Gian Phi Khó Làm

Chương 13: ~ Phiên ngoại 4 ~




Chương 40: Tình bạn, tình yêu (1)

"Này Ngũ Khu Dương, cậu làm gì mà không nói cho Quảng Lý biết chuyện này vậy?" Nếu như là Thần Cách, hắn không thích nhúng tay vào chuyện của người khác cũng rất bình thường. Còn Ngũ Khu Dương, cái miệng của hắn lúc nào cũng không ngừng vênh vang đi chọc ghẹo người khác, vậy tại sao không nói?

"Quảng Lý căn bản cho rằng đây là chuyện đùa. Hơn nữa tớ không có dám nói. Đây là chuyện của bọn họ, tớ không dám xen vào, nếu không sẽ bị An Na đánh cho đến trọng thương." Đây cũng là lời nói thật.

"Không phải đâu! Cậu ít nhiều gì cũng là một người đàn ông mà!" Mạc Tạp có chút không tin.

"Chuyện này không có liên quan tới giới tính. Hồ sơ của An Na rất huy hoàng, không có đối thủ nhưng cô ấy chỉ chịu thua một người thôi!"

"Chịu thua? Người nào đánh bại được cô ấy?" Mạc Tạp có chút ngạc nhiên.

Ngũ Khu Dương nhìn Thần Cách, dương dương càm: "Nếu không, cậu cho rằng An Na tại sao phải nghe lời của Thần Cách như vậy? An Na chỉ nghe lệnh của người mạnh hơn mình thôi."

"Tớ, hai người các cậu đã đánh nhau rồi sao?" Mạc Tạp hỏi.

Thần Cách suy nghĩ một chút: "Hình như là hồi tiểu học gì đó!"

Lần này, Mạc Tạp rốt cục bỏ qua. Cậu cũng không muốn đi quá sâu vào lí tưởng sống cũng như qui tắc kết giao bạn bè của bọn họ. Những người này hoàn toàn là tự mình chuốc lấy cực khổ, uổng phí thời gian mà thôi.

Nếu như không phải là chính mắt thấy Quảng Lý đi vào phòng tắm, Mạc Tạp dù có bị đánh chết cũng sẽ không tin tưởng cái người bị An Na mang ra từ phòng tắm là Quảng Lý. Đơn giản giống như hắn mới đi Hàn Quốc phẩu thuật thẩm mỹ về. Tóc vuốt lên, gương mặt sạch sẽ, quần áo mới, duy nhất có đôi dép không đổi. Gương mặt đó mặc dù còn rất âm trầm nhưng lại đẹp trai đến kinh người, không giống với cái nét đẹp nhìn có hơi giả tạo của Ngũ Khu Dương. Vừa mới bắt đầu, Mạc Tạp còn cho là mắt An Na bị mù, bây giờ cũng miễn cưỡng tìm ra được một lý do khiến cô si mê Quảng Lý đến vậy.

Ngũ Khu Dương nói: "Quảng Lý, tớ thiếu chút nữa quên mất mặt cậu dài ngắn ra sao rồi. Chúng ta nghĩ thử xem, đã lâu không rồi không có đông đủ như thế này, kế tiếp phải làm gì?"

Mạc Tạp đưa ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ, khí trời dễ chịu, mây quang đãng vạn dặm. Thời tiết tháng 3 không lạnh cũng không nóng, mình lúc nào cũng buồn chán ở nhà, thật lâu không có đi ra ngoài hoạt động gân cốt.

"Đi đạp xe đạp đi!" Mạc Tạp đề nghị. Tuổi trẻ mà, là cái tuổi của sự năng động, ra chút mồ hôi cũng không sao. Mọi người vừa đạp xe vừa trò chuyện với nhau, đó là chuyện trước kia Mạc Tạp đã nghĩ đến nhưng không muốn làm. Người này chính là kỳ quái như thế, tâm tình tốt liền nguyện ý thay đổi ý định của bản thân.

Quảng Lý lắc đầu: "Bên ngoài nguy hiểm như vậy, sẽ bị đụng, sẽ bị những chiếc xe khác lấn áp đến té, căn bản cũng sẽ không có người tới cứu cậu đâu!"

