Gian Xảo Long

Chương 4-2: Kế ước (2)




Bức thư được Tiểu Lộ Tử dâng lên cho Tuấn Phong, chỉ là nhìn không ra trong thư Tịnh Yên đang muốn nói điều gì. Tất nhiên Tịnh Yên làm sao biết viết tiếng nho ngày xưa, viết tiếng Việt chắc rằng Tuấn Quốc sẽ chẳng thể hiểu được cô muốn nói gì, vậy nên dùng kí hiệu chính là thuận tiện nhất.

- Khởi bẩm Hoàng thượng, lá thư này nội dung đã được tỳ nư của Yên phi nương nương khai rõ, chỉ là những điều tư tình thô tục của Yên phi nương nương và Tứ vương gia Tuấn Quốc. - Quan hình bộ khỏi tâu.

- Dám hỏi ngài, nếu ngài đã nói đó là thư của bổn cung gửi cho Tứ vương đệ, một tỳ nữ như Tiểu Mai lại cả gan đọc thư của chủ nhân giao phó ư, lại nói, bức thư kia không ghi nội dung, ngoài chủ nhân của nó không dễ cho người ngoài hiểu rõ. - Tịnh Yên liền đáp.

- Chuyện này… chuyện này… - Quan hình bộ ấp úng.

Tuấn Phong nhìn bên trong bức thư, sau đó liền đưa cho Tiểu Lộ Tử cất đi. Ánh mắt Tuấn Phong nhìn về phía cô, còn cô nhìn anh không một chút e sợ.

- Truyền Tứ vương gia vào cung. - Tuấn Phong nói. - Tạm thời phế truất Yên phi, giam vào ngục thất. Về phần nhị hoàng tử, Trẫm sẽ có phán xét sau.

Binh lính đưa Tịnh Yên đi, cô từ khi nghe anh tuyên chỉ đã như bất động, xem ra anh muốn đẩy cô đi thật xa anh, anh là một đương kim hoàng thượng, sủng ai và chán ghét chỉ cách nhau một tấm màng mỏng. Cô sai, thật sự đã sai khi nghĩ rằng anh và cô là tình yêu, đã yêu sẽ không có bất cứ san sẽ. Nhưng rồi, hiện tại nghiệt ngã đến mức cô nhận ra, anh là vua, sống trong thời đại đa thê đa thiếp, anh có rất nhiều chọn lựa, và khi đã chán ghét cô, anh sẽ đẩy cô đi nếu như cô không biết ngoan ngoãn như bao nhiêu vị vương phi khác.

Trong thư phòng, hiện tại chỉ có Tuấn Phong và Tuấn Quốc. Hai anh em nhà họ Triệu trước nay tình thân không ai sánh bằng, Tuấn Quốc một lòng phò trợ Hoàng huynh giúp Tuấn Phong không biết bao nhiêu phen nguy hiểm.

- Tứ đệ, đây là bức thư mà Tịnh Yên gửi cho đệ, trong thư là nàng ấy đang muốn nói điều gì? - Tuấn Phong giao bức thư cho Tuấn Quốc.

Tuấn Quốc nhìn vào bức thư, sau đó liền nhíu mày khi nhìn thấy những nét vẽ nguệch ngoạc khó hiểu. Nghe tin từ hình bộ mà trong lòng cảm thấy khó nghĩ với quyết định của vị hoàng huynh, không lẽ là hoàng huynh tin vào những lời xàm tấu đó.

- Hoàng thượng, thật sự đệ không hiểu được Yên phi muốn nói điều gì? - Tuấn Quốc đáp. - Nhưng, chuyện đệ và nương nương có tư tình là hoàn toàn bịa đặt.

Tuấn Phong không đáp, rút thanh gươm từ trên giá đỡ gươm vụt về phía Tuấn Quốc đã kề tận cổ, đôi mắt lanh lùng nhưng đày sát khí hỏi: “Đệ nói xem, tại sao Tịnh Yên hôm đó lại bỏ đi không một lý do, tại sao khi quay về lại đi cùng đệ.”

