Giang Sơn Có Nàng

Chương 30




Mỗi một buổi sáng, cô gái nhỏ đều lười nhác dậy muộn, thật trách khi không thể đập vỡ cái báo thức kia, nó thật sự làm cho cô tức chết đi mà!

Cô lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại, rốt cuộc là vì cái báo thức ban nãy làm cho cô không sao ngủ được, cô nhắm chặt mắt cố đi vào giấc ngủ sâu.

Vừa mơ màng chuẩn bị ngủ thì hai mắt cô trong mơ màng đột nhiên nhìn thấy thần tượng của mình, hai mắt cô đột nhiên mở trừng ra, đập vào mắt là người con trai có khuôn mặt được che kín đó.

- Thần tượng, thần tượng của em! - Kim Sang Won lại nhắm mắt lại, cô vờ ngủ tiếp nhưng bàn tay cô lại đưa lên, ôm lây người con trai kia nằm vật ra giường.

Người con trai đó chưa kịp định thần, cô đã lần mò đầu anh và cuối cùng là hôn vào má anh sau lớp khẩu trang kia.

- Ưm... Thần tượng! Em yêu anh quá! - Mắt cô vẫn lờ mờ nhắm nhưng não cô đã tỉnh từ lâu, cô lẩm bẩm nhưng âm lượng vẫn khiến người bên cạnh đủ nghe.

Kim Soo Hyun bất động, anh hoàn toàn ngạc nhiên vì hành động của cô, còn chưa hết ngỡ ngàng thì cô đã quàng chân quàng tay ôm lấy anh, đã thế còn gục đầu vào lòng anh:

- Ấm ghê á... - Cô ngửi thấy hương bạc hà mát lạnh trên người anh, cảm giác thật sự rất dễ chịu.

Anh cố chấn tĩnh bản thân vì nhịp tim lúc này anh tăng bất thường, cô gái nhỏ này anh không ngờ cũng manh động như thế, ngày hôm qua vừa như người lạ vậy mà hôm nay lại thân mật như thế, nếu biết anh là thần tượng trong lòng biết đâu cô gái này lại xấu hổ đến mức không muốn gặp anh cũng nên.

Bàn tay anh giơ lên, có chút chần chừ, nhưng lại ôm cô vào lòng.

Như cảm nhận được, cô mỉm cười, không ngờ anh lại đáp trả như thế.

Cô đột nhiên mở to mắt ra, sau đó nhìn vào đôi mẳt kia, tuy không nhìn được khuôn mặt của anh, nhưng nhìn qua đôi mắt, cô lại cảm thấy có chút gì đó quen quen không thể diễn tả được.

- Kim Soo Hyun, anh bỏ khẩu trang xuống đi, giờ em là người yêu của anh rồi, anh phải nghe lời em! - Cô nhấn giọng ở câu cuối, đôi mắt nhìn anh chắc nịch.

Anh nhìn cô, cười trong lòng, cô gái này, thì ra em làm như vậy là vì nôn nóng muốn biết khuôn mặt của tôi sao? Nếu như tôi nói tôi là thần tượng của em, có khi em lại sung sướng đến chết mất!

- Anh đã nói mà, đến khi em hiểu được anh, anh sẽ cho em biết!

Cô chu mỏ, lại buông người anh ra nhưng lần này anh lại giữ chặt, không cho cô thoát ra khỏi người anh.

Kim Sang Won nhìn anh, khuôn mặt cô méo xệch.

Anh phì cười, đưa tay lên nhéo mũi cô.

"Cô bé này... Đáng yêu quá đi mất!"

- Kim Sang Won, hôm nay là chủ nhật, em không phải đi học, vậy... Em dành ngày chủ nhật này cho anh đi! - Anh cười tươi, đáng tiếc là cô không thể thấy được nhưng cô lại cảm nhận được nụ cười của anh qua giọng nói trầm ấm đó.

- Nè nè, anh đừng làm quá nha, chúng ta mới quen nhau đó! - Cô đấm nhẹ lêm ngực anh, chà đầu vào ngực anh.

