Gian Phu Của Kiều Thê

Quyển 1 - Chương 38: Tranh giành ánh mặt trời




Quay đầu nhìn thấy cách đó không xa, Ngũ Y Y kéo lê bước chân nhìn trái nhìn phải, bước đi chậm chạp.

Có chút buồn cười nhìn vẻ mặt của cô giống như từ sao hỏa mới đến, anh khó có được tâm tình tốt đến bên cạnh cô, sau đó đồng loạt nắm lấy tay cô, đem tay cô đặt vào lòng bàn tay mình.

“Làm gì?” hành động bất thình lình của anh làm Đào Du Du hoảng sợ, đang chuẩn bị rút tay lại, kết quả bị tay anh nắm chặt.

“Chỉ là muốn cô đi nhanh một chút.” Tức giận cho một lời giải thích về hành động của mình, trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần còn đang suy nghĩ, tôi không ghét bỏ cô trang điểm không phù hợp, cô còn dám ghét bỏ tôi?

Đào Du Du nhìn thấy ánh mắt anh đang uy hiếp cô rút tay lại thử xem, vì vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, hai người thành một đôi tình nhân.

Rất nhanh, vốn người xem nhìn thấy Đào Du Du rất hạnh phúc, cô nhìn bốn phương tám hướng, có nhiều ánh mắt quay lại nhìn cô.

Cô còn nghe được người khác nhỏ giọng bàn tán, nội dung cơ bản là: “Nhìn cô gái này xem cư nhiên lại để cho người ta lôi kéo lên đường.” “Nhìn cô gái xinh đẹp mặc váy này xem, sao lại để cho bạn trai kéo đi? Thưởng thức cái gì chứ?” Người đàn ông bên cạnh cô ấy bộ dạng đẹp trai, hơn nữa nhìn rất quen, giống như minh tinh gì đó”…

Dù sao vừa nghe xong, Đào Du Du đã hiểu rõ.

Đơn giản là người ta cảm thấy Vũ Văn Vĩ Thần đẹp hơn cô, cô thật sự không xứng với anh ta.

Nhưng mà cô nghe một người nói Vũ Văn Vĩ Thần nhìn quen mắt, giống như một minh tinh nào đấy, cô vẫn nhịn không được bật cười ra tiếng.

“cô cười ngốc gì vậy?” Vũ Văn Vĩ Thần đứng bên cạnh nghe tiếng cười của cô, lập tức nghiêng đầu nhìn cô hỏi.

“Anh có nghe thấy không? Có người cảm giác nhìn anh rất quen mắt, nói anh giống minh tinh đó.” Đào Du Du dừng cười, trả lời.

“Nhất định là cô ta không xem tin tức rồi, nhưng mà dù sao không xem, ngay cả Tổng Thống của nước mình cũng không thể không nhận ra, tuổi trẻ bây giờ, thật đúng là…” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, đột nhiên nhìn thấy có người đi về phía bọn họ.

“Trời ơi, này… đây có phải là ngài Tổng Thống không?” Được rồi, anh mới không tức giận, vừa rồi đã nói có người không nhận ra Tổng Thống nước mình, lập tức có người sợ hãi kêu ra tiếng,

“Ha ha… cô nhận sai người rồi… Tôi chỉ lớn lên giống anh ta mà thôi…” Cười gượng hai tiếng, anh vội vàng giải thích.

“thật không? Nhưng mà cũng hơi quá giống. Ngài chụp ảnh với tôi đi, tới lúc đó tôi nói với người khác đây là tôi chụp chung với Tổng Thống, bảo đảm người khác không nhận ra.” Người kia không từ bỏ ý định nói.

