Giận Dỗi Kết Hôn (Cô Vợ Ngốc Nghếch Của Tôi)

Quyển 2 - Chương 135: Đại kết cục




Sự thực chứng minh, Mạc Trạch thật sự sẽ đem áo lót cởi ra, cho dù áo lót là loại thần khí như Lưu Vân Y cũng không ngoại lệ, bởi vì hắn có tính khiết phích.

Một nam chính văn ngựa đực lại có tính khiết phích, thực sự là… khiến người ta khó có thể tưởng tượng.

Tên tiểu nhân trong lòng Lâm Sơ Dương vui sướng ôm bụng lăn lộn, cười quá vui vẻ, cho nên bị đặt trong chậu nước cả người ướt sũng cũng không phải khó tiếp thu như vậy, ngược lại cậu cũng không có tính khiết phích.

Mạc Trạch giặt sạch quần áo từ trong bao trữ vật lấy ra một bùa chú cấp thấp vỗ lên Lưu Vân Y, một đám khói trắng qua đi, áo liền khô, hắn tròng lên sau đó lại mặc bộ áo ngoài, cầm lấy cái rìu đi lên núi.

Thể chất ngũ linh căn vô dụng làm cho hắn chỉ có thể sờ tới ngưỡng cửa dẫn khí nhập thể, cho nên mặc dù là con nuôi của Mạc gia thì cũng chỉ có thể làm chút việc nặng như đốn củi nấu nước.

Thế giới chính là hiện thực như vậy, không có sức mạnh cũng chỉ có thể mặc người dẫm đạp.

Mạc Trạch nắm thật chặt cái rìu trong tay, tâm lý lại là một mảnh thoải mái, đời trước hắn chính là không hiểu đạo lý này, cuối cùng mới thua thảm đạm như vậy, hắn làm thế nào cũng sẽ không quên, chính là đứng ở trước truyền tống trận vô cực giới bị huynh đệ tốt nhất cùng nữ nhân của hắn liên hợp gài bẫy, ngay cả thân xác toàn vẹn cũng không lưu lại.

Tình cảm ngày xưa rốt cuộc không ngăn nổi quyền lợi mê hoặc, phạm sai lầm một lần là vô tri, lần thứ hai chính là ngu xuẩn, ngu ngốc một đời, là đủ rồi, đời này hắn chỉ cần bọn họ nằm rạp ở dưới chân hắn, khẩn cầu hắn bố thí.

Mạc Trạch nhìn rừng cây xa xa nở nụ cười, chỉ là nụ cười có chút vặn vẹo, âm u khiến người khác sợ hãi.

Lâm Sơ Dương đánh chết cũng không biết nhân vật chính trước mắt này chẳng những là trọng sinh, mà còn là bánh nhân mè đen, bằng không nhất định cậu có bao xa thì lăn bao xa, chết tử tế không bằng tiếp tục sống, làm một cái áo chíp bình thường cũng còn hơn là bị nam chính xé thành mảnh nhỏ.

Đáng tiếc, cậu không biết, cho nên vẫn cứ dựa theo nội dung truyện ban đầu mà vui sướng nhảy nhót, kế tiếp nên đến tình tiết Trương Linh Nhi và Mạc Trạch lăn giường.

Lúc hai người ư ư a a nhất định không mặc quần áo, đến lúc đó cậu có thể lén lút chuyển đổi hình người chạy ra ngoài khoái trá chơi đùa.

Hệ thống: “Phát động nhiệm vụ hậu cung, mời kí chủ trợ giúp vai chính cứu giúp Trương Linh Nhi, nhiệm vụ hoàn thành thưởng hạn mức tối đa giá trị tinh khí vĩnh viễn 10 điểm, bồi nguyên đan ba viên, nhiệm vụ thất bại trừ 1 ái tâm, hạn mức tối đa tinh khí giảm 50 điểm, không thể khôi phục.”

Tinh khí có quan hệ đến thời gian chuyển đổi hình người, số lượng càng nhiều thì thời gian duy trì hình người lại càng lâu, cho nên cắt giảm giá trị hạn mức tối đa của tinh khí chính là cắt giảm cơ hội thành người của Lâm Sơ Dương, nói cách khác nhiệm vụ này chính là liều cái mạng già cũng không thể thất bại, bằng không thêm hai lần nữa thì trước hết cứ chờ làm áo lót cho người ta cả đời đi.

