Giang Nam Kiều Nương Tử

Quyển 2 - Chương 31




Hot boy của trường chỉ có thể ngắm mà thôi. Tôi nhún vai nghĩ, ai mà đụng phải kiểu con trai đào hoa này thì chỉ có chờ biến thành mục tiêu công kích của con gái cả trường thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng tôi bất giác vạch ra một đường ranh giới với Lâm Nguyên Nhất.

Cả đêm không ngủ, đến ngày thứ hai, tôi lên lớp với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc. Liễu Đình lấy quyển tạp chí mới nhất ra đọc rất hứng thú. Cậu ấy đem tấm áp-phích của một nam minh tinh đến, đắc ý nói: “Tiểu Vi, cậu xem, Hàn Canh của chúng mình đẹp trai không cơ chứ.”

Tôi ậm ừ cười, nữ sinh bây giờ khi nhắc đến thần tượng mà mình thích, đều cho thêm cụm từ “của chúng mình” vào.

Các bạn nữ bị thu hút bởi quyển tạp chí trên tay Liễu Đình, xúm hết lại bàn tán: “Cậu nhìn xem mắt anh ấy thật sâu và hút hồn, nụ cười rực rỡ như ánh nắng, thật là quyến rũ.”

Đám nữ sinh ngồi phía trước nghe thấy vậy cũng quay đầu lại, ngạc nhiên nói: “Các cậu có thấy anh ấy hơi giống Lâm Nguyên Nhất không?”

Tôi ngẩn ra, trong đầu bỗng hiện lên dáng hình khi nghiêng người của Lâm Nguyên Nhất tối hôm qua, đôi mắt ấy dưới ánh trăng lấp lánh như những vì sao trong đêm, sâu thẳm và yên bình.

Bút trong tay tôi nhẹ nhàng di chuyển, vẽ ra một đường cong. Tôi tò mò liếc qua tờ áp-phích, thấp giọng nói: “Đúng là hơi giống, nhưng Lâm Nguyên Nhất có chút tà khí hơn.”

Điện thoại của Liễu Đình đột nhiên kêu lên. Nghe xong điện thoại Liễu Đình ngẩn ra một lúc, ánh mắt chuyển sang phía tôi, nói một câu: “Vâng, cháu biết rồi.” Sau đó chuyển điện thoại sang phía tôi nói: “Tìm cậu đấy, nghe đi!”

Tôi nghi hoặc nhìn Liễu Đình hỏi: “Tìm mình? Sao lại gọi vào điện thoại của cậu? Ai thế?”

“Cậu cứ nghe đi rồi biết.” Liễu Đình tỏ ý bảo tôi khẩn trương nghe điện thoại.

Chần chứ một lát, tôi đưa điện thoại lên tai, nói lịch sự: “A lô?”

Đầu bên kia truyền đến một giọng nói trầm ấm áp: “Tiểu Vi, chú là chú Trình đây?”

Tôi ngạc nhiên, cảm giác như tim mình liên tục phát ra những tiếng “thình thịch”. Tôi mở miệng định nói gì đó, thì chú Trình đã lên tiếng trước: “Tiểu Vi à, sao đến mà không báo với chú, chú cháu mình cũng lâu rồi không gặp nhau.”

Tôi không phải là người giỏi nói dối, những lời nói dối đều quá giả tạo, ngay từ đầu nên nói thật luôn, thế là tôi trả lời lại: “Vâng… cháu sợ làm phiền đến mọi người.”

Chú Trình than một tiếng, để điện thoại ra xa, tôi không nghe ra đằng sau tiếng thở dài ấy là tình cảm gì, hoặc là cảm thấy sự xa cách của tôi nên mới vậy. Bảy năm qua, mỗi lần bố tôi nhắc đến chú Trình, tôi đều im lặng lắng nghe, từ trước đến nay chưa từng chủ động liên lạc với chú.

Nghĩ đến việc chú Trình lúc nào cũng đối xử với tôi rất dịu dàng, tôi không kiềm chế được nói: “Chú Trình, thật ra, cháu luôn muốn tìm cơ hội đến thăm chú.”

Chú Trình có chút ngạc nhiên, vui vẻ nói: “Chú cũng rất muốn gặp cháu, cuối tuần này đến nhà chú ăn cơm nhé, được không?” Chú ấy không phải người thân của tôi, nhưng lại chăm sóc cho tôi như người thân ruột thịt trong suốt cả một thời gian dài. Những ngày tháng ấy, tôi có thể cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp. Tôi thực sự không cam tâm từ chối ý tốt của chú Trình, hạ thấp giọng trả lời: “Vâng, được ạ.”

Tôi đã không còn nhớ gương mặt chú Trình, nhưng trong trí nhớ của tôi, chú vẫn luôn chiếm một vị trí nhất định, giống như sự ngang ngược của Trình Chân, sự dịu dàng, ấm áp của chú Trình cũng khiến tôi luôn nhớ đến, đặc biệt là sau khi rời khỏi nhà họ Trình, vào học tại trường nội trú, nỗi nhớ chú Trình lại ngày càng tăng.

Tắt điện thoại, tôi hỏi Liễu Đình: “Cuối tuần em họ cậu có nhà không?”

Liễu Đình nghĩ một lúc: “Cậu nói Trình Chân à, tên nhóc này dạo gần đây nghiện chơi điện tử, sắp thi rồi mà ngày nào cũng ở trong phòng để chơi. Đợt trước cô mình từng vứt máy tính của nó đi rồi đấy, nhưng rồi nó lại chạy ra ngoài chơi. Cuối tuần có lẽ nó lại trốn nơi nào đấy chơi DOTA rồi cũng nên.”

Hóa ra Trình Chân là một tên nghiện chơi game.

Tôi hỏi: “Vậy còn kì thi của cậu ấy thì sao?”

Liễu Đình nói với giọng tức giận: “Nó thì thi cử gì, nó được tuyển thẳng rồi, thế mới dám chơi game điên cuồng như thế chứ.”

Đồ học sinh tuyển thẳng gian ác, không bao giờ hiểu được những người phải đấu tranh vật lộn nơi trường thi, tôi cũng như Liễu Đình đều thấy khó chịu với cậu ấy.

Tối hôm đó, tôi nằm mơ, trong giấc mơ, tôi cùng một đám người hứng khởi ra ngoài chơi, tự nhiên có người hét lên: “Tiểu Vi, Lâm Nguyên Nhất tìm cậu.”

