Giang Hồ Mộng Ký

Chương 72: Chuyện đã qua




Khuôn mặt Huyền Vũ Thác Hàn mới vừa tươi cười rạng rỡ, nhưng khi bị đẩy ra bất ngờ thì nụ cười trên khuôn mặt anh có chút đông cứng lại..

"Lão đại, trả lại người cho anh, anh …bảo trọng." Hạ Tuyền Vũ thấy vậy, đập một phát lên bả vai anh, thoải mái cười nhạt nói. 

Mấy ngày nay, Hạ Tuyền Vũ cũng chịu không ít hình phạt rồi. Bây giờ nhìn lão đại đang kìm nén bực tức không nói nên lời thì dường như mọi bức bối trong lòng anh cũng được giải tỏa không ít. 

Trong lòng Huyền Vũ Thác Hàn cũng cảm thấy bức bối, anh bất lực thở dài. Việc này do chính anh gây nên cho nên anh phải tự mình gánh chịu.

Aida, sao mẹ vợ tương lai lại có tính tình dũng mãnh giống với người phụ nữ kia vậy? 

Có một điều, khi Huyền Vũ Thác Hàn nghe vậy, anh vẫn không nhịn được nên hé miệng cười khổ. Sau đó, anh nhìn đến khóe môi bầm tím cùng gương mặt u ám của Hạ Tuyền Vũ đang đứng cạnh mình. 

"Vũ, cậu —— mặt của cậu, sao lại vậy?"

Mặc dù chiếc kính đã che giấu hơn phân nửa gương mặt, nhưng nếu nhìn kỹ cũng sẽ thấy rõ, đó là vết thương rất mới.  

Huyền Vũ Thác Hàn đang giật mình, mà Hạ Tuyền Vũ lại bối rối đảo mắt lướt qua bóng dáng nhỏ nhắn kia. Hàn Vũ Thác Hàn có thể đoán được trong ánh mắt có sự kiêng dè lẫn sợ sệt của đối phương. 

"Đánh thì không được đánh lại, mắng cũng không được cãi lại. Trong khoảng thời gian này, mẹ vợ tương lai của cậu cũng sắp đưa tôi về với tổ tông rồi. Tôi cũng gọi điện thoại báo trước cho cậu rồi, nhiệm vụ lần này giao lại cho cậu. Lão đại, cậu hãy bảo trọng."

Nghe vậy Huyền Vũ Thác Hàn không nhịn được, khóe môi giật giật, anh nhìn theo bóng dáng phía trước. Dù gì cậu ta cũng đã giải quyết đến đây rồi, nhìn cậu ta thất bại thảm hại như vậy, xem ra bà ta cũng không dễ đối phó. 

"Còn đứng đó làm gì? Có đi hay không? Không đi thì cút ngay." Lúc này, Xá Tinh Hoa vừa mới đi ở phía trước, đột nhiên bà quay đầu lại dùng ánh mắt mãnh liệt trừng mắt với anh. Mặc kệ đám người chung quanh đang nhìn mình, bà không kiêng dè mà quát to vào mặt anh. 

Còn những người xung quanh đang đứng đó chợt nghe một âm thanh cực đại vang lên, ngay lập tức tầm mắt họ tập trung lên người của Huyền Vũ Thác Hàn.

"Bà này là ai? Sao lại lớn lối như vậy."

"Tôi cũng không biết, vì mải lo nhìn bộ dáng đẹp trai của chàng trai kia nên cũng không để ý. Chắc là mẹ anh ta đó, thật dữ dằn."

"Tôi thấy chắc là xã hội đen rồi, các người không thấy chung quanh họ đều có bảo vệ sao?"

"Mẹ kiếp, chẳng lẽ mang theo thuộc hạ thì chính là xã hội đen sao? Tôi thấy bà đó nhất định thuộc gia đình giàu có, còn người trai trẻ bên cạnh có bộ dáng nịnh hót, chắc chắn là trai bao rồi….  "

"Đi thôi, tôi thấy chắc cậu đang ghen tỵ với người ta rồi."

"......"

Vốn chỉ là cuộc trò chuyện của bọn phụ nữ, nhưng đề tài thảo luận của bọn họ cũng khiến một  chàng trai nào đó để ý. Anh ta cũng chen vào nói đôi câu nhưng cũng không che giấu thái độ giễu cợt và khinh bỉ. 

Hạ Tuyền Vũ và Huyền Vũ Thác Hàn nghe hết toàn bộ câu chuyện của bọn phụ nữ đứng đó thì trong lòng nhất thời giật mình. Chắc hẳn trong lòng họ thật sự kinh hãi nên khi câu chuyện vừa dứt thì giọng Hạ Tuyền Vũ vang lên:

"Lão đại, anh bảo trọng."

Cậu ta vừa nói xong, liền vượt qua mặt lão đại, cũng tránh xa Xá Tinh Hoa và lách người đi. Cậu ta dùng tốc độ nhanh nhất để chạy thật xa, thoắt cái đã không còn thấy bóng dáng của cậu đâu nữa. 

Nhìn bóng dáng của cậu ta biến mất, Huyền Vũ Thác Hàn rút gân khóe miệng, anh nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ cậu ta phải dùng đến cách này sao? 

Mặc dù hơi tức giận khi thấy Hạ Tuyền Vũ đột nhiên bỏ trốn nhưng đến khi xoay người lại, gương mặt tuấn tú mới vừa  lúng túng mà trong nháy mắt đổi lại thành một khuôn mặt tươi cười ôn hòa thân thiết.

