Giang Nam Ngoại Truyện

Chương 7: Hôn Môi




Sau hôm Đức Dũng nhận được quyết định thăng hàm đã khao cả đôi một bữa ra trò. Anh chọn một nhà hàng bình thường, nhưng đồ ăn ở đấy rất ngon. Tất cả đều vui vẻ nhưng không quá đà. Họ trêu ghẹo nhau, tám đủ thứ chuyện trên đời.

- Hôm nay là rượu công danh, không biết khi nào mới đến rượu hỉ nhỉ?

Khi đội trưởng Trung nói ra câu ấy, mọi người không ai bảo ai, cùng quay sang nhìn Bạch Vân đang say sưa với các món ăn.

Không khí im lặng làm Bạch Vân cảm giác không ổn, khi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dò xét của mọi người, cô ấp úng hỏi:

- Tại sao nhìn em?

Chị Tâm cười:

- Còn không phải là đang đợi câu trả lời của em hay sao?

Hai má Bạch Vân đỏ ửng lên, cô cúi đầu xuống nhìn đôi tay đang vân vê lên hai chiếc đũa, không biết nên nói gì bây giờ.

Đức Dũng khi ấy mới lên tiếng giải vây:

- Một năm mà mời mọi người lấy 4 lần như thế này, dù tốn kém cũng can tâm!

- Xem người ta tham vọng lớn chưa kìa, ước vậy thì ai mà chẳng muốn!

Bấy giờ Thu Trang mới vội vàng chạy đến. Cô cầm theo một hộp quà được bọc cẩn thận. Sự xuất hiện của cô ta làm tiếng cười bất giác bị giập tắt. Thu Trang vốn ở đội khác, nhưng không hiểu sao lại đến một cách bất ngờ như vậy. Ai cũng cảm thấy tò mò. Nàng hoa khôi của tổ 3 e thẹn đến trước mặt Đức Dũng đưa hộp qua ra trước mặt anh:

- Chúc mừng anh!

Anh chỉ cười, đón lấy rồi cảm ơn cô.

Ở trong cơ quan ai cũng biết Bạch Vân và Thu Trang có quan hệ không tốt, vừa thấy Thu Trang, mấy chị ở bên đã quay qua nhìn Bạch Vân. Cô vẫn thản nhiên ăn uống, mặc kệ mọi người xung quanh.

Thu Trang cảm thấy sự xuất hiện của mình đúng là không nên, cô cười gượng giải thích:

- Thực ra là em chỉ muốn đến chúc mừng anh Đức Dũng thôi! Em còn có việc đi bây giờ!

- Ở lại với mọi người một lát đã!

Chẳng biết lời mời của Đức Dũng có chân thành hay không, cô vẫn phải đi khỏi đây nếu không muốn biến mình thành kẻ bám đuôi trong mắt mọi người.

Nhưng vừa đúng lúc cô ta quay người định rời khỏi, một tiếng nói vang lên gây sự chú ý của mọi người:

- Sao vội vậy chứ?

Thu Trang dừng bước, cơn thịnh nộ lại nổi lên. Cô ta ném ánh mắt sắc lẹm về phía Bạch Vân nhưng vẫn cố tỏ ra vô cùng thản nhiên.

- Cậu có quyền mời tôi sao?

Bạch Vân đứng dậy, cô vốn dĩ không để ý đến mấy trò vụn vặt này. Dù sao thì cũng qua cái tuổi đố kị lẫn nhau rồi.

- Tôi chỉ thành tâm mời cậu ở lại với mọi người. Đã đến đây rồi thì cũng không nên bỏ đi như vậy.

Mấy chị trong đội Bạch Vân cũng thêm vào:

- Đúng đấy! Người nhà cả! Đi như vậy thật không phải!

Tự Thu Trang cũng cảm thấy rằng cô không nên cứ thế mà đi. Cũng muốn ở lại cùng mọi người. Vì đơn giản đây là buổi liên hoan mừng cho Đức Dũng.

Cô rón rén ngồi xuống ghế, không nói thêm lời nào.

Mọi người lại vui vẻ, Bạch Vân vẫn chăm chú chiến đấu với món gà rán yêu thích.

Nhưng ở một góc nào đó của quán ăn lại có sự xuất hiện của một chàng trai. Anh ta không nổi bật, tự tìm cho mình một nơi tránh sự chú ý. Anh để ý mấy người đang vui vẻ nói chuyện kia từ đầu đến cuối, lâu lâu lại đưa chai rót đầy li rượu, lắc qua lắc lại đến khi rượu trắc hết ra ngoài.

