Giản Tâm

Chương 17: Có thể hay không chơi a?




Edit: Kaylee

Nhưng mà, những năm gần đây, hắn chưa từng có quên nhi nữ (con trai con gái) thân ở cho Tây Linh đại lục, nhưng không cách nào lại trở về liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

"Vân Nhi, những năm gần đây, trừ bỏ Đệ Nhất thành ra, ta còn đắc tội không ít cường giả, vì không làm cho những cường giả này tìm được các con, ta mới luôn luôn mai danh ẩn tích, trong Đông Nhạc đại lục này không ai biết tên của ta."

Lúc đó Cố Nhược Vân hỏi tính danh của hắn, hắn lại nói sớm đã quên.

Kỳ thực, hắn chính là không đồng ý bất luận kẻ nào biết tên của hắn mà thôi, chính là vì nhi nữ xa cách ở Tây Linh đại lục.

Nếu không, hắn đắc tội nhiều cường giả như vậy, chỉ sợ những người đó sớm đã đi về Tây Linh đại lục bắt đi Cố Nhược Vân và Cố Sanh Tiêu dùng để uy hiếp hắn.

"Đã như vậy, thì bởi vì sao Đệ Nhất thành không nói ra tên của người, mượn tay những người khác đi Tây Linh đại lục bắt đi huynh trưởng?" Cố Nhược Vân nhíu mày, giọng điệu nghi hoặc hỏi.

Hồng Liên Lĩnh chủ khẽ cười một tiếng: "Chuyện này không đơn giản như vậy, người Đệ Nhất thành cũng không có ngu xuẩn đến loại trình độ này, cho dù Tây Linh đại lục không bằng Đông Nhạc đại lục cường giả xuất hiện lớp lớp, nhưng cũng có Tam Đại Chế Tài giữ chức bảo vệ, có Tam Đại Chế Tài này tồn tại, bọn họ sẽ không cho phép có Võ Tôn Đông Nhạc đại lục tiến đến Tây Linh đại lục này! Cho nên ta thật yên tâm, Đệ Nhất thành tuyệt sẽ không nói ra tên và gia thất của ta! Huống chi là, bọn họ thầm nghĩ bắt đi huynh trưởng của con, lại như thế nào làm cho hắn rơi vào trong tay những người khác."

Cố Nhược Vân gật gật đầu, cha nói không có sai, đến cấp bậc Võ Tôn này đối với hơi thở của cường giả cấp ngang nhau rất là mẫn cảm, cửa ra Đông Nhạc đại lục cách chỗ Tam Đại Chế Tài cũng không xa, chỉ cần một có người tiến đến, bọn họ lập tức có thể cảm nhận được.

"Vân Nhi, con đã tới cảnh giới này, hẳn là cũng biết Tam Đại Chế Tài Tây Linh đại lục," Hồng Liên Lĩnh chủ xoa đầu của Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt tuấn mỹ bao phủ sự dịu dàng, trong mắt đều là sủng nịch: "Không biết con đã gặp qua trưởng lão Linh Tông hay chưa, cũng chính là ca ca của ngoại tổ mẫu con, còn có, người Phủ chủ Cửu U phủ cũng không tệ, chúng ta đã từng có vài lần duyên phận, chỉ là Tiên Địa kia thật sự không ra gì cả, quá mức dối trá và chú trọng danh lợi."

"Tiên Địa người nói kia, đã không tồn tại." Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, nhún vai nói.

Hồng Liên Lĩnh chủ sợ run một chút, bất đắc dĩ cười nói: "Tiên Địa bị diệt? Cửu U phủ và Tiên Địa không hợp nhau, l^q"đ chỉ là Linh Tông bảo trì thái độ trung lập, nhưng mà một mình Cửu U phủ không diệt được Tiên Địa, chẳng lẽ Cửu U phủ liên hợp với Linh Tông? Những năm ta rời đi này, xem ra đại lục đã xảy ra không ít chuyện."

"Này…..." Cố Nhược Vân nhìn Hồng Liên Lĩnh chủ, yếu ớt nói một câu: "Diệt Tiên Địa không phải là Cửu U phủ và Linh Tông."

"Hả? Chẳng lẽ Tây Linh đại lục lại toát ra thế lực nào đó thay thế Tiên Địa?"

Hồng Liên Lĩnh chủ có chút kinh ngạc, xem ra mấy năm nay hắn quả thật bỏ lỡ nhiều chuyện lắm.

"Ừ, người kia chính là ta."

Chỉ là không phải thay thế Tiên Địa, mà đã ở phía trên ba thế lực lớn.

"…….."

Khuôn mặt Hồng Liên Lĩnh chủ cứng lại rồi, hắn thiếu chút hoài nghi lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề gì đó, vậy mà nghe được nữ nhi bảo bối nhà mình nói Tiên Địa là bị nàng diệt?

"Vân Nhi, vừa rồi con nói cái gì? Cha không có nghe rõ, con có thể lặp lại lần nữa hay không?"

Cố Nhược Vân chớp mắt, giọng điệu yếu ớt: "Ta nói, ta không cẩn thận diệt Tiên Địa rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.