Giam Cầm, Bỏ Trốn!

Chương 14: Người Biến Mất(2)




Editor: May

Hà Dĩ Kiệt sờ sờ mặt cô ta, cười nói: “Vậy liền vui vẻ?”

Đỗ Phương Phương nhéo nhéo ở trong ngực anh: “Anh có đáp ứng hay không!”

Hà Dĩ Kiệt đẩy cô ta ra, anh xoay người đi tới trước mặt Tương Tư, nâng cao bả vai của cô, kéo cô lên. Ngón tay xuyên qua tóc dài như mây chuẩn xác nhấc cằm cô về phía trước...

Gương mặt tràn đầy nước mắt chậm rãi lộ ra, hai con mắt như hồ sâu của cô nhìn anh, bên môi lại mang theo nụ cười. Nụ cười kia lại như là một cây dao, khoét vào trong lòng của anh từng chút một. Anh chỉ cảm giác mình đau muốn chết, anh rất muốn ôm cô một cái, rất muốn lau đi hết nước mắt của cô, rất muốn hỏi cô một câu. Tương Tư, em có đau không?

Nhưng anh không nói gì, thậm chí anh còn đang cười, trải qua nhiều năm sau, Tương Tư vẫn còn nhớ rõ ràng nụ cười kia.

Ở trên đời này, sẽ không có ai lòng dạ độc ác hơn Hà Dĩ Kiệt. Ở trên đời này, cũng sẽ không có ai vô tình hơn anh.

Tương Tư biết, cô đã sớm rơi vào địa ngục a tì, vĩnh viễn cũng không được siêu sinh.

Cô nhìn anh, không nói lời nào, anh nhìn cô, cũng không nói lời nào.

Trong nháy mắt Hà Dĩ Kiệt thậm chí suy nghĩ, vứt bỏ, mặc kệ mọi thứ, mặc kệ tiền đồ tươi sáng gì đó, mặc kệ báo đáp ân tình gì đó, anh liền không đếm xỉa gì hết mang cô đi. Cho dù đó là chỗ nào, thành phố nhỏ, thôn nhỏ, hoặc là ra nước ngoài, chỗ nào cũng được, chỗ nào cũng tốt, anh nhận mệnh, anh yêu cô, anh không rời khỏi cô...

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi, anh vẫn đang giãy giụa trong thực tế tàn khốc, chạy không thoát, trốn không được.

Không ở vị trí kia, không biết gian khổ trong đó, đã vào cái vòng tròn kia, muốn lần nữa thoát khỏi, nói dễ hơn làm?

“Cô nghe được không, phu nhân của tôi, cô ấy không muốn nhìn thấy cô nữa. Văn Tương Tư, cho cô một tuần lễ, rời khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt của chúng tôi nữa!” Giọng nói của anh lạnh nhạt, không có một chút nhiệt độ.

Tương Tư xoay mình run lên một cái, trong lòng giống như bị hung hăng đâm một đao. Cô cố nén nước mắt, cô không muốn để anh hài lòng như ý, cô cười nhìn anh, kiêu ngạo nâng cằm nhọn khéo léo của cô, lạnh giọng hỏi lại: “Hà Dĩ Kiệt, anh nói muốn cả đời cùng một chỗ với tôi, anh nói muốn kết hôn với tôi...”

Cô còn chưa nói xong, bỗng nhiên bị anh bóp chặt cằm, đau nhức kéo tới, giọng nói của cô dừng lại, như là một tuồng kịch bỗng nhiên kết thúc.

Khuôn mặt của anh trở nên dữ tợn, gương mặt tuấn mỹ như vậy, tại sao phải làm ra vẻ mặt như thế? Hà Dĩ Kiệt... anh vẫn nên là bộ dáng cười rộ lên, sẽ khiến cho tôi cảm thấy tương đối an lòng... Tương Tư cười nhợt nhạt, dòng nước mắt, cuối cùng vẫn rơi xuống...

Được, cô đi, cô rời đi.

“Văn Tương Tư cô tính là cái thứ gì? Cô nghĩ rằng tôi ngủ với cô bốn năm thì phải cưới cô sao? Cô cũng không nhìn một chút thân phận của mình, đừng con mẹ nó lại quấn quít lấy tôi! Mang theo hành lý của cô và chi phiếu này, cút đi xa, đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa.”

Không biết anh chuẩn bị tốt một tờ chi phiếu từ lúc nào, cứ như vậy vỗ lên trên mặt của cô. Trang giấy rất mỏng, đánh vào trên mặt cũng không phải rất đau, nhưng không biết tại sao, cô đột nhiên cảm giác đau đớn này vượt rất xa hai roi Đỗ Phương Phương cho cô...

Cô đứng bất động, sau khi chi phiếu kia nện ở trên mặt cô, liền xoay vòng rơi trên mặt đất, bay đến bên chân của cô thì dừng lại. Cô bỗng nhiên nở nụ cười, cười ngửa tới ngửa lui, khuôn mặt đầy nước mắt. Cô tránh khỏi Hà Dĩ Kiệt, nhìn cũng không nhìn tờ chi phiếu kia, xoay người sang chỗ khác, đứng đưa lưng về phía hai người, có giọng nói nho nhỏ thật thấp vang lên, không có đau thương, chỉ là bình tĩnh đến đáng sợ: “Được, tôi đi.”

Hà Dĩ Kiệt chỉ cảm thấy trên ngực như trúng một đòn nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn, cả người anh lại hơi lảo đảo một chút, giống như có một thứ gì đó đang mất đi từng chút một, anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể ngăn cản.

“Vậy đi đi, hiện tại liền cút!” Đỗ Phương Phương kiêu ngạo vung cánh tay lên, vẻ mặt cười đắc ý. Cô ta tự nhiên rất hài lòng với lời giải thích của Hà Dĩ Kiệt, mặc kệ anh là thật tâm cũng tốt, giả ý cũng được, ít nhất người đàn ông này, anh nguyện ý làm như vậy, nguyện ý cho cô ta thể diện lớn, vậy là đủ rồi!

Cô ta lại không ngốc, chuyện ngu xuẩn nóng vội tiền mất tật mang, Đỗ Phương Phương cô ta sẽ không ngốc nghếch đi làm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.