Xem ra khuất mắc trong lòng Tuấn Phong một lần nữa phải nghĩ đến, Tuấn Quốc lại e sợ Tuấn Phong bị bọn gian thần lợi dụng ảnh hưởng của Tịnh Yên là trục lợi. Tuấn Quốc nhắm mắt lại đáp: “Hoàng thượng, dùng người không tin tưởng, thà một nhát gươm đoạt mạng.”

~~~~~~~~~~

Tịnh Yên giam vào ngục thất, cô cũng không phải lần đầu tiên bước vào nơi này. Nghĩ tới liền hối hận không kịp, lần trước trong vai một tiểu tử không một lí do bị Tuấn Phong ban cho ly rượu độc mà suýt chết, quay lại nơi này chính vì sinh con, sinh con cũng đã sinh ra… cô muốn đưa Triệu Dân quay về hiện tại, ít ra… Uy Phong cũng không muốn lấy mạng cô như tên cuồng bạo ấy.

Lại nói, lão già chết tiệt đó vì sao đến giờ này vẫn còn chưa xuất hiện, cô không còn vấn vương điều gì ở cái nơi mà không có công lý, cái nơi mà phụ nữ như cô lại thấp cổ be họng, nói ra điều gì cũng phải suy nghĩ, cũng lo sợ bị chém đầu lúc nào không hay. Bị nhốt trong ngục tối này, cô cũng không sợ điều gì, chỉ lo sợ vì một mình cô mà những người khác liên lụy. Không biết giờ này Tiểu Mai đáng thương đã như thế nào.

- Không ngờ lại tái ngộ ngươi tại nơi này. - Người đàn ông ngồi thẳng lưng, đôi mắt đang nhắm lại ở bên cạnh nhà giam của cô nói.

Cô quay đầu nhìn về phía hắn ta, trên người hắn ta vô cùng dơ bẩn cùng những vết thương chi chít chưa kịp lành lặn. Mái tóc dài bù xù, râu ria trông mất vệ sinh chết được, ấy vậy mà hắn nói đã từng gặp gỡ cô ư. Nghĩ tới nghĩ lui là chưa hề gặp mặt.

- Ta và ngươi đã gặp nhau ư? - Cô đáp.

- Cũng đúng, lúc đo ta bịt kín mặt. - Hắn ta đáp. - Chẳng phải làm phi tầng rất tốt sao, lại còn sinh hoàng tử cho hắn ta, cũng bị nhốt vào nơi này.

- Khẩu khí lớn. - Cô cười lớn. - Cả gan gọi Hoàng thượng một cách không phép tắc.

- Xem ra không một chút e sợ, nữ nhân như ngươi cũng là loại hiếm thấy. - Hắn ta mở mắt quay về phía Tịnh Yên.

- Nhưng vì sao ngươi bị nhốt tại nơi này? - Cô tò mò.

- Xem ra ngươi vẫn không nhận ra ta, ta chính là người đã đột nhập Hoàng cung, còn ra tay đánh ngươi ngất đi. - Hắn cười khẩy.

Tịnh Yên à một tiếng, thì ra hắn ta chính là tên thích khách hôm đó. Nhìn than xác hắn ta thê thảm như vậy cũng biết được bọn người bọn chúng đã tra tấn tù nhân ra sao, cô lại lo lắng cho Tiểu Mai hơn, đúng là bọn ác ôn.

- Tố Như, vẫn khỏe chứ. - Giọng nói hắn ta trầm xuống, trong lời nói đầy nét quan tâm.

- Ngươi quen nàng ta sao, nàng ta thì khỏe nhất rồi, được Hoàng thượng sủng ái đến thế mà, hằng đêm đều ở lại cung của Hoàng thượng. Ngay cả Hoàng hậu cũng khó lòng làm khó dễ nàng ta. - Cô nghĩ tới vẫn thấy đáng ghét, rõ ràng là hồ ly tinh mà.

Hắn ta không đáp, tự mình nằm xuống đóng gươm bên cạnh quay lưng về phía Tịnh Yên. Cô nhìn dáng lưng chi chít vết thương của hắn ta khẽ gọi: “Này, ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi và nàng ta quen nhau sao?”

Hắn ta vẫn im lặng, cô cũng không quan tâm nữa. Ngồi đếm xem căn phòng giam này có bao nhiêu cây cột, còn muốn đo đạt nơi này dài rộng bao nhiêu. Xem ra hoang cung quá rộng lớn mà, một căn phòng giam tội phạm cũng đủ xây một căn nhà trọ thời hiện đại.

Đêm tới, nơi này còn xuất hiện thêm một vài bạn nhỏ vô cùng tự do chạy lung tung cả phòng, bọn quan sai đi một tóp về hướng phòng giam của cô, nhưng không phải giải cô đi mà chính là tên hàng xóm của cô. Hắn ta giống như một thói quen, đứng lên đi về phía trước không cần bọn chúng nói ra một lời nào.