Mạc Tạp thật lòng hy vọng Quảng Lý đừng nói mấy chuyện bi oan như vậy. Mặc dù hắn không giống với khuôn mặt tươi cười hi ha của Ngũ Khu Dương lúc nào cũng nói những câu ghê tởm, nhưng lời của Quảng Lý cũng khó nghe không kém. Mạc Tạp đưa ánh mắt dời về phía Thần Cách: "Này, đi đi!~"

Thần Cách không tình nguyện phủi khóe miệng một cái, từ trên ghế salon đứng lên, đi tới cửa, thấy Mạc Tạp không có phản ứng không nhịn được quay đầu: "Cậu rốt cuộc có đi hay không?"

"Đi, sao lại không đi chứ!~~" Mạc Tạp cười híp mắt chạy vội tới sau lưng Thần Cách.

Nếu Thần Cách đã đồng ý, ba người kia cũng không có gì để nói nữa. Dù sao cũng đã lâu không có vận động cơ thể.

Gần trường học có một chỗ đặc biệt cho thuê xe đạp. Năm người bọn họ mỗi người thuê một chiếc. Mạc Tạp ngồi lên xe đạp, kiểm tra thắng xe và những bộ phận khác một chút, xem có còn tốt hay không.

Mọi chuyện đều diễn ra đúng với suy nghĩ của Mạc Tạp, nhưng, Mạc Tạp chỉ vào xe của Thần Cách: "Tại sao chỉ có một mình xe của cậu là có cái gắn cái đèn chớp đủ màu kia? Cậy lấy từ đâu ra cái đồ chơi kia vậy?"

Thần Cách nhún nhún vai, nói bình thường như chẳng có chuyện gì: "Ông chủ cho."

"Dựa vào cái gì mà lại phân biệt đối xử như vậy? Ông chủ thật là."

"Dựa vào cái gì sao? Một người bình thường cũng có thể nhìn ra được." Thần Cách bắt đầu đạp xe, đem Mạc Tạp bỏ rơi ở phía sau.

"Các cậu đi theo tôi, tôi biết một nơi rất vui." Ngũ Khu Dương chạy lên phía trước dẫn đường.

Quảng Lý cũng chạy xe đạp, trong chốc lát cau mày, nhìn hạ thân của mình: "Bị chèn ép đau quá!~" Mạc Tạp làm bộ không có nghe được những lời này, những người khác hình như cũng chẳng để ý. Quảng Lý quay đầu đi, hỏi: "Cậu ở đây, còn An Na đâu?"

An Na chạy lại gần Quảng Lý một chút, ngay sau đó tung ra một cước đẹp mắt. Quảng Lý cùng chiếc xe té xuống đất, văng đi thật xa.

"Không muốn chết, vậy thì đừng có nói tên tôi ra!" An Na nói.

Quảng Lý từ dưới đất bò dậy, đở chiếc xe đạp lên, gương mặt giống như tê liệt, không chút biểu cảm. Chẳng lẽ hắn không cảm giác được đau đớn sao?

Một lát sau, bọn họ dừng lại trước nơi Ngũ Khu Dương nói. Bởi vì con đường này đang sửa chữa cho nên không có xe chạy qua lại. Con đường chưa được tráng nhựa này vừa dài vừa vắng vẻ, Ngũ Khu Dương cao hứng: "Chúng ta chạy đua đi. Nếu như người nào chạy hết con đường này đầu tiên sẽ có quyền đưa ra yêu cầu đối với những người thua cuộc."

"Cậu nói chuyện nhàm chán quá, cậu bao nhiêu tuổi rồi còn muốn chơi cái trò con nít như vậy?" Mạc Tạp xấu hổ giùm Ngũ Khu Dương.

Ngũ Khu Dương quay đầu, vẻ mặt đáng yêu nháy mắt: "Hết cách rồi, niên trưởng! Chúng ta còn trẻ mà, không phải là nên tham gia những cuộc đua như thế này sao? Cậu cũng tham gia đi. Nếu cậu cảm thấy sợ thì có thể ngồi đằng sau xe Thần Cách. Khi đó, cậu có thể dựa vào lưng Thần Cách, ôm eo Thần Cách, ông xã ơi, bà xã sợ lắm, sợ lắm." Ngũ Khu Dương rõ ràng đang châm chọc.

"Tôi sợ em gái cậu a."

"Dù sao cũng không có sao." An Na coi như là đồng ý, xoay xoay cổ, khởi động gân cốt. Mạc Tạp có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương phát ra, hoảng sợ nhìn An Na, người con gái gầy yếu này rốt cuộc khí lực lấy ở đâu ra?

