Gian Thương Và Thiếu Gia

Chương 9




Tà dương lưu luyến, gió đêm vỗ ngọn cây dâu tằm lay động, lá cây xào xạt.

Bắc Dã ngồi trên xích đu, yên lặng nhìn Trần Niệm. Cô ôm cây chổi rơm lớn quét lá rụng, xoạt, xoạt, dưới đất lưu lại một vùng đường vân chổi mảnh.

“Em nhìn thấy, trong ngăn kéo bồn rửa tay, thiếu một món đồ.” Trần Niệm thử thăm dò, “Họ nói Ngụy Lai bị…, thực ra không có. Có phải cái kia…”

Hai người nhìn nhau, trầm mặc.

Bắc Dã khẽ cắn môi một cái, mở miệng: “Nhưng… sau đó biết, Ngụy Lai thực sự bị người khác cường bạo. Hôm đó sau khi em làm Ngụy Lai bị thương, người áo mưa theo dõi cô ta đã khống chế cô ta.”

Trần Niệm nắm chặt cây chổi: “Điều anh nói, là thật sao?”

“Là Lại Tử.” Hôm Trần Niệm thấy cậu ta rất khẩn trương. Bắc Dã liền biết, tối ấy, trong đám người đi ngang qua cùng Ngụy Lai tổn thương cô có thể có Lại Tử. “Bọn anh không phải là bạn. Nó đã bỏ trốn tới vùng khác, hai vụ án trước cũng là nó làm.”

Trần Niệm không lên tiếng.

“Em không nhớ sao? Anh từng thu dọn cục diện rối rắm cho nó một lần, hôm đó em vẫn ở nhà anh.”

“Là anh ta giết Ngụy Lai?” Trần Niệm nửa tin nửa ngờ.

“Ừ.”

Trần Niệm nhíu mày;

Cậu đứng dậy từ trên xích đu, đi tới giơ tay xoa mặt cô. Cô yên tĩnh lại, con ngươi đen nhìn cậu, ấn đường dần giãn ra.

Cậu cúi đầu, nâng mặt cô lên, thì thầm bên tai cô, giống như thôi miên: “Em phải tin, em không làm hại người khác, em cũng sẽ không có việc gì.”

Cô khe khẽ run: “Em không có giết người.”

“Đúng, em không có.”

“Anh cũng không có, đúng không?”

Cô gần như cố chấp, cậu chậm rãi cười một tiếng, khẽ gật đầu một cái.

Nhưng cô vẫn có nỗi lo âm thầm, biết cậu có chuyện chưa giải thích, là chuyện không tốt, là tai họa. Cô tin lời cậu, nhưng lại cảm thấy có chút thật có chút giả, nhưng cô không biết phần nào thật phần nào giả.

Cô mơ hồ bất an, cậu cũng vậy.

Họ vẫn là thiếu niên nho nhỏ thôi, sẽ hoảng hốt sợ hãi, nhưng cũng sẽ cắn răng gắt gao chống đỡ, giống như cỏ dại không ai chăm sóc trong bãi đất hoang, liều mạng mọc lên.

Sập tối, hai người trẻ tuổi trèo qua bệ cửa sổ, leo lên theo cầu thang, sóng vai ngồi trên mái nhà trông ra thành phố Hi thế gian mờ tối, ánh chiều tà nơi bầu trời phía Tây tan đi. Tiếng chuông vang lên, xe lửa ầm vang lao qua giữa trời chiều.

Có một linh cảm mơ hồ, đại nạn ập tới.

Cậu hỏi: “Nhóc nói lắp?”

Cô đáp: “Ừm?”

Cậu hỏi: “Điều em muốn nhất là gì?”

Cô nói: “Anh biết mà, không phải sao?”

Bắc Dã nói: “Anh biết. Nhưng muốn nghe em nói một lần, nói ra.”

Trần Niệm nói, quay đầu nhìn cậu.

Bắc Dã nói: “Nghe được lời bản thân nói chưa?”

Trần Niệm nói: “Nghe được rồi.”

“Tốt. Sau này em sẽ còn gặp được.” Bắc Dã nói, “Nhưng em hãy nhớ, anh là người đầu tiên.”