Đén khi hắn ta quay lại, trên người ướt sũng, những vệt roi quật trên người ướm máu, cái mới chòng lên cái cũ, nhìn thôi cũng đủ hoảng sợ. Nếu bị tra tấn như vậy, thôi thì chết đi có lẽ còn hạnh phúc hơn.

Bọn chúng vừa đẩy tên hàng xóm của cô vào trong ngã gục xuống liền mở của phòng của cô. Làn này nói không sợ là không được, bọn chúng mà tra tấn cô như thế, cô làm sao chịu nỗi.

- Các người, muốn đưa ta đi đâu, buông ta ra… ai cho phép các ngươi lôi ta… Ta không đi, á á á ta không muốn. - Cô hoảng hốt hét.

Một mình cô không thể phản kháng lại đám quan sai, cô được đưa tới một căn phòng sáng, bên trong đã nhìn thấy rất nhiều dụng cụ tra khảo. Cô hơi xanh mặt ngồi đối diện tên quan sai, gương mặt vẫn khá ương bướng.

- Nương nương, chỉ cần người điểm chỉ vào tờ giấy này.- Hắn ta đưa một tờ giấy trên bàn.

Cô nhìn qua, tất nhiên không hiểu bọn chúng viết điều gì.

- Ngươi nói bổn cung nghe, nếu ta không điểm chỉ vào tờ giấy này, ngươi sẽ làm gì ta? - Cô hỏi.

- Tiện chức làm sao cả gan mạo phạm người. - Sau đó hắn quay đầu về phía sau, ra hiệu cho bọn lính phía sau.

Bọn chúng từ bên ngoài đưa Tiểu Mai vào bên trong, Tiểu Mai thân thể như không còn sức lực, hai bàn tay ướm máu nhìn thấy Tịnh Yên liên bật khóc nhưng toàn thân không còn đứng vững ngã nhào xuống đất.

Cô không ngồi yên được nhanh chóng chạy đến ôm lấy Tiểu Mai mà nói: “Tiểu Mai, là ta đã liên lụy muội.”

- Nương nương, Tiểu Mai là người của nương nương, được làm việc cho nương nương là phúc phần của nô tỳ. Nương nương, Tiểu Mai không nói gì cả, có chết cũng không nói ra một câu nào.- Tiểu Mai nói từng câu khó khăn.

- Nương nương, nếu người không điểm chỉ nhận tội, nô tài e rằng vị cung nữ này khó lòng bình an. - Tên quan bệnh hoạn cười khẩy nói.

- Các ngươi dám. - Cô tức giận.

- Người đâu, mời Yên phi nương nương an vị, bắt đầu dùng hình với cung nữ Tiểu Mai.

Bọn chúng ép cô ngồi lên ghế, sau đó giải Tiểu Mai đến dùng nhục hình trước mặt cô. Cô đau lòng đến mức không thể nào chịu đựng nổi, hét lên: “Mau ngừng lại, ta điểm chỉ là được chứ gì?”

- Nương nương, nô tỳ không sao, người đừng điểm chỉ… bọn chúng không chỉ hại chết người còn muốn hãm hại nhị hoàng tử, nô tỳ cầu xin người đừng vì nô tỳ mà đau lòng. Mạng nhỏ của nô tỳ không có chút giá trị, người và nhị hoàng tử mới là đại sự. - Tiểu Mai hét lên.

Tên quan sai tát mạnh vào gương mặt Tiểu Mai khiến cô đau đến mức không còn sức lực mà ngất đi.

- Ngươi đâu, tạt nước cho cô ta tỉnh lại. Mang than lửa đến đây.

- Không cần, ta sẽ điểm chỉ, các người không được phép hành hạ Tiểu Mai. - Cô đưa bàn tay điểm chỉ trên tờ giấy bọn chúng đặt sẵn trên bàn nhưng rồi rụt lại.

Đã sinh ra cõi đời này chính là có cái quyền sống, quyền hạnh phúc ngang nhau, cô và Tiểu Mai cũng là phận nữ nhi làm sao để Tiểu Mai gặp nguy hiểm mà bảo toàn mạng cho bản thân cô.

- Ta có một điều kiện. - Cô nói.

- Nương nương cứ nói.

- Trả tự do cho Tiểu Mai, ta sẽ nhận hết tội trạng mà các ngươi mong muốn. - Cô trừng mắt nhìn tên quan sai.

Hắn ta vẫn giữ cái điệu cười khẩy đó ra lệnh: “ Thả cung nữ Tiểu Mai ra.”

Cô ấn điểm chỉ trên bàn, không một chút lưỡng lự.