Lâm Nguyên Nhất tìm tôi làm gì vậy? Trong lúc tôi vẫn còn đang ngỡ ngàng không biết gì, có người vỗ vỗ vai tôi. Tôi quay người nhìn người con trai đứng sau lưng tôi, nhếch mép cười, nhưng gương mặt ấy lại không phải là Lâm Nguyên Nhất.

Cậu ấy nheo mắt nhìn tôi, nói: “Tiểu Vi, chị chỉ được để một mình em bắt nạt thôi!”

Gương mặt ấy chính là Trình Chân hồi bé.

Tôi bất ngờ tỉnh giấc, nằm trên giường nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua tấm rèm cửa dày.

Liễu Đình đã về nhà cô cậu ấy từ hôm thứ sáu rồi, trong phòng kí túc xá chỉ còn lại tôi và một người nữa. Rõ ràng bây giờ là sáng sớm ngày cuối tuần mà tôi vẫn không thể nào ngủ được.

Điện thoại trong tay báo có tin nhắn, là của Liễu Đình gửi đến tối hôm qua. Cậu ấy nói: “Nhớ năm giờ chiều nay đến ăn cơm nhé, đi xe buýt đường 317 đến bến thứ hai. Đừng đến muộn, cũng đừng đễ bị lạc đấy nhé.”

Ngày cuối tuần, người đi xe buýt rất ít, tôi chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Ánh nắng bên ngoài cửa ấm áp, chiếu lên người tôi rất dễ chịu, mặc dù Liễu Đình đã nhắc nhở tôi không được ngồi quá bến, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được chìm vào giấc ngủ, suốt cả đoạn đường.

Đến lúc tôi tỉnh dậy thì bác lái xe cũng đã gọi tôi được nửa ngày rồi, bác nói: “Dậy đi, dậy, bến cuối rồi, xuống xe đi.”

Tôi vội vội vàng vàng xuống xe, đối diện với bến xe là một cửa hàng net. Lúc đi qua đấy, tôi vô thức nhìn vào. Qua cánh cửa kính ngoài cổng chính, ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, là một dáng hình rất quen thuộc. Nhìn thấy cậu ấy, tôi không kìm được mà cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Đó không phải ai khác mà chính là Trình Chân.

Cậu ấy sao không ăn cơm mà đã chạy ra ngoài chơi điện tử thế nhỉ, lại còn để bị tôi bắt gặp nữa.

Tôi do dự một lúc, rồi mở cửa bước vào, nhẹ nhàng tiến lại gần, đứng phía sau Trình Chân. Tôi đứng chắp tay, nhìn trộm màn hình máy tính.

Ơ, đang đánh nhau kìa, đúng là một hội nghiện game ngoan cố, bướng bỉnh.

Đứng được một lúc, Trình Chân có lẽ đã cảm nhận được điều gì đó, nên quay lại nhìn tôi, rồi thản nhiên quay đầu trở lại, tiếp đó là những tiếng la hét từ trong game.

Khóe miệng tôi giật giật một lúc, không nhịn được nói: “Lẽ nào chị là người vô hình à!”

Bất ngờ, một người nào đó trong quán quát lên: “Trình Chân, đầu đập vào tường rồi à, cậu truyền máu cho nhầm người rồi!”

Tôi ngẩn ra, trong lòng bỗng cười thầm. Tôi vẫn còn tưởng tên nhóc này dù có loạn thế nào cũng không giật mình, hóa ra đã rối lên thật rồi.

Cậu ấy lại chơi thêm một trận, gõ bàn phím lạch cạch một hồi, đứng dậy, nhìn tôi nói: “Chị làm gì mà như kiểu âm hồn không siêu thoát thế hả, toàn xuất hiện ở những chỗ có em?”

Tôi ấn ấn thái dương, trong lòng nghĩ: Mình không cần so đo với tên nhóc này, không cần… sau đó cười “hì hì” hai tiếng, đến trước mặt cậu ấy, nói: “Chơi vui quá nhỉ, mẹ em có biết em ở đây không?”

“Em nói em học thêm ở trường.”

Tôi liếc nhìn gương mặt cậu ấy không đỏ cũng không biến đổi gì, mỉa mai: “Nói dối không chớp mắt.”

Tôi vẫn còn tưởng rằng Trình Chân sẽ khổ sở van nài tôi không nói với mẹ cậu ấy, nhưng tôi đã quên mất cậu ấy là ai, cậu ấy là người trước mặt chú Trình cười toe toét đưa sôcôla cho tôi, nhưng sau lưng chú Trình lại lấy hộp sôcôla của tôi bỏ vào túi của mình.

Tôi chỉ vào hàng chữ ngoài cửa: “Không nhìn thấy trên kia viết trẻ vị thành niên không được vào đấy à?”

Trình Chân tỏ vẻ không để ý đến, nói: “Em không được tính là khách ở đây, mà là máy của ông chủ.”

Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên: “Em thân với ông chủ ở đây lắm à?”

Hai tay cậu ấy gõ bàn phím vẫn nhanh như cũ, miệng còn kiên nhẫn đáp lại: “Cũng bình thường.”

“Chỉ là bình thường thôi sao? Sao người đấy lại cho em ngồi đây chứ?”

Nói chưa hết câu, giọng nói khi nãy lại đột ngột vang lên: “Cái tên biến thái Trình Chân kia, như thế mà vẫn thắng được, năm nay cậu có tham gia thi đấu game không?”

Trình Chân đáp lại bên kia: “Không tham gia, dạo này mẹ mình quản chặt lắm, đợi qua đợt dông bão này đã rồi tính.” Nói rồi, cậu ấy lại nhìn tôi, chỉ vào chiếc cup trên tủ ngoài cửa, nói: “Em cũng không làm gì cả, chỉ là hai năm trước em giúp ông chủ quán này lấy được hai giải quán quân.” Sau đó, cậu ấy còn thản nhiên nhìn tôi cười, thật là láu cá và xảo quyệt, đầy vẻ trẻ con.

Trình Chân không phải là học sinh được tuyển thẳng sao? Trong ấn tượng của tôi, học sinh tuyển thẳng là mấy tên học hành điên cuồng, ăn mặc luộm thuộm, đeo cặp kính dày cộp, không màng gì đến mấy trò game này, chỉ chuyên tâm vào học hành.

Nhìn lại Trình Chân, tính cách tuy có hơi nham hiểm, nhưng vẻ ngoài lại đẹp trai ngời ngời, vô cùng tuấn tú, bây giờ còn là một cao thủ chơi game nữa.

Tôi nói một cách do dự: “Không ngờ em lại lợi hại như vậy.”

