Giang Hồ Tứ Quái

Chương 16




Nắm lấy tay người

Xích giáo giáo chủ dưới sự khống chế của Đoan Mộc Hồi Xuân, oai phong lẫm liệt khí phách hiên ngang bước lên xe ngựa.

Lữ Phi rỉ tai một giáo đồ vừa đến: “Giáo chủ có việc bí mật cần thương lượng với Hồn Hồn vương, các ngươi tuyệt đối đừng để lộ tin tức.”

Giáo đồ thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng, cuống cuồng tuân theo.

Lữ Phi ngồi lên càng xe, phất dây cương, mã xa liền tiến về hướng Tây.

Xích giáo Giáo chủ ngồi trong xe, bụng tiếc thầm, sớm biết vậy, trước đó chẳng nên do dự, để vuột mất cơ hội thoát thân. Một khi đã rời khỏi phạm vi Xích giáo, kết cục của hắn lại càng khó lường. Giả như chỉ lấy hắn làm con tin còn đỡ, chứ muốn giết người diệt khẩu, há chẳng phải hắn có chết cũng chết bặt vô âm tín?

Nghĩ tới đây, hắn thoáng bồn chồn, hai mắt chăm chú nhìn chằm chặp Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân thấy ngựa sắp sửa rời khỏi sơn cốc, bèn giải huyệt đạo cho hắn, hỏi: “ Giáo chủ muốn nói gì?”

Xích giáo Giáo chủ nói: “Các người, muốn làm gì?”

Đoan Mộc Hồi Xuân mỉm cười bảo: “Nghe nói phong cảnh Tây Khương rất diễm lệ, ta chỉ muốn mời Giáo chủ cùng bọn ta lĩnh ngộ một phen.”

Bốn chữ “phong cảnh diễm lệ” bằng tiếng Hán với Xích giáo Giáo chủ mà nói, thật vô cùng thâm siêu. Hắn chỉ có thể từ hai chữ hiểu được mà suy ra ý của đối phương, “Lĩnh ngộ…Võ công Trung Nguyên, cũng rất lợi hại. Tây Khương, không kém. Ngươi đấu ta một trận.”

Đoạn Mộc Hồi Xuân nhẹ nhàng phẩy quạt, lắc đầu cười bảo: “Giáo chủ hà tất phải giận như thế?”

Những lời này Xích giáo Giáo chủ cũng không hiểu được, hừ lạnh nói: “Ngươi, thắng không oanh liệt!”

Đoan Mộc Hồi Xuân nhướn mày đáp: “Binh bất yếm trá!” (nhà binh không ngại dùng kế)

Xích giáo Giáo chủ từng học qua Binh pháp Trung Nguyên, nghe vậy phán: “Không công bằng.”

Đoan Mộc Hồi Xuân dường như hiểu được trình độ tiếng Hán của hắn hạn chế, bèn trả lời ngắn gọn: “Thắng giả vi vương.” (Kẻ thắng làm vua)

Miệng Xích giáo Giáo chủ run bần bật, dốc hết ruột gan cũng không tìm được câu từ tiếng Hán thích hợp để phản bác, cuối cùng xổ một tràn dài tiếng Tây Khương, bất chấp Đoan Mộc Hồi Xuân có hiểu hay không, rốt cuộc hắn tự nói một mình cho thỏa, sau đó nhắm mắt làm thinh.

Đoan Mộc Hồi Xuân không màng tới, lẳng lặng ngồi trong xe, chỉ lo tính toán thời gian, cách một hồi lại điểm lại huyệt đạo của Xích giáo Giáo chủ.

Xích giáo Giáo chủ mới đầu còn nỗ lực dùng chân khí phá bỏ huyệt đạo, thấy hắn như thế, đành thở hồng hộc mà bỏ cuộc.

Mã xa chạy đúng ba ngày không nghỉ. Nguyên bản Đoan Mộc Hồi Xuân hy vọng dọc đường có thể đuổi kịp Cơ Diệu Hoa, nhưng càng đến gần quân doanh của Hồn Hồn vương, mong muốn ấy cũng ngày một xa vời.

Xích giáo Giáo chủ bị điểm huyệt đạo quá lâu, kinh mạch không khỏi hao tổn, đến tứ chi cũng không hoàn toàn linh hoạt nữa.

Đoan Mộc Hồi Xuân thi thoảng lại nắn giúp hắn vài cái.

Xích giáo Giáo chủ quả thực bức bối vô cùng, cuối cùng chủ động yêu cầu dùng dây trói. Cứ vậy, tuy tay chân vẫn không được tự do hoạt động, nhưng kinh mạch đỡ phải chịu nỗi khổ bị kiềm hãm nữa.

