Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 83: Hạnh phúc hệt như một giấc mơ (end)




“Trêu đùa ư?” Vân Thanh Nhiễm vốn ngồi chỗ đó nhàn nhã uống trà chợt dừng động tác một chút, quang ảnh chợt lóe, chỗ ngồi kia đâu còn thân ảnh của Vân Thanh Nhiễm?

“Ngươi…” Trân phi khiếp sợ nhìn Vân Thanh Nhiễm không biết đã đứng ở trước mặt nàng ta từ khi nào.

Một tay Vân Thanh Nhiễm đặt lên cổ Trân phi, “Như vậy thì muội muội ta cũng nên cùng tỷ tỷ vui đùa một chút nhỉ.”

Trân phi ngốc lăng một hồi lâu, tiếp đó nở nụ cười, “Vậy à? Tính ra thì dường như ta bị thiệt rồi, một thi hai mạng, có điều… giết hại hoàng tử tương lai, tội danh này cũng không nhỏ đâu!”

“Ngươi xác định đây là hoàng tử, mà không phải hoàng tôn?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại.

Cái gì?

Ánh mắt Trân phi nhìn Vân Thanh Nhiễm ngưng tụ lại.

Vì sao… nàng lại biết?

Nhìn ra kinh ngạc trong mắt Trân phi, “Thực không khéo, lần trước ngươi cùng người khác yêu đương vụng trộm ta cũng ở đó, nhìn thấy các ngươi lén lút yêu đương.” Vân Thanh Nhiễm giải thích.

“Ngươi… là lúc đó…” Trân phi nhớ lại, nữ nhân tóc tai bù xù khi đó… nàng ta thấy nàng là ai cho nên mới bới loạn đầu tóc lên ư? Xem ra là như vậy.

Thật đúng là buồn cười, bản thân cùng người khác yêu đương vụng trộm lại bị chính muội muội của mình bắt gặp.

“Ha ha ha… hay quá, vậy muội muội tính đi tố giác tỷ tỷ à? Tỷ tỷ chờ…” Sau khi khiếp sợ qua đi Trân phi lại cười đến vô cùng kiều mỵ, giống như đã nhận định rằng Vân Thanh Nhiễm sẽ không thật sự đi tố giác, “Muội muội thân ái của ta à, muốn tố giác thì nên làm cho sớm, đợi đến khi hoàng thượng thành tiên hoàng, thì ngươi có tố giác cũng không có hiệu quả.”

“Nói cho ngươi biết, nam nhân kia có thể hăng hái hơn hoàng thượng, nam nhân quả nhiên phải trẻ tuổi hơn một chút mới càng có hương vị, hiện tại nhớ tới vẫn còn dư vị vô hạn đây!” Vân Lâm Mị vừa nói, vừa liếm môi mình, bộ dáng rất dâm đãng.

“Không cần ngươi nói, xem vẻ mặt cùng tiếng kêu mất hồn đêm hôm đó của ngươi cũng đủ biết rồi.”

Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, nàng ta thực sự có tiềm chất đại nghịch bất đạo, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng yêu mị biểu hiện ra trước mặt người khác. Lúc này Vân Lâm Mị tựa như một yêu nữ không sợ trời không sợ đất, theo mức độ nào đó mà nói, nữ nhân này và nàng thật ra rất giống tỷ muội.

Bị Vân Thanh Nhiễm thẳng thắn nhắc lại chuyện tối đó như vậy, Vân Lâm Mị chẳng những không xấu hổ, lại càng lớn mật trắng trợn oán trách Vân Thanh Nhiễm: “Còn không phải tại ngươi quấy rầy bản cung khoái hoạt? Lúc đó hắn không giết ngươi thì ta đã động thủ giải quyết ngươi rồi. Ha ha ha ha…”

Vân Lâm Mị nói xong nở nụ cười.

