Giang Hồ Mộng Ký

Chương 74: Hiểu lầm




Editor:Kinh thuế

Nửa câu đầu Dư Châu trừng mắt, nửa câu sau lại khiến lòng cô khó chịu.

Không phải không chú ý, cái con người này thật là, nửa câu trước vùi cô xuống địa ngục, nửa câu sau đã đưa cô lên thiên đường, đúng là chóng mặt.

“Đi thôi.” Anh dắt Dư Châu ra đến cửa, trong này, thời gia dường như không trôi đi, ngọn đèn luôn sáng chói, chẳng còn phân biệt được ngày đêm, không có ánh mặt trời, nửa năm qua cậu đã sớm thành thói quen thích nghi.

Dư Châu hiểu ý anh, Kính Nguyệt Sâm đã trở lại, cho nên, cô cần nhanh chóng thoát ra ngoài, nếu như bị người khác phát hiện, chẳng những cô không thể ra ngoài, anh cũng sẽ gặp nguy hiểm, người kia hung ác hơn bọn họ tưởng rất nhiều.

Ngay cả anh trai song sinh với mình cũng có thể tính kế, cô cũng rất chờ mong, cái con người đang đứng ở trên đỉnh cao đó đến lúc bị hất xuống sẽ biểu lộ ra vẻ mặt gì.

Cậu ta tính kế Liên, tính kế cô, cũng tính kế mọi người, rất nhanh thôi cô sẽ khiến cậu ta nếm mùi thất bại.

Bạc lệ, mọi chuyện không như cậu ta nghĩ, cô cảm thấy tính kế người khác đúng là thú vui mà.

Quay đầu nhìn Kính Nguyệt Liên đang vẫy tay tạm biệt, khuôn mặt vui vẻ, chỉ là trong mắt vẫn không dấu được chút ưu thương.

Dư Châu xiết chặt tay, xoay người, cô nhất định sẽ quay lại, cứu anh ra ngoài.

Nhìn cô từng bước rời khỏi, thân hình như cánh bướm nhẹ nhàng tung bay xuất hiện trước mặt cậu rồi bay đi, đôi mắt xanh thẳm lóe sáng, sau đó lại trầm xuống, cuối cùng lại ảm đạm không chút sức sống.

Xoay người nhìn chiếc mặt nạ đặt trên bàn, đi tới, thở dài mang mặt nạ vào.

“Sâm, không phải mọi chuyện đều có trong dự liệu của em, mọi việc cũng không diễn ra theo hướng em muốn, em lấy được ngân hà, nhưng vĩnh viễn không tìm được bạc lệ của anh.”

Bởi vì, anh đã giao bạc lệ cho một người mà em vĩnh viễn cũng không nghĩ đến, cô bé giúp anh cất giữ mười năm, sau mười năm, lại quay về bên anh một lần nữa.

“Nhóc con cố gắng không ngừng, còn có…” Giọng nói của anh rất nhẹ, giọng nói của anh rất nhẹ, như tự nhủ với bản thân: “Phải cẩn thận.”

Lúc này, anh cũng chỉ có thể tự nói chuyện với mình, cũng chỉ biết nói với bóng của mình, nếu như, có thể nhìn thấy bóng dáng trong lời nói.

Ngồi lại trên giường, nghiêng người, thuận tay cầm một quyển sách, khóe miệng cong lên nụ cười hoàn hảo.

Cho dù bị giam trong này, cậu vẫn có thể cười, vô cùng đẹp, cũng cực kì sạch sẽ.

Dư Châu nhìn cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xác định bên ngoài không có ai mới vụng trộm mở ra một khe cửa, quả nhiên giống như Liên suy đoán, bây giờ, bên ngoài không có ai, hiển nhiên, Kính Nguyệt Sâm cũng chưa về, không biết lại đi thực hiện âm mưu quỷ kế gì nữa, cô đẩy cửa ra, lại đóng lại như cũ, khẽ khàng không tiếng động, nhà Kính Nguyệt, thật đúng là cẩn mật. Cô lạnh mắt nhìn cánh cửa khép lại, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ đập nát cái cửa này.

Bên ngoài màn đêm đã buông xuống, quả nhiên là lúc thích hợp nhất để vụng trộm, rất nhanh cô đã lẻn ra ngoài, thân hình mảnh mai bây giờ đóng góp không nhỏ, linh hoạt vô cùng.