Một tảng đá lớn đè ngực Trần Niệm, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh thì sao, Bắc Dã?”

“Hửm?”

“Điều anh muốn nhất là gì?”

Bắc Dã cũng nói, cậu nói rất chậm. Trần Niệm nghe, hốc mắt đỏ lên trong gió. Cô muốn nhìn cậu, đối mặt với cậu, nhưng cậu cúi đầu xuống.

Cậu gảy guitar, nói: “Nhóc nói lắp, đọc một bài thơ cho anh.”

Trần Niệm đọc bài thơ cậu chỉ định:

“Em muốn sống cùng anh

Ở một thị trấn nhỏ nào đó,

Cùng hưởng thụ hoàng hôn vô tận

Và tiếng chuông kéo dài không dứt.

Trong nhà trọ ở thị trấn nhỏ này ——

Đồng hồ báo thức cổ xưa vang lên yếu ớt

Giống như thời gian nhẹ nhàng nhỏ xuống.

Có đôi khi, vào hoàng hôn, tiếng sáo truyền đến từ căn phòng nào đó trên tầng cao nhất

Người thổi sáo dựa vào cửa sổ,

Và đóa hoa tulip lớn trước cửa sổ.

Giờ đây nếu như anh không yêu em, em cũng sẽ không để ý.”

Một giọt nước mắt, xuyên qua hoàng hôn mờ tối rơi xuống quyển vở;

Bắc Dã nghiêng đầu nhìn cái đầu cúi thấp của cô, nhìn rất lâu, nhàn nhạt nở nụ cười, nhưng cũng không nói gì cả. Tiếp tục gảy đàn guitar, nhìn thấy sợi dây đỏ trên cổ tay.

Anh muốn sống cùng em ở một thị trấn nhỏ nào đó, cùng nhau hưởng thụ hoàng hôn vô tận, cùng tiếng chuông kéo dài không dứt.

Xa không thể với, vậy anh muốn trở thành một chiếc chìa khóa, dùng dây đỏ xuyên qua, đeo vào cổ em, dán vào vị trí trái tim.

Cậu móc chiếc chìa khóa ấy từ trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay cô, nói: “Đừng để người khác nhìn thấy.” Sẽ mang đến phiền phức cho em.

Tay cô nắm chặt thành quả đấm, cô nói: “Được.”

Ai cũng mơ hồ linh cảm, những ngày yên bình trong bài thơ sẽ không còn nữa.

Hôm sau lúc rời khỏi nhà, Bắc Dã nói với Trần Niệm: “Sáu giờ tối, đi qua khúc cua ở con hẻm chúng ta gặp nhau lần đầu. Đừng đi sớm quá. Canh giờ một chút rồi đi qua.”

“Tại sao?”

“Làm theo lời anh nói là được.”

Trần Niệm không hỏi nữa.

Sau khi đến trường, phát hiện xảy ra chuyện. Cảnh sát bắt đầu tiến hành lục soát toàn diện sau núi ở trường.

Giờ nghỉ, khi Trần Niệm đi nộp bài, Từ Miểu đi theo bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Xin lỗi cậu, Trần Niệm. Mình cũng chưa nói gì cả, nhưng cảnh sát Trịnh đó quá lợi hại. Anh ấy vậy mà suy đoán ra được ý nghĩ của Ngụy Lai từ một cú điện thoại của cậu ấy.”

Thì ra Trịnh Dịch vẫn luôn canh cánh trong lòng về cú điện thoại Ngụy Lai gọi cho Từ Miểu. Từ Miểu bị phụ huynh trông rất nghiêm, tan học là về nhà, không có cơ hội chơi với Ngụy Lai. Quan hệ của hai người trong thời kì ngầm xử lý, rất lâu không liên lạc.

Nhưng hôm Ngụy Lai mất tích, cô ta gọi điện thoại cho Từ Miểu, thời gian gọi không đến nửa phút.

Trịnh Dịch suy đoán, Ngụy Lai vốn có ý định đi đến gần trường, vì đến gần trường mà vô tình nghĩ tới việc liên lạc với Từ Miểu nên mới gọi điện thoại cho cô ấy. Có lẽ hẹn Từ Miểu ra gặp nhau một lần.

