Gian Xảo Long

Chương 10: Đêm tối




Lửa giận bốc lên nghi ngút, trong phút chốc tôi không nghĩ nổi nên bật lại hắn thế nào, chỉ biết há to miệng theo bản năng cắn một miếng thật đau vào ngực hắn!

Ninh Hiên hét lên: “Tô Nhã, định mưu sát phu quân à!”

Nhả miệng ra tôi nói: “Sao? Sợ chưa! Phải để cậu sau này hễ thấy tôi là lập cập, chỉ muốn bỏ chạy thật xa cho khuất mắt mới được!”

Ninh Hiên xoa xoa ngực trầm ngâm nhìn tôi: “Em cắn anh chết cũng được, đau thế này nhằm nhò gì. Chứ để anh không được trông thấy em nữa mới gọi là đau không muốn sống!”

Trái tim tôi lại bị hắn làm cho run rẩy. Nhóc con, sao mồm miệng ngọt hơn cả mật thế chứ! Không ngày nào tôi không bị hắn làm cho mê man choáng váng!

Nghĩ đến ước mơ trở thành một nhà thiết kế đồ trang sức của hắn, tôi thấy phiền lòng không yên. Tôi hỏi: “Ninh Hiên, có phải nếu như không vì tôi thì sau khi tốt nghiệp phổ thông, cậu dự định sẽ đi du học đúng không?” Hắn đã nói trong nước không đào tạo chuyên sâu ngành này mà.

Ninh Hiên bẹo má tôi, nói: “Đồ ngốc, sao mặt mũi lại thành quả mướp đắng thế này. Ừ, đúng là trước kia anh định du học vì khi đó thứ anh yêu thích nhất chính là thiết kế trang sức. Nhưng sau đó gặp em, được ở bên em thì thiết kế trang sức chỉ xếp thứ hai thôi. Bây giờ anh chỉ muốn ngày ngày được ở bên người mình yêu, những thứ khác đều không quan trọng!”

Những lời lẽ ngọt ngào này làm tôi xúc động đến mức chỉ muốn ngã ngất luôn vào lòng hắn thôi! Vì tôi mà hắn có thể hy sinh như vậy, chẳng lẽ tôi lại không thể làm được chút gì cho hắn ư! Nghĩ ngợi một lúc, tôi nói: “Ninh Hiên, cậu xem thế này có hay hơn không? Cậu cứ chuẩn bị cho việc du học. Còn tôi sẽ tập trung ôn tiếng Anh thật tốt để thi cái gì mà TOEFL với IELTS. Đợi cậu tốt nghiệp trung học xong, cả hai chúng ta sẽ cùng ra nước ngoài!”

Hai mắt Ninh Hiên lóe sáng, giọng hắn không giấu nổi niềm hân hoan vui sướng: “Ừ nhỉ! Chúng mình có thể cùng ra ngước ngoài! Sao anh chỉ nghĩ đến việc ở lại mà không nghĩ ra sẽ đưa em theo nhỉ! Như thế chúng ta cũng sẽ không phải xa nhau!”

Vội vàng nắm lấy cơ hội hiếm hoi có thể hạ nhục hắn, tôi hất hàm nói: “Sao, trí tuệ của chị vẫn cao hơn một bậc chứ còn gì nữa!”

Ninh Hiên trừng mắt, không nói gì chỉ cúi xuống hôn tôi. Hôn nhau một lúc, đến khi cả hai đã cùng hổn hển, trống ngực đập thình thịch, mặt mũi đỏ bừng bừng, hắn mới buông tôi ra, tì trán vào trán tôi, thì thầm: “Sau này nhất định anh sẽ thành nhà thiết kế trang sức giỏi nhất thế giới! Anh muốn thiết kế cho người anh yêu một chiếc nhẫn đẹp nhất trên đời, dùng chiếc nhẫn đó cầu hôn cô ấy!”

Mặt lại nóng bừng lên, tôi không nén nổi tiếng cười ngu ngốc: “Ha ha! Hê hê! Ka ka! Oa oa! Đừng khách sáo thế! Không cần tặng tôi chiếc nhẫn đẹp nhất trên đời đâu, chỉ cần là thứ tuyệt đỉnh hảo hạng là được rồi!”