Một nữ nhân đã tuyệt vọng với tương lai của mình thì sẽ không còn gì để sợ hãi, thời điểm mới vào cung, Vân Lâm Mị chỉ muốn an ổn làm một phi tử, không tranh sủng, không cầu địa vị, nhưng lúc nàng bởi vì mỹ mạo mà được hoàng thượng sủng ái, bất hạnh cũng theo nhau kéo đến, ngay cả nha hoàn bên người nàng mang tiến cung theo cũng thành người của người khác, động tay chân vào trong son bột nước nàng dùng.

Mấy lần thiếu chút mất mạng, khiến cho Vân Lâm Mị không thể không trở nên tâm ngoan thủ lạt… Cũng trở nên ngày càng không giống chính mình. Nghịch cảnh ép buộc con người trưởng thành, Vân Lâm Mị cũng “trưởng thành” nhanh chóng!

Hoàng thượng sủng nàng là vì tuổi trẻ mỹ mạo của nàng, nhưng sẽ có một ngày nàng già đi, hàng năm trong cung đều có những nữ tử càng xinh đẹp càng trẻ tuổi hơn tiến vào, loại sủng ái này của hoàng thượng đối với nàng có thể duy trì được bao lâu? Lúc được sủng ái phải đề phòng, lúc không được sủng ái thì chờ chết, tuổi của Dạ Hoằng Nghị còn lớn hơn cả phụ thân nàng, chờ đến khi ông ta từ hoàng thượng biến thành tiên hoàng, hậu phi không sinh dục không phải bị đưa đi tuẫn táng cùng ông ta thì là bị đưa đi thanh tu.

Vân Thanh Nhiễm nghe tiếng cười cuồng vọng của Vân Lâm Mị, ngược lại buông lỏng tay ra.

Thấy Vân Thanh Nhiễm buông lỏng kìm hãm với cổ nàng, Vân Lâm Mị cười lạnh một tiếng, “Thế nào? Không thể ra tay à? Ha ha ha…”

“Ta không có hứng thú đi giết một nữ nhân buông bỏ chính mình.” Vân Thanh Nhiễm đáp, Vân Lâm Mị là một nữ nhân đáng để người khác đồng tình, chỉ tiếc Vân Thanh Nhiễm trời sinh không có đủ công năng đồng tình người khác, cam chịu chưa bao giờ là phương pháp để giải quyết vấn đề, “Ngươi đội nón xanh cho ai đều không quan hệ tới ta, hiện tại ta vẫn cảm thấy hứng thú với chuyện ngươi hạ dược cho ca ca hơn.”

Vân Thanh Nhiễm ung dung nói, tư thế lộ vẻ rất lười nhác.

Tỷ muội hai người, đều có bề ngoài xuất sắc, tỷ tỷ càng giống như mạn châu sa hoa yêu dã, loài hoa tử vong xinh đẹp yêu diễm nhưng cũng có độc, mà muội muội lại giống như một gốc sen trắng lẳng lặng nở rộ giữa hồ nước trong, bình tĩnh an tường rong chơi dưới ánh dương ấm áp, làm bạn cùng gió mát, cho dù mặt ao có nổi lên gợn sóng cũng không thể dao động được nàng.

Vân Lâm Mị chăm chú nhìn Vân Thanh Nhiễm thật lâu, bỗng nhiên có chút hâm mộ Vân Thanh Nhiễm. Cả đời này nàng cũng không có khả năng giống như nàng ta?

“Quên đi.” Vân Lâm Mị tìm một vị trí cho mình rồi ngồi xuống, “Hiện giờ xem ra, ngươi đã không còn là tiểu nha đầu năm đó, có một số việc ngươi sẽ biết đúng mực, vừa vặn ta cũng cần ngươi giúp đỡ.”

“Ngươi xác định sau khi ngươi nói xong ta sẽ đáp ứng giúp ngươi?”

“Nếu ngươi giống ta đều muốn ca ca được tốt.” Vân Lâm Mị tựa hồ rất khẳng định, trước kia Thanh Nhiễm thân thiết nhất với ca ca, hiện giờ tuy nàng ta không nhớ rõ được chuyện trước kia, nhưng vẫn sẽ vì chuyện của ca ca mà đến chất vấn nàng, chứng minh nàng ta vẫn rất quan tâm ca ca.

