định phải trợ giúp bọn họ.

Áo Kha Nhĩ sửng sốt, Đông Nam phủ Đại đô đốc này chẳng những không để trăm vạn thổ phỉ vào trong mắt, ngược lại cảm thấy đâu là cơ hội tốt để gia tăng nhân số?

Trời ạ! Những thủ hạ của Khang Tư khi nào thì trở nên tự đại như thế?

Hay là, phải nói là trở nên cường đại như thế rồi?

Trăm vạn thổ phỉ, đó chính là một trăm vạn nam định nha, khẳng định chưa chắc không thể so sánh với quân đội Đông Nam, nhưng số lượng này cũng rõ ràng, mỗi người nhổ một miếng nước bọt chỉ sợ cũng có thể dìm chết mấy người người chứ? Không tránh không né đám thổ phỉ như vậy, ngược lại tác chiến cùng với bọn họ? Cho dù đánh thắng cũng không có lợi mà, Liệt Văn đầu bị hư rồi sao?

Nhìn thấy thần sắc Áo Kha Nhĩ, Liệt Văn một trận bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không giải thích:

- Chủ công! Ở bên Đông Nam này, nô lệ có thể đổi tiền, hơn nữa chúng ta cũng cần một lượng lớn nhân thủ trợ giúp chúng ta khai phá quân Văn Tân, mà những nô lệ đó chính là nhân thủ tốt nhất, cuối cùng, chúng ta hỗ trợ như vậy, có thể khiến quân Đông Nam hiểu được, chúng ta cùng bọn họ là người một nhà, mà không phải là địch nhân gì cả!

Áo Kha Nhĩ lập tức tỉnh ngộ gật đầu, những điều khác không trọng yếu, quan trọng nhất chính là để cho quân đội Đông Nam xem như độc lập đó nhìn những người mình là đồng bạn mà không phải địch nhân, chỉ có như vậy mới có cơ hội giúp mình thẩm thấu vào quân Đông Nam nha!

Tình huống sau đó lại khiến cho Áo Kha Nhĩ cam tâm tình nguyện phái binh hỗ trợ, bởi vì người của Đông Nam phủ Đại đô đốc chẳng những không để binh lính dưới thủ hạ của mình tham chiến, ngược lại rất vội vàng nói thổ phỉ xâm lấn quy mô, Áo Kha Nhĩ ngươi hay là nhanh chân dẫn người tới quân Văn Tân thu xếp là tốt nhất, chuyện nơi này không cần ngươi nhúng tay vào.

Xuất hiện việc như vậy, ai cũng biết người ta không chào đón mình, tuy nhiên Áo Kha Nhĩ mặt dày mặc kệ, trực tiếp cho thấy mình còn chưa có bái kiến hai người quen Ngả Lệ Ti (?), Y Ti Na, cũng còn chưa đi tới nơi đại ca biến mất bái tế một chút, làm sao có thể vội vàng rời đi như thế, hơn nữa hiện tại có quân địch xâm lấn, mình thân là nhị đệ Khang Tư, làm sao có thể ngồi yên không lý đến?

Áo Kha Nhĩ không quan tâm phải xuất binh tác chiến hay không, dưới tình huống không nể mặt như vậy, đám người Tương Văn thật đúng là chỉ có thể vuốt mũi chấp nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.