"Tôi nên đưa ra yêu cầu gì bây giờ?" Ngũ Khu Dương sờ càm một cái, suy nghĩ: "Tôi muốn cùng Thần Cách hưởng thụ một đem ân ái thật ngọt ngào!"

Mạc Tạp là người phản đối đầu tiên: "Làm phiền cậu chết sang một bên đi. Cậu làm gì có cửa ngủ cùng Thần Cách? Với lại tôi nhớ, cậu đâu có thích đàn ông." Lời nói này thật trực tiếp.

Ngũ Khu Dương đến gần Thần Cách: "Nếu như là Thần Cách, tôi sẵn sàng nguyện ý dâng cái mông xinh đẹp cho cậu ấy thọt."

Thần Cách giơ tay lên, nhẹ nhàng bẻ gảy một cành cây ở bên trên, chỉ thẳng vào Ngũ Khu Dương, lạnh lùng nói: "Không phải đợi lâu, bây giờ tôi sẽ chọt cái mông xinh đẹp của cậu."

Ngũ Khu Dương bị đe dọa, tạo khoảng cách với Thần Cách. Giờ phút này Mạc Tạp đang cắn móng tay trong lòng tính toán, có chết cũng không để cho Ngũ Khu Dương thực hiện được âm mưu của hắn.

Quảng Lý ở một bên cũng suy nghĩ, sau đó nói: "Yêu cầu của tôi là mọi người cùng đi chết với tôi."

Mình cũng không thể làm theo yêu cầu của Quảng Lý là cùng hắn đi chết! Nếu như vậy, mình phải chiến thắng tất cả để bọn họ không thể đưa ra yêu cầu với mình.

Cuộc tranh tài này rơi vào tình thế bắt buộc, Mạc Tạp hô hấp thật sâu, nghiêng đầu nhìn Thần Cách, khuôn mặt thả lỏng biểu cảm. Trong lòng cậu tràn đầy quyết tâm. Căn bản là đối với cuộc tranh tài này, cậu không có hứng thú lắm, nhưng mà để bảo vệ Thần Cách thoát khỏi những âm mưu biến thái của những tên ác ma kia, có chết cậu cũng cam tâm.

"Chuẩn bị xong chưa?" Ngũ Khu Dương hỏi.

Không có ai trả lời, tất cả đã chuẩn bị xong. Mạc Tạp cúi người, tạo trạng thái sắp chiến đấu.

"Bắt đầu!"

Mạc Tạp liều mạng đạp, khởi đầu của cậu vô cùng hoàn hảo. Bây giờ Mạc Tạp đang dẫn đầu, nhưng mà, cậu tận hưởng chiến thắng chưa được bao lâu liền xảy ra chuyện không ngờ. Chiếc xe của cậu chạy lảo đảo. Cậu quay đầu lại liền phát hiện Ngũ Khu Dương đang liều mạng dùng chân của hắn đá vào bánh xe của cậu. Gương mặt Ngũ Khu Dương hiểm ác: "Nếu như cậu nghĩ rằng đây chỉ đơn giản là một cuộc đua xe đạp thì cậu đã sai lầm rồi!~"

"Cái tên chơi ăn gian kia, tôi không tha cho cậu đâu!" Mạc Tạp tức giận giương nanh múa vuốt.

"Qui tắc của cuộc thi này là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để giành chiến thắng. Cậu hiểu chưa?"

"Đây là cái quy tắc biến thái gì vậy?"

Đang lúc Mạc Tạp sắp bị Ngũ Khu Dương làm cho ngã xuống thì Thần Cách chậm rãi chạy đến giữa hai người, thẳng tắp đụng vào chân Ngũ Khu Dương.

Ngũ Khu Dương tức giận thu hồi chân: "Đi trước một bước nha!~~" Rõ ràng là đang châm chọc.

Sau đó Mạc Tạp cảm giác sau lưng có hai cơn gió mạnh gào thét mà qua: An Na, Quảng Lý. Ngũ Khu Dương đang lấy tốc độ kinh người chạy đến đích. Mạc Tạp kinh hãi. Đây gọi là một cuộc tranh tài sao? Phải gọi đây là một trò đùa trớ trêu mới đúng! Đám người kia ~~ tất cả đều là quái vật! Người điên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.