~~~~~~~

- Hoàng thượng, Yên phi nương nương đã điểm chỉ nhận tội. Hoàng thượng, hình bộ đang xem xét xữ tội nương nương. - Tiểu Lộ Tử hốt hoảng chạy vào. Không ngờ nhìn thấy Hoàng thượng đang dùng gươm đặt trên cổ Tứ vương gia.

Tiểu Lộ Tử biết tình hình căng thẳng, thông báo xong nhanh chân bước ra khỏi thư phòng, ở trong cung cấm này muốn giữ cái đầu chắc chắn phải thông minh ứng biến,

- Nàng ấy đã nhận tôi, còn đệ, đệ có lời nào nói với Trẫm. - Thanh gươm trên tay Tuấn Phong vẫn nằm trên cổ Tuấn Quốc.

- Vẫn chỉ một câu, nếu hoàng huynh không tin đệ, ngay tại nơi này hoàng huynh một nhát có thể giết chét kẻ phản bội.

Tuấn Phong nhếch môi cười, sau tiến ghé sát tai Tuấn Quốc nói một vài câu sau đó hét lên: “ Người đâu, mang Tứ Vuong gia giam vào ngục, đợi ngày xữ tội.”

Tuấn Quốc nhìn Tuấn Phong gật đầu, sau đó bị bắt đi.

Sau khi Tuấn Quốc bị mang đi, Đồng Long hồi cung xin diện kiến Hoàng thượng. Xem ra lần này Đồng tướng quân đến đây là vì chuyện của Yên phi. Tuấn Phong cho triệu Đồng Long.

- Hoàng thượng, xin người xem xét… chuyện Yên phi nương nương thông đồng Tứ vương gia là không thể. Xin người soi xét lại. - Đồng Long quỳ xuống van xin.

- Chuyện này Trẫm tự mình đã có cách giải quyết, Đồng ái khanh, khanh đừng quá khích động. - Tuấn Phong đáp.

- Hoàng thượng, có lẽ những lời thần nói người nghe qua đều không tin tưởng, nhưng những lời trước kia thần nói đều là sự thật. Chỉ e một khi Yên phi không muốn ở lại nơi này, sẽ không bao giờ quay lại. - Đồng Lân lo lắng, chỉ sợ Tịnh Yên một lần nữa quay về với thần gió, cậu luôn tin vào mắt mình.

- Là khanh đang uy hiếp Trẫm.

- Nhi thần ngàn lần không dám. - Đồng Long nói tiếp. - Hoàng thượng, nước Hán đang rèn luyện binh mã, theo nhi thần thám thính bọn chúng sẽ chinh phục từ hướng bắc với khẩu khí rất hùng mạnh, sẽ diệt bất cứ nơi nào bọn chúng đi qua. Nhi thần cuối xin Hoàng thượng, Tịnh Yên tỷ tỷ càng gặp nguy hiểm, Triệu quốc càng gặp khó khăn.

