Giang Sơn Có Nàng

Chương 22




Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, anh tò mò.

Bước đến chỗ cánh cửa, rồi nhìn vào màn hình, cô gái nhỏ bé đang đứng trước ống kính, mặt cúi xuống thấp, anh không thể nhìn thấy rõ mặt nhưng rõ ràng dáng người kia...

Anh đi vào phòng lấy khẩu trang, mũ, và kính.

Cô đến tìm anh rốt cuộc là có chuyện gì?

Khi mở cửa, cô bắt gặp cái bộ dạng đó của anh, khuôn mặt được che kín.

Cô chăm chú nhìn anh, hai mắt long lanh:

- Tôi có thể... Ở đây cho đến tối được không?

Anh thất thần, cô gái này đang nghĩ cái quái gì vậy? Cô không nghĩ mình ở cùng một người con trai là một điều nguy hiểm sao? Tại sao lại có thể nhờ vả một cách trắng trợn như thế?

Anh cất giọng trầm thấp, đôi mắt đen dưới lớp kính đen nhìn xoáy sâu vào đôi mắt cô:

- Tại sao?

Cô đỏ mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, mái tóc đen dài buông thỏng xuống tỏa hương thơm dịu nhẹ:

- Tôi... Tôi muốn...

Cô ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn anh.

Anh ngồi ở đầu sô pha, cô ngồi ở đuôi sô pha, cô lại im lặng không nói gì.

Cô tự hỏi, tại sao khi ở trong nhà anh vẫn đeo khẩu trang, vẫn đội mũ và vẫn đeo kính trong khi xem ti vi.

Trong lòng anh đang thầm nghĩ:"Nóng!"

Tại vì có cô ở đây thì làm sao anh có thể tháo ra được chứ?

Thấy anh cầm điều khiển mà cứ bấm đi bấm lại không ngừng, giống như anh đang rất chán ghét những chương trình trên ti vi vậy, mắt cô sáng lên.

Chờ thêm một chút, một chút nữa thôi! Ka ka.

Cuối cùng đúng như dự đoán của cô, anh đứng dậy đi vào phòng mình, không hề nói tiếng nào với cô cả.

Cô dẩu môi lên, không sao cả, như vậy càng tốt.

Cô đi đến chỗ ti vi...

Tiện quá, cũng may ở đây có đầu đĩa, may mà cô dự phòng, có mang theo một số cuộn băng của anh Kim Soo Hyun đây.

Cô nhăn mặt... Cơ mà nghe mấy bàn này, cô toàn khóc huhu không thôi.

Như vậy liệu có ổn không?

Cô chép miệng, chắc không có vấn đề gì đâu.

Cô chọn một cái đĩa mà cô thích nhất, cho vào.

Nhạc nổi lên, hai mắt cô bắt đầu lóng lánh.

Cô xem chăm chú đến nỗi anh đi ra ngồi trên ghế lúc nào cô cũng không biết.

Nếu dang đôi tay có thể với tới được không

Xin đừng thế mà, đừng bước đi quá xa khỏi anh

Em đang kiếm tìm một người khác à

Người ta đang chờ đợi em

Ở đây, ở đó ư

Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô, hai mắt cô đỏ lên, cô đặt tay lên che miệng, cố ngăn chặn cảm xúc mãnh liệt đang nổi lên trong lòng.

Anh nhìn cô, đôi mắt anh hiện lên ngạc nhiên.

Cô gái nhỏ này... Là đang khóc vì anh sao?

Bài only you này là do anh hát, cảnh quay cũng trích từ trong phim mà ra, nhưng tại sao chỉ mới nghe anh hát vài câu đầu, trông cô lại xúc động đến vậy.

Từ lúc xem đến giờ, cô không hề để ý đến anh, càng không bận tâm đến sự xuất hiện của anh.

Trong mắt cô... Chỉ có Kim Soo Hyun mà thôi!

Người mà anh che chở

Người mà anh ngắm nhìn

Mỗi ngày trôi qua, anh ngắm nhìn ánh trăng và cầu nguyện cho

Người duy nhất mà anh yêu

Nước mắt cô rơi ngày một nhiều, khiến anh không thể không bận tâm, trong lòng anh là mớ cảm xúc phức tạp đan xen.

- Này... Kim Sang Won... - Anh bất giác gọi tên cô.

Cô giật mình ngoảnh đầu, lau nước mắt nhìn anh, đột nhiên, cô lại nảy sinh ra cảm giác, người đang ở trước mặt cô... Chính là Kim Soo Hyun!

Chiều, Kang Je Hwa đến địa điểm mà cô hẹn gặp anh, nhưng lạ là anh lại chẳng thấy cô đâu cả.

Và thay vào đó là một cô gái khác, điều này khiến anh rất hoang mang.

- Je Hwa, Sang Won bận không thể đến được, nên cô ấy nhờ em đến... - Cô gái đó mỉm cười, vốn dĩ là một nụ cười xinh đẹp nhưng nó lại chẳng khiến anh bận tâm chút nào, cái anh cần biết là Kim Sang Won rốt cuộc tại sao lại không đến?

Khuôn mặt Kang Je Hwa đột nhiên trở nên lạnh lẽo, anh không nhìn cô gái đó mà quay đầu bước đi, đôi chân anh trở nên nhanh nhẹn.

- Je Hwa, em có thể đi chơi với anh mà! - Cô gái đó hét lên, chạy theo anh.

Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét, đi không thèm đếm xỉa đến:

- Người đi với tôi chỉ có thể là Kim Sang Won!

Khi anh đi, cô gái đó tức giận đập đập giày cao gót xuống đất, tức đến nỗi méo miệng:

- Anh nên nhớ... Cô ta không hề thích anh!

Kang Je Hwa lái xe đến nơi cô ở, bước đi nhanh.

Đứng trước cửa phòng cô, anh gõ gõ cửa phòng.

Gõ những mấy lần mà vẫn không có ai ra mở cửa, anh nhíu mày.

Cô có thể đi đâu được cơ chứ?

Không lẽ... Cô ghét anh như vậy sao?

Cô không muốn anh theo đuổi sao? Cô không có tình cảm với anh thật sao?

Cô đã hứa với anh sẽ không lừa dối anh, vậy mà chính ngày hôm nay cô lại lừa anh!

Kim Soo Hyun... Kim Soo Hyun... Lúc nào trong đầu cô cũng chỉ có anh ta, anh ta có gì hay cơ chứ?

Tại sao cô cứ phải ảo tưởng đến như vậy?

Anh giật mình, nhìn sang cánh cửa phòng bên cạnh cách đó vài bước chân.

Có khi nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.