Giám Ngục Của Cậu

Chương 14: Vị trí việc làm (1)




Suốt đường Điền Doanh Doanh đều mang thần sắc bối rối chạy về Quan Tuyết Các, sau đó tông cửa vọt vào phòng.

Hà Thanh bị Điền Doanh Doanh làm hoảng sợ, ngẩng đầu chỉ thấy gương mặt nàng ta tái nhợt, môi run run, lẩm bà lẩm bẩm. Hà Thanh ném hà bao trong tay xuống bàn, tiến lên đỡ lấy nàng ta, “A Doanh, ngươi sao vậy, sao sắc mặt lại khó coi như thế?”

“Đầu… đầu mãng xà…” Điền Doanh Doanh nói năng lộn xộn, thân thể run rẩy, nhớ lại cặp mắt có đồng tử dựng thẳng màu vàng lạnh như băng kia liền thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng. Vừa rồi lúc nàng đang đứng rình trộm thì bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của người nào đó khiến cho cả người nàng phát lạnh, “Mơ ước những thứ không thuộc về mình sẽ phải trả giá bằng đại giới đó.” Lúc ấy nàng hơi sửng sốt, ngay sau đó liền thấy ở góc độ mà Tô Bạch không phát hiện, Mộ Thanh Giác đang cười quỷ dị với nàng, sau đó khuôn mặt tuấn dật của y bị thay thế bằng một cái đầu mãng xà dữ tợn!

“Mãng xà?” Hà Thanh tưởng Điền Doanh Doanh tới Bách Thú Viên rồi bị loài thú nào đó dọa sợ nên cũng không hỏi nhiều, đỡ nàng ngồi xuống, thuận tay rót thêm cho nàng chén nước.

Nước trà ấm áp ít nhiều cũng trấn an được trái tim đang sợ hãi của nàng một chút, Điền Doanh Doanh dần dần bình tĩnh lại, có điều đầu ngón tay vẫn hơi run run. Trên thế giới này mặc dù có một số người mang huyết mạch của linh thú nào đó nhưng nàng chưa được tận mắt nhìn thấy bao giờ, hơn nữa vừa rồi Mộ Thanh Giác còn cố ý phóng uy áp lên người nàng, bởi vậy Điền Doanh Doanh mới bị dọa đến thất kinh hồn vía.

Hiện tại đã về đến chỗ ở quen thuộc của mình, lại được Hà Thanh dịu giọng trấn an, Điền Doanh Doanh chậm rãi trầm tĩnh lại, đáy lòng không ngừng cân nhắc, nói vậy chắc là trên người Mộ Thanh Giác có huyết mạch đặc thù nào đó, chẳng trách lại mạnh như vậy, nếu như ta cũng có thể có được loại huyết mạch cường hãn này thì không cần phải cả ngày nhìn sắc mặt người khác nữa, nghĩ nghĩ một lúc tâm tư nàng ta lại rục rịch, có điều còn chưa nghĩ ra phương pháp cụ thể thì đầu óc đã nhức nhối u mê.

Xoa xoa trán, thần sắc Điền Doanh Doanh biến thành đau đớn, thân thể gần đây càng ngày càng tệ, xử lý xong chuyện của A Doanh nhất định phải nghỉ ngơi tu dưỡng một thời gian mới được.

Hà Thanh thấy nàng như thế liền bước ra phía sau, đặt ngón tay mềm nhẹ lên huyệt Thái Dương của nàng nhẹ nhàng xoa bóp.

Đại khái là tay nghề của Hà Thanh rất tốt cho nên Điền Doanh Doanh thoải mái nheo mắt lại, bắt đầu buồn ngủ, nhưng không đợi nàng nhắm mắt lại thì chợt nghe thanh âm Điền Doanh Doanh hoảng sợ run run kêu lên: “Tóc trắng… Tóc màu trắng…”

Bị nàng đánh thức, Điền Doanh Doanh bất mãn nhíu mày: “Có sao đâu, bình thường lúc ta chải đầu cũng nhìn thấy một vài sợi, có cái quái gì hiếm thấy chứ!”

“Không, không phải một vài sợi, mà là rất nhiều, thật sự có rất nhiều!” Trong giọng nói của Hà Thanh mang theo sự sợ hãi, thân thể tu sĩ tốt hơn người phàm rất nhiều, có nhiều người cho dù mấy trăm tuổi cũng không thấy biểu hiện lão hóa, tính ra Điền Doanh Doanh chẳng qua mới mười mấy tuổi, sao đột nhiên có nhiều tóc trắng như vậy được?