Vân Lâm Mị vẫy tay với Vân Thanh Nhiễm, ý bảo nàng qua đó.

Vân Thanh Nhiễm ghé tai lại gần, Vân Lâm Mị nói nhỏ bên tai Vân Thanh Nhiễm: “Năm đó, hai người chúng ta trốn trong tủ ở thư phòng của cha đã nghe được, là về thân thế của ca ca, ca ca và chúng ta không có quan hệ huyết thống. Hơn hai mươi năm trước, lúc ấy hoàng thượng vẫn là hoàng tử đã giết hại cả nhà Lục hoàng tử, người may mắn duy nhất thoát khỏi là đứa con ba tuổi của Lục hoàng tử, huynh ấy được phụ thân chúng ta lúc đó là Lễ bộ Thị lang thu dưỡng, đưa huynh ấy vào quân doanh, để huynh ấy rèn luyện, giúp huynh ấy trở nên dũng mãnh thiện chiến, cho huynh ấy nắm giữ binh quyền, để huynh ấy từng bước đi đến ngày hôm nay, đều vì đệm lót sau này của ca ca.”

Phụ thân nàng muốn, chưa chắc đã là điều tốt nhất đối với ca ca nàng.

Vân Lâm Mị biết rõ điều này, một phần là năm đó nghe lén được, có một số việc sau khi nàng tiến cung đã cố ý đi hỏi thăm. Ví dụ như chuyện hơn hai mươi năm trước Dạ Hoằng Nghi đã giết chính huynh đệ ruột của mình… Ở trong hoàng cung mà đi hỏi thăm chuyện này là việc vô cùng nguy hiểm, một khi bị phát hiện, thì bất kể hiện giờ Dạ Hoằng Nghị sủng ái Vân Lâm Mị cỡ nào, kết cục chờ đợi Vân Lâm Mị cũng chỉ có một chữ chết.

Vân Lâm Mị muốn Vân Tử Hy vĩnh viễn làm một Hầu gia an nhàn, mà không phải một quân cờ bị những người ích kỷ khống chế!

Vân Thanh Nhiễm nghe xong những lời của Vân Lâm Mị, hai tay ôm ngực lặng im nhìn nàng ta một hồi lâu, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, là lúc nàng ta cùng một người nam nhân đang dã hợp, trình độ phóng đãng khiến nàng cũng có chút cảm khái, lần thứ hai gặp nàng ta, nàng ta đang góp ý với thái hậu nói muốn xử tử nàng.

Thấy Vân Thanh Nhiễm dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chính mình, Vân Lâm Mị lại cười, “Sao lại nhìn ta như vậy? Ha ha… sẽ không phải là ngươi đột nhiên cảm thấy kỳ thực ta cũng có một mặt lương thiện đấy chứ? Ngươi sai rồi, dù cũng có nguyên nhân bởi vì lo lắng cho ca ca, nhưng ta lại càng lo lắng cho chính mình nhiều hơn, hiện giờ ta làm Trân phi đang rất tốt, nếu thực sự xảy ra biến cố, ta sẽ thành quả phụ, vinh hoa phú quý, cùng thân phận tôn quý đều tan thành bọt nước, ta rất luyến tiếc đấy! Huống hồ hiện tại còn mang đứa nhỏ, ta cũng nên vì con ta mà suy nghĩ một chút chứ?”

Vân Thanh Nhiễm không vạch trần lời nói của Vân Lâm Mị, cũng không phản bác nàng ta.

Nữ nhân trước mặt nàng này, có nỗi thống khổ nặng nề mà người khác không nhìn thấy được, trên mặt nàng ta vĩnh viễn lộ ra nụ cười quyến rũ kiều diễm, che khuất bi ai nơi đáy lòng lại, bởi vì nàng ta không thấy được tương lai của chính mình, nàng ta không biết bản thân sau này phải làm sao.

