Giản Tâm

Chương 4: Tuyết lang vương




Edit: Kaylee

Đối với tính cách của Cố Nhược Vân, Lục Trầm hiểu biết rõ ràng hơn bất kỳ ai, đừng nhìn nàng luôn mang vẻ mặt vân thanh phong đạm, lqđ kì thực nội tâm rất là cao ngạo, nam nhân của nàng vĩnh viễn chỉ có thể có một nữ nhân là nàng, phàm là người có tâm tam thê tứ thiếp nàng tuyệt sẽ không liếc mắt nhìn nhiều một cái.

"Ngươi xác định nam nhân nào cũng sẽ tam thê tứ thiếp?"

Bỗng nhiên, một hơi thở quen thuộc truyền đến từ sau lưng Cố Nhược Vân, sau khi cảm nhận được hơi thở kia, cuối cùng trong mắt Cố Nhược Vân cũng xuất hiện một chút ý cười.

Trường bào màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện, bao phủ cả người Cố Nhược Vân, nam nhân tóc bạc như tiên, khuôn mặt vốn âm trầm lúc nhìn đến nữ tử bên cạnh, rốt cục lộ ra một chút tươi cười.

"Vân Nhi, ta vốn muốn chờ nàng ở bên ngoài, nhưng mà sau khi nghe được lời nói của y, ta nhịn không được đi vào, nàng sẽ không trách ta chứ?"

Cố Nhược Vân nhún vai: "Đã tiễn bước hết những người đó sao?"

Thiên Bắc Dạ nhu thuận gật gật đầu: "Bọn họ đều rời đi, hơn nữa nàng yên tâm, chỉ cần trong phạm vi trăm dặm xuất hiện người, ta đều có thể cảm nhận được."

"Vậy không ngại," Cố Nhược Vân cười cười, ánh mắt dừng ở phía trên khuôn mặt tái nhợt của Lục Trầm: "Lục Trầm, Thiên Bắc Dạ là nam nhân của ta, thì cả đời này, hắn cũng chỉ có thể thuộc về một mình ta, nếu thật sự có nữ nhân muốn dâng lên, ta đây không để ý đến một người giết một người, đến một đôi giết một đôi."

Hạ Sơ Tuyết kinh ngạc há to miệng, cho dù nàng ta biết Cố Nhược Vân tâm cao khí ngạo, lại không nghĩ rằng sẽ trực tiếp nói ra loại lời nói kinh thế hãi tục này. Dù sao ở trên đại lục, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thật bình thường, cho dù là phu thê ân ái cỡ nào cũng nhất định sẽ có người thứ ba tồn tại.

Hơn nữa thân là một người nam nhân, nhất là nam nhân cường đại như thế, sao sẽ cho phép nữ nhân của mình ghen tị như thế? Cố Nhược Vân nói những lời này, không sợ nam nhân này từ bỏ nàng?

Giờ khắc này, Hạ Sơ Tuyết hoàn toàn quên tình cảnh của mình, thậm chí ngay cả loại cảm giác sợ hãi vừa rồi cũng đã biến mất, hình như nàng ta đã có thể nhìn thấy kết cục bị vứt bỏ của Cố Nhược Vân, trong lòng nhịn không được âm hiểm nở nụ cười.

Thiên Bắc Dạ liếc về phía Cố Nhược Vân, khuôn mặt tuyệt sắc kia cực kì trang trọng, từng từ từng chữ cam đoan nói: "Nương tử, lee~lqđ nàng yên tâm, nếu thật sự có nữ nhân dám liếc mắt nhìn ta nhiều một cái, ta lập tức móc mắt của bọn họ, nếu thật sự có nữ nhân dám có tâm tư đối với ta, ta đây sẽ làm cho cửu tộc của nàng ta không được an bình!"

Chỉ vì có tâm tư đối với hắn, mà hắn muốn tiêu diệt cửu tộc của đối phương?

Sắc mặt Hạ Sơ Tuyết bỗng nhiên trở nên tái nhợt, kinh ngạc bưng kín miệng, lui về sau mấy bước.

Nàng ta không tin trên đời này lại có loại nam nhân si tình như vậy, hơn nữa, cho dù có, cũng không nên để loại nữ nhân như Cố Nhược Vân này có được! Hạ Sơ Tuyết nàng trừ bỏ thiên phú không bằng nàng ta ra, cái gì cũng vĩ đại hơn nàng ta, dựa vào cái gì Tử Tà không chọn nàng, ngay cả trong mắt nam nhân ưu tú như vậy cũng chỉ có nàng ta?

"Ta không tin!" Lục Trầm khẽ kêu lớn lên: "Ta đã biết, ngươi là cố ý nói loại lời nói này muốn lừa gạt nàng! Ngươi cũng chỉ là coi trọng Thượng Cổ Thần Tháp của nàng mà thôi, căn bản là không có lòng tốt, Vân Nhi, nàng không nên tin tưởng hồ ngôn loạn ngữ của hắn, trên đời này chỉ có ta mới yêu nàng nhất."

Thiên Bắc Dạ nở nụ cười.

Không thể không nói, tươi cười của hắn rất là kinh diễm, cho dù Lục Trầm thân là nam nhân cũng không khỏi lung lay tâm thần.

Một người nam nhân có thể nào đẹp đến loại trình độ này? Nếu hắn là nữ nhân, nhất định sẽ là đệ nhất mỹ nhân đại lục, quá khứ tương lai tuyệt không có người có thể vượt qua!

Thiên Bắc Dạ cũng không có nói nhiều với y, bóng dáng màu đỏ kia giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Lục Trầm, Lục Trầm không nhìn thấy hắn ra tay, cho nên ngay cả tiếng cầu xin tha thứ cũng không thể hô lên, đã cảm nhận được cảm giác âm lãnh trượt xuống từ trong cổ họng, tiến thẳng vào lục phủ ngũ tạng của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.