Lúc này Điền Doanh Doanh mới nhận thấy có điều không ổn, đưa tay vuốt vài sợi tóc dài sau bả vai ra đằng trước người, vừa nắm một lọn tóc liền lập tức cả kinh, trước kia tóc nàng dày mượt như mây, sao có thể mỏng như hiện tại, càng không cần phải nói đến cảm xúc khô héo thô ráp kia nữa, nàng cong ngón tay, tùy ý đẩy ra mấy sợi tóc đen, sau đó liền thấy một mảng tóc trắng lớn khó có thể che giấu được.

“Tại sao lại như thế được?!” Điền Doanh Doanh không tin nổi, lại vọt tới cạnh chiếc gương đồng trên bàn trang điểm nhìn kỹ lại, một mảng tóc trắng khô héo dính sát trên da đầu, phía trên chỉ bao phủ một tầng tóc đen mỏng manh, chỉ dùng một lực rất nhỏ đã kéo đứt cả một nắm tóc đen xuống.

“A Doanh.” Hà Thanh không đành lòng thấy nàng như vậy, đáy lòng cũng hiểu được chuyện này với một nữ nhân là khó chấp nhận tới mức nào cho nên ôn nhu khuyên nhủ: “Sẽ có cách giải quyết mà, có lẽ đây chỉ là tạm thời thôi, nói không chừng ngày mai sẽ tốt trở lại. Nếu thật sự không được thì chúng ta vẫn có thể đi tìm sư phụ, người nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.”

Điền Doanh Doanh ném vỡ gương đồng xong nghe vậy liền kích động nói: “Ngươi nói rất đúng, ta có thể đi tìm sư phụ, đúng, bây giờ ta sẽ đi tìm ông ấy!” Nói xong không quan tâm gì nữa mà chạy ra ngoài.

“Nè, A Doanh, ngươi chạy chậm thôi!” Hà Thanh vốn định đuổi theo, có điều trải qua chuyện đêm đó thì nàng tự giác xấu hổ không còn mặt mũi gặp ai nữa, do dự một chút cũng đành thôi, dù sao phòng của Minh Thành cách đó không xa, hẳn là không xảy ra chuyện gì đâu.

Nâng cao làn váy dài, nóng vội chạy tới chỗ Minh Thành, đáy lòng Điền Doanh Doanh có dự cảm về một điềm xấu, cứ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, ngày nào chưa chữa khỏi thì ngày đó nàng khó có thể an tâm. Nàng vừa chạy tới chỗ góc cua thì đột nhiên đụng phải một người.

Thân thể Điền Doanh Doanh hơi run lên với một cường độ khó có thể nhận ra, nàng ta cố nén nỗi sợ hãi trong nội tâm, miễn cưỡng mỉm cười tái nhợt, “Hóa ra là Mộ sư huynh à, hôm nay A Doanh có việc bận nên xin đi trước, sau này sẽ ôn chuyện với sư huynh.” Nói xong liền muốn xoay người rời đi.

Không thấy động tác của Mộ Thanh Giác như thế nào mà thoắt cái đã đứng chắn trước mặt nàng ta, “Sao gấp thế, có phải vội đến chỗ Minh Thành để xin ông ta xem bệnh giúp ngươi không?”

Dự cảm về điềm xấu trong lòng Điền Doanh Doanh càng ngày càng mãnh liệt, nàng ta cứng ngắc mở miệng: “Sư huynh nói gì vậy, A Doanh nghe không rõ.”

“Ha ha.” Mộ Thanh Giác phì cười, thuận tay vớt một đám tóc của nàng ta, nhìn mảng tóc trắng nổi bật dưới tầng tóc màu đen liền cười nói: “Mái tóc này chắc sắp hoàn toàn biến thành màu trắng rồi nhỉ?” Ngữ khí ẩn ẩn lộ ra sự chờ mong.

Thấy động tác của y, Điền Doanh Doanh đột nhiên giật mình, kích động nói: “Là ngươi đúng không, đây đều là do ngươi làm đúng không?”

Mộ Thanh Giác thẳng thắn thừa nhận, “Ta đã nói rồi, ngươi cứ mơ ước những thứ không thuộc về mình thì sớm muộn gì cũng phải trả giá bằng đại giới.” Y nói xong, tùy ý lấy ra một chiếc khăn lụa sạch sẽ trong túi đồ, buông mắt tinh tế chà lau những ngón tay vừa chạm vào tóc Điền Doanh Doanh, động tác vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, thật giống như chỗ đó bị dính thứ gì cực kỳ dơ bẩn.

Điền Doanh Doanh cảm thấy khuất nhục, trong lòng tràn đầy khổ sở, phẫn nộ hét: “Tại sao ngươi phải làm như vậy chứ?”

