Giang Nam Hận

Chương 29




Trích lời Gia Mộc: Bất kể là ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực, từ một phương diện nào đó, bố mẹ đã tạo nên tính cách của con cái.

Tư An vừa xuống xe đã định quay lên. Salon của Trương Kỳ trang hoàng quá đẹp, quá xa hoa, cũng rất giống những nơi Dương Thành thường dẫn cô ta đến. Kỷ niệm một tháng yêu nhau, Dương Thành dẫn cô ta đến một salon mà bình thường mỗi lúc cô ta đi qua đều cố ý tránh xa một chút, trao đổi nửa tiếng với thợ trang điểm về việc “cải tạo” cô ta thế nào, hoàn toàn không cho phép cô ta có ý kiến gì. Cũng từ lúc đó, cô ta được định hình kiểu tóc ngang vai mộc mạc để che giấu những khuyết điểm của mình, lông mày phải tỉa thành lá liễu, phải lột da mặt, phải đi làm đẹp định kỳ… Sau đó hắn dẫn cô ta đi mua quần áo rồi đưa cô ta về tận nhà. Lúc cô ta đứng trước mặt bố mẹ, chị gái và em trai, thậm chí cả nhà còn không nhận ra cô ta.

Hôm đó là ngày hạnh phúc nhất của cô ta, lần đầu tiên trong đời cô ta cảm thấy mình đã biến từ vịt con xấu xí thành thiên nga, đến tận lúc cô ta phát hiện đó cũng là ngày khởi đầu của ác mộng.

“Đi nào”, Lâm Gia Mộc kéo cô ta.

“Ờ”. Dù trong lòng thấp thỏm không yên, Tư An vẫn dắt Diêu Diêu đi vào salon.

Trương Kỳ đang trò chuyện với một khách quen về những loại mỹ phẩm thịnh hành thời gian này. Thấy họ đến, Trương Kỳ ôm vai khách hàng: “Nghe em đi, không sai đâu. Bây giờ em cũng đang dùng loại này, dùng hết hai hộp rồi. Chị thấy có phải nếp nhăn ít hơn nhiều không? Mặt cũng gầy hơn nữa. Chị đừng xót tiền, bao nhiêu tiền mua được tuổi trẻ cũng vẫn có lời”.

“Ờ, để cho chị một bộ đi”.

Trương Kỳ gọi một trợ lý tới: “Cho vào túi, chiết khấu hai mươi phần trăm”.

“Thôi, ai lại làm thế…”.

“Chị là khách quen của em, em lãi ít một chút, chị giới thiệu thêm mấy người đến là tốt rồi…”. Trương Kỳ ghé vào tai khách hàng này: “Chị giới thiệu khách cho em, em sẽ trích phần trăm cho chị”.

“Biết rồi, biết rồi”. Khách hàng cười tít mắt cầm túi hàng. “Em có bạn đến, phải qua chào hỏi một chút”.

“Ai da, sao bây giờ mới đến? Có biết giờ này đông khách lắm không?”, Trương Kỳ nói với Lâm Gia Mộc.

“Tớ đến muộn có…”. Lâm Gia Mộc chỉ chiếc đồng hồ treo tường: “Chưa đến ba phút. Bạn nói mười giờ rảnh…”.

“Bây giờ là mười giờ ba phút rồi, có biết còn mười mấy người đang chờ không?”.

“Lắm lời quá đấy, đi thôi!”.

Lâm Gia Mộc đánh Trương Kỳ một cái, Trương Kỳ cũng đánh lại cô. “Tớ không chơi với cậu nữa, tớ chơi với em gái này”. Trương Kỳ đi tới kéo tay Tư An: “Em là bạn học của Gia Mộc à?”.

Tư An gật đầu.

“Cậu thấy chưa? Cùng tốt nghiệp đại học A, người ta thì nho nhã, vừa nhìn đã biết là người trí thức, còn bạn thì nhìn lại mình đi, như con điên ấy”.

“Bệnh điên của tớ cũng là lây từ cậu đấy”. Lâm Gia Mộc cười nói, sau khi ngồi xuống ghế liền chỉ một người thợ để tóc ngắn mặc đồ làm việc màu đen: “Tiểu Mễ đúng không? Em cắt cho chị nhé, chị thấy em cắt đẹp hơn bà chủ em nhiều. Trương Kỳ, cậu thiết kế một kiểu tóc mới cho An An được chứ?”.

“Ok, tớ cũng đang chán kiểu tóc cũ rích của cậu đây. Lấy chồng rồi mà không chịu thử để dài cho thục nữ, thật không biết sao Trịnh Đạc lại chịu đựng được cậu”.