Thậm chí anh ta suy đoán, địa điểm gặp nhau chính là sau núi. Anh ta cũng biết bố mẹ nhà họ Từ trông Từ Miểu rất nghiêm, không thể gặp nhau ở bên ngoài trường, ở trong trường thì chỉ có phía sau núi, đó là góc chết.

Trần Niệm lắc đầu: “Không sao.”

Từ Miểu nói: “Chuyện cậu bị bắt nạt trước đó bị cảnh sát biết, đúng lúc gặp phải việc cậu ấy mất tích chết, bị làm phiền không có tâm tư học đâu nhỉ.”

“Cũng tạm.”

“Cũng không biết sau núi điều tra thế nào. Hi vọng không ai thấy cậu đi qua đó, cũng đừng tìm được cái gì mà sợi tóc giống như diễn trong tivi, bằng không cậu phiền phức to. Cậu yên tâm, mình chỉ nói Ngụy Lai hẹn mình ra sau núi, không có nói cậu ấy hẹn cậu.”

Trần Niệm không đáp lại.

Cả ngày, cô thỉnh thoảng nhìn sau núi, cho dù Từ Miểu không nói thì cảnh sát sẽ tìm ra cái gì ở đó, vết máu, dấu chân, tóc, sợi vải? Trận mưa xối xả nhiều ngày trước có xối hết sạch không?

Nếu tìm được chứng cứ liên quan đến cô, cô sẽ bị dẫn đến đồn cảnh sát ngay lập tức, tiếp nhận sự xét hỏi cường độ cao hơn, xem cô có chịu đựng nổi hay không.

Hoặc là, nếu phát hiện chứng cứ mấu chốt, cô sẽ trực tiếp xong đời.

Mà lúc này, Bắc Dã đang làm gì?

Khi thầy ở trường trung cấp nghề sắp tan làm, bên ngoài văn phòng truyền đến tiếng xe mô tô thắng lại rung trời.

Thiếu niên ngổ ngược cởi mũ bảo hiểm, lén nới lỏng nút cổ tay áo sơ mi. Cậu nhảy mấy bước lên bậc thềm, tùy ý gõ cửa một cái, không đợi trả lời đã vào văn phòng.

Thầy nhìn xe mô tô ở ngoài cửa như có điều suy nghĩ, chợt nhớ tới miêu tả về “người áo mưa” mà cảnh sát đã nhắn nhủ hôm kia; chàng trai này có mấy điểm phù hợp, nhưng hôm đó sau khi xem qua, mấy cảnh sát mặc đồ thường cũng không cho một tin tức chính xác, không ngờ hôm nay lại thêm một đứa.

Thân thế của Bắc Dã, bố mẹ như vậy, đứa con bị bạn bè cùng lứa xa lánh, không hòa nhập được như vậy; cậu ta đẹp trai, lúc đi học luôn có con gái theo đuổi, nhưng thái độ của cậu ta cực kỳ tệ, giống như trong xương cốt chán ghét phái nữ.

“Thầy ơi.” Giọng Bắc Dã hơi lạnh, không kiên nhẫn lắm.

“Ờ.” Thầy phục hồi tinh thần lại, “Nhận chứng chỉ hả.” Ông tìm trong tủ, vừa tìm vừa nói chuyện, “Khoảng thời gian này em trốn học hơi nhiều đấy.”

Bắc Dã không buồn để ý.

Cuối cùng thầy lục chứng chỉ ra, còn định nói thêm chút gì đó, Bắc Dã nhíu mày giật lấy, vươn mạnh tay một cái, nút tay áo bựt ra. Trên cánh tay có mấy đường dấu móng tay cào sâu, còn có vết sẹo do dao cắt mới.

Lúc này thầy mới ý thức được, ngày nắng to, cậu ta lại mặc áo sơ mi tay dài.

Nhưng thầy nhanh chóng thu ánh mắt, giống như không thấy gì cả, nói: “Hết khóa rồi, sau này tìm việc làm cho tốt đấy.”

“Ờ.” Bắc Dã rất lạnh nhạt, xoay người đi.