Lâm Sơ Dương có chút sợ hãi, có điều mục đích vốn dĩ của cậu cũng không khác cái này nhiều lắm, mắt thấy Mạc Trạch tiến vào rừng cây nhỏ, lập tức lên mười hai phần tinh thần điều tra tình huống xung quanh.

Dựa theo nội dung nguyên tác của truyện thì hôm nay Trương Linh Nhi sẽ tản bộ xung quanh, đi nhầm vào rừng cây nhỏ sau đó không cẩn thận trật chân, liền trùng hợp gặp phải một linh thú cấp thấp đang bùng nổ, ngay lúc mạng nhỏ của nàng sắp đi nghỉ mát thì Mạc Trạch xuất hiện, dùng tu vi Luyện khí tầng một dũng cảm đấu linh thú, kết quả linh thú tự nhiên bị diệt, Mạc Trạch ôm Trương Linh Nhi đã động lòng trở lại nơi ở, mặt ngoài là bôi thuốc, nhưng bôi bôi lại thay đổi mùi vị, tiếp theo đó là ư ư a a a a ư ư…..

Xí, vì cái quái gì lại thấy có tí tẹo khó chịu, Lâm Sơ Dương bĩu môi, nhìn chằm chằm cái rìu đang chặt cây của Mạc Trạch.

Trên thực tế đoạn tình tiết này rất không hợp lý, trước tiên không nói Trương Linh Nhi thân là khách quý Mạc gia lại một thân một mình đến nơi hoang sơn dã lĩnh này tản bộ có bao nhiêu quỷ dị, nàng lại là cháu gái ruột của gia chủ Trương gia, pháp bảo bùa chú bảo mệnh trên người có thể thiếu sao, không nói cái khác, trong tiểu thuyết đã từng viết về một bảo bối của nàng ta, dù là tu sĩ kim đan kỳ cũng không chiếm được lợi ích, làm sao có khả năng dễ dàng bị một con linh thú cấp thấp ngay cả Mạc Trạch cũng có thể đánh chết bắt nạt?

Lại nói, còn có một loại bùa chú tùy thân của tu sĩ gọi là bùa truyền âm, vật này một khi phát ra ngoài, trong phạm vi toàn Mạc gia tùy tiện liên lạc với ai cũng chỉ là thời gian trong chớp mắt, lại ngự kiếm chạy tới bất quá cũng chỉ là chuyện cỏn con.

Lâm Sơ Dương cảm thấy đầu mình cũng sắp đóng cục rồi, không nghĩ ra thì dứt khoát ném đi không nghĩ nữa, trước mắt giải quyết nhiệm vụ quan trọng hơn.

“Ai, ai ở đó?”

Đúng như dự đoán, tiếng kêu của em gái truyền đến, Lâm Sơ Dương nhìn về phía âm thanh truyền tới, vừa vặn nhìn thấy Trương Linh Nhi ngồi dưới đất nhìn về bên này, nhưng đáng tiếc thị lực của nàng không xuất sắc như người nào đó thân là cái áo lót, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh lá cây lay rồi lại lay, cái gì khác đều không nhìn thấy.

Mạc Trạch nghe thấy tiếng kêu, rìu trong tay ngừng một chút, gương mặt tuấn tú liền không nhịn được bắt đầu vặn vẹo, đời trước trải qua một lần tự nhiên hắn biết ngày hôm nay sẽ đụng phải Trương Linh Nhi, nhưng rõ ràng hắn đã cách xa ngọn núi kia rồi, vì cái khỉ gì mà địa điểm phát sinh cũng dời theo luôn hả!

Trương Linh Nhi đợi một hồi, không nghe đáp lại, không nhịn được lần thứ hai hô: “Bên kia có ai không, có thể giúp ta một chút không, ta trật chân.”

Âm thanh của Trương Linh Nhi rất mềm mại, có lẽ thật sự là cuống lên, còn mang theo một tia nghẹn ngào, Lâm Sơ Dương nghe thấy trái tim cũng sắp tan chảy rồi, cố tình mặt vai chính không hề có cảm xúc, thật giống như em gái mềm mại trước mắt cũng chả khác gì mấy đại lão gia chân đầy lông cả.