Tuấn Phong ngồi trong thư phòng suy nghĩ, đây chẳng phải là một chuyện trùng hợp nữa hay những lời Đồng Long nói là sự thật. Trước mắt để cô chịu cực khổ một chút, chỉ là anh muốn dụ hổ ra khỏi rừng.

- Tố Như tham kiến Hoàng thượng. - Tố Như hôm nay ăn mặc lộng lẫy, trên người nức hương thơm.

- Ái khanh, nàng đến thật đúng lúc, Trẫm đang cần một ai đó bên cạnh, quả nhiên có quá nhiều chuyện xảy ra. - Tuấn Phong uông chung rượu lên môi.

- Hoàng thượng, người phiền muộn chuyện Tịnh Yên tỷ tỷ ư, thần thiếp biết người tuy ngoài lạnh nhưng luôn sủng ái tỷ tỷ nhất, Nhất định người đã rất phiền não. - Tố Như rót thêm rượu vào trong ly của Tuấn Phong.

- Theo nàng nghĩ, Tịnh Yên dám cả gan làm điều đó ư? - Tuấn Phong uống thêm một ly.

- Hoàng thượng, Tịnh Yên tỷ tỷ là một thục nữ hiền lành không bao giờ toan tính thiệt hơn, tâm tính vô cùng được lòng trên dưới. Theo như thiếp nghĩ là có người gắp tâm hãm hại tỷ tỷ, thần thiếp suy nghĩ nhiều lần cũng không nghĩ ra được lý do tỷ tỷ lại làm như vậy.

- Ý nàng là, có kẻ đứng phía sau chuyện này ư? - Tuấn Phong lại nói.

- Người nghĩ xem, nếu Tịnh Yên tỷ tỷ bị truất ngôi vị, nhị hoàng tử tất nhiên sẽ phải theo mẫu thân rời khỏi cung, người nào sẽ có lợi ích nhất. - Tố Như mỉm cười, lại rót rượu vào ly.

Tuấn Phong nắm chặt tay Tố Như liền hỏi: “Nàng đang nhắc đến hoàng hậu ư?”

- Tố Như nào có ý đó, lời này đồn đến tại Hoàng hậu, chỉ e mạng nhỏ của thần thiếp khó mà giữ lại. - Vò lo sợ.

Tuấn Phong nới bàn tay mình ra khỏi tay Tố Như mà nói: “Đêm nay trẫm không muốn uống một mình, ái khanh, mau cạn chén cùng Trẫm.”

Không quen uống mem say, Tố Như cạn được vài chung đã say khướt mà gục xuống bàn. Tuấn Phong bế nàng ta lên giường nhìn nét đẹp trên gương mặt mà say đắm lòng người.

~~~~~~~

Đêm đó tại cung Nguyệt Cát, Tuyết Sương và nhân tình đang say đắm bên nhau. Trước khi bị bắt giam Tịnh Yên đã cho tiền bọn thị vệ không cần đi qua cung Nguyệt cát nên hắn ta lại ra vào như chốn không người.

- Nàng quả thật cao tay, nghe nói Tịnh Yên kia đã nhận tội, thái tử như vậy là không còn ai tranh giành ngôi vị.

- Chàng nói điều gì kì lạ, chuyện lần này không liên quan đến thiếp. Là cô ta tự làm tự chịu, thiếp tốt nhất không nên nhúng tay vào. - Tuyết Sương tựa đầu vào bờ ngực săn chắc mà nói.

- Không phải do nàng, vậy là ai?

- Chàng nói giống như trên đời này chỉ có một mình thiếp là kẻ gian ác. - Tuyết Sương nhíu mày không hài lòng. - Thiếp đã nói cô ta tự làm tự chịu.

- Cô ta không phải loại người đó.- Hắn ta khẳng định. - Kể cả tên tứ vương gia, chắc chắn không phải loại phản bội lại Triệu đế.

- Mặc kệ bọn chúng đi, miễn chúng ta có lợi là được, quan tâm đến làm gì. - Tuyết Sương khẽ cười.. tấn công tên nhân tình.

Quả nhiên… Tuyết Sương kia cũng chỉ có thể suy nghĩ đến như vậy. Ngay cả Tịnh Yên kia còn hại cho thê thảm được… huống hồ chi một kẻ thất sủng như nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.