“Tại sao ư?” Mộ Thanh Giác cười châm chọc, giống như vừa nghe được điều gì rất buồn cười, “Ngươi từng dùng bùa Thúc tình lên người ta trước mặt sư huynh, thiếu chút nữa đã khiến ta mất đi huynh ấy, sao ta có thể tha thứ cho ngươi chứ. Huống hồ, ngươi tưởng một chút âm mưu của ngươi thật sự không bị ai phát hiện ra hay sao? Muốn để Hà Thanh gả cho sư huynh, thật đúng là mơ mộng hão huyền!”

Khi y nói những lời này thì trong đáy mắt chứa đầy sự tàn nhẫn thị huyết, “Chỉ cần ta còn sống ngày nào thì sẽ không dễ dàng buông tha cho những kẻ dám mơ ước huynh ấy.”

Điền Doanh Doanh ngẩn người nhìn y, nỗi sợ hãi trong lòng ngày càng mãnh liệt như lửa cháy lan tràn trên đồng cỏ, nghiêm túc như vậy, thực sự thích hắn đến thế ư? Cho dù hắn là nam cũng không sao cả ư?

Mộ Thanh Giác tùy ý ném khăn lụa xuống đất, quay đầu bước đi, được hai bước lại đột nhiên quay lại nhìn Điền Doanh Doanh, “Ta khuyên ngươi không nên đi tìm Minh Thành thì hơn, căn bản là vô dụng thôi, tốt nhất ngươi cũng đừng nói cho sư huynh hay chưởng môn sư phụ biết, bởi vì…” Trên mặt y đeo nụ cười tà ác, “… như vậy sẽ làm ngươi chết nhanh hơn.”

Đến tận khi bóng y biến mất phía xa, Điền Doanh Doanh mới đột nhiên rùng mình, phục hồi tinh thần lại, thấp thỏm lo âu quay về Quan Tuyết Các.

Vừa thu dọn những mảnh gương đồng vỡ nát xong, Hà Thanh ngồi lên giường, ngẩng đầu thì thấy Điền Doanh Doanh đang thất hồn lạc phách đứng ở cửa, tóc tai tán loạn, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng chật vật chưa từng thấy.

“A Doanh, sao ngươi đã về rồi, không phải ngươi nói muốn đi tìm sư phụ hả?”

Điền Doanh Doanh liếc đôi mắt thất thần qua liền thấy hà bao Như Ý màu thiên thanh trong tay Hà Thanh, ánh mắt chạm tới hai chữ ‘Thanh Hoan’ được thêu bằng sợi tơ màu đen phía trên thì cả người giống như bị bỏng, đột nhiên không thể khống chế mà nhào tới đoạt lấy hà bao kia, mang thần sắc dữ tợn hét: “Ngươi thì có gì tốt đáng để y chân thành với ngươi như vậy chứ? Y là của ta!”

Nàng nói xong liền kích động ném hà bao xuống đất, hung hăng giẫm lên mấy cái, “Tại sao ngươi cứ như âm hồn bất tán vậy, ta thích y đến vậy, y lại tình nguyện yêu một nam nhân…”

Hà Thanh bị hành động của nàng dọa sợ, tới khi phục hồi tinh thần lại thì hà bao đã in đầy dấu chân của người nào đó rồi, “A Doanh, ngươi làm cái gì vậy?!” Chiếc hà bao này được làm vô cùng tinh xảo khéo léo, nàng đã mất không ít công sức, nó còn mang ý nghĩa đặc biệt muốn tặng cho người kia, sao có thể nhẫn tâm để người khác đạp hỏng như vậy?

Nàng xông tới đẩy Điền Doanh Doanh ra, nhặt hà bao dưới đất lên, đau lòng nắm trong tay, rơi lệ hỏi: “Hôm nay ngươi rốt cục bị làm sao vậy, đầu tiên là kích động chạy về, rồi ra ngoài, sau đó quay lại liền đạp hỏng hà bao của ta, chẳng lẽ ngươi không biết ta thích chiếc hà bao này như thế nào ư?”

Điền Doanh Doanh phì cười, “Ngươi thích chiếc hà bao này, hay là cái người mà ngươi luôn tâm tâm niệm niệm khi làm ra nó?”

Lời này đã nói trúng tâm sự của Hà Thanh, nàng buông mắt không đáp.

Thấy thần sắc của nàng ta, Điền Doanh Doanh lại đột nhiên nổi giận, đoạt lấy hà bao một lần nữa, tức giận mắng: “Ta nói cho ngươi biết, về sau ngươi thích ai cũng được, duy chỉ có đại sư huynh là không thể, nghe thấy chưa?!”