Trình Chân cũng chẳng khiêm tốn gì, nháy nháy mắt nói: “Cũng bình thường, chị có muốn thử một ván không? Em sẽ truyền cho ít bí kíp, chị không lo bị hành đâu.”

Tôi chớp chớp mắt, không phải việc của cậu. Tôi cố kiềm chế cơn tức giận, bình tĩnh nói: “Cảm ơn ý tốt của em, không cần đâu.”

Trình Chân nhìn tôi cười cười, hỏi: “Sao chị lại ở đây?”

Tôi hừ một tiếng, nói: “Đến bắt em.”

Nụ cười trên gương mặt Trình Chân càng rõ hơn: “Ồ, như vậy thì không dễ đâu. Chị cứ làm việc của chị, em chơi thêm hai ván nữa.”

Tôi vội kéo cậu ấy lại nói: “Được rồi, được rồi. Hôm nay chú Trình bảo chị đến nhà em ăn cơm, em về cùng luôn đi.”

Trình Chân hơi ngừng lại nói: “Mời chị chứ đâu phải mời em, em về làm gì!”

Tôi kéo tay cậu ấy không chịu buông, mím môi, thấp giọng nói: “Chị sợ mẹ em.”

Mẹ của Trình Chân, cô Phương, trong ấn tượng của tôi, là một người phụ nữ vô cùng tháo vát, nhanh nhẹ. Ánh mắt sắc sảo, trên gương mặt luôn nở nụ cười như nhìn thấu mọi chuyện.

Trình Chân đột nhiên không nói gì, thận trọng nhìn tôi, một lúc sau mới nói: “Vậy chị định báo đáp em thế nào đây?”

Tôi không kìm được thở dài, thả mồi câu: “Chị mời em ăn sôcôla, Ferrero hạnh nhân, được không?” Nếu tôi nhớ không nhầm thì Trình Chân thích ăn loại này.

Trình Chân lập tức thoát game, đứng dậy nói với tôi: “Xong!”

Trình Chân lúc cười trông rất đáng yêu. Khuôn mặt trở nên dễ chịu hơn, ánh mắt sáng, nụ cười để lộ hàm răng trắng bóng. Tôi nhìn Trình Chân một lúc, không thể không thừa nhận, trong một chốc lát, tôi đã bị nụ cười của cậu ấy xoa dịu, không hề thấy tức giận gì nữa.

Lần thứ hai quay trở lại căn biệt thự hai tầng màu trắng này, trong lòng tôi ít nhiều có chút lo lắng. Lúc đi vào, chú Trình đã đợi tôi ở bên trong.

Bảy năm không gặp, tuy thời gian đã hằn vết tích trên gương mặt chú nhưng nụ cười vẫn ngọt ngào, ấm áp như ngày nào. Chú nhìn tôi nói: “Tiểu Vi, cháu đã lớn thế này rồi à, cháu vẫn tốt chứ?”

Tôi cười gật gật đầu, chú Trình thật dịu dàng, không giống ai đấy tính tình kỳ cục, vừa nhìn thấy tôi đã nói “chị chỉ được phép cho một mình em bắt nạt thôi”, nếu không thì là “em đảm bảo sẽ không để chị bị hành thê thảm đâu”, thật là xấu xa.

Liễu Đình nghe thấy tiếng nói chuyện, đi từ trên tầng xuống, kéo tôi ra hỏi: “Sao muộn thế này mới đến?”

Tôi liếc sang Trình Chân, đành phải nói: “Mình ngồi quá bến, may mà trên đường gặp Trình Chân.”

Chú Trình bảo tôi ra phòng khách ngồi, sau một hồi lan man, tôi mới hỏi nhỏ: “Cô Phương vẫn khỏe chứ ạ?”

“Ừ, vẫn khỏe, nhưng hôm nay cô Phương hẹn mấy người đi đánh bài, nếu không, cô ấy mà gặp cháu nhất định sẽ rất vui đấy.”

Trong lòng tôi đã cảm thấy bớt căng thẳng hơn, ngẩng đầu cười đáp: “Vâng.”

“Tiểu Vi.” Chú Trình có vẻ hơi do dự, nhưng rồi chậm rãi nói: “Cháu có muốn chuyển đến ở nhà của chú không?”

“Dạ?” Tôi không nghĩ là chú Trình sẽ nói như vậy, ngẩn người một lúc, sau đó tôi mới lắc đầu nói: “Cám ơn chú Trình, nhưng trường chúng cháu vốn là trường nội trú. Hơn nữa, lên năm thứ hai, trường cháu sẽ càng nghiêm khắc hơn, ở trong trường vẫn tiện hơn. Với lại, dù cháu không chuyển về đây thì cuối tuần vẫn sẽ về chơi.”

Chú Trình gật đầu nói: “Sau này, cuối tuần nhớ đến ăn cơm nhé.”

Tôi cười gật đầu: “Vâng ạ.”

Chú Trình than thở nói: “Tiểu Vi, từ nhỏ cháu đã rất nghe lời, luôn rất cẩn thận, không giống những đứa trẻ khác. Chú lúc ấy rất lo cho cháu.”

Tôi cúi đầu, lắc lắc nói: “Đã qua rồi ạ.”

Tôi nhớ những ngày còn nhỏ, trong phòng sách của nhà họ Trình có một quyển album, là ảnh của chú Trình hồi còn trẻ, bên trong còn có một tấm hình của mẹ tôi. Chú Trình cũng từng nói, tôi rất giống mẹ, nhưng mẹ tôi trong ảnh lộng lẫy hơn, khi cười vô cùng rạng rỡ, toát lên vẻ đầy tự tin, nếu so với tôi thì đúng là tương phản.

Ăn xong bữa tối, chú Trình nhận điện thoại rồi tạm thời ra ngoài có việc. Liễu Đình ngồi xem phim rất hứng thú, chớp chớp mắt nói với tôi: “Đợi mình xem hết tập này rồi đưa cậu về sau nhá.”

Tôi xoa xoa đầu Liễu Đình: “Mình cũng đâu phải là không tìm được đường về, thôi, mình về trước đây, cậu cứ bình tĩnh mà xem.”

Liễu Đình gạt tay tôi ra: “Cậu là đồ mù đường còn gì nữa, lại còn nói. Trong tin nhắn đã dặn như thế rồi mà cậu vẫn ngồi quá bến được đấy thôi.”

Tôi đang định mở mồm thì từ phía sau có giọng nói: “Em đưa chị về, chị còn nợ em một hộp sôcôla nữa, càng hay, em sẽ giám sát chị đi mua.”

Liễu Đình trừng mắt nói với Trình Chân: “Thằng nhóc kia, dám nói chuyện với chị như thế à!”