Leo lên một thân cây, lạnh lùng nhìn đại trạch nhà Kính Nguyệt to lớn xa hoa, rất hoàn mỹ, nhưng cũng là nơi chôn dấu bao tội ác, bí mật nhà Kính Nguyệt.

Song sinh, vốn nên là người gần gũi nhất, nhưng bây giờ lại tàn nhẫn với nhau, nếu như sau này, cô cũng sinh đôi, bọn họ cũng như vậy thì cô sẽ bóp chết bọn họ trước.

Nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, giống như nhỏ ra máu, cô vỗ mạnh lên trán mình, cảm giác xấu hổ khiến cô chỉ muốn chui xuống hố cho xong, cô vừa nghĩ cái gì vậy chứ, vậy mà nghĩ xem hình dáng cha bọn trẻ lúc đó sẽ thế nào, nụ cười sạch sẽ như hoa sen, mồm miệng lại độc ác.

Kính Nguyệt Liên.

Cô vỗ nhẹ mặt mình, thật sự là suy nghĩ quá nhiều rồi. May mắn lúc này chỉ có một mình, nếu để ai biết, nếu lỡ Kính Nguyệt Liên biết, không biết sẽ bị cười cho đến khi nào nữa. 

Bước chân sải dài, cô vịn lấy tường, nhanh chóng nhảy qua. Sau đó, khụy gối nhảy xuống, tiếp đất an toàn, quay đầu lại nhìn, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, tường nhà Kính Nguyệt, may mắn không quá cao, cô vỗ vỗ tay, nhanh chóng rời khỏi.

Cô sẽ quay lại. Nhất định.

Đi đến chỗ trọ tạm thời, lúc này chỉ thấy bà chủ quán trọ, cô cầm bộ y phục của mình đi đổi lấy bộ đồ dạ hành này, đi trộm còn không sao, nếu muốn gặp người, sợ rằng sẽ khiến mọi người sợ hãi.

Cô lấy một bộ quần áo trong vali ra, màu trắng đơn giản, một cái quần jean, đôi dép xăng đan, cũng tùy tiện buộc mái tóc lên, đuôi ngựa trẻ trung cá tính, nếu không kể đến khuôn mặt nghiêm nghị như bà lão.

Cô ngồi lên ghế, rót cho mình chút nước uống, mọi việc đều rõ ràng, cô cũng biết được những chuyện muốn biết, bước tiếp theo phải làm thế nào, cô phải suy nghĩ kĩ mới được.

Lưng hơi ngả về thành ghế, hai mắt nhắm lại, nhớ đến khuôn mặt ôn hòa vui vẻ của Liên, đôi mắt thăm thẳm màu xanh da trời. Những năm này, anh cũng sống không dễ dàng gì.

Cô nhẹ nhàng chạm lên viên đá đeo trên cổ, cũng là vì cái này bị mất. Những điều anh phải trải qua, thiếu bao nhiêu cô sẽ đòi lại đầy đủ.

Kính Nguyệt Sâm, Thẩm Vũ Âm, các người hãy chờ mà xem.

Đáng ghét hơn, Thẩm Vũ Âm, đứa con gái kia không chỉ hại cô phải rời đi, bây giờ còn ung dung sống trong nhà cô, đoạt mẹ cô, chiếm căn phòng của cô, còn vọng tưởng muốn thay thế làm đứa con gái duy nhất nhà họ Dư, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.

Cô sẽ khiến cô ta ngã thật đau, ngẫm nghĩ, cô vẫn luôn nhẫn nhịn để đòi lại món nợ Kính Nguyệt Sâm đã thiếu của cô, Thẩm Vũ Âm hãm hại cô, thời gian nửa năm, để cho bọn họ sống an nhàn quá rồi.

Người có lòng tham khôn cùng, chính là nói Thẩm Vũ Âm hiện tại.

Trong nhà họ Dư, Thẩm Vũ Âm nũng nịu ôm lấy cánh tay Hứa Nhu, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nửa năm trước, bà mất đi Dư Châu, cho nên thần kinh không ổn định, hay gặp ảo giác, cho đến khi nhìn thấy cô, Thẩm Vũ Âm, lại nhận nhầm thành con gái mình, khóc lóc không buông, Thẩm Vũ Âm mới nhân cơ hội này, thoải mái chuyển vào Dư gia, gọi bà một tiếng mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.