Trương Kỳ nói xong liền kéo Tư An đến ngồi xuống một chiếc ghế khác, lại đưa tay vuốt tóc Diêu Diêu rồi chỉ một nhân viên nữ: “Tóc bạn nhỏ này mượt quá. Để chị kia tết tóc cho cháu được không?”.

“Được ạ”. Diêu Diêu cười tít mắt đi chơi với nhân viên đó.

Trương Kỳ xem tóc Tư An: “Chất tóc của em rất tốt, đã thử uốn bao giờ chưa? Năm nay kiểu tóc uốn cong rồi lại thổi thẳng đang thịnh hành, bồng bềnh tự nhiên, rất hợp với em”.

“Có cần phải cắt tóc không?”.

“Có, sẽ lộ nửa tai. Vành tai em rất dễ coi, để lộ ra cũng rất đẹp…”. “Được, vậy cắt đi”.

“Mái bằng à? Chị đề nghị em để mái chéo, nhìn sẽ dễ thương hơn”. “Vâng”.

“Đi gội đầu đi, chị chờ ở đây”.

Sinh vật gọi là phụ nữ khi tâm tình sa sút sẽ đánh giá bản thân rất thấp, cảm thấy mình vừa già vừa xấu, không có sức sống. Chuyện thích hợp nhất để làm mỗi lúc cảm thấy mình là một kẻ thất bại chính là đi làm đẹp, cắt tóc, mua sắm, trang điểm thật xinh đẹp. Khi nhìn chính mình hoàn toàn mới trong gương, phụ nữ sẽ tự tin hơn nhiều. Đó không phải là hư vinh, mà là bản tính của phụ nữ. Phụ nữ sinh ra là để trang điểm thật đẹp, thúc đẩy tiêu dùng, cũng làm đẹp cho trái đất.

Thế giới của trẻ con luôn rực rỡ sắc màu. Diêu Diêu không hiểu gì về chuyện của bố mẹ mình. Giá trị quan và thói quen của con người đều được tạo dựng trong cuộc sống hằng ngày. Nếu từ nhỏ bạn đã ăn cơm bằng chậu rửa mặt thì chậu rửa mặt chính là dùng để ăn cơm, trừ khi bạn phát hiện đại đa số mọi người đều ăn cơm bằng bát, bạn mới bắt đầu nghi ngờ về việc ăn cơm bằng chậu rửa mặt của mình.

Trong mắt Diêu Diêu, bố là chủ nhà có quyền uy tuyệt đối, tất cả mọi chuyện đều là bố đúng, tất cả mọi người đều sùng bái bố. Mặc dù Diêu Diêu quấn quýt mẹ nhưng lại kính sợ bố theo bản năng. Đối với Diêu Diêu, bố là người uy quyền nhất, mọi lời nói của bố đều là khuôn vàng thước ngọc, cho nên khi cô bé nhìn thấy thợ làm tóc bôi thuốc uốn tóc lên đầu mẹ, miệng cô bé há to đủ nhét một quả quýt vào: “Mẹ! Bố nói phụ nữ xấu mới uốn tóc!”.

“Diêu Diêu!”. Tư An khó xử nhìn các khách hàng đồng loạt quay đầu nhìn về phía này.

“Diêu Diêu, bà nội cháu có uốn tóc không?”. Lâm Gia Mộc ra hiệu cho thợ cắt tóc tạm dừng lại.

Diêu Diêu nghĩ một lát rồi chần chừ gật đầu: “Bà nội có thể uốn tóc, bà ngoại có thể uốn tóc, bởi vì bà già rồi”.

“Thế bác gái cháu có uốn tóc không? Cô giáo ở trường mầm non có uốn tóc không?”.

Diêu Diêu mếu máo: “Bố nói…”.

“Bố nói chưa chắc đã đúng, người tốt và người xấu không thể phân biệt bằng việc có uốn tóc hay không được. Lông của cừu xinh đẹp cũng xoăn mà, cừu xinh đẹp có tốt bụng không?”.

Diêu Diêu gật đầu rồi lại lắc đầu. Cô bé cảm thấy cô Lâm này quá lợi hại làm mình sợ: “Bố cháu là hiệu trưởng! Là giáo viên! Bố nói gì cũng đúng! Rất nhiều người đều nghe lời bố, có phải không mẹ?”.

Lâm Gia Mộc thoáng nhìn Tư An, Tư An khẽ ho một tiếng: “Người uốn tóc không phải người xấu. Cô Lâm nói đúng, bố con nói sai”.

Diêu Diêu òa khóc, Tư An vừa định đi tới bế Diêu Diêu thì bị Lâm Gia Mộc giữ lại: “Diêu Diêu, các cô và các chị ở đây đều uốn tóc, cháu cho rằng họ đều là người xấu à?”.

Lâm Gia Mộc nói xong lại cười áy náy với mấy “anh” cũng đến uốn tóc: “Cháu nói như vậy là không lễ phép”.

Diêu Diêu nheo mắt nhìn Lâm Gia Mộc: “Cô là người xấu!”.

Nói xong Diêu Diêu tụt xuống ghế định đi, nhân viên nữ đang tết tóc cho Diêu Diêu giữ cô bé lại: “Diêu Diêu đừng khóc. Diêu Diêu soi gương xem, Diêu Diêu còn chưa tết tóc xong mà…”

Diêu Diêu vẫn khóc, vừa vùng vẫy vừa nhìn về phía mẹ: “Mẹ, mẹ con mình đi tìm bố, mẹ con mình đi tìm bố…”.

Tư An lo lắng nhìn Lâm Gia Mộc. Lâm Gia Mộc buông tay ra, Tư An đi tới bế Diêu Diêu: “Diêu Diêu…”.

Cô ta muốn nói bố mẹ đã chia tay rồi, cả đời này mẹ không muốn nhìn thấy bố nữa, nhưng lời ra đến miệng lại không biết phải nói như thế nào.

“Diêu Diêu, em xem, tóc em cũng xoăn đấy, giống như cừu xinh đẹp”. Nhân viên nữ cầm gương tới. Nhìn thấy mái tóc đang tết dở lại rũ ra, trở nên cong cong, Diêu Diêu hoảng sợ quên cả khóc.

“Không được, cháu không muốn tóc xoăn!”.

“Tóc xoăn đẹp mà. Diêu Diêu, chị dẫn em đi xem hoạt hình nhé!”. “Mẹ, tóc con xoăn rồi…”.

“Không sao, Diêu Diêu vẫn là cô bé ngoan. Con xem, chị kia còn có máy tính bảng kìa!”, Tư An chỉ nhân viên đó.

Sức mê hoặc của máy tính bảng và hoạt hình quá lớn đối với trẻ con. Diêu Diêu vừa rồi còn băn khoăn chuyện tóc xoăn lập tức bị phân tán sự chú ý, cùng nhân viên đó đi ra chỗ khác.

“Đúng là làm phiền chị quá”, Tư An xin lỗi Trương Kỳ.

“Không sao”. Trương Kỳ lắc đầu: “Có làm phiền cũng là Gia Mộc làm phiền, chứ ai lại chấp vặt trẻ con”.

Cô gái dẫn Diêu Diêu đi rất biết cách dỗ trẻ con, vừa cho Diêu Diêu xem hoạt hình vừa chải tóc cho Diêu Diêu theo nhân vật trong hoạt hình. Lúc Diêu Diêu đi ra thì Lâm Gia Mộc đã cắt tóc xong. Cô đi tới sờ tóc Diêu Diêu: “Cháu xem, tóc cháu cũng xoăn này!”.

“Cháu là chị Tiểu Lan! Chị Tiểu Lan là người tốt!”. “Thế người tóc xoăn có phải toàn là người xấu không?”.

Diêu Diêu suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, đột nhiên hạ thấp giọng: “Nhưng bố giận thì làm thế nào?”.

“Vì sao bố lại giận?”

“Bởi vì mẹ lải nhải, nấu cơm không ngon, không nhìn thẳng bố, vì cháu ồn ào…”.

“Bố giận thì sẽ thế nào?”.

Diêu Diêu nhìn quanh, nhỏ giọng nói với Lâm Gia Mộc: “Sẽ đánh mẹ”. “Có đánh cháu không?”.

Diêu Diêu lắc đầu rồi lại gật đầu. Cô bé không biết bố đánh mình như vậy có tính không.

“Thế cháu còn cho rằng bố cháu tốt không?”. “Bố cháu tốt!”, Diêu Diêu nói rất kiên định.

Có một số việc phải thay đổi từ từ. Lâm Gia Mộc nghĩ quả nhiên mình quá nóng lòng. Trong mắt trẻ con, bố luôn luôn đúng, đây là chân lý không bao giờ thay đổi. Chỉ có thời gian và giáo dục mới có thể làm Diêu Diêu hiểu được chuyện gì đang xảy ra bên cạnh mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.