Tôi cũng tỏ vẻ tán đồng gật gật đầu, Liễu Đình đột nhiên quay đầu sang nói: “Tuy miệng lưỡi tên nhóc này khó nghe, nhưng nó học taekwondo, nhỡ có gặp chuyện gì nguy hiểm, cũng có ít, có nó đi về cùng cậu là mình yên tâm rồi.” Không đợi tôi có cơ hội phản kháng, Liễu Đình đã đẩy tôi về phía Trình Chân.

Trình Chân đã thay xong giày, đứng ngoài cửa nhìn tôi cười, khuôn mặt lộ rõ vẻ không tốt đẹp gì. Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, thầm nghĩ, cậu ấy mới chính là mối nguy hiểm lớn nhất.

Không ngoài dự tính, Trình Chân dẫn tôi đi vào một đoạn đường tối om, ít người qua lại. Trong lòng tôi có chút bất an hỏi: “Đây hình như không phải đường ra bến xe?”

Trình Chân vẫn đút tay trong túi, không hề quay đầu lại nói: “Không sai.”

Tôi ngạc nhiên, đứng lại, không bước tiếp nữa: “Em, em muốn đưa chị đi đâu?”

Trình Chân cũng đứng lại, nhìn biển cửa hàng tiện lợi, khóe miệng hơi nhếch lên, quay đầu lại nhìn tôi cười: “Cửa hàng này có Ferrero, chỉ là em sợ chị sẽ quỵt nợ thôi.”

Trời đã tối hơn, đôi mắt Trình Chân trong màn đêm sáng lấp lánh như những vì sao.

Tôi chợt nhớ lại chuyện hồi nhỏ. Lúc ấy, sôcôla của Ferrero vẫn còn rất hiếm, Trình Chân rất thích ăn loại này. Để Trình Chân không cướp Ferrero của mình, tôi cố ý nói với cậu ấy: “Ferrero là loại sôcôla tượng trưng cho hạnh phúc, chỉ có những người thích nhau mới cùng ăn thôi.”

Trình Chân nghe xong, ánh mắt lộ rõ vẻ xem thường, chẳng nói chẳng rằng trả lại tôi hộp sôcôla mà cậu ấy vừa trấn “Em không thèm ăn cùng chị.”

Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy tôi nói vậy, chỉ vì tôi cho rằng Trình Chân rất ghét tôi.

“Nhanh lên, nhanh lên, không phải chị định chơi xấu đấy chứ?” Tiếng thúc giục của Trình Chân cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Đẩy cánh cửa của cửa hàng đi vào, Trình Chân thoát cái đã nhìn thấy ngay một quả cầu sôcôla màu vàng để cách cửa vào không xa, mắt đột nhiên sáng lên.

Đôi mắt Trình Chân lộ rõ lòng tham không đáy, tôi thở dài, đưa tay lấy hai thanh, trả tiền, quay người đi ra.

Tôi đưa một thanh cho Trình Chân: “Ngoan lắm, chị thưởng cho đấy.”

Trình Chân xách túi, không đáp lại, đi ra khỏi cửa hàng. Tôi lấy thanh của mình ra, bóc lớp giấy bọc màu vàng, vẫn chưa kịp đưa lên miệng cắn thì Trình Chân đã ghé đầu vào, cắn một miếng từ thanh sôcôla trên tay tôi, sau đó, không hề tỏ ra khách khí gì, ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ cười cợt.

Trình Chân vừa ăn vừa nói: “Ái chà, cái của chị đúng là ngon hơn của em.”

Tôi trố mắt nhìn, Trình Chân thừa lúc tôi còn đang ngẩn ngơ, lại cúi đầu cho nốt phần còn lại vào miệng, sau đó tôi còn nghe thấy tiếng nhai ngấu nghiến.

Đợi Trình Chân ăn xong, tôi mới phản ứng lại, tức giận nói: “Sao em lại xấu xa thế hả!”

Hai bên đường đã sáng đèn, vẻ cười cợt lộ rõ trong ánh mắt Trình Chân, ánh đèn đường chiếu vào lại càng sáng lấp lánh hơn, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy trong đôi mắt ấy còn ẩn chứa rất nhiều điều mà tôi không thể nào hiểu được.

Cúi đầu đi về phía trước một đoạn không xa, tôi mới phát hiện ra, thực ra cửa hàng tiện lợi ấy cách bến xe buýt không xa lắm.

Trình Chân hỏi: “Chị về kiểu gì?”

Tôi chỉ ra chỗ bến xe buýt: “Tất nhiên là đi xe buýt rồi.”

Trình Chân gật gật đầu, sờ sờ túi, lấy ra hai đồng xu nói: “Em đưa chị về.”

Tôi ngẩn ra, lắc đầu nói: “Ngồi xe cũng có mấy bến thôi, nhanh lắm, không cần phiền em đâu.”

Trình Chân vẫn không có ý rời đi, nói: “Em tiễn chị về cổng trường.” Nhìn vẻ kiên quyết trong mắt Trình Chân, tôi cũng không từ chối nữa.

Buổi tối, xe buýt khá vắng khách, tôi và Trình Chân ngồi ở bến xe nói chuyện.

Tôi hỏi Trình Chân: “Em ra hàng net chơi điện tử như thế không sợ bị mẹ mắng à?”

Trình Chân nhếch mép cười với tôi, chớp chớp mắt nói: “Sao vậy, chị Tiểu Vi, hay bây giờ đi làm vài ván, em đảm bảo chị sẽ không bị hành thê thảm đâu.”

Tôi bỗng nhiên tỉnh ra, tiễn tôi về trường gì chứ, thực ra là viện cớ để ra ngoài chơi điện tử. Tôi trừng mắt nhìn, nói: “Chị không bị mắc lừa đâu, muốn chơi thì em tự đi đi.”

Trình Chân nháy nháy lông mày nói: “Bị chị phát hiện mất rồi, thật ngại quá. Không có cách nào khác, em bị mẹ quản kinh quá.”

“Đáng đời.” Tôi cười trên đau khổ của người khác.

Lần này Trình Chân không phản ứng lại, chỉ cười hì hì. Tôi không kìm được lập tức quay lại nhìn, có chút không chắc chắn hỏi: “Em vừa gọi chị là gì?”

“Lý Vi.” Trình Chân nhìn tôi, rút lại nụ cười, thay vào đó là khuôn mặt lộ vẻ nghiêm túc.

Tôi ngẩn người, thấp giọng nói: “Chị hơn em hai tuổi đấy.”