Đến lượt Ninh Hiên nhướn mày, ác độc nhìn tôi giả vờ nghiêm túc nói: “Anh đã nói là cầu hôn ai đâu? Sao em tưởng bở thế?”

Mất một lúc ngẩn người, tôi mới tức mình bậu môi nói: “Xí! Có gì ghê gớm chứ, cậu có tặng tôi thật tôi cũng chẳng thèm!”

Ninh Hiên bật cười ha hả, nhìn tôi nói: “Đồ ngốc! Anh đùa đấy!” Hắn véo mũi tôi một cái rồi cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi và môi tôi, khẽ nói: “Chắc chắn phải tặng em rồi! Sau này anh sẽ thiết kế thật nhiều đồ trang sức đẹp nhất, rực rỡ nhất trần đời, rồi tặng hết cho em! Đời này kiếp này, ngoài em ra không ai có thể là chủ nhân của chúng được!”

Lại một lần nữa tôi để Ninh Hiên hạ gục mình dễ dàng như trở bàn tay, tương lai tôi rót đầy những lời thủ thỉ thâm tình của hắn, toàn thân như lâng lâng bay bổng.

Buổi tối về nhà, tôi nhận được điện thoại của Trác Hạo.

Anh ta hỏi tôi: “Dạo này em thế nào?”

Tôi đáp lại khách sáo: “Vâng, vẫn tốt!”

Hơi ngập ngừng, anh ta nói với tôi: “Nhã Nhã… Tô Nhã, thời gian tới công ty anh có thể sẽ chuyển đến nơi khác”

Tôi nói: “Ồ! Thế tức là quy mô công ty đang mở rộng phải không? Đây là chuyện tốt mà, chúc mừng anh!”

Anh cười rồi nói: “Không cần biết chuyển đi đâu à?”

Tôi cũng cười, đáp lại: “Không cần biết chuyển đi đâu, em tin là với bản lĩnh của anh nhất định công ty sẽ ngày càng lớn mạnh!”

Hình như Trác Hạo vốn định nói chuyện gì đó, nhưng nghe tôi đáp như vậy lại không nói nữa. Chúng tôi hỏi han nhau mấy câu xã giao rồi cúp máy.

Sau đó tôi cứ ngẫm nghĩ không hiểu lần này anh ta gọi điện cho tôi chủ yếu nhằm mục đích gì? Không phải vẫn còn vương vấn chưa thể dứt tình cảm với tôi đấy chứ?

Khả năng này quá rợn, tôi nghĩ mà rùng cả mình.

Hay anh ta muốn xem tôi còn chút tình cảm nào với mình không? Ờ, khả năng này xem ra hợp lý hơn chút.

Nhưng, đồng chí Tô Nhã vô liêm sỉ vừa rơi vào là sắp chết chìm trong biển tình cảm đầy hạnh phúc ngọt ngào, đã làm anh người yêu cũ đa tình thất vọng thật rồi…

Thực ra tôi đã muốn nói sớm với bố mẹ về chuyện chia tay với Trác Hạo, nhưng dạo này hai cụ bận việc liên miên nên tôi không đành để bố mẹ phải phiền lòng.

Tôi vốn chỉ định giấu bố mẹ cho qua đợt bầu cử nhiệm kỳ mới căng thẳng thôi, nào ngờ, không chờ tôi nói ra, bà mẹ thần thông quảng đại của tôi đã kịp khám phá ra trước rồi!

Dạo này hai cụ bận đi đông về tây, thường về nhà rất muộn. Tối nay, dù cũng đã muộn, vừa về đến nhà, cả hai đã đằng đằng sát khí xông thẳng vào phòng tôi.

Mẹ thì mặt mày hằm hằm, bố thì thở vắn than dài.

Mẹ giận dữ tra hỏi: “Tô Nhã, con với Trác Hạo đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi biết, một khi mẹ đã nổi giận thì không thể chối bay chối biến hay dối gạt bà được nữa, đành ngoan ngoãn thành khẩn trả lời: “Bọn con chia tay rồi!”

