Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chương 8: Bái sư




Thẩm Quang đột nhiên chuyển chủ đề, đưa mắt ra nhìn xa xa:

- Lão Ngư nói này còn cách xa lắm không?

- Không xa theo con đường núi này tới chỗ cong chính là nơi đóng quân của La Hoàn, hắn là man nhân, phụ thân hắn năm đó vì không hợp với Ninh Mãnh Lực cho nên chết ở trong núi.

Nếu như La Hoàn không có thực lực hùng hậu và cơ cảnh thì không chừng đã bị Ninh Trường Chân và Mạch Tử Trọng hai người liên thủ hại cho.

La Hoàn chính là lý suất có giao tình với Ngư Câu La .

Ngư Bài Quân có thể dừng chân ở Ung châu cũng là do La Hoàn hỗ trợ.

Hắn đã không quy phụ Ninh Trường Chân thì tại sao có thể ở Đô Lăng trấn mở cửa hàng?

- Ha ha Mạch Tử Trọng so với tổ phụ của hắn thì thông minh hơn nhiều, thủ đoạn của hắn cũng rất cao minh, một mặt thì hắn tìm cách áp chế Ninh Trường Chân một mặt thì lại mượn tay của La Hoàn kìm chế Ninh Trường Chân, nếu không phải như vậy chỉ sợ La Hoàn sớm đã bị Ninh Trường Chân đuổi cùng giết tuyệt lúc trước La Hoàn chịu rất nhiều thiệt thòi về sau hắn mở một quán rượu ở Đô Lăng trấn biểu hiện chuẩn bị quy phụ nhưng thực tế là để buôn bán thổ sản ở đây.

Tuy nhiên La Hoàn người này rất có lòng tham, chúa công nếu như muốn hắn mượn đao giết người thì cần phải cho hắn nhiều chỗ tốt một chút.

Thanh âm của Ngư Bài Quân không lớn nhưng cũng đủ cho Lý Ngôn Khánh nghe thấy.

Ngôn Khánh nghe được thì cười cười cũng không mở miệng.

Tuy nhiên Ngư Bài Quân cũng biết Lý Ngôn Khánh lúc này nhất định tính trước kỹ càng.

Khu Vực Việt Tây thổ dân phần đông bọn họ chia làm hai loại cùng với tình hình lúc trước của Lý Ngôn Khánh ở đất thục cũng có phần tương tự.

Lý nhân quy phục và chịu giáo hóa Ninh Trường Chân Phùng thị thì được gọi là bạch lý, hoặc xưng là thục man, chưa chịu giáo hóa thì được gọi là hắc lý hoặc là sinh man.

Tóm lại hắc lý bạch lý cũng tốt, cả hai đều không ngừng biến hóa giới hạn mơ hồ.

Cả hai đều không ngừng biến hóa giới hạn phân chia của bọn họ cũng rất mơ hồ.

Quy phục giáo hóa xong có thể rời núi nhận ruộng đồng của người Hán, còn có thể ở trong thành trấn, tuy nhiên nếu như sau đó lui lại về núi thì vẫn là Sinh man.

La Hoàn chính là Sinh man.

Nhưng La Hoàn lên núi nguyên nhân cũng không phải hắn không muốn rời núi.

Sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy vì nguyên nhân rất phức tạp bộ lạc của La Hoàn và bộ lạc của Ninh Trường Chân là hai kẻ thù truyền kiếp với nhau, hơn nữa phụ thân của hắn lại chết dưới tay của Ninh Mãnh Lực lão tử của Ninh Trường Chân, nếu như bàn về khởi nguyên sâu xa thì chỉ sợ phải tìm đến thời Tây Tấn lúc thành lập chính quyền Đông Tấn.

Về sau La Hoàn đứng sai đội ngũ cùng Vương Tuyên Nhân phản Tùy.

Vương Tuyên Nhân bị Thành Kính phu nhân giết chết, La Hoàn cũng phải lui vào nơi cô hồn dã quỷ, ở khu vực Việt Tây, lúc ấy Ngư Câu La làm giám quân thấy La Hoàn dũng mãnh không khỏi nảy sinh lòng kính ý vì vậy năm đó La Hoàn mới có thể bảo vệ thực lực lên núi cũng vì Ngư Câu La giơ cao đánh khẽ.

La Hoàn dáng người không cao.

Miễn cưỡng chỉ tới bảy xích đứng trước mặt của Lý Ngôn Khánh thì thấp hơn rất nhiều.

Ở trong rừng sâu núi thẳm quanh năm phải kiếm ăn khiến hắn thêm già nua.

Tuy nhiên bề ngoài của hắn lại vô cùng rắn chắc, trên cổ đeo một chuỗi răng thú lộ ra khí thế hung hãn.

Đoàn người của Lý Ngôn Khánh đến nơi La Hoàn đóng quân đã ba ngày.