Đoan Mộc Hồi Xuân đã từng nếm mùi việc ấy, nên dường như cảm thông cho hắn.

Xích giáo giáo chủ cũng có qua có lại, khuyên nhủ hắn: “Hai người các ngươi, là, tự tìm chết.”

Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Ta chỉ đang thưởng ngoạn phong cảnh ven đường thôi.”

Xích giáo Giáo chủ nói: “Ngươi thả ta, ta tha ngươi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Giáo chủ là chủ ta là khách, chỉ đang du ngoạn thôi mà.”

Xích giáo Giáo chủ nói: “Ni Khắc Tư Lực, Hồn Hồn vương…” Hắn dừng một chút, tựa hồ đang nghĩ xem phải dùng vốn từ tiếng Hán hạn hẹp thế nào để diễn đạt hết sự cảm khái vô biên tận đáy lòng mình, “Vẫn chưa chết, y, vẫn tốt. Có sư huynh.”

Hắn dốc cạn khả năng mà kết quả đổi được chỉ là sự trầm mặc của Đoan Mộc Hồi Xuân.

Xích giáo Giáo chủ thấy thế, đành bỏ cuộc.

Khí trời ngày càng lạnh.

Tuy Đoan Mộc Hồi Xuân thỉnh thoảng phẩy quạt, nhưng phẩy rất nhẹ.

Đến ngày thứ năm, rốt cuộc Lữ Phi cũng dừng lại. Hắn chỉ ngọn núi phía trước nói: “Hồn Hồn vương cách đây năm ngày hẳn đã đóng ở hai dặm phía trước rồi. Hắn xưa nay cẩn thận, chung quanh nhất định có không ít mật thám.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Không biết có thể thuận lợi tiến nhập quân doanh không.”

Lữ Phi nói: “Để thuộc hạ thử xem.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta chỉ buột miệng nói vậy thôi. Có Xích giáo Giáo chủ ở đây, việc gì phải thử?”

Lữ Phi đáp: “Thuộc hạ cùng Giáo chủ đi trước, Trưởng lão có thể ngầm bám theo sau. Ngộ nhỡ thuộc hạ không may để lộ ra chân tướng, Trưởng lão vẫn còn thoát ra được để tìm cách cứu viện.”

Đoan Mộc Hồi Xuân ngẫm nghĩ một chút bảo: “Hay là ta ẩn mình dưới gầm xe, như vậy sẽ có người ngoài sáng kẻ trong tối, cũng chiếu ứng được lẫn nhau.” Những lời này là hắn ngầm nói sau lưng Xích giáo Giáo chủ. Hắn biết Xích giáo Giáo chủ gặp thời cơ nhất định sẽ tìm mọi cách thông tri cho thủ hạ của Tây Khương vương, vì vậy hắn cố tình trở lại thùng xe, lấy ra một viên thuốc ép Xích giáo Giáo chủ nuốt vào.

Xích giáo Giáo chủ trợn trừng mắt hỏi: “Cái gì đây?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Cơ Thanh Lan, sư thúc của ta.”

Đồng tử mắt Xích giáo Giáo chủ co lại.

Đoan Mộc Hồi Xuân vỗ vỗ vai hắn, điểm huyệt đạo hắn, gỡ dây trói hắn ra, giúp hắn ngồi vào tư thế thoải mái, rồi không nói năng gì nữa, lập tức xuống xe ngựa thong dong bước đi.

Xích giáo Giáo chủ ngồi trên xe ngựa, thấy hắn băng qua cửa sổ xe, tiếng bước chân tiến về lối cũ, không khỏi la toáng lên: “Trở lại! Ngươi, cứu người. Ta, thả ngươi. Mau!” Do khẩn trương và sợ hãi, hắn bắt đầu phát ngôn loạn xạ. Tức thì, mã xa di chuyển.

Xích giáo Giáo chủ lại nổi giận tới Lữ Phi. Lữ Phi hiểu tiếng Tây Khương, cho nên hắn chửi vô cùng lưu loát. Nào là vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn… Như tiếng đậu đổ ra, vừa kêu vừa đều.

Lữ Phi mắt điếc tai ngơ.

Phốc.

Một mũi tên bắn thủng vách xe khiến tiếng chửi của Xích giáo Giáo chủ ngưng bặt.

Xích giáo Giáo chủ nhìn mũi tên quen thuộc, mắt ánh lên một tia sáng. Hắn không rõ vì sao Đoan Mộc Hồi Xuân đột ngột ly khai, mà Lữ Phi thì vẫn tiếp tục tiến về phía quân doanh, hắn chỉ biết hiện tại chính là thời cơ tốt để đào thoát.

Lữ Phi đột nhiên mở cửa xe.