Trình Chân nhìn tôi với vẻ bình thản nói: “Vậy thì sao?”

Sau khi lên xe buýt và tách khỏi Trình Chân, câu nói ấy vẫn lởn vởn trong đầu tôi, đột nhiên, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh cậu bé với đôi mắt sáng long lanh ngày trước.

Lúc Trình Chân vẫn còn là một cậu bé với nụ cười ngọt ngào, tôi đã rất ghen tị với hàng mi cong và dài tự nhiên của Trình Chân, đôi mắt sáng như những vì sao. Tôi luôn cảm thấy vẻ ngoài tuấn tú như vậy chỉ hợp với những chàng trai có tính cách nổi bật mà thôi.

Năm ấy, ngày tôi rời khỏi nhà họ Trình, Trình Chân đến chào tạm biệt tôi.

Trình Chân chạy lại, đưa bàn tay nhỏ bé lên ôm lấy mặt tôi. Tôi gạt tay cậu ấy ra, Trình Chân lại dùng lực mạnh hơn, sau đó nói: “Hứa với em, sau này không được để ai bắt nạt nữa!”

Không ngờ Trình Chân lại quan tâm đến tôi như vậy, khóe mắt tôi chợt ướt nhòe.

Sau đó, Trình Chân còn trịnh trọng bổ sung thêm một câu: “Chị chỉ được để một mình em bắt nạt thôi!”

Tôi chút nữa thì tức lộn ruột, nhưng sau đó Trình Chân lại đưa ngón tay út ra nói: “Chúng ta ngoắc tay.”

Khuôn mặt Trình Chân hiện rõ vẻ nghiêm túc, tôi bị đôi mắt sáng long lanh ấy làm cho ngây người và rồi cũng đưa ngón tay út của mình ra.

Trình Chân sợ tôi sẽ hối hận, nhanh chóng ngoắc vào tay tôi nói: “Ngoắc tay, một trăm năm cũng không thay đổi.”

Giọng nói của Trình Chân dần dần trở nên vui vẻ, khuôn mặt cũng nở nụ cười, còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Sau khi cười vui vẻ, Trình Chân cất giọng trầm thấp, nhẹ nhàng nói với tôi: “Lý Vi, không cho phép chị quên em!”

Lúc ấy, tôi thấy rất ghét Trình Chân, giận dỗi không thèm trả lời lại. Một thời gian dài sau đó, tôi nghĩ lại mới phát hiện ra vẻ thất vọng trong mắt Trình Chân.

Theo thời gian, tôi cứ tưởng rằng, sẽ không bao giờ gặp lại Trình Chân, không bao giờ quay lại thành phố G nữa. Nhưng bây giờ, tôi đã quay trở lại đây, vào học tại ngôi trường cũ của mẹ, khao khát được bắt đầu một cuộc sống mới.

Ngôi trường này là trường trọng điểm, tập trung toàn những học sinh ưu tú của thành phố, tuy một số học sinh vẫn có những thói quen xấu, nhưng được cái không khí học tập rất tốt, lại có rất nhiều hoạt động ngoại khóa phong phú. So với ngôi trường trước, quản lý ở đây thoải mái hơn nhiều.

Kí túc xá nữ và nam được tách riêng nghiêm chỉnh. Bên ngoài kí túc xá nữ, cô quản lý vừa nghiêm khắc vừa rất sâu sát. Mỗi lần kiểm tra phòng, chỉ cần không thấy có người, không cần biết lý do gì đều sẽ bị ghi vào danh sách về muộn. Một vài bạn nữ sau khi tìm hiểu quy luật kiểm tra vệ sinh kí túc xá, đều thông báo hoặc che giấu hộ, cứ như vậy, mọi người nhanh chóng tạo thành một tập thể nhỏ.

Con gái mà tụ tập lại với nhau, chủ đề buôn chuyện đương nhiên sẽ là về minh tinh, thần tượng, và các anh chàng đẹp trai… đặc biệt là các anh chàng xuất hiện trong cuộc sống của họ.

Mấy ngày nữa, cuộc thi bóng rổ cấp trường thường niên sẽ trở thành đề tài mới của đám nữ sinh kí túc xá.

Giờ ăn trưa, Liễu Đình đến cơm cũng không buồn ăn, hồ hởi chạy lại, nói với tôi: “Tiểu Vi, chiều hôm nay trường chúng ta có trận đấu bóng rổ với trường Nhất Trung.”

Mùi thức ăn chỉ một lúc đã tràn ngập đầy phòng, tôi nuốt nước bọt, nói: “Lo chuyện thi đấu làm gì, ăn cơm trước đi đã.”

“Tiểu Vi, đi cùng đi.” Liễu Đình nói không ngừng “Tất cả mọi người đều biết, trong tất cả các trường trung học của thành phố thì trường mình và Nhất Trung là nhiều giai đẹp nhất, hơn nữa đội bóng rổ vốn là nơi tập trung nhiều anh chàng đẹp trai, đi đi mà.”

Trong phòng có người tiện thể cho thêm một câu: “Nghe nói anh chàng đẹp trai họ Lâm cũng thi đấu đấy.” Nói rồi cậu ấy lại nhìn chằm chằm tôi hỏi: “Sao nào, có muốn đi xem không?”

Tôi chép miệng, cho cơm vào miệng, rồi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài. Ánh mặt trời chói chang, mặc dù trời đã lập thu nhưng nắng gắt cuối hè lại làm tôi không cảm nhận được cái mát mẻ, sảng khoái của tiết trời mùa thu.

“Hay là thôi đi, nóng thế này, không bằng ở trong phòng ngủ một giấc cho sướng.” – cơ thể tôi không hề muốn cử động.

Nhưng Liễu Đình không chịu buông tha cho tôi, vẫn muốn thuyết phục tôi: “Cậu không thấy chán à, ngoài đi học, thời gian còn lại đều ở trong phòng. Vào học lâu như vậy rồi, ngoài mấy chị em trong phòng ra, bạn bè ở ngoài cậu không biết ai cả.”

Tôi đặt bát cơm xuống, làm động tác dừng lại, cam chịu nói: “Được rồi, được rồi, coi như mình sợ cậu, mình đi xem cùng các cậu là được chứ gì?”

“Mình biết mà, cậu đúng là có ý với anh chàng đẹp trai họ Lâm kia rồi.” Liễu Đình trêu chọc tôi xong còn nói tiếp: “Cậu phải cẩn thận đấy. Nghe nói cậu ấy có biệt danh là “lãng tử sân bóng” đấy, vì thế mà tốc độ thay bạn gái của cậu ấy còn nhanh hơn cả tốc độ lách người dẫn bóng trên sân.”

