Giám Đốc Vương Thật Thảm

Chương 27: Đôi lời




- Ta là Nhạc Trọng, tứ đại gia tộc sẽ không bỏ qua cho tâm phúc Ngụy Minh Thanh như các ngươi, nếu muốn sống sót thì cầm lên vũ khí theo ta cùng đi tập kích kho đạn dược của bọn hắn, cùng nhau tiêu diệt bọn hắn. Nếu như muốn chết thì cứ đi đầu hàng đi!

Nhạc Trọng vung tay, hai Thu Hoạch Giả trống rỗng xuất hiện bên cạnh hắn.

Nhìn thấy một màn này, trong mắt những thành vệ quân hiện lên tia kinh hãi. Tuy rằng khoa học kỹ thuật của Vân Châu phát đạt, nhưng không hề đề cập tới việc đã phát triển khoa học kỹ thuật không gian. Hai Thu Hoạch Giả đột nhiên xuất hiện thật sự vượt ngoài sự hiểu biết của bọn họ.

Một gã quan quân dáng người khôi ngô, trên mặt lưu một vết roi thật dài đứng dậy nhìn Nhạc Trọng hỏi:

- Vị đại nhân này, đám phản loạn kia có siêu cấp trí năng trong tay, hai Thu Hoạch Giả kia nếu gặp phải siêu cấp trí năng của bọn hắn sẽ bị đối phương khống chế!

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm gã quan quân kia lạnh lùng nói:

- Siêu cấp trí năng trong tay bọn hắn chính là của ta. Từ giờ trở đi không thể sử dụng vũ khí hạng nặng chính là bọn hắn!

- Cái gì?

Nghe nói như vậy sắc mặt các thành vệ quân biến sắc. Lần này bọn hắn thua bại chủ yếu vì trong tay phản quân có siêu cấp trí năng, làm bọn họ không cách nào nắm giữ thật nhiều trang bị vũ khí tiên tiến công kích đánh trả, vì vậy mới bị chiến bại.

Nếu không có siêu cấp trí năng can thiệp, cho dù thành vệ quân bốn cửa đông nam tây bắc đều làm phản cũng chưa hẳn thành công, bởi vì trang bị không phải là đối thủ của thành vệ quân trung ương.

Nhạc Trọng tiếp tục nói:

- Ngụy Minh Thanh đã chết. Các ngươi dự định nguyện trung thành vì một người đã chết hay là vì chính các ngươi cùng chiến hữu của các ngươi sống sót, xử lý đám phản quân kia?

Hai mắt tên quan quân đỏ đậm nhìn Nhạc Trọng hỏi:

- Nếu ngươi đã đứng bên phía tứ đại gia tọc, vì sao lại phản bội bọn hắn?

Ánh mắt của các thành vệ quân rơi lên người Nhạc Trọng tràn ngập vẻ nghi hoặc.

Nhạc Trọng thản nhiên đáp:

- Tứ đại gia tộc dám động thủ giết ta, ta tự nhiên không khả năng đứng yên chờ bọn hắn giết! Các ngươi nguyện ý theo ta làm một trận, hay chờ đợi bị bọn hắn giết chết?

Trần Thái cắn răng gắt gao nhìn chằm chằm Nhạc Trọng nói:

- Tôi là Trần Thái, tôi nguyện ý theo anh làm một trận. Nhưng nếu lần này anh chiến thắng, anh phải bảo đảm sự an toàn của chúng tôi, tuyệt đối không thể biếm chúng tôi làm nô lệ hay dân đen!

Người thắng làm vua kẻ bại làm giặc, tại Vân Châu kẻ chiến bại có kết cục thập phần thê thảm. Nếu không bị biếm làm nô lệ thì bị biếm làm dân đen. Con cháu của họ đời đời cũng là nô lệ cùng dân đen, cơ hồ không còn ngày xuất đầu.

Vừa nghĩ tới kết cục này, trong lòng họ không rét mà run.

Nhạc Trọng trầm giọng nói:

- Lần này nếu thắng lợi, tôi tuyệt đối sẽ không đối xử bạc đãi với các anh. Chỉ cần các anh đi theo tôi, tuyệt đối sẽ không trở thành nô lệ hay dân đen!

Trần Thái nhìn ra sau lớn tiếng quát:

- Được! Các huynh đệ, lấy trang bị, cùng tiến lên!

Các tù binh thành vệ quân nhanh chóng cầm lấy trang bị rơi vãi trên mặt đất đi theo bên người Trần Thái.

Nhạc Trọng dẫn theo nhóm tàn quân hướng chỗ tụ tập trọng pháo năng lượng của tứ đại gia tộc vọt tới.

- Đó là Thu Hoạch Giả, Thu Hoạch Giả làm sao có thể xuất hiện tại nơi này?

- Đáng chết! Đó là Thu Hoạch Giả!

Nhóm phản quân tứ đại gia tộc vừa nhìn thấy hai Thu Hoạch Giả đột nhiên xuất hiện, sắc mặt mỗi người đại biến. Ngay sau đó hai Thu Hoạch Giả phun đầy hỏa lực, vô số quang mang bắn ra đem phản quân oanh rơi rụng.