Xích giáo Giáo chủ kim đao đại mã (chễm chệ) ngồi đó, mắt nhìn ra ngoài, không giận mà uy.

Mật thám vội vàng quỳ xuống mặt đất, dùng tiếng Tây Khương huyên thuyên tạ tội.

Xích giáo Giáo chủ không ngừng đấu tranh. Hiện hắn không bị điểm á huyệt, muốn cầu cứu, chỉ cần hô lớn một tiếng. Nhưng tên mật thám trước mắt quả thực chẳng phải hạng cao thủ gì, chỉ sợ hắn còn chưa kịp giúp mình thoát, Lữ Phi đã giải quyết cả hai rồi. Chưa kể trước đó chẳng biết Đoan Mộc Hồi Xuân đã cho mình nuốt cái gì, nếu Cơ Thanh Lan thật sự là sư thúc của hắn, thì hẳn bản thân lành ít dữ nhiều.

Chỉ một chút trì hoãn, cửa đã đóng lại, mã xa lại một lần nữa lăn bánh.

Xích giáo Giáo chủ đột nhiên mệt mỏi nhắm mắt. Hắn nhận ra bản thân đã già rồi, dù thân chưa lão, thì tâm cũng đã lão. Đổi lại lúc tuổi còn trẻ, chỉ cần có một phần cơ hội, hắn vẫn mạo hiểm thử một phen, còn hiện tại, cho dù nắm được đến chín phần, hắn cũng do dự. Thôi thôi, chi bằng cứ phó mặc cho số phận đi.

Tự hắn có chút buông xuôi.

Bên ngoài, Lữ Phi biết Đoan Mộc Hồi Xuân ở dưới gầm xe tuyệt không dễ chịu, cho nên phóng xe cực nhanh.

Dọc đường mấy gã thám tử và binh sĩ tuần tra chặn hắn lại, đều bị bản mặt của Xích giáo Giáo chủ hù cho, một đường thông suốt suôn sẻ tiến về phía trước.

Đoan Mộc Hồi Xuân và Lữ Phi vốn đều không ngờ có thể tiếp cận nhanh như thế, chỉ định tìm một chỗ kín đáo ẩn nấp trước, đợi nghe ngóng tình hình xong rồi mới quyết định. Thế nhưng dọc những chỗ ven đường, đừng nói không tìm được chỗ kín đáo, mà chỗ nào cũng toàn binh lính tuần tra, ai nấy đều mặt mày nghiêm trọng.

Lữ Phi chẳng biết sao hơn, đành tiến một đường thẳng tới quân doanh.

Quân doanh đóng tại chân núi, nhưng trên núi cũng bố trí trạm gác. Mã xa vừa tới gần, kèn lệnh nổi lên ngay, tức thì hơn mười người từ trong quân doanh lao ra vây lấy họ. Lữ Phi thấy chúng bộ dạng như lâm đại địch (gặp kẻ thù), bụng thoáng bồn chồn, thầm nhủ: Nhỡ Xích giáo Giáo chủ phía sau kêu cứu. E rằng cả hắn và Đoan Mộc Hồi Xuân sẽ bị đè bẹp. Hắn nghiến răng, mở cửa xe, rướn nửa người vào, ra vẻ đang xin chỉ thị, nhưng tay thì đặt cách Xích giáo Giáo chủ chưa tới một thước.

Xích giáo Giáo chủ nhìn hắn một cái, tựa hồ hiểu được ý niệm trong đầu hắn, bèn bất động thanh sắc nhìn qua đám quan quân bên ngoài.

Quan quân thấy Xích giáo Giáo chủ thì sửng sốt, đoạn thở phào nhẹ nhõm nói: “Giáo chủ tới, thì tốt rồi.”

Những lời này khiến Xích giáo Giáo chủ lẫn Lữ Phi đều lấy làm nghi hoặc, may mà tên nọ nhanh chóng tiếp lời: “Ni Khắc Tư Lực điên rồi! Hắn uy hiếp đại vương ta.”

Cơ Diệu Hoa là Đệ nhất cao thủ Tây Khương, trong suy nghĩ của võ lâm Tây Khương và binh sĩ, đã gần như thần thánh. Vậy mà hôm nay, y lại uy hiếp Hồn Hồn vương, hiển nhiên rất nhiều người bị chấn động.

Xích giáo Giáo chủ bật thốt lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Quan quân nói: “Bọn ta cũng không biết. Đêm qua y đến cùng quân sư, bọn ta cứ tưởng y đến để trợ giúp đại vương. Ai ngờ vừa tới quân doanh, y một cước đá văng quân sư, sau đó đánh thẳng vào quân trướng của đại vương ta.”

Đêm qua?

Đoan Mộc Hồi Xuân nghe tim đập thình thịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.