Thầy đổ mồ hôi lạnh, chân như nhũn ra, ngồi phịch xuống ghế. Nghe thấy tiếng xe mô tô biến mất mới cuống quýt cầm điện thoại lên báo cảnh sát.

Di động của Trần Niệm để sát người, cả ngày đều không rung. Cô không hề sợ hãi, nhưng cũng không hề yên ổn. Nếu sau núi tìm được nhân chứng vật chứng có liên quan đến cô thì Trịnh Dịch sẽ gọi điện thoại đến, hay là người trực tiếp tới?

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, cô liền lao ra khỏi trường, cổng không có Trịnh Dịch.

Xem ra hôm nay không có phát hiện gì, nhưng ngày mai, ngày mốt thì sao?

Cổng cũng không có Bắc Dã, có điều họ đã hẹn gặp nhau ở chỗ khác. Cô thở hổn hển, lúc gần chạy đến con hẻm gặp gỡ lần đầu, sáu giờ kém mười phút.

Cô loanh quanh ở gần đó, chỉ sợ có người đi theo cô, nhưng cũng không biết đang trốn cái gì.

Gần sáu giờ, cô chạy đến đầu con hẻm kia.

Ngõ hẻm sâu vắng tanh, Trần Niệm nhìn mặt đồng hồ chằm chằm, một phút cuối cùng, còn kém mười giây.

Cô giống như một dân tị nạn chạy trốn, chờ tàu vào hửng sáng.

Một giây, hai giây…

Đột nhiên, phương xa truyền đến tiếng xe mô tô phách lối và quen thuộc. Trần Niệm lập tức quay đầu lại, trong mắt rộ lên sự ngạc nhiên mừng rỡ, giống như nhìn thấy người thân nhất đã thất lạc. Nhưng thiếu niên trên xe không giảm tốc độ, khom lưng tăng mạnh ga trên thân xe, xông thẳng tới trước mặt cô.

Thế không thể đỡ, cậu bắt cô lên xe mô tô, chạy nhanh đi.

Cô giống như một bao tải nằm sấp trên xe, sách vở trong cặp nghiêng ra, rơi hết xuống đất.

Trần Niệm xóc nảy đến mức đầu váng mắt hoa, không biết qua bao lâu, xe thắng gấp, cô bị cậu vác trên vai.

Xe, cây dâu tằm, tà dương, xích đu, cầu thang, cửa cuốn, âm thanh xào xạc xoay tròn trước mặt cô như dòng nước.

Lại trở về căn phòng tỏa ra mùi gỗ ẩm thấp oi bức mờ tối ấy, cậu ném cô lên trên giường.

Cậu áp tới, nâng mặt cô lên, hôn môi cô, động tác thô bạo, cô vừa ngơ ngẩn vừa hoảng sợ.

Rèm cửa chắn ánh sáng, tầng mây phủ tà dương, trong căn phòng đen kịt chớm say, cô không thấy rõ vẻ mặt cậu, nhưng cảm giác được thân thể cậu rất khẩn trương, đang phát run, giống như một cây cung căng cứng.

“Cảnh sát tới ngay lập tức.” Cậu nắm cổ áo cô, chợt xé một cái, vải rách, lòng người run rẩy.

Cô kinh ngạc, đột nhiên giống như hiểu ra.

Anh gạt em?

Cô há miệng, trở thành người câm, không nói ra được một câu, liên tục lắc đầu.

“Nghe đây, anh rất xin lỗi.” Giọng cậu hơi nghẹn ngào, toàn bộ sức mạnh dùng để cố định đầu cô; cậu tháo sợi dây đỏ trên tay buộc vào tay cô, “Xin lỗi em, anh tưởng sẽ không có chỗ sơ hở.”

Cậu cho rằng, không tìm được thi thể Ngụy Lai, họ sẽ không bị phát hiện. Cậu thu dọn sạch sẽ hiện trường gây án, dùng đất lấp vết máu; cậu chuyển Ngụy Lai đến thượng lưu cầu Tam Thủy rất hiếm dấu vết con người, chôn vào phù sa.