Mỗi người đều có những chuyện riêng của mình, Vân Thanh Nhiễm không phải là người nhiều chuyện, có một số việc không phải ai cũng có thể tùy tiện nhúng tay.

Từ lúc rời khỏi nơi ở của Vân Lâm Mị, Vân Thanh Nhiễm có chút thất thần nghĩ về chuyện Dạ Hoằng Nghị đăng cơ hơn hai mươi năm trước, nàng đã đọc qua không ít sách có liên quan, nhưng những chuyện từ hai mươi năm trước lúc tiên hoàng băng hà và Dạ Hoằng Nghi đăng cơ, ghi chép trong sách đều chỉ ít ỏi mấy từ, Dạ Hoằng Nghi lên ngôi là việc thuận lý thành chương.

Từ xa Quân Mặc Thần đã nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm đi tới, nàng giống như đang tự hỏi vấn đề gì đó, cũng không chú ý tới hắn đang đứng ở cửa đại điện chờ nàng.

“Khụ khụ khụ…”

Vân Thanh Nhiễm không phản ứng.

“Khụ khụ khụ khụ…”

Vẫn không phản ứng.

“Khụ khụ khụ khụ khụ…”

“Đừng ho nữa, thế tử gia chói mắt như vậy, thần thiếp làm sao có thể không thấy được.” Lúc nói chuyện, Vân Thanh Nhiễm vẫn không nhìn Quân Mặc Thần, nàng tiếp tục đi đường của nàng suy nghĩ vấn đề của nàng.

Nữ nhân này, nàng không biết biểu hiện sự quan tâm của mình đến hắn nhiều hơn một chút à? Cho dù chỉ là một chút chút thôi cũng được!

“Đúng rồi.” Vân Thanh Nhiễm bỗng nhớ tới cái gì, chợt ngừng lại, nàng quay đầu, hỏi Quân Mặc Thần, “Thế tử gia, ta có một số việc muốn hỏi ngươi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút được không?”

Chuyện năm đó, người khác không biết, nhưng Quân Mặc Thần có khả năng sẽ biết, tuy rằng lúc đó Quân Mặc Thần vừa mới sinh ra, nhưng mà phụ vương đã là chiến tướng tiếng tăm lừng lẫy, phát sinh chuyện lớn như vậy, phụ vương rất có khả năng sẽ biết.

“Khụ khụ khụ… ái phi muốn thảo luận một chút với bản thế tử vấn đề làm sao để sinh một đứa nhỏ à?” Quân Mặc Thần hơi thở phù phiếm hỏi.

Lúc hắn nói cũng có bộ dáng thở gấp thế này, còn cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện muốn lăn lên giường, hắn không sợ có một ngày hắn sẽ chết ở trên giường à?

“Không phải…” Vân Thanh Nhiễm nói xong, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đi đến phía sau Quân Mặc Thần, phụ giúp hắn đẩy xe lăn về phủ.

“Khụ khụ khụ… ái phi, bây giờ vẫn đang là ban ngày đó… Nàng không cần nóng vội như vậy… khụ khụ khụ…”

“Ha ha… gia à, ngài mê người như vậy, thần thiếp dù chỉ một khắc cũng chờ không được! Ngài đừng kêu nữa, ngoan ngoãn theo thần thiếp trở về phòng đi!”

“Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ…”

Rời khỏi hoàng cung, hai người đi thẳng đến Vương phủ.

Nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm vô cùng lo lắng đẩy Quân Mặc Thần đi vào trong phòng, một đám sai vặt nha hoàn của Vương phủ đều nhìn đến trợn mắt há mồm, thế tử gia và thế tử phi, sao giữa ban ngày ban mặt đã thần thần bí bí nhốt mình trong phòng rồi, đúng là không phải ân ái bình thường đâu, chỉ khổ cho thế tử gia bọn họ, cũng không biết thân thể của thế tử gia bọn họ còn có thể chịu đựng được bao lâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.