Mẹ nom đau đớn tột cùng: “Con nói xem con đã ngần này tuổi đầu rồi! Đã vào đời, đi làm rồi, sao vẫn coi chuyện tình cảm như trò trẻ con thế hả? Nói chia tay là chia tay! Có phải con định làm bố mẹ tức chết không? Con thấy dạo này bố mẹ buồn phiền chưa đủ à!”

Quả nhiên dự đoán của tôi không sai chút nào. Biết tôi và Trác Hạo chia tay, y như rằng mẹ đã đổ riệt cho tôi là coi chuyện tình cảm như trò trẻ con!

Đối mặt với cơn sục sôi của mẹ, tôi bình tĩnh hỏi lại: “Mẹ, sao mẹ biết con và Trác Hạo chia tay? Chỉ vì con sợ bố mẹ mà biết chuyện này sẽ càng thêm phiền lòng nên mới chưa dám nói ra thôi.”

Cơn giận của mẹ vẫn không hề nguôi. “Đây mà gọi là lý do à! Thế mà gọi là lý do được à! Vậy bây giờ tôi và bố cô đều biết rồi, chúng tôi không phải phiền lòng nữa hả? Nếu hôm nay tôi không gọi điện cho Trác Hạo, nó nói công ty sắp mở rộng, chuyển địa điểm đến nơi khác, vốn phải quay vòng, không thể rút tiền mặt được, tôi mới thấy kỳ lạ nên hỏi han nó thêm mấy câu, nếu không thì giờ này tôi với bố cô vẫn đang bị cô che mắt đấy! Con bé này, mày bảo mẹ phải nói thế nào với mày mới được đây!”

Tôi không kìm nổi thầm chửi Trác Hạo một câu khốn khiếp! Chẳng trách anh ta không dưng lại gọi điện cho tôi, chắc thấy tôi không dám nói với bố mẹ chuyện chia tay lại tưởng tôi còn vương vấn không đành lòng dứt tình, vẫn nuôi hy vọng có một ngày lại ngã vào lòng anh ta lần nữa đây mà!

Thằng cha này chỉ giỏi làm nhà người ta loạn thêm thôi, đúng là… đúng là loại khốn kiếp!

Trước tiên tôi cố gắng làm mẹ trấn tĩnh, để có thể lắng nghe những gì tôi muốn nói. Sau đó tôi kể hết mọi chuyện giữa tôi và Trác Hạo.

Bố mẹ nghe tôi giải thích xong, lặng cả người mãi hồi lâu mới dần dần lấy lại được tinh thần, sắc mặt đã hốc hác càng thêm tiều tụy. Nhìn hai người thành ra như vậy, nước mắt tôi chỉ chực trào ra!

Chắc chắng bố mẹ đang đau lòng, thương tôi gặp phải kẻ không ra gì. Tôi rất muốn nói với hai cụ rằng không cần lo lắng gì cho tôi, tôi đã tìm được người chân mệnh thiên tử yêu thương tôi thật lòng rồi. Nhưng tôi nghĩ lại, nếu để lộ ra chuyện Ninh Hiên, chắc bố mẹ không chỉ hốc hác tiều tụy thế này đâu, có khi cả hai sẽ nhảy lầu, mổ bụng, cứa tay, uống thuốc độc tự tử để chuộc lại trọng tội vô liêm sỉ loạn luân thường đạo lý của tôi mất!

Vì thế tôi đành sụt sịt hai lỗ mũi, kiên quyết kìm lại không nói gì.

Một lúc sau, mẹ bắt đầu lên tiếng. Câu đầu tiên lại là an ủi tôi: “Nhã Nhã, con còn trẻ, không có gì phải buồn phiền cả. Sau này con sẽ gặp được người tốt hơn!”

Cảm giác vừa êm đềm vừa ấm áp dâng lên, tôi cũng vỗ về mẹ: “Vâng! Mẹ cũng đừng giận! Giận là nhanh già lắm!”

Lúc sau bố thở dài: “Đúng là họa vô đơn chí!”

Câu nói bất ngờ trầm ngâm của bố làm tôi thót tim.

Đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì có thể khiến ông bố kiên cường đầy bản lĩnh của tôi trở nên chán nản, sa sút tinh thần thế này?

Tôi chợt nhớ lại câu mẹ vừa nói hồi nãy.

“Nếu hôm nay tôi không gọi điện cho Trác Hạo, nó nói công ty sắp mở rộng chuyển đến nơi khác, vốn phải quay vòng không thể rút tiền mặt được.” Câu này nghĩa là gì? Chẳng lẽ bố mẹ định vay tiền Trác Hạo? Chẳng lẽ, lần bầu cử nhiệm kỳ mới này lại học theo sự tư tưởng tư bản chủ nghĩa, muốn thăng tiến phải dùng tiền để đổi lấy phiếu bầu à?

Tôi không hiểu nhưng cũng không muốn hỏi. Bố mẹ đã phiền lòng mệt mỏi lắm rồi, tôi mà đi hỏi những chuyện hai người không muốn nói ra thì đúng là quá vô ý.

Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bớt kiếm chuyện để bố mẹ không phải bận lòng nữa.

Tôi và Ninh Hiên ngồi trong khu rừng nhỏ trong công viên, hôn qua hôn lại không biết chán. Nghỉ giữa hiệp, tôi dựa vào lòng hắn, ngẩng đầu nhìn trời.

Ninh Hiên thơm nhẹ lên giữa trán tôi, nói: “Sao hôm nay trông em không vui thế?”

Tôi nói: “Tôi đang ước mình có thể biến thành một người trong bộ máy lãnh đạo nhà nước, như thế chỉ cần tôi chỉ tay nói bừa một câu cũng có thể giúp bố mẹ giải quyết hết mọi phiền não trong công việc rồi!”

Ninh Hiên cười nói: “Nghĩ viển vông. Đúng là đồ ngốc!” Nói rồi hắn lại cúi đầu thơm chụt một cái lên má tôi.

Lòng tôi lại dạt dào dâng lên làn sóng hạnh phúc vì được cưng nựng, chiều chuộng.

Tôi chỉ vào một tòa nhà nhỏ bên ngoài công viên nói: “Ninh Hiên, nhìn kìa, mới có mấy ngày đã khai trương một quán cà phê mới rồi! Trông sang trọng ra phết!”

Ninh Hiên ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại cúi xuống hỏi tôi: “Muốn đến đấy ngồi không!”

Tôi lắc đầu: “Bây giờ tôi phải tập trung sống tiết kiệm, nhất định không vào những chỗ xa xỉ.”

Ninh Hiên nhướn mày hỏi tôi: “Sao phải tiết kiệm?”

Tôi nói: “Hình như gia đình tôi đang gặp khủng hoảng tài chính. Dù tôi đã đi làm nhưng bản chất vẫn là đứa ăn bám, làm ra thì ít tiêu thì nhiều. Tôi phải tiết kiệm hơn một chút, làm được bao nhiêu tiêu bấy nhiêu thôi, tốt nhất là dành ra được một khoản nho nhỏ, không làm tăng thêm gánh nặng cho bố mẹ nữa mới được!”

Ninh Hiên nhìn tôi thương cảm nói: “Bà xã, em không cần tiết kiệm, muốn tiêu gì thì cứ tiêu, sau này anh sẽ kiếm tiền nuôi em! Anh không cần em tiết kiệm, anh sẽ ra sức kiếm tiền vì em, em cũng phải ra sức giúp anh tiêu tiền thì anh mới vui được. Em không cần lo lắng gì hết, sau này anh sẽ lo mọi thứ, em chỉ cần làm bà xã ngoan hiền của anh, yêu anh cả đời thôi!”

Tôi lại bị Ninh Hiên làm cho cảm động điên đảo! Tại sao ngày nào hắn cũng có những lời đường mật chẳng giống nhau để rót vào tai tôi thế này?

Hắn lại cúi xuống hôn tôi, tôi cuồng nhiệt đến bất thường đón nhận nụ hôn của hắn. Nhận ra sự đáp lại của tôi, nụ hôn ban đầu phơn phớt của hắn liền nóng lên miên man đến tỉ độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.