Nhưng sợi dây đỏ trên tay bị lỏng, ngón tay tay trái móc lại, không ngờ một chiếc giày của Ngụy Lai trong tay rơi xuống nước. Mưa to gió lớn đêm ấy giúp cậu che giấu vết bánh xe vứt thi thể, nhưng cũng khiến cậu không có cách nào xuống nước vớt lên.

Cho dù bạn lập kế hoạch và sắp đặt tất cả thì vẫn có một từ gọi là không ngờ.

Mà ai lại có thể ngờ tới, cầu Tam Thủy sẽ sập trong đêm bão tố.

“Đây là điều không ngờ do trời định, anh không đau buồn.” Cậu nói, mang theo sự dứt khoát giống như đánh cược sinh mạng.

Bởi vì cũng là điều không ngờ do trời định, để anh gặp em.

Công bằng.

“Không được.” Cô lắc đầu, “Không được. Có… cách khác…”

“Không có.” Cậu nhíu chặt mày một cái, trong mắt, ánh nước chợt lóe lên, toát ra sự điên cuồng khát máu, giống như muốn nhìn cô vào trong xương cốt, “Không phải Lại Thanh, anh là người áo mưa đó.”

Cô căn bản không bị gạt, lắc đầu: “Không phải.”

“Phải.”

“Không phải.”

“Phải.”

“Không phải.”

“Phải!”

“Không phải!”

“…”

Cậu gần như sắp bế tắc.

“Đêm hôm ấy, em thức dậy, nghe thấy tiếng nước chảy, em biết anh đang giặt cái gì không?” Cậu nói một câu thật thấp bên tai cô, một bí mật.

Cô trợn to hai mắt, “ưm” một tiếng vô cùng đau đớn, dùng sức đấm ngực cậu, liều mạng lắc đầu.

“Ai cho phép anh làm những việc này vì em, ai cho phép anh?”

Họ nắm chặt đối phương, giống như muốn bóp chết đối phương.

Cậu dùng vải quấn đầu cô, bịt miệng cô, cảnh cáo: “Em muốn hủy diệt chung với anh sao? Không muốn thì nghe anh, hiểu không?”

Cô cắn vải, ưm ưm lắc đầu.

Cậu hôn khuôn mặt cô một cách mãnh liệt.

Nắng chiều bỗng sáng rực, xuyên qua khe rèm cửa sổ, như dao cắt trên thân thể họ.

Cô nước mắt lưng tròng.

Tiếng còi xe cảnh sát rạch vỡ bầu trời, thời điểm biệt ly đã đến.

Cậu nới lỏng vải trên miệng cô một chút: “Kêu cứu tôi với.”

Cô không kêu.

Cậu hung hăng cắn cổ cô, giống như muốn xé thịt cô. Cô đau đến mức nước mắt trào ra.

Những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt cậu tụ rồi lại lan ra, lan ra rồi lại tụ lại;

Tiếng còi xe cảnh sát gần kề, không còn kịp nữa, cậu túm cô lên:

“Nhóc nói lắp, anh sinh ra đã là rác rưởi, vật bỏ đi, cả đời này của anh đã định trước không làm nên trò trống gì; em còn có Bắc Kinh, nhưng anh nhất định sẽ không phải là người kia trong sinh mạng của em, sẽ không phải là người xứng đôi với em. Cho nên em hãy nhớ, em không có gì đáng để hối tiếc.

Mà anh thì sao, không có cách nào cả, anh thích một người, anh chỉ muốn bảo vệ cô ấy, giấu cô ấy đi, bất kì người nào cũng không thể chạm vào, nói không chừng, không thể bắt nạt; ai cũng không được nói cô ấy một câu không tốt.

—— Chỉ một chuyện này.”

Tiếng xe thắng lại khẩn cấp vang lên dưới lầu,

“Anh không ở đây, em phải chống đỡ, nhất định phải chống đỡ.”

Trong nháy mắt, cậu lộ ra tia hung ác, gần như tàn bạo, đè cô ngã xuống giường, lạnh giọng: “Kêu cứu tôi với!”

Trần Niệm cắn răng, nhìn cậu chằm chằm.

Cậu xé quần áo cô, vải vóc rách tơi tả.

“Kêu cứu tôi với!”

Cô một mực không lên tiếng, mắt đỏ như máu.