- Thì không phải anh là bạn trai của em sao? Như vậy anh có đặc quyền đó chứ! - Anh hất hàm lên, đương nhiên ra giọng ta đây rồi.

- Đáng ghét! - Lần này cô đập mạnh vào ngực anh cười toe toét, má núm đồng tiền hiện rõ làm cô thật sự là rất dễ thương.

- Đáng ghét à? Vậy ghét nè... Ghét nè... - Anh đưa tay chọc chọc vào người cô khiến cô bật cười, hai người cùng nhau vật lộn trên giường quên cả có người đang đứng ở cửa bấm chuông nãy giờ.

Kang Je Hwa đứng ngoài cửa rõ ràng là nghe thấy tiếng đùa dỡn trong phòng, vậy mà anh cũng chả làm gì được.

Khuôn mặt đẹp trai nhăn lại một đường, anh đấm mạnh vào tường, bàn tay rắn chắc trở nên đỏ sậm, tường đá lạnh lẽo rung lên.

- Không có gì ăn hết! - Kim Sang Won sau khi đánh răng rửa mặt liền chạy lại chỗ tủ lạnh mở nó ra, đáng tiếc là trong tủ lạnh của cô hoàn toàn trống trỗng, không có lấy một miếng thịt hay trứng nào.

Kim Soo Hyun ddứng từ xa đã biết cô nàng này đang nghĩ gì, anh lắc đầu cười, đi đến chỗ cô cúi người xuống sát đầu cô:

- Làm gì vậy? - Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến cô giật mình, cô quay đầu lại bất ngờ lại chạm trúng khẩu trang của anh, mà... Nó lại nằm ngay môi anh, mặt cô đỏ lên như trái cà chua.

- Kim Sang Won, chúng ta mới quen nhau, anh không nghĩ em lại muốn tiến nhanh như vậy - Anh nói từng câu vào tai cô khiến tai cô đỏ bửng lên, cô đã ngại nên nghe anh nói càng lúc càng ngại hơn.

- Anh... Không phải... Em... Không cố ý thật mà... - Cô nói lí nhí.

Anh tức cười khi trông thấy bộ dạng đó của cô, không chọc cô nữa, anh khoác cổ cô rồi kéo cô ra ngoài.

- Đi đâu vậy? - Cô hỏi.

Anh liếc cô một chút, sau đó không trả lời mà kéo cô vào phòng mình.

Anh đặt cô ngồi trên ghế sô pha, sau đó anh đi vào phòng bếp.

Lúc anh quay lại, trên tay anh là một đĩa bánh mì, bên cạnh là một ly sữa, anh đặt trên bàn, nhìn cô:

- Ăn đi.

Cô trợn tròn mắt:

- Còn anh thì sao?

- Anh ăn rồi. - Anh cười, đẩy đĩa bánh mì và ly sữa về phía cô, tiện tay cầm tờ báo trên bàn ra đọc.

Cô chu mỏ, rõ ràng anh sợ ăn cùng cô phải cởi khẩu trang, mà như vậy cô sẽ biết khuôn mặt của anh nên anh mới ăn trước chứ gì? Người con trai này... Thật đúng là mỏ nhọn mà!

Cô hậm hực cầm lát bánh mì lên nhai nhồm nhoàm, cứ ăn một miếng lại uống một ít sữa, mồm cô lúc này lem luốc thật giống con mèo.

Anh nhìn thấy, chỉ cười lén mà không dám cho cô biết, anh muốn ngắm con mèo nhỏ như thế này hơn.

- Kim Sang Won! - Anh đột nhiên ngẩng đầu gọi tên cô.

- Hả? - Cô ngẩng đôi mắt trong veo lên nhìn ăn, đôi mắt đó long lanh, dễ thương như vì sao.

Anh ho nhẹ, lúc này anh có chút chần chừ, nhưng anh cũng cố gắng bình tĩnh nói ra:

- Hm. Thần tượng của em... Hình như sắp có tham gia cuộc thi "Cặp đôi tài năng". Em... Có muốn tham gia không?

Cô nghe xong, thẫn thờ.

Đây còn hơn cả mơ nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.