Phản quân bị oanh giết, nhóm người Trần Thái liền vọt tới nhặt lên trang bị vũ khí, thuận thế chiếm lĩnh khu vực đặt trọng pháo năng lượng.

Nhạc Trọng nhìn chung quanh một vòng nói:

- Các anh giữ vững nơi này, lập tức khởi động hệ thống trí năng của trọng pháo năng lượng. Một bộ phận đi theo tôi đến chỉnh biên thành vệ quân trung ương!

Trần Thái lớn tiếng quát:

- Tả Cương!

Một gã chiến sĩ đi lên nói:

- Dạ, đại đội trưởng!

Trần Thái nói:

- Anh dẫn người thủ tại chỗ này. Tôi cùng Nhạc Trọng đại nhân đến phía trước thu nạp chỉnh biên thành vệ quân trung ương!

Tả Cương mạnh mẽ đáp:

- Dạ!

- Đi thôi!

Nhạc Trọng đưa tay nắm lấy Trần Thái, thúc giục ám hắc đấu khí, dùng tốc độ khủng bố đuổi về chiến trường phía trước, chỉ sau mấy lần hô hấp đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Tả Cương nhìn theo, trong mắt tràn ngập kinh hãi:

- Thật là lợi hại!

Tả Cương nhìn qua các chiến sĩ còn lại ra lệnh:

- Lập tức khởi động hệ thống trí năng của trọng pháo!

Các thành vệ quân trung ương vẫn thường xuyên sử dụng trọng pháo năng lượng, đại bộ phận hệ thống trí năng chỉ bị chặt đứt nguồn điện, không bị phá hủy. Bọn họ thật nhanh đã khởi động xong năng lượng trọng pháo.

Nhạc Trọng nắm lấy Trần Thái rất nhanh đã đi tới chiến trường, lúc này gần hai ngàn thành vệ quân trung ương đã đầu hàng, đều bị áp tới quảng trường, chung quanh có hơn mười cơ quan pháo đan binh, hơn hai trăm chiến sĩ phản quân lạnh lùng nhìn hai ngàn chiến sĩ thành vệ quân trung ương.

Ẩn sau một công sự che chắn, Trần Thái nhìn hai ngàn thành vệ quân hai tay nắm chặt, thở hổn hển, hắn nhìn Nhạc Trọng đứng bên cạnh với ánh mắt cầu xin.

Nhạc Trọng nhìn Trần Thái khẽ gật đầu, hai mắt ngưng tụ, ám hắc đấu khí tứ giai vờn quanh thân thể hắn, dưới chân khẽ nhún hóa thành một đạo hắc sắc quang mang hướng về hai trăm phản quân vọt tới.

Chỉ trong vài lần hô hấp Nhạc Trọng đã xông vào trong đội ngũ phản quân, nháy mắt phát động Khủng Cụ thuật tam giai, từng đạo ba động quanh quẩn chung quanh thân thể hắn, lan tràn tới đội ngũ phản quân, lập tức khiến họ ngất xỉu.

Ở trong mắt Trần Thái chỉ thấy một đạo hắc sắc quang mang hiện lên, hai trăm phản quân vô lực té trên mặt đất, trong lòng hắn lại chấn động.

Thủ tiêu xong hai trăm phản quân, Nhạc Trọng hiện thân, vung tay, Khôi Lỗi Phù liền bay vào trong thân thể hai trăm phản quân kia.

Nếu muốn chiếm lĩnh cả Thiên Đô hoàng thành chỉ bằng vào một mình Nhạc Trọng tuyệt đối là không thể nào, hắn cần một đội quân ủng hộ, sau khi phản quân biến thành khôi lỗi tuy sức chiến đấu sẽ giảm xuống không ít, nhưng bọn hắn có thể duy trì trị an, đóng quân ở những chỗ chiến lược trọng yếu, còn có thể sung làm vật hi sinh.

Trần Thái đứng dậy lớn tiếng kêu lên:

- Tôi là đại đội trưởng Trần Thái thuộc thành vệ quân trung ương, vị này là Nhạc Trọng đại nhân. Chúng tôi tới cứu các anh, nếu không muốn bị phản quân giết chết hơn nữa không muốn để người nhà bị biến thành nô lệ cùng dân đen, đứng lên cầm lấy vũ khí tiêu diệt đám phản quân chết tiệt kia!

- Hắn là Trần Thái, tôi nhận thức hắn!

- Trong tay bọn hắn có vũ khí hạng nặng, chúng ta làm sao đánh thắng được bọn hắn?

- …

Nghe được lời nói của Trần Thái, hai ngàn thành vệ quân trung ương lâm vào trong hỗn loạn, vô số người lớn tiếng kêu lên, hỗn loạn không chịu nổi.

Nhạc Trọng vỗ vai Trần Thái ra lệnh:

- Nơi này giao cho anh, chỉnh biên lại đội ngũ này cho tôi!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.