Một loạt tiếng bước chân tiến lên dọc theo cầu thang.

Mắt cậu đỏ lên. Cậu châm bật lửa chọc sau cổ cô. Cô đau đến mức cuộn tròn lại, lăn lộn dưới người cậu, ván giường bị đá vang rầm rầm.

Cậu làm thật rồi, dồn ép cô giống như điên. Cô đau đến mức nước mắt chảy ròng, nhìn cậu chằm chằm đầy căm thù, nhất định không lên tiếng.

Ánh mắt tranh đấu mãnh liệt không chịu khuất phục của hai người sắp chém đôi bên thành ngàn mảnh.

Trong khi đánh nhau, rèm cửa gạt xuống, ánh sáng đỏ xuyên qua cả căn phòng.

Tiếng đập lên tấm sắt cửa cuốn rung động, là kèn lệnh xâm lược. Họ la to ở bên ngoài: “Mở cửa ra!”, “Khoanh tay chịu trói!”, “Cậu đã bị bao vây!”

Nhốn nháo hoảng loạn.

Bắc Dã bẻ phắt gương mặt đẫm mồ hôi của cô qua.

Bốn mắt nhìn nhau, nước mắt cô chảy ròng.

Khóe miệng thiếu niên dần cong xuống, giống như đau xót sắp khóc, cuối cùng lại cười. Cổ họng cậu khẽ nhúc nhích, giống như có lời trăn trối cả đời nghẹn bên trong, hồi lâu, chỉ nói:

“Nhóc nói lắp, chờ đến khi em lớn lên rồi, đừng quên anh.”

Như một con dao đâm trúng tim. Môi Trần Niệm phát run, bả vai rung động, gương mặt nhíu lại như đứa bé sơ sinh, phát ra một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ đau đớn:

“A!!!”

Cửa cuốn bị phá mở ra, như vải bị xé rách, cảnh sát xông vào.

Thiếu niên giống như liều mạng ôm chặt cô gái, cắn môi cô. Cô cũng hung hăng cắn cậu, mùi máu tanh tràn vào khoang miệng. Cảnh sát bao vây họ, lại không tách được hai người dính vào nhau.

Cậu nắm chặt cổ cô, người ngoài nhìn giống như muốn bóp chết cô;

“Buông em ấy ra!”

“Cậu đã bị bắt!”

“Bắc Dã! Từ bỏ chống cự!” Họ đã biết tên cậu.

“Cứu tôi với!”

Họ ôm nhau, cắn nhau, đôi môi nứt ra, chảy máu; họ đánh nhau, giãy giụa, cuối cùng bị người khác xông vào tách ra. Cô giống như một con búp bê vải bị cướp giật rời khỏi lòng cậu. Giống như xé một lớp da, một miếng thịt từ ngực cậu.

Một nữ cảnh sát nhanh chóng tiến lên bảo vệ Trần Niệm trong lòng, khoác áo vào.

Trần Niệm kinh hoàng nhìn Bắc Dã chằm chằm, đuôi mắt sắp nứt ra.

Họ đấm đá cậu, vặn ngược tay cậu, nắm chặt tóc cậu ghì cậu nằm sấp dưới đất, giống như lần đầu tiên gặp nhau, mặt cậu bị dúi vào bụi đất.

Rất nhiều tay chân đè lên tấm lưng gầy yếu của cậu. Thiếu niên bị chế ngự, còng tay lại.

Mặt cậu ép sát đất, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt, giống như sắp nhìn ra máu.

“Nhìn cái gì mà nhìn?!”

Một cái tát đánh vào đầu cậu, ánh mắt cậu quật cường.

Nữ cảnh sát ôm cô vào lòng trấn an: “Em an toàn được cứu rồi, đừng sợ, không sao nữa rồi.”

Một câu này, Trần Niệm sụp đổ dưới đất, gào khóc.





—— Nhóc nói lắp, điều em muốn nhất là gì?

Điều em muốn, chỉ là một người che chở em chu toàn, miễn cho em sợ hãi đau khổ;

Để trước khi lớn lên, em không cảm thấy sợ hãi thế giới này;

Chỉ thế mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.