“Lãng-tử-sân-bóng, tên gì mà kinh vậy…” Lòng dạ tôi được một phen quằn quại, cố kìm cơn buồn nôn, khó khăn mở miệng hỏi: “Anh chàng đẹp trai họ Lâm mà các cậu nói rốt cuộc là ai thế?”

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn như thể tôi là sinh vật lạ vậy, cùng hét lên: “Lâm Nguyên Nhất! Còn là ai nữa chứ.”

Liễu Đình chớp chớp mắt hai cái nói: “Dù sao thì thành tích học tập của người ta cũng tốt, lại còn là chủ lực của đội bóng rổ, là hot boy của trường chúng ta, sao cậu không để ý gì đến chuyện xung quanh thế hả?”

“Ồ, là cậu ấy. Lần trước gặp ở Tiền Nội mình đã không ưa gì cậu ấy rồi, không lẽ bây giờ mình lại vì cậu ấy mà rung động?” Tôi làm động tác pha trò, làm cả phòng cười ầm lên không dứt.

Môn học buổi chiều, giáo viên môn Toán vẫn dạy quá giờ như mọi khi, Liễu Đình truyền đến chỗ tôi một mẩu giấy, tức tối nói: “Môn này nhàm chán quá!”

Tôi quay đầu lại, buông tay tỏ ý cũng không biết làm thế nào, rồi quay ra ngắm nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ: Học thêm mấy phút toán nữa cũng tốt, có thể đi xem bóng muộn hơn, đỡ phải chịu đựng thêm mấy phút.

Có tiếng bước chân đi xuống cầu thang, tầm nhìn của tôi nhanh chóng bị một bóng người ngoài cửa thu hút. Dáng người cao gầy, một anh chàng đẹp trai mặc áo đồng phục bóng rổ số 3 màu trắng, đứng dựa vào cánh cửa lớp học, đôi mắt đen láy không biết cố tình hay vô ý lướt qua chỗ tôi.

Ánh mắt cuồng nhiệt của cậu ấy làm tôi ngạt thở, cô giáo vẫn đang thao thao bất tuyệt trên bảng, nhưng những bạn nữ bị ánh mắt ấy lướt qua sớm đã tim đập loạn nhịp lên rồi. Con người ấy thật nổi bật trong đám đông.

Đó chính là Lâm Nguyên Nhất.

Cậu ấy nhìn tôi, nháy mắt phải một cái, tôi có chút ngẩn ngơ, nhìn quanh, đúng là cậu ấy đang chào tôi, vậy là tôi gật đầu cười cười với cậu ấy, coi như đáp lại.

Nhưng không ngờ, cậu ấy nhanh chóng rời khỏi đó, đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà đi thẳng.

Tôi lắc lắc đầu tự nhủ, chắc là mình nhìn nhầm, thật là phí mất tí biểu cảm.

Mãi mới được nghỉ, Liễu Đình lập tức cười hì hì rồi kéo tôi đi, chẳng có ý đồ tốt đẹp gì hỏi: “Nói, cậu và Lâm Nguyên Nhất có gian tình gì? Mắt liếc mày đưa, không phải cậu ấy có ý gì với cậu đấy chứ?”

Tôi nghĩ lại hai lần gặp Lâm Nguyên Nhất trước đây, bên cạnh cậu ấy gần như lúc nào cũng không thiếu mỹ nhân, làm sao có thể có ý gì với một người như tôi chứ? Nghĩ đến đây, tôi cố ý trêu Liễu Đình nói: “Cái này, rất khó nói. Vì thế mình nghĩ các cậu nên sớm từ bỏ cậu ấy đi thôi!”

“Hừ, da mặt cậu cũng dày thật đấy!” Liễu Đình hoài nghi nhìn tôi “Thật không biết mấy câu cậu nói đâu là thật đâu là giả nữa. Thôi được rồi, đi thôi, không thì không kịp xem mất.”

Lúc đến sân bóng, trong sân đã chật kín người. Số lượng nữ sinh thật là đáng nể, chắc bọn họ đều vì mấy anh chàng đẹp trai mà đến đây.

“Tiểu Vi, Tiểu Vi, bên này bên này.” Mấy bạn cùng phòng với tôi đã đến nhận chỗ trước, hào hứng vẫy vẫy với chúng tôi.

Có tiếng huýt sáo vọng lại, tôi đã nhìn thấy Lâm Nguyên Nhất mặc chiếc áo số 3 màu trắng ở phía xa, mái tóc ngắn màu nâu đậm ánh lên dưới ánh nắng vàng của mùa thu. Đám đông cổ vũ chói tai làm tôi đau cả màng nhĩ. Liễu Đình ngay lập tức đẩy tôi về phía trước. Chúng tôi vừa nhìn cái đã thấy ngay dáng vẻ đẹp trai của Lâm Nguyên Nhất đang chạy trên sân. Qủa bóng trong tay cậu ấy đảo qua đảo lại, ánh mắt toát lên vẻ bình tĩnh không giống với những người khác. Sau một hồi cậu ấy ném bóng vào rổ, tỉ số trên sân nhanh chóng tăng cách biệt.

Trong sân, người xem đông nghịt, tôi ngẩng đầu nhìn lên, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống. Vốn đã không thích thú gì với bóng rổ nên tôi đẩy đẩy Liễu Đình nói: “Nóng chết đi được, mình ra căn tin mua chai nước đây.”

Đường ra căn tin cũng chật kín người. Không có cách nào khác, tôi đành phải đi men theo lan can sân bóng. Tôi một bên thì để ý người chèn qua chèn lại, một bên thì lướt ánh mắt qua sân bóng. Tôi luôn cảm thấy có người đang nhìn trộm mình, nhưng khi quay lại thì chẳng phát hiện ra ai. Hừ, rốt cuộc là ai nhỉ? Chưa nhìn thấy mỹ nhân bao giờ à?

Khó khăn lắm tôi mới mua được chai nước từ căn tin, trên sân, hai đội vẫn đang ra sức thi đấu. Tôi nhìn tỷ số, phát hiện ra đội trường tôi đã dẫn trước nhiều điểm, các bạn nữ cổ vũ vô cùng náo nhiệt.

Trận đấu chuẩn bị đến những phút cuối cùng, bên thắng cũng đã rõ ràng. Huấn luyện viên đội bên kia không chịu được nữa, xin tạm dừng. Sau một hồi nghỉ ngơi, có một bạn nữ tự nhiên chen lên chỗ tôi, kích động hét lên: “Tiểu Nhất, anh giỏi quá, anh có muốn uống nước không?”