“Này này này, tiểu tử thối, anh như vậy là lừa gạt bạn bè à? Làm sao có thể tùy tiện tìm một người giống với Tổng Thống rồi chụp hình chung, sau đó còn nói là ngài Tổng Thống chứ? Còn diện mạo này nữa, cậu nhìn rõ ràng đi, có chỗ nào giống? rõ ràng chỉ giống một chút mà thôi. Còn nữa, cậu nhìn ngài Tổng Thống trên tivixem, ngài ấy hoàn toàn không trả lời vòng vo như vậy đâu. thật là…” Đào Du Du vừa nói, vừa kiễng chân lên nắm cằm Vũ Văn Vĩ Thần, đùa nghịch gương mặt đẹp trai của anh ta, khiến cho Vũ Văn Vĩ Thần muốn phát tác nhưng lại ngại thân phận của mình, đành phải cố kìm chân.

Người trẻ tuổi vừa nghe Đào Du Du nói như vậy lập tức “cắt” một tiếng, xoay người rời đi, còn khinh thường nói: “Có gì đặc biệt hơn người? không chụp thì không chụp, còn giống như bà dì lớn tuổi nói nhiều làm gì.”

“Cái gì… Cái gì? Dì lớn tuổi? Cậu nói tôi là dì lớn tuổi, tiểu tử thối, cậu đứng lại đó cho tôi, để xem tôi thu thập cậu thế nào.” Đào Du Du không thể chấp nhận mình già được, tên thanh niên kia nói một câu “dì lớn tuổi” kia làm cô kích thích, vì vậy cô chỉ vào bóng lưng người kia quát lớn, giả vờ muốn đuổi theo.

“Chẳng lẽ cô không giống dì lớn tuổi sao?” Mà lúc này Vũ Văn Vĩ Thần đứng bên cạnh nắm chặt tay cô, hơn nữa ở bên tai cô nhỏ giọng nói.

“Tôi…” cô vừa định nói mình không phải, vừa nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần véo véo cằm mình, lập tức thu giọng lại, thu hồi ánh mắt không dám nhìn anh.

“Lúc nãy véo véo cằm tôi rất thích đúng không?” Vũ Văn Vĩ Thần không dễ dàng bỏ qua chuyện vừa xảy ra, cô gái này ngày càng lớn mật, cư nhiên dám động tay động chân với anh.

“không… không có a, vừa mới là không phải… không phải cái kia… Tình huống khẩn cấp sao? Tôi… Lúc đó là vì bảo vệ anh…” Đào Du Du vừa cười gượng, vừa giải thích, bởi vì chột dạ làm giọng nói cô run cầm cập.

“Hừ.” Vũ Văn Vĩ Thần biết cô đây là đang kiếm cớ, nhưng trước mặt nhiều người, cũng không muốn nổi giận, chỉ hừ mũi một tiếng, sau đó không thèm nhìn đến cô.

Nguy hiểm tránh thoát được một kiếp, trong lòng Đào Du Du thầm may mắn, lại có chút hối hận, thật vất vả mới có cơ hội trả thù anh ta, hẳn là phải véo vài cái mới đáng giá.

ở lối vào tòa cao ốc, có thang máy chuyên dụng cho rạp chiếu phim, trước cửa thang máy trưng bày các biển quảng cáo phim mới, trong chốc lát, Đào Du Du nhìn hoa cả mắt. cô kéo tay Vũ Văn Vĩ Thần lại trước một tấm áp phích lớn.

“Tổng Tống, chúng ta xem bộ phim kia đi?” Sau khi nhìn tấm áp phích một lần, Đào Du Du chợt nhớ tới liền hỏi Vũ Văn Vĩ Thần.

“Nghe nói là người ngoài hành tinh, đã quên tên gọi là gì.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bức ảnh đối diện không mấy hứng thú, vì vậy ngữ khí thật bình thản trả lời.

“Làm sao có thể như vậy, mời người ta đi xem phim, cư nhiên lại không biết tên phim đó là gì.” Trong lòng Đào Du Du tràn đầy khinh bỉ, cô càng ngày càng hoài nghi mục đích Vũ Văn Vĩ Thần mời cô xem phim.

Nhưng mà, Vũ Văn Vĩ Thần đã nói người ngoài hành tinh, Đào Du Du chỉ biết anh ta nói bộ phim kia, có chút thất vọng nói: “Vì sao muốn chọn bộ phim điện ảnh này, tôi rất muốn xem phim kinh dị nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.