Giám Đốc Ơi!

Chương 13




Editor: May

Đầu ngón tay của Tô Chi Niệm cứng đờ một chút, qua khoảng hai giây, mới sắc mặt bình thản “ừ” một tiếng.

Anh biết, cô đây là ý tứ muốn phân chia giới hạn với anh... Đây là cục diện như anh mong muốn, cuối cùng đau vẫn là anh.

Tô Chi Niệm chậm rãi thu hồi tay, vừa định đi giúp Tống Thanh Xuân kéo cửa xe phía sau ra, lần này tay anh còn chưa đưa ra, Tống Thanh Xuân nghe được anh đồng ý, liền vỗ bông tuyết trên người, cứ thế mở cửa xe chui vào trong.

Tô Chi Niệm đứng ở bên cạnh xe một lúc lâu, mới vòng qua đầu xe, kéo cửa ra.

Sau khi Tô Chi Niệm ngồi ổn, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Tống Thanh Xuân một cái.

Lúc anh xuống xe, lửa xe chưa tắt, hơi ấm trong xe lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, hòa tan mảnh vụn tuyết còn sót lại trên tóc Tống Thanh Xuân thành giọtnước.

Lúc anh đưa tay ra kéo dây an toàn, thuận thế quẹo đến valy bên cạnh, lấy từ bên trong ra một cái khăn lông trắng sạch sẽ, ném cho Tống Thanh Xuân.

Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, mới hiểu được ý tứ của Tô Chi Niệm, cô nhẹ giọng nói một tiếng cám ơn, cầm khăn lông lên, lau tóc và giọt nước trên mặt.

Tô Chi Niệm không lên tiếng, nhìn thẳng con đường trước mặt, khởi động xe.

Bên trong xe an tĩnh đến rối tinh rối mù, lúc chạy khoảng hai trăm mét, Tô Chi Niệm giơ tay lên, mở máy sưởi lớn thêm một chút, khí ấm từ trong đó chậm rãi thổi tới, rất nhanh liền bức lui một thân ớn lạnh của Tống Thanh Xuân.

Thời tiết ác liệt, khiến cho tình hình giao thông cực kỳ hỏng bét, thời gian chạy cũng bị kéo có chút dài.

Bên trong xe quá an tĩnh, khiến cho không khí trở nên càng lúc càng cứng đờ, Tô Chi Niệm có thể muốn hòa hoãn không khí, có lẽ là đơn thuần muốn trò chuyện với cô, lúc xe ngừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ, anh bỗng nhiên lên tiếng, hỏi một câu: “Áo cưới may xong chưa?”

Anh biết áo cưới của cô đã may xong rồi, vào lúc cô thử mặc áo cưới, Tony chia sẻ tấm hình chụp xuống đến vòng tròn bạn bè.

Cô trong tấm ảnh, mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng, áo cưới bó sát eo màu trắng, tôn lên được vẻ xinh đẹp cao quý của cô.

Có lẽ Tống Thanh Xuân không đoán được Tô Chi Niệm sẽ chủ động mở miệng nói chuyện với mình, có vẻ hơi ngoài ý muốn, cô “ừ” một tiếng, sau một lát, bổ sung câu: “Cám ơn.”

Tô Chi Niệm biết, cô là đang cảm ơn chuyện anh giúp cô liên hệ Tony chế tác áo cưới này, anh không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm gió tuyết trước mặt, lại trở nên hơi mơ hồ.

Cách một lát, lúc Tô Chi Niệm vừa mới chuẩn bị mở miệng tán gẫu chuyện gì đó, điện thoại của Tống Thanh Xuân vang lên.

Là Tần Dĩ Nam gọi tới.

Anh xuyên qua kính chiếu hậu, thấy cô cúi thấp đầu, kéo khóa kéo túi xách, ngữ điệu ôn nhu tán gẫu với Tần Dĩ Nam.

Trong điện thoại Tần Dĩ Nam nói, thời tiết Bắc Kinh quá ác liệt, máy bay ngừng bay, hiện tại anh ta đang nghỉ ngơi trong phi trường, hỏi cô có muốn quà gì không.

Tống Thanh Xuân cười mặt mày cong cong, nghiêng đầu một lát, nói cô muốn một lọ kem dưỡng mắt, Tần Dĩ Nam thuận theo nói được, hai người cũng không tắt điện thoại, thẳng đến khi Tần Dĩ Nam tìm được nhãn hiệu, Tống Thanh Xuân mới nói là kem dưỡng mắt nào, sau khi Tần Dĩ Nam chọn xong, hỏi cô còn muốn gì khác không, cô nói không cần...

Đối thoại rất chuyện nhà, nhưng Tô Chi Niệm nghe được, đáy lòng liền co rút đau đớn lên.

Luôn chờ đến Tống Thanh Xuân cúp điện thoại, Tô Chi Niệm mới phát hiện chính mình lại bất tri bất giác lái lên Tứ Hoàn, sớm lái qua trạm tàu điện ngầm gần đây mà Tống Thanh Xuân đã nói.

Lúc anh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, mới có chút lúng túng mở miệng nói: “Không chú ý, lái qua rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.