Hà Thanh thấy nàng nghiêm túc thì càng thêm khó hiểu, “Không phải ngươi từng bảo ta cứ tiếp tục thử rồi sẽ có cơ hội hay sao?”

Nhớ tới lời cảnh cáo của người nọ, Điền Doanh Doanh run run, hoảng sợ nói: “Ta đã nói không thể là không thể, nếu ngươi còn muốn sống thì hãy bỏ những tâm tư không nên có đi, về sau ngươi có thích ai thì cho dù là thiên vương lão tử ta cũng không quan tâm nữa!” Nói xong liền bấm tay niệm thần chú, một ngọn lửa xuất hiện, nháy mắt đốt cháy hà bao.

“A Doanh!” Hà Thanh vẫn muốn đoạt lại.

Điền Doanh Doanh né qua, chờ đến lúc thấy hà bao hoàn toàn biến thành tro tàn mới mỉm cười vừa lòng, nụ cười có chút cảm giác âm u, tự dưng làm cho người ta kinh hãi.

“Hà Thanh, ta làm vậy vì muốn tốt cho ngươi thôi, tốt nhất là ngươi hãy nhớ kỹ lời ta vừa nói.” Điền Doanh Doanh nói xong cũng không quan tâm tới phản ứng của Hà Thanh, lập tức quay về phòng mình.

Mộ Thanh Giác nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế mà Tô Bạch từng ngồi trong hậu viện Túy Mặc Cư, nhắm mắt lại, bên môi đeo một nụ cười bất đắc dĩ.

Từ sau ngày nghe Mộ Thanh Giác bày tỏ, Tô Bạch liền cảm thấy cả người mình đều không ổn lắm, theo bản năng muốn trốn tránh nam chính, nhưng bây giờ Mộ Thanh Giác không còn là đứa nhỏ cần hắn chăm sóc mọi chuyện khi xưa nữa. Hiện tại y cường thế bá đạo, thực lực mạnh mẽ, có thể nói là chỉ cần y muốn tìm thì Tô Bạch sẽ không trốn được, huống hồ trên tay hai người còn đang đeo đôi Bích Lạc Hoàng Tuyền giới chết tiệt kia.

Vì thế, Tô Bạch động não hết công suất, sau đó hắn bế quan.

Sau khi Mộ Thanh Giác biết chuyện này cũng không tức giận như Tô Bạch đã dự đoán. Y hiểu rõ Tô Bạch, đương nhiên biết hắn không thể lập tức chấp nhận việc này, trên thực tế thì Tô Bạch không từ chối ngay lúc đó cũng đã khiến y rất thỏa mãn rồi. Việc người nọ trốn tránh hoàn toàn nằm trong dự kiến của Mộ Thanh Giác, thậm chí y còn cố ý thúc đẩy nữa.

Dù sao y cũng muốn lợi dụng khoảng thời gian kế tiếp thật tốt, thu dọn mấy con chuột cản trở đường đi của hai người, nếu có thể tránh khỏi tầm mắt của Tô Bạch thì đương nhiên là càng dễ làm việc, huống hồ, Mộ Thanh Giác híp mắt cười, lỡ như dọa đến sư huynh thì không tốt, y sẽ đau lòng.

Nói đi nói lại, Tô Bạch tự động bế quan tu luyện cũng là chuyện tốt. Mộ Thanh Giác hiểu rõ tính tình của hắn, nói dễ nghe chút thì là xử sự lạnh nhạt không thích tranh giành, nói khó nghe chút thì chính là ngực không chí lớn không cầu tiến bộ. Cái tính nết như vậy ở nơi khác có lẽ sẽ có thể sống rất vui vẻ, nhưng ở tu chân giới này thì chỉ sợ là sẽ bị người người lên án. Tuy Mộ Thanh Giác tự phụ rằng y có thực lực đủ để bảo vệ hắn bình an nhưng rốt cục y vẫn sợ hai chữ ‘lỡ như’, đối với những vấn đề liên quan tới Tô Bạch thì y không dám đánh cuộc.

Tuy nói vậy nhưng cứ nghĩ tới việc không được nhìn thấy Tô Bạch trong một khoảng thời gian dài thì trong lòng Mộ Thanh Giác lại bất giác phiền muộn, nhớ lại hương vị nụ hôn tuyệt vời hôm đó, ngón tay vô thức khẽ vuốt khóe môi, lẩm bẩm: “Thật là đáng tiếc, sớm biết vậy đã hôn thêm mấy lần nữa…”

~

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.