Giang Hồ Nhàn Thoại

Chương 44: Đồng Thời Tu Luyện Ba Môn Công Pháp




Vừa tỉnh giấc, lại có cảm giác thương hải tang điền.

Tần Tuấn vào  trong thành, không đi xe Đái Hải, tài xế xe bus nhìn cậu lên xe nở nụ cười hàm hậu hỏi: “ Lâu quá không đi xe nhỉ? Vẫn chưa vào trong thành, trong nhà có đủ ăn không?”

Tần Tuấn cười  gật đầu, nói: “ Sao đủ được, là có bạn mang đồ ăn tới.”

Tài xế vỗ lên vai cậu, đem cửa sổ đóng lại, hôm nay gió hơi lớn, thổi tới cũng làm người ta có chút lạnh.

Đây là tình cảm rất đỗi bình thường. Tần Tuấn dựa vào cửa quán nhìn vào trong thấy Từ Tiểu Thiêm cùng Từ Đằng Đào đang nói chuyện, kỳ thật nếu anh và cậu ta cùng một chỗ, cậu cũng không hẳn sẽ hận anh hay Từ Tiểu Thiêm.

Trong hoàn cảnh trước đây, cậu cũng không so bì sự thông minh của Từ Tiểu Thiêm, cũng không có được sự rộng rãi bao dung của Từ Đằng Đào, nhưng mà, cậu có phong độ của chính mình, nếu hai người họ có thể ở chung một chỗ, cậu cũng sẽ chúc phúc cho họ.

Cho nên, lần đầu tiên gặp lại anh, nhìn hai người đi cùng nhau vui vẻ, cậu chỉ có chút ngây ngốc thản nhiên.

Mà hiện tại, mặc kệ là Từ Đằng Đào muốn gì với cậu, cậu cũng lười không muốn biết nhiều, cậu chỉ biết chính cậu mới có thể cho anh điều anh muốn.

Nhìn hai người họ nói chuyện, Từ Tiểu Thiêm lẳng lặng ngồi ở đó, năm xưa cậu kiêu ngạo ra sao vậy mà lúc này giống như mèo nhỏ nằm trên giường nghe anh nói, Tần Tuấn thấy vậy quay đầu lên lầu.

Uông Uông đang tịnh dưỡng trên lầu, vừa thấy bóng cậu liền trừng mắt: “ Tên vô lại đến đây làm gì?’

Tần Tuấn bước nhanh vào trong, đem than mình ngồi hẳn lên ghế, hai tay quang lên thành ghế, hai mắt thâm tình, khóe miệng nở nụ cười mê hoặc ấm áp: “ Muốn anh không em?”

Uông Uông hận không thể lấy tay nắm đầu cậu xuống đập, nhưng bản thân lại bệnh nặng mới khỏi nên không nhúc nhích được, đành nén giận vào miệng nói: “ Được, được lắm, nhìn thấy một thằng ngốc đem bản than mình nhảy vào hố lửa, tôi sao lại không vui được?”

Tần Tuấn nghe  xong cười hì hì đem ghế lại gần, đem Uông Uông ôm vào trong lòng, cặm cậu chạm vào đầu Uông Uông, xoa xoa nhẹ đầu cậu: “ Hố lửa là thế nào? Cậu nếu không còn, tôi không cần biết là hố lửa hay hố đất gì hết, đây là cuộc mua bán đáng giá.”

Uông Uông khinh thường hừ một tiếng, im lặng một chút mới nói: “ Thật sự à?”

Tần Tuấn gật đầu: “Tôi luyến tiếc anh ta, dù cho trước kia có thế nào, vẫn muốn lại có được anh ấy….”

Cậu mang ý cười tự giễu nhìn vào lưng Uông Uông: “ Tôi đã đem anh ta cố định trong lòng, giữ riết thành thói quen, biết anh ta còn muốn theo tôi, muốn tôi đẩy anh tar a xa, thật sự làm không được.”

Uông Uông vươn tay, sờ tay cậu lạnh lẽo, lầm bầm nói: “ Cũng tốt, coi như là làm ấm giường.”

Tần Tuấn nghe cậu nói giỡn như thế liền mở mắt, ý cười sung sướng.

Uông Uông bình đạm chọc chọc: “ Rất đần độn.”

Tần Tuấn dựa lên vai cậu, hứng thú cắn cắn đùa giỡn: “ Là anh ta, trái phải đều là cả đời.”

Uông Uông nhìn cậu cắn cắn: “ Được lắm, nhưng mà, cậu phải trông chừng anh tam nếu còn dám làm cậu bực bội, tôi chỉ có thể nói: nhất định chia rẽ hai người.”

Tần Tuấn nhíu mi cười, dáng vẻ giống hồ ly: “ Tôi cũng sẽ chẳng sao cả, vẫn sống thôi, làm gì còn tâm mà nháo loạn nữa.”

Lưng tròng khí bất quá, kháp đem hắn đích mặt, lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ngươi này vô dụng đích.”

Tần Tuấn  dùng gương mặt vặn vẹo nói: “ Như vậy mói có thể dễ dàng ở chung…”

Nếu chính mình không thích thì cứ coi như không  nhìn thấy là được, có ở nhà hay không cũng nghĩ nhiều như vậy là gì.

Làm bạn bè như một thói quen, ai cũng không rời xa ai, cứ như vậy cũng là cả một đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.