"Bác gái à, bác chậm một chút." Rất nhiều người đang ‘chú ý’ nên Huyền Vũ Thác Hàn làm ra bộ mặt đáng yêu chạy theo sau lưng bà.

"Bác gái à, cháu đã chuẩn bị phòng dành cho tổng thống ở khách sạn sáu sao XX. Có lẽ lúc này bác đã mệt và cũng đói bụng rồi, hay là bác ăn chút gì trước đi nhé?"

"Bác gái......"

"Bác gái......"

"Bác gái......"

Trên con đường này, mọi người như đang nhìn thấy một chàng trai giống như đang diễn kịch chạy theo sau một người đàn bà. Mà lúc này Huyền Vũ Thác Hàn cũng cảm thấy như vậy cũng tốt rồi, ít nhất anh chưa bị ăn quả đấm nào từ tay mẹ vợ tương lai. 

Nhưng việc này cũng chỉ duy trì được một lúc vì có một chuyện cấp bách là ….

Khi ba chiếc xe đến một khách sạn sang trọng, rượu cũng là loại thượng hạng nhưng Xá Tinh Hoa vẫn trầm mặc, vẫn xem chàng trai kia như người vô hình. Cuối cùng, bà vẫn liếc mắt nhìn về phía sau, cũng không nể mặt mà dõng dạc nói hai chữ "không thích".

Thời điểm bà nói ra hai chữ này cũng đủ rút gân quản lý khách sạn này.

Không ngờ bà lại nói không thích, trong phút chốc Huyền Vũ Thác Hàn cũng không còn khí thế. Đây là lần thứ hai rồi, anh đã cố tình đổi sang một nhà hàng cao cấp nhất nhì trong thành phố này thế nhưng anh chỉ đổi lấy là hai chữ “ không thích”.

Mẹ vợ tương lai có yêu cầu nghiêm khắc một chút cũng là lẽ thường tình, ba chiếc xe hơi Rolls-Royce đời mới lại lần nữa chạy đi nơi khác để làm hài lòng mẹ vợ. Thế nhưng hai chữ “không thích”như câu cửa miệng trên môi bà. Thậm chí bà cũng chưa vào bên trong xem qua khách sạn ra sao, câu đầu tiên bà mở miệng là hai chữ “ không thích”. 

Việc này khiến Huyền Vũ Thác Hàn vô cùng thất vọng và đau khổ. Mẹ vợ cũng không nên khó khăn đến như vậy chứ?

Hình như anh cũng đã dẫn bà đến tất cả khách sạn trong thành phố này rồi mà mẹ vợ vẫn không hài lòng. Cuối cùng, anh đành dẫn bà về phía biệt thự. Thật ra, lúc đầu anh vốn nghĩ không muốn để bà nội biết việc này để tránh bà nội có thể làm những việc khó xử. 

Đi tìm khách sạn từ chiều đến khuya, không ngờ mẹ vợ vẫn còn chưa hài lòng được chỗ nào. Cả ngày bà không thèm nhìn anh lấy một lần, nhưng cuối cùng bà cũng nhìn thẳng anh nói muốn đi Tiêu Vân Các.

Người đàn ông nào đó sẽ chấp nhận sao? Chắc chắn là không rồi. Với lại, anh cũng không định cho hai mẹ con chạm mặt, nếu không con vịt trời này sẽ cứ thế mà bay mất. 

Còn về võ thuật, anh không thể nói tỉ mỉ sự việc được, nhưng chắc chắn là anh sẽ chỉ đánh không thủ. 

Sau khi phái người sắp xếp mọi chuyện, hơn mười giờ đêm, Huyền Vũ Thác Hàn mới lén lút âm thầm rời khỏi biệt thự. 

Anh đến chợ đêm mua hai phần ăn khuya, sau đó mới trở về tiêu Vân các. 

Khi trở về, anh cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của lão Phúc, anh trực tiếp áp sát thân mình vào cửa phòng của cô gái kia. Anh gõ cửa, sau đó đứng chỉnh lại trang phục mình một chút. 

Mặc dù gương mặt đang đỏ lên vì đau đớn nhưng anh không hề lo lắng sẽ hù doạ cô, vì dù sao cô cũng không yếu đuối như những phụ nữ bình thường khác.  

Những chuyện bất ngờ xảy ra ngày hôm nay, anh cũng nên suy nghĩ thật kỹ về đối sách chiến lược với cô mới được, nếu không, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Trong phòng, lúc này Xá Cơ hoa đang dự định đi ngủ thì cô nghe tiếng gõ cửa. bây giờ là ai đến nhỉ? Nhíu mày một cái, cô vẫn đứng dậy bước đến mở cửa.

Huyền Vũ Thác Hàn sao? Anh ta đến đây làm gì?

"Anh tới đây làm gì?"

"Đưa thức ăn khuya." Cậu con trai giơ chiếc túi có đồ ăn khuya lên, thầm nghĩ có lẽ cô cũng đang đói bụng.

"Trễ vậy mà còn đưa đồ ăn khuya? Anh có ý đồ gì?" Cô cũng không tin anh ta lại tốt bụng như vậy, nhưng mũi vừa ngửi thấy mùi thức ăn hấp dẫn kia thì cô vẫn nhịn không được, bụng sôi réo ừng ực dữ dội.

Sao tự nhiên lại đối xử tốt với cô đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.