Tôi bị bạn nữ kia đụng vào, lùi về sau hai bước, cánh tay đập vào thân cây, xước cả da. Thật là xui xẻo. Tiếp đó lại là một tràng gào thét, chỉ thấy người mặc áo trắng số 3, Lâm Nguyên Nhất, hướng về phía các bạn nữ, hôn nhẹ vào ngón trỏ và ngón giữa, rồi giơ lên. Động tác ấy đã hút hồn các bạn nữ ở đấy, tiếng hò reo liên tục vang lên.

Đến cả tôi cũng bị thất thần mất vài giây, rồi mới chớp chớp mắt nói: “Qủa nhiên không phải kiểu được hâm mộ bình thường.”

Lâm Nguyên Nhất uống mấy ngụm nước, rồi lắc lắc cái chai rỗng, nói một câu: “Hết nước rồi.”

Lập tức có mỹ nhân đưa chai nước của mình cho cậu ấy: “Lâm Nguyên Nhất, mình có nước này, vẫn chưa mở đâu.” Gọi rất thân mật, như thể quen thân lắm. Tôi cũng tiện tay mở nắp chai nước, hạ thấp giọng nói: “Tiểu Nhất, bên mình có, cũng chưa mở.” Nói xong, tôi tự cảm thấy mình như đang làm trò vậy.

Lâm Nguyên Nhất không cầm chai nước của bạn nữ kia đưa cho, mà quay đầu ra nhìn tôi, nhẹ nhàng mỉm cười, kèm theo vẻ đẹp trai không cưỡng nổi. Tôi quay đi chỗ khác tránh ánh nhìn như phát ra tia điện của cậu ấy, tay tôi tự nhiên nhẹ bẫng. Đến lúc tôi ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Lâm Nguyên Nhất lấy chai nước trong tay tôi, đôi mắt hiện rõ ý cười, nói: “Cám ơn nhé.”

Cậu ấy ngửa cổ uống luôn.

Dưới sân bóng, ngay lập tức rộ lên tiếng xì xèo. Tôi cảm nhận được hàng trăm ánh mắt sắc nhọn đang hướng về phía mình, giống như muốn đâm xuyên qua người tôi.

Tôi tròn mắt nhìn Lâm Nguyên Nhất, đột nhiên cảm thấy tức ngực, khó thở: “Cậu, sao cậu lại lấy chai nước của mình?”

Nụ cười trên mặt Lâm Nguyên Nhất vẫn không thay đổi, tiến lại gần hơn, lắc lắc chai nước trên tay nói: “Không phải cậu đưa cho mình sao? Cảm ơn nhé.” Nói xong, cậu ấy đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi. Người tôi cứng đờ, nín thở nhìn chằm chằm mặt cậu ấy, thấp thỏm không yên nghĩ: Cậu ấy rốt cuộc muốn làm gì?

Lâm Nguyên Nhất đột nhiên kéo ống tay áo tôi lên:

“Này, cậu…”

Hai con ngươi của tôi như sắp rơi ra đến nơi rồi vậy, còn cậu ấy thì không vội vã gì, lấy một miếng băng dán từ trong túi ra, dán lên vết thương vừa bị va vào cây của tôi, sau đó cậu ấy cúi xuống, dùng miệng thổi lên vết thương, một làn hơi nhè nhẹ lướt qua tay tôi. Tôi hít một hơi sâu, mặt đỏ ửng.

Lúc ấy, tiếng còi vang lên, thời gian tạm ngừng kết thúc, trận đấu lại tiếp tục, Lâm Nguyên Nhất mỉm cười vẫy vẫy tay rồi quay lại sân đấu.

Tay tôi vẫn lưu lại cái chạm tay vừa rồi của Lâm Nguyên Nhất, đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người làm tôi căng thẳng đến mức không thở được, bản thân tôi cũng đang rất ngỡ ngàng. Lúc ấy, tôi không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu nhanh chóng tìm Liễu Đình, kéo cậu ấy rời khỏi đây.

“Soạt”, không biết ai vừa ném bóng vào rổ, quả bóng trong không trung tạo nên một đường hình cung tuyệt đẹp, rơi tọt vào lưới.

“Huấn luyện viên, còn mấy phút cuối để em vào chơi đi ạ, chán chết đi được.” Ánh mắt của mọi người trên sân nhanh chóng bị giọng nói của người mặc chiếc áo màu đỏ thu hút.

“Trình Chân!” – Tôi ngạc nhiên thốt lên.

Người con trai đứng dậy khỏi băng ghế, ánh mắt đột nhiên sáng bừng, chớp chớp mắt nhìn tôi, sau đó cậu ấy quay mặt sang nói với huấn luyện viên: “Huấn luyện viên, còn có mấy phút, cho em ra đi.”

Huấn luyện viên đội bạn do dự một lúc rồi ra hiệu thay người.

Lúc chạy qua chỗ tôi, Trình Chân đột nhiên đưa tay lên, làm động tác giơ nắm đấm với tôi, màu áo đỏ làm tôn lên gương mặt trẻ trung của Trình Chân, đôi mắt sáng ngời, có thần, miệng hơi nhếch lên, vẻ rất quyết tâm giành chiến thắng.

Tôi ngẩn người một lúc, vẫn còn chưa hiểu cậu ấy giơ nắm đấm ra với tôi là có ý gì.

Trận đấu lại được tiếp tục. Trình Chân mặc áo số 7, vừa vào sân đã vượt qua liền một lúc ba người, tấ cả các động tác đều rất nhất quán, lưu loát.

“Tên nhóc Trình Chân này chạy cũng nhanh quá nhỉ.” Liễu Đình không biết từ lúc nào đã đứng cạnh tôi, quay mặt sang nhìn tôi cười ẩn ý “Mình đang nghĩ cậu làm gì mà đi mãi không thấy về, hóa ra là mua nước cho Lâm Nguyên Nhất.”

Tôi thở dài, tỏ vẻ cầu xin nói: “Đại tiểu thư Liễu Đình à, cậu đừng có trêu mình thế được không, cậu cũng biết mình và cậu ấy hoàn toàn không thân thiết gì mà.”

Liễu Đình gật đầu: “Ừ, là không thân, chỉ là trước mặt mọi người bị cậu ấy trêu tí thôi. Ha ha, nhưng mà Tiểu Vi này, xem ra, sau chuyện xảy ra lần trước ở Tiền Nội, anh chàng đẹp trai họ Lâm đã để ý cậu rồi đấy.”

“Gì cơ!” – Tôi ngạc nhiên nói.

“Cậu không cảm thấy ánh mắt cậu ấy nhìn cậu rất dịu dàng à?”

Tôi lắc đầu: “Làm gì có chuyện ấy, cậu ấy có bạn gái rồi mà.”

Liễu Đình hắng giọng nói: “Cậu nói Tương Phương Phương lần trước cãi nhau với cậu đấy à? Cô ta không phải là bạn gái của Lâm Nguyên Nhất.”

Tôi nhìn chằm chằm người đang chơi bóng trên sân, nghĩ: Ai dà, rốt cuộc vẫn là trai đẹp! Được vô số mỹ nhân vây quanh. Thu lại ánh mắt, tôi nói nhỏ: “Cái dịu dàng ấy mình không quen được.”

Trên sân bỗng có tiếng còi chói tai làm thu hút sự chú ý của chúng tôi, Lâm Nguyên Nhất đang ngã trên sân, trọng tài báo Trình Chân phạm lỗi đẩy người.

Lúc này tôi mới nghĩ đến, hỏi Liễu Đình: “Sao Trình Chân cũng đến thế?”

Liễu Đình nói: “Lúc nãy cậu đi mua nước thì nó tới. Nó học trường Nhất Trung, không phải cái này cậu cũng không biết đấy chứ? Tên nhóc này thật là miệng nói một đằng làm một nẻo, nó bảo với mình hôm nay trời nóng quá, không muốn ra sân, chỉ đến ngồi cho đủ đội hình, không ngờ cuối cùng lại không ngồi yên được.”

Trình Chân giơ tay ra hiệu nghe theo lỗi phạt của trọng tài, ánh mắt Trình Chân như có lửa, ngày càng bùng cháy mạnh mẽ. Cặp đá quý màu đen trong đôi mắt ấy, lúc này không còn vẻ ngây thơ, hồn nhiên của ngày bé, mà hiện rõ khát vọng chiến thắng. Dáng người Trình Chân đã cao lên nhiều, nhưng các nét đẹp thì không có thay đổi gì nhiều, chỉ các đường nét trên gương mặt thì trở nên góc cạnh hơn. Trên sân bóng Trình Chân đã bớt đi tính khí trẻ con mà thay vào đó là nhuệ khí, lòng hăng hái.

Liễu Đình nhìn qua bảng tỷ số, ngạc nhiên nói: “Này, tỷ số đã gần ngang nhau từ lúc nào rồi kìa.”

Trên sân bóng, Trình Chân không hề mất đi phong độ, thuận tay đẩy Lâm Nguyên Nhất, Liễu Đình tự nói một mình: “Cũng không hiểu sao mà tên nhóc kia vừa vào sân, cục diện trận đấu đã thay đổi rồi.”

“Cậu ấy có một ma lực khiến cho người khác cảm thấy an tâm.” Giọng nói yếu ớt của tôi lập tức bị tiếng hò reo trên sân át đi.

Từ nhỏ tới lớn, Trình Chân đã tỏ ra trầm lặng hơn những đứa trẻ khác. Trình Chân rất ngang bướng, nhưng cũng rất thông minh. Cậu ấy giỏi tận dụng điểm mạnh của mình để đạt được những điều mình muốn.

Lúc nhỏ, Trình Chân lấy hết toàn bộ tiền tiêu vặt của tôi, lần gặp ở KTV, khi tôi đang rơi vào hoàn cảnh thảm hại, còn cả hôm Trình Chân tiễn tôi về từ nhà cậu ấy… Tôi phát hiện ra rằng, tôi sợ gặp cậu ấy, chỉ vì trước mặt Trình Chân, tôi luôn để lộ ra tính cách mềm yếu của mình. Tất cả những lần tôi gặp phải chuyện không thể tránh được, cậu ấy đều thản nhiên ứng phó, về điểm này, tôi rất ngưỡng mộ Trình Chân.

Cảm xúc tinh tế của tôi đối với Trình Chân, rốt cuộc là có từ bao giờ, đến tôi cũng không biết nữa.

Trận đấu kết thúc, kết quả hai đội hòa nhau.

Lúc rời khỏi sân, Lâm Nguyên Nhất bất ngờ gọi tôi lại.

“Chai nước lúc nãy, cám ơn nhé.”

Tôi vốn định không để ý đến cậu ấy, nghe thấy cậu ấy nói vậy, tôi cũng dừng lại, nói: “Cậu đùa với mình sao, chai nước ấy rõ ràng là bị cậu lấy đi mà.”

Lâm Nguyên Nhất không hề ngạc nhiên trước phản ứng của tôi mà còn cười hì hì nói: “Là cậu nói muốn đưa cho mình uống mà, tuy giọng điệu có hơi lạ một chút, nhưng mình nghe thấy rất rõ.”

Tôi lập tức nghẹn lời, ai bảo học nói theo người ta làm gì, thật là gậy ông đập lưng ông.

Lâm Nguyên Nhất cũng không làm khó tôi, chỉ xuống sân bóng nói: “Số 7 của trường Nhất Trung là bạn trai cậu à?”

Tôi nhìn Trình Chân, người đang uống nước, nói với Lâm Nguyên Nhất: “Cậu đùa gì vậy, đó là em mình.”

Lâm Nguyên Nhất sững người một lúc, nói với giọng ngạc nhiên: “Không phải chứ, em cậu?”

Trong lòng tôi có chút tức giận, không hiểu vì sao cậu ấy lại nói những câu kỳ lạ như vậy, không kìm được hỏi lại cậu ấy: “Mình lừa cậu thì được ích lợi gì?”

Lâm Nguyên Nhất thở nhẹ nói: “Em cậu thật trẻ con. Lúc thi đấu, cậu ấy cố ý đẩy mình ngã, lúc kéo mình đứng dậy, còn nói với mình, nếu mình thua thì phải tránh xa cậu ra.”

“Nếu cậu ấy là em trai cậu, thì mình không hiểu nổi, sao cậu ấy lại nói mấy câu ấy với mình làm gì?” Lâm Nguyên Nhất mơ hồ nói.

“Không có gì đâu, cậu ấy chỉ đùa cậu thôi.” Tôi nhìn Lâm Nguyên Nhất, cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh của mình.

“Ừ…” Ánh mắt Lâm Nguyên Nhất lóe lên tia lửa, khóe miệng lộ rõ vẻ cười cợt. Đôi mắt đen láy lại càng trở nên bí ẩn hơn.

Một cơn gió thổi xuyên qua những chiếc lá trên cây, tạo nên âm thanh “lào xào”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.