Nhìn sơ qua cũng có thể hiểu đây là mối tình tay ba nối vòng. Cái người tên Đức Dũng ấy chắc chắn là thích cô bé đang ăn gà rán, còn cái cô tặng quà lại thích Đức Dũng. Trông cái cô bé đang ăn gà rán lại không thể nắm bắt nổi được suy nghĩ. Anh thắc mắc không biết cô bé ấy có cảm tình với Đức Dũng hay không. Nghĩ đến đây lại thấy cơn ghen.... Anh đang ghen hay sao?

Tư cách gì mà ghen. Cô ấy yêu ai thì có liên quan gì tới anh đâu. Anh không vó quyền quản lí.

Nhưng nếu như vậy, chí ít anh cũng có thể nhẹ nhõm mà đối đầu trức tiếp với cô. Một mục đích vớ vẩn hết sức.

Bạch Vân ăn đến nỗi tay và miệng dính đầy dầu mỡ, trông hệt đứa trẻ vừa nghịch mâm cơm. Nhưng cái dáng vẻ của cô khi ấy lại đáng yêu lạ kì. Ai biết Đức Dũng lại yêu cái điểm đó của cô chứ?

Bạch Vân đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa ray, Thu Trang cũng đi theo.

Một người khác nữa cũng đi theo họ.

Bạch Vân rửa tay xong, nhìn lên gương đã thấy Thu Trang đứng sau mình, cô lại thản nhiên chỉnh sửa lại tóc rồi ngắm đi ngắm lại khuôn mặt trắng muốt cùng đôi mắt đen láy. Sự xuất hiện của Thu Trang cunhx chẳng khiến Bạch Vân phải quá bận tâm.

Thu Trang nhìn cô qua tấm kính, ánh mắt đầy dò xét:

- Cậu cố tình làm tôi mất mặt?

- Cậu nghĩ thế nào thì là thế ấy!

- Hay lắm!

Bạch Vân dừng tay, tắt vòi nước. Cô quay sang nhìn Thu Trang, vẻ mặt lãnh đạm vô cùng.

- Có đáng không? Giữa tôi và cậu vốn dĩ không đến nỗi này! Chỉ vì một người con trai mà ra vậy sao?

- Khởi đầu đã là thế này rồi! Tôi còn thắc mắc tại sao bất kể người con trai nào tôi có tình cảm lại đều bị cậu cướp đi. Trước đây là Việt Hoàng, giờ lại là Đức Dũng.

Khi lướt qua người Thu Trang, Bạch Vân khẽ nhếch môi cười:

- Tôi không cướp mà vẫn có, còn cậu cố gắng đến cuối lại trắng tay.

Cô rời khỏi nhà vệ sinh, mặc người phía sau vẫn thất thần vì cơn thịnh nộ trong lòng. Dù rằng không muốn nhưng vẫn phải làm như vậy, cô trước giờ đều không có ý đố kị hay ghét bỏ Thu Trang, ngược lại còn mong cả hai có thể làm bạn của nhau. Nhưng sự nỗ lực cần phải từ hai phía. Cô càng đuổi, Thu Trang càng chạy đi. Vậy thì thà rằng cứ để thuận theo tự nhiên, cũng không khiến ai phải khó chịu hay mệt mỏi.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Vân không vội quay lại bàn ngay. Khi đi qua quầy, cô nán chân lại vì nhìn thấy một người rất quen. Lùi lại hai bước, đôi mắt lại càng mở to ra không khỏi bất ngờ. Một giám đốc giàu có của Vân Phong lại đến một quán bình dân như vậy sao, đã vậy, trông anh ta cũng có vẻ say mềm, đang nói chuyện gì đó với người phục vụ. Mà hình như là chuyện không hay cho lắm.

Chẳng hiểu khi ấy trong đầu cô nghĩ gì, lại đi đến đó một cách tự nhiên, rất vô tư mà hỏi người phục vụ xem chuyện gì xảy ra.

Hóa ra Đông Phong đã uống tới say mềm chẳng còn nhớ gì nữa. Anh đến hỏi người phục vụ rất nhiều, về một cô gái tóc ngắn hay đến đây ăn mì. Người phục vụ đã trả lời đến cả hơn chục lần là không có nhưng anh vẫn không tin, lại hỏi đi hỏi lại.

Gọi là quen thân thì không phải nhưng cũng có biết qua, Bạch Vân không đành lòng để anh ta như vậy. Cô thở dài ngao ngán, chật vật dìu anh ta ra ngoài. Dù có võ giỏi đến mấy, sức con gái của cô cũng không thể đỡ nổi người to cao như anh ta. Ra được đến ngoài kia là cả một vấn đề. Cô ái ngại nhờ người phục vụ kia giúp mình.

Ra đến xe, để anh ta ngồi lên Taxi xong, người lái xe nhìn chằm chằm vào Đông Phomg đang vật vờ phía ghế phụ, không biết địa chỉ, anh ta lại còn say mềm, nên có ý muốn Bạch Vân đi cùng.

Với cô khi này mà nói chẳng suy nghĩ điều gì to tát cả. Cô chỉ thấy cái tên giám đốc này đúng là kì lạ, toàn gặp phải hắn trong tình huông không mấy tốt đẹp này, không hiểu là ai có ơn với ai nữa. Cô thở dài ngao ngán, lại quay sang nhìn người tài xế.

- Phiền anh đưa anh ta về Vân Phong. Anh ta làm việc ở đó. Hết bao nhiêu về đó sẽ có người trả.

Người tài xế có vẻ không ưng thuận. Anh còn nán lại đôi chút:

- Thôi! Cũng được! Cô chỉnh người cậu ấy cho thẳng lại đi. Ngộ nhỡ tôi phanh gấp lại khổ.

Bạch Vân lại chui vào trong xe, đỡ đầu Đông Phong lên rồi kéo người anh ngay ngắn lại. Hơi rượu bôc lên nồng nặc, hình như là giây ra cả quần áo nữa. Trán anh chôc chốc lại cau có, vẻ mặt khó chịu vô cùng. Mấy lọn tóc rủ xuống, cô khẽ đưa tay vuốt chúng ra sau, khuôn mặt anh lại càng trở nên thân thuộc đến lạ. Có vẻ như cô lại nghĩ linh tinh nữa rồi.

Bất giác Đông Phong trở người làm Bạch Vân phản ứng không kịp, phải lộn xộn mất một lúc mới có thể đỡ được anh nằm ngay ngắn, cô nhanh chóng ra khỏi xe, nói với bác tài vài câu rồi xe bắt đầu nổ máy rời đi. Nhìn qua gương chiếu hậu, hình bóng cô gái đang đứng phía sau càng làm tim Đông Phong thêm nhói. Lần thứ tư giáp mặt với cô, nhưng cuối cùng vẫn là anh không giữ được bình tĩnh. Anh thừa nhận, là anh cố tình trở người để ôm lấy cô ấy, anh thừa nhận là mình lợi dụng khi ấy để được sà vào hơi thở ấm áp của Bạch Vân. Giây phút bàn tay cô lướt trên trán anh, anh cảm nhận được tim mình hỗn hoạn, bất giác chỉ muốm tất cả mọi thứ dừng ngay tại thời điểm đó.

Bạch Vân quay vào trong tiếp tục bữa ăn cùng mọi người, nhưng chẳng còn được tâm trạng như lúc đầu nữa.

Đêm dần sâu, ai nấy đều đã thấm mệt nên về gần hêt. Bạch Vân ở lại cùng Đức Dũng chờ anh đi thanh toán rồi cùng về.

Phố vắng người quá. Chưa bao giờ con đường ồn ào này lại yên tĩnh như vậy. Lòng người cũng khó thoát khỏi mối vẩn vơ. Đức Dũng cứ chốc chôc lại quay qua nhìn cô, nhưng rõ ràng là cô không hề bận tâm đến điều đó.

Bất chợt anh lên tiếng trước:

- Hôm qua khi anh mời mọi người đi ăn mừng thì gặp Thu Trang. Cô ấy... anh nghĩ cũng chẳng xa lạ gì nên....

- Em biết!

- Sao em lại có vẻ không vui?

- Không phải vì chuyện ấy! Anh mời ai đâu cần phải để ý tới em!

- Nhưng mà...

Bạch Vân quay người qua nhìn anh:

- Anh lo em giận sao? Em đâu phải loại người ấy, cũng không hề muốn quản lí anh. Em luôn xem anh như anh trai mình, vậy nên đừng nghĩ linh tinh.

Anh im lặng, một nỗi buồn miên man. Bỗng dưng cảm thấy mọi thứ trở nên hoàn toàn vô nghĩa. Anh cảm giác như bị hắt hủi một cách tàn nhẫn. Cô ấy từ trước đến giờ vẫn không hề có ý khác với anh, tuyệt đối không hề cho anh một cơ hội nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.