La Hoàn chưa ngủ hắn còn đợi chất nhi La Khoa của hắn, đang đóng quân ở bên trong chờ đoàn người Lý Ngôn Khánh tới.

- Ta nghe nói ngươi muốn động vào Ninh Trường Chân?

Lý Ngôn Khánh chưa kịp ngồi vững mông thì La Hoàn đã hỏi thẳng vào vấn đề.

May mà trên đường đi tới đây Ngư Bài Quân đã giới thiệu tính tình của La Hoàn nếu không Lý Ngôn Khánh cũng không biết phải làm thế nào.

Nhưng một phương diện khác cũng cho thấy tình hình của La Hoàn không quá tốt.

Ở trên núi này sinh hoạt vô cùng gian khổ mà lại hung hiểm nếu như không phải Mạch Tử Trọng nhắm một mắt mở một mắt thì La Hoàn khó mà sống nổi.

Xem ra Ninh Trường Chân làm cho hắn rất thê thảm.

Trên đôi mắt tràn ngập hung hãn của La Hoàn hiện ra sát ý.

Lý Ngôn Khánh trầm giọng nói:

- Cũng không phải ta muốn động đến Ninh Trường Chân mà triều đình muốn lấy đầu của Ninh Trường Chân để cúng tế.

La Hoàn gãi đầu:

- Triều đình Hán nhân các ngươi ta không hiểu cũng không muốn hiểu.

- Ta chỉ hiỏ ngươi ngươi lên núi có phải giúp ta đối phó với Ninh Trường Chân hay không, hay là giúp triều đình đối phó với Ninh Trường Chân?

- Tổ tiên đô lão năm đó từng ở trong triều làm quan.

Ngư Bài Quân giới thiệu một câu khiến cho La Hoàn không tự giác nhô lồng ngực lên.

- Tùy Dương đã vong, Lý Đường hưng thịnh.

Lần này ta xuôi nam nói thật là muốn đối phó với Ninh Trường Chân, không những là đối phó với hắn mà còn muốn lấy đầu trên cổ hắn.

Lý Ngôn Khánh biết rằng nói chuyện nho nhã với thổ dân thì không có tác dụng gì.

Dứt khoát đem lễ phép dẹp qua một bên mà nói rõ ràng.

Ngươi cùng Ninh Trường Chân có cừu oán.

Từ lời nói của Lý Ngôn Khánh, La Hoàn cảm nhận được vài phần hận ý.

Lý Ngôn Khánh hừ lạnh một tiếng:

- Ninh Trường Chân là cừu nhân giết mẫu thân của ta, ta hận không thể băm thây hắn thành vạn đoạn, giải mối hận ở trong lòng.

- Ha ha nói rất hay.

La Hoàn ngưng mắt nhìn Lý Ngôn Khánh nửa ngày sau đó thoải mái cười to:

- Lão tử đối với Ninh Trường Chân cũng giống như ngươi hận thấu xương.

- Được ngươi có bao nhiêu người?

- Không mang người nào.

- Ngươi đùa cợt ta sao?

La Hoàn nghe được thì giận tím mặt:

- Lão tử không có thời gian đùa cợt với các ngươi, chẳng lẽ ta để cho binh sĩ chịu chết không hay sao, ngươi có biết trong tay Ninh Trường Chân có bao nhiêu binh mã không?

- Vạn nhất Phùng gia thừa cơ tìm ta gây phiền toái, ba mươi ba động binh sĩ khó có thể dừng chân ở Lĩnh Nam.

- Nếu như ta nói cho đô lão biết Phùng gia sẽ không xuất thủ thì đô lão nghĩ thế nào?

Thần sắc Lý Ngôn Khánh tự nhiên trên mặt lại nở ra nụ cười thản nhiên.

- Đại quân Lý Đường của ta hỏa lực đã tập trung ở Giang Thủy, xuôi nam chỉ trong nay mai, hôm nay ta phụng mệnh Lý gia nếu như Phùng thị vẫn chấp mê bất ngộ ta cam đoan với đô lão nếu như bọn họ gây bất lợi với đô lão ta sẽ hiệp trợ đô lão tiêu diệt Phùng thị.

Lý Ngôn Khánh cứ thản nhiên nói như vậy khiến cho La Hoàn phải từ từ ngồi xuống.

Lông mi của hắn nhíu chặt hồi lâu sau đó nói:

- Thế nhưng mà cứng rắn như vậy có được không?

- Đô lão lần này ta tới đây mượn binh không phải muốn đô lão và Ninh Trường Chân liều chết.

Ta muốn trợ giúp Đô Lão lấy Khâm châu tuy nhiên Đô Lão phải giúp ta bình định Lĩnh Nam, đồng thời sau khi Khâm Châu cướp được thuộc hạ của Ninh Trường Chân có thể tận quy với đô lão, chắc hẳn đô lão lúc đó cũng bớt kiêng kỵ Phùng thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.