Lâm Sơ Dương cuống lên, em gái dễ thương mi đừng nên để cho ông đây đến nha!

Cậu nỗ lực nhìn qua bên kia, đã thấy một cơn gió mạnh xẹt qua vai Trương Linh Nhi, quần áo rách ra, lộ ra một chút da dẻ mịn màng trắng nõn.

Cái con linh thú phát điên kia dựa theo tình tiết đại thần triệu hoán cũng đến rồi.

Thân hình của con linh thú này rất giống hà mã, chính là lông dài màu vàng, đầu thì lại không khác sư tử cho lắm, chỉ là hàm răng càng sắc bén, miệng vừa hạ xuống đủ để cắn đứt gần nửa người.

“Cứu mạng!” Trương Linh Nhi hốt hoảng muốn đứng lên, nhưng vì chân bị đau nên liền ngã xuống, chỉ có thể sợ hãi bất lực dịch về sau, tận lực cách xa linh thú mất khống chế này một chút.

Lúc này nhân vật chính nên ra sân, Lâm Sơ Dương nhìn Mạc Trạch, Mạc Trạch quả nhiên chuyển động, lại cứ như tản bộ bước đến gần đó, sau đó tùy ý tìm một chỗ ẩn nấp dừng lại, hai tay vòng qua ngực lạnh lùng nhìn thiếu nữ và dã thú cách đó không xa biểu diễn, không có chút ý muốn đi qua hỗ trợ nào.

Lâm Sơ Dương gấp đến vò đầu bứt tai, hận không thể tự mình vọt qua, vai nữ chính xinh đẹp như thế mà lại không hề bị lay động, đây thật sự là nam chính ngựa giống kia à? Không phải cũng bị người ta xuyên qua chứ.

“Có ai hay không, cứu ta với!” Trương Linh Nhi khóc nước mắt như mưa, thời điểm sau lưng đụng vào cây rốt cuộc bất động, con linh thú cấp thấp không biết tên kia mắt đỏ ngầu, dường như cảm thấy cơ hội đã đến, bạo rống một tiếng há miệng nhào tới.

Trong lòng Lâm Sơ Dương nhảy một cái, ống lam trong nháy mắt trống một nửa, gió nhẹ thổi qua, khăn che trên mặt Trương Linh Nhi giống như tiệc tối ngày ấy bay lên, trôi dạt lên trên lỗ mũi linh thú kia.

Bởi vì khăn che mặt là con gái dùng, tự nhiên nhiễm mùi thơm cơ thể con gái, đối với con người mà nói thì đó là thơm ngát, nhưng đối với con linh thú khứu giác nhạy bén kia, vậy thì không khác gì độc dược cả.

Vì vậy linh thú dừng lại tại khoảng cách cách Trương Linh Nhi không tới năm thước, mở lớn miệng không kịp ngậm lại liền đánh ra một cái hắt xì thật lớn, đem khăn che mặt kia thổi bay lần thứ hai, lắc lư nhẹ nhàng về phía Mạc Trạch, rơi vào trên vai hắn.

Lượng nước miếng của linh thú không ít, nửa người trên của Trương Linh Nhi ngay cả tóc cơ bản đều ướt sũng, còn là cái loại ướt át mang theo mùi hôi thối nhờn nhờn dính dính.

Lâm Sơ Dương nhìn gương mặt nhỏ nhắn gần như vặn vẹo biến hình hận không thể đem tất cả người và vật nơi này chém thành muôn mảnh của Trương Linh Nhi, tên tiểu nhân trong lòng yên lặng che mặt, cậu không phải cố ý…

Trương Linh Nhi nắm chặt hai đấm, thả ra, lại nắm chặt, thả ra, điều chỉnh tốt biểu tình điềm đạm đáng yêu nhìn về phương hướng Mạc Trạch.

Mạc Trạch tự nhiên là bại lộ, hoặc là nói từ lúc mới bắt đầu hắn cũng đã bị người ta phát hiện.

Trước đó không bị phát hiện có thể coi như không nhìn thấy, thế nhưng hiện tại nếu như không giúp đỡ thì sẽ bị người ta lên án, chẳng qua dáng vẻ hiện tại của Trương Linh Nhi thực sự không tính là đẹp.

Hắn ghét bỏ kéo khăn che mặt trên vai, rút ra bùa chú xông lên trên.

Bởi vì còn kinh nghiệm đối địch đời trước, nên dù chỉ có tu vi Luyện khí tầng một thì đối phó với con linh thú cấp thấp này vẫn chả có độ khó gì, có điều trong vòng mấy cái hít thở liền đem sự mất khống chế thiêu thành mảnh vụn.

Trương Linh Nhi dùng khăn xoa xoa mặt, cảm kích nói: “Cảm tạ…”

Mạc Trạch mỉm cười gật đầu một cái, dường như trong nháy mắt ở trên mặt dán lên một tầng mặt nạ xa cách, “Đừng khách khí, ta giúp ngươi phát bùa truyền âm cho đại ca, hắn cũng sắp đến rồi.”

Trương Linh Nhi hơi sững sờ, cắn cắn môi, muốn nói lại thôi, “Ngươi… Có phải ngươi chán ghét ta không?”

Mạc Trạch xoay người không nhìn nàng, “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”

Vừa dứt lời, một vệt sáng màu lam nhạt từ phía trời xa bay tới, trong chớp mắt rơi vào bên cạnh Trương Linh Nhi, chính là Mạc Quân Hạo.

Mạc Quân Hạo vốn là ở gần đó tìm kiếm Trương Linh Nhi, nhận được bùa truyền âm liền vội vàng ngự kiếm lại đây, nhìn thấy dáng vẻ hoa đào của Trương Linh Nhi trong mắt loé ra một tia ghét bỏ, nhưng rất nhanh liền bị thần sắc lo lắng che giấu, “Linh nhi, ngươi có bị thương không?”



Thân thể Trương Linh Nhi run lên, nhìn nhìn Mạc Trạch, cúi đầu ủy khuất cắn cắn môi, “Quân Hạo ca, ta không sao.” Miệng nàng mặc dù nói như vậy, nhưng trên nét mặt rõ ràng đang nói người này bắt nạt ta.

Từ trước tới giờ Mạc Quân Hạo không có cảm tình gì với Mạc Trạch, vừa nhìn Trương Linh Nhi như thế, tâm tư tự nhiên sai lệch, vì vậy lạnh lùng liếc Mạc Trạch một cái, “Mạc Trạch, nếu ngươi vào Luyện khí kỳ cũng nên cùng tu hành với mọi người, ngày mai ngươi liền đến Diễn Võ đường tìm Ngụy sư phụ đi.”

Con cháu Mạc gia đều là sau khi đạt đến Luyện khí tầng ba mới có thể vào Diễn Võ đường, Mạc Quân Hạo an bài như vậy nhìn thì như tốt cho Mạc Trạch, thực tế thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.

Mạc Trạch cười nhạt: “Ta sẽ đi.”

“Hả?” Mạc Quân Hạo cho rằng Mạc Trạch không từ chối thì cũng sẽ chống cự một chút, nhưng không ngờ đối phương đồng ý nhanh gọn như vậy, không khỏi nhíu mày hồ nghi nhìn hắn.

“Mới nãy đối phó với con linh thú này liền phát hiện được thực lực của ta có khiếm khuyết, mắt thấy sắp đến ngày mật cảnh mở ra, có thể đến Diễn Võ đường huấn luyện một chút cũng là chuyện tốt, liền phiền toái đường huynh, trước mắt ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ của Thiện Công đường, không làm trở ngại đường huynh cùng Trương cô nương.” Mạc Trạch khách khí nói, sau khi hành lễ liền rời đi, còn ánh mắt giống như nhìn người chết của Mạc Quân Hạo ở phía sau, hắn toàn bộ xem như không nhìn thấy.

Lâm Sơ Dương mắt thấy toàn bộ quá trình, phải gọi là trợn mắt ngoác mồm, dù cậu có ngốc cũng nhìn ra được Mạc Trạch đây là chủ động đem Trương Linh Nhi giao cho Mạc Quân Hạo, thân là vai chính lại chủ động nhảy ra khỏi nội dung vở kịch, đến